Lục Hành Vũ nhìn thấy Bạch Thần ngồi ở phía sau, hơi sửng sốt, hắn nhìn thoáng qua Bạch Thần, Bạch Thần cũng nhìn hắn gật gật đầu, Lục Hành Vũ phản ứng lại, yên lặng cười cười, hướng Bạch Thần gật đầu.
Tống Tử Khê nhìn hai người, trong lòng có chút phiền muộn, ánh mắt hắn giật giật, bỗng nhiên đem thân nghiêng sang, đem đầu dựa vào trên vai Bạch Thần, nhàn nhạt nói: “Soái ca, cho tôi mượn bả vai một chút.”
Bạch Thần bị Tống Tử Khê dựa vào như vậy lúc đầu hoảng sợ, nhưng cậu ngửi được mùi hương sạch sẽ dễ ngửi trên người Tống Tử Khê, lại nhìn đến khuôn mặt xinh đẹp của Tống Tử Khê, thật ra cũng không đẩy ra.
Đúng lúc này, Lục Hành Vũ khởi động xe.
Mà di động của Bạch Thần cũng vang lên một tiếng.
Bạch Thần vội vàng xem điện thoại, là tin nhắn của Lục Hành Vũ.
—— thất tình.
Chỉ có hai chữ không đầu không đuôi, nhưng Bạch Thần lập tức hiểu được có ý tứ gì, sau đó cậu vội vàng nhìn thoáng qua Tống Tử Khê đang dựa vào vai cậu.
Tống Tử Khê yên lặng mở to đôi mắt xinh đẹp nhìn vào khoảng không, phát giác Bạch Thần đang nhìn mình, hắn liền giật giật, nói: “Làm sao vậy?”
Bạch Thần nhìn tin nhắn, đối với Tống Tử Khê trừ bỏ đồng tình lại cũng không còn tâm lý bài xích, cậu vội vàng cất điện thoại đi, nói: “Không có việc gì, tôi chỉ đang xem tin nhắn.”
Tống Tử Khê nhàn nhạt ừ một tiếng, nhắm mắt lại, đem gương mặt chính mình cọ cọ ở bả vai Bạch Thần.
Sau khi cọ xong, Tống Tử Khê hồng con mắt nói: “Soái ca cậu ngày mai đến nhà tôi đi, tôi bồi thường cho cậu một bộ quần áo khác.”
Bạch Thần có chút dở khóc dở cười, chỉ có thể nói: “Không có gì, tôi giặt nó sạch sẽ là tốt rồi.”
Tống Tử Khê nghe được lời này, bỗng nhiên nhìn về Lục Hành Vũ phía trước nói: “Cậu có tiền như vậy mà không bỏ được để mua một bộ quần áo tốt cho bạn trai cậu à?”
Bạch Thần:……
Lục Hành Vũ:……
Mà Tống Tử Khê cũng là mượn đề tài, nói xong cũng thôi.
Nhưng thật ra trong lòng Lục Hành Vũ cùng Bạch Thần đều bị những lời này chọc trúng điểm đau.
Lục Hành Vũ: Hình như thật sự không có nghĩ đến việc này, cảm giác ủy khuất cho A Thần, ngày mai tìm người may cho em ấy mấy bộ mới được
Bạch Thần: Xong rồi, mình hiện tại cũng không phải tình nhân thật sự của Hành Vũ, như vậy có phải sẽ làm Hành Vũ cảm thấy xấu hổ không?
Hai người đều cảm thấy chính mình sai, hoàn toàn quên mất người khởi xướng vấn đề này.
Tống Tử Khê ở gần Bạch Thần một hồi, cảm thấy trên người Bạch Thần mềm mại, lại thơm, bỗng nhiên hấp hấp cái mũi, hắn quay đầu ôm lấy Bạch Thần, dựa vào trong lòng ngực Bạch Thần bắt đầu khóc.
Không chỉ khóc, còn một bên vừa khóc một bên phun tào.
“Chu Mặc đáng chết, nói cùng tôi đi lãnh chứng, kết quả vẫn bỏ chạy lấy người!”
Bạch Thần bị Tống Tử Khê khóc ngốc, cậu chân tay luống cuống yên lặng ngẩng đầu nhìn về phía Lục Hành Vũ đằng trước, từ gương chiểu hậu thấy được chóng mặt đầy hắc tuyến của Lục Hành Vũ.
A……
Tống Tử Khê tiếp tục phun tào.
“Nói cái gì mua kem cho tôi, ta còn nghĩ rằng hắn lương tâm trỗi dậy, kết quả vẫn là chạy mất!”
Bạch Thần yên lặng thở dài một hơi, bắt đầu thấy đau lòng vì Tống Tử Khê, cậu yên lặng cúi đầu mà vỗ sống lưng Tống Tử Khê.
Được Bạch Thần vỗ một hồi, Tống Tử Khê ngừng khóc, sau đó lẳng lặng xoay người ngồi dậy, tự mình rút khăn giấy lau mặt, sau khi lau xong hắn nói một tiếng ‘ xin lỗi ’. Đem khăn giấy xoa một chút, Tống Tử Khê nhìn về phía ngoài cửa sổ, thần sắc dần dần trở về bình thường.
Bạch Thần ở một bên trợn mắt há hốc mồm.
..........
Yee: Chương đầu tiên của truyện này do tôi edit, có gì sai sót mong mọi người bỏ qua~