Kim Chủ Sủng Trong Lòng Bàn Tay

Chương 27: Tán Tỉnh



Sau tiếng lạch cạch, Lệ Minh Đình xuất hiện sau cánh cửa, vóc dáng cao lớn khiến Ninh Uyển có cảm giác bị áp bách. Ánh mắt anh rơi vào người cô, chậm rãi quét qua, rồi từ tốn nói: “Làm sao tùy em.”

Ninh Uyển không được tự nhiên nhìn ra sau anh, tránh nè ánh mắt sâu thẩm kia, mà nhìn thẳng tắp vào dưới mặt anh.

Ai ngờ, khuôn ngực màu mật ong dưới cổ áo sơ mi hơi mở lại tình cờ rơi vào mắt, mặt cô bất giác đỏ bừng, thì thầm: “Vậy em tự do phát huy nhé.”

Lệ Minh Đình cụp mắt nhìn cô, như thể đang chiêm ngưỡng một tác phẩm nghệ thuật: “Ừ.”

Giọng nam đầy quyến rũ mang theo sự cưng chiều không dễ nhận ra.

Ninh Uyển chỉ cảm thấy giọng nói của anh rất hay, khiến cô không khỏi say mê, nhận được câu trả lời, cô mới vui mừng bước xuống lầu.

Trong lúc đi, dáng người duyên dáng uyển chuyển của cô lay động, vô tình toác ra cảnh xuân vô hạn.

Lệ Minh Đình dời mắt, đóng cửa lại, làm việc tiếp.

Tủ lạnh có đủ các loại nguyên liệu nấu ăn, rất tươi.

Kỹ năng nấu nướng của Ninh Uyển ở mức trung bình, miễn cưỡng cũng coi như đạt.

Cô chọn những nguyên liệu đơn giản và dễ chế biến, rửa sạch, cắt nhỏ, bận bịu một lúc, nấu mấy món gia đình, ba mặn một canh, rau thịt kết hợp, nhìn cũng tàm tạm.

Sau khi chuẩn bị bữa tối xong, cô lại lên lầu gọi anh xuống ăn.

Khi xuống cầu thang, Ninh Uyển đi ở phía trước, Lệ Minh Đình theo sau, giống như một con sư tử đực đang nhìn chằm chằm vào con mồi của nó.

Ánh mắt nguy hiểm khiến cô có cảm giác như lưng bị kim châm.

Khi tới bàn ăn, Lệ Minh Đình kéo ghế ngồi xuống, Ninh Uyển cầm bát cơm đưa cho anh, rồi đứng sang một bên làm nền.



“Ngồi xuông ăn cùng anh đi.” Lệ Minh Đình lạnh lạnh nhìn cô.

“… Vâng.” Ninh Uyển sửng sốt, hơi ngạc nhiên lo sợ vì được chiều.

Kim chủ ba ba của cô thật dễ gần.

Vì vậy, cô ngồi xuống bên canh Lệ Minh Đình, dùng bữa cùng anh. Tuân theo nguyên tắc ăn không nói ngủ không ồn, cả hai kết thúc bữa ăn trong im lặng.

Không có lời đánh giá nào, nhưng Ninh Uyển nghĩ các món rất hợp với khẩu vị của anh, bởi vì anh đã xử hết sạch mấy mon cô nấu.

Sau bữa ăn, cô tự giác dọn dẹp bát đĩa muỗng đũa, lau dọn bàn và phòng bếp, như một con ong chăm chỉ, bận rộn không ngừng.

Lệ Minh Đình không vội lên lầu, mà đi tới trước tủ rượu, khui một chai rượu Pháp, ngồi trên chiếc ghế xoay chân cao, tự uống một mình, tư thế nhàn nhã, đôi mắt phượng híp lại nhìn cô chằm chằm.

Ninh Uyển bị nhìn nên hơi xấu hổ, anh chỉ đơn giản là nhìn cô làm việc hay có ý gì đây.

Mang suy nghĩ này, cô đã dành hơn nửa tiếng đồng hồ cho công việc mà bình thường có thể làm xong trong vòng mười phút. Cô chỉ đơn giản muốn động tác của mình trở nên đẹp hơn, để người xem mãn nhãn mà thôi.

Sau khi xong xuôi, cô cởi tạp dề ra, ngượng ngùng và mơ hồ chờ đợi chuyện tiếp theo. Dường như cô đã bớt phản kháng với cá nước thân mật.

Lệ Minh Đình đã uống hết nửa chai rượu vang đỏ, vẻ mặt trở nên dịu đi, bộ dáng phóng túng ngang ngạnh, lấy một cái ly nữa, rót nửa ly rượu vang rồi nói: “Lại đây uống với anh một ly đi.”

Ninh Uyển muốn nói cô không biết uống rượu, nhưng lại sợ làm anh mất hứng, nên đi tới, cầm ly rượu vang trên quầy lên, định uống cạn trong một hơi.

Lệ Minh Đình nhận thấy ý định của cô, lồng ngực phát ra tiếng cười trầm thấp, ngón tay thon dài áp lên cánh môi hồng đang hé mở của cô, ngăn lại, nhỏ giọng chỉ dạy: “Uống rượu vang, trước tiên phải đảo, ngửi, rồi mới thưởng thức.”

Ngón tay đặt trên môi cô ấm áp dường như mang theo dòng điện, nhẹ nhàng theo đầu ngón tay truyền khắp tứ chi, khiến Ninh Uyển không khỏi nhộn nhạo trong lòng, ngơ ngác nhìn anh làm mẫu cho mình.

Cụp mày, hít nhẹ, ngưỡng cổ, uống, mọi động thái đều như mây trôi nước chảy, mang phong thái quý tộc cao sang.



“Em thử xem.” Lệ Minh Đình dời ngón tay ra, nói với cô.

Ninh Uyển bắt chước anh, đung đưa cái ly, ghé mũi vào ngửi, nhấm nháp, nuốt xuống, cũng không có cảm giác gì khác lạ, vẫn khó uống, ngược lại còn cảm thấy không cần thiết lắm.

Người giàu uống rượu cũng thật phiền.

“Sao nào?” Lệ Minh Đình hỏi.

Ninh Uyển đáp qua loa: “Không tệ.”

Nhìn thấy vẻ bối rối của cô, anh mỉm cười. “Lừa gạt, làm như em uống như thế nào cũng không cảm nhận được đâu.”

Anh nắm lấy bàn tay nhỏ nhắn của cô, dùng sức đưa ly rượu đến môi mình, uống cạn chỗ rượu còn lại trong ly của cô, rồi đặt cái ly rỗng sang một bên.

Thấy hành động của anh, trái tim Ninh Uyển run lên, chợt có điềm báo rằng anh sắp làm chuyện xấu.

Giác quan thứ sáu của cô thật sự chuẩn.

Lý Minh Đình đón nhận ánh mắt của cô, duỗi tay ôm eo cô, dùng cánh tay cường tráng ôm chặt lấy, cúi người hôn cô.

Khớp hàm Ninh Uyển dễ dàng bị đầu lưỡi anh đẩy ra, vị rượu vang hơi đắng từ miệng đối phương liên tục rút vào miệng cô, lan tràn khắp nơi.

Anh thế mà lại dùng miệng để đút rượu cho cô.

Ninh Uyển không dám tin, mở mắt nhìn, bắt gặp đôi mắt sâu thẳm của anh. Anh đang nhìn cô chằm chằm, chặn kín đôi môi hồng của cô, dùng đầu lưỡi nóng bỏng rót hết rượu trong miệng vào miệng cô, chiếc lưỡi hồng hào nhẹ nhàng khuấy động rượu.

Cô từ từ say mê, chìm vào đôi mắt đen không đáy của đối phương, không thể thoát ra được, rượu dần dần thơm ngọt, mùi vị từ cổ họng tràn vào phổi, yết hầu cô tự động co lại, nuốt chỗ rượu vang nóng bổng ngọt ngào này xuống.



Đầu óc Ninh Uyển trở nên choáng váng như thể đã say, cơ thể không còn sức, hai chân mềm nhũn không đứng được.

Lệ Minh Đình ôm cô, để cô quấn lấy mình như một con gấu túi, hai người hôn nhau say đắm, liếm mút sờ soạng đối phương, đều đã động tình.

“Ngon không?”

Một lúc lâu sau hai người mới tách ra, áp trán vào nhau, giữa môi ẩn hiện một sợi bạc mỏng trong suốt. Lệ Minh Đình trêu đùa hỏi, ánh mắt rực lửa.

Ninh Uyển xấu hổ đến mức không ngẩng đầu lên được, tim đập thình thịch.

“Nhớ, phải dùng đầu lưỡi khuấy rượu sao cho rượu tiếp xúc với cả khoang miệng, lúc này mới cảm nhận vị rượu thật kỹ, rồi mới từ từ nuốt xuống cổ họng. Đây là thưởng thực rượu ngon, chứ không phải vừa cho vào mồm đã nuốt.”

Lệ Minh Đình áp mặt vào mặt cô, môi mỏng vừa nói những lời nghiêm túc, vừa ve vãn phả hơi ấm lên tai cô. Vanh tai của Ninh Uyển đã hoàn toàn đỏ rực.

Cô nghĩ rằng với cách dạy thế này, có lẽ cả đời cô cũng sẽ không bao giờ quên được.

“Còn chút rượu.” Lệ Minh Đình cầm chai rượu lên, rũ mắt nhìn làn da trắng như tuyết của cô, trong đầu phác họa lên một bức tranh ướt át, cười nói: “Rượu ngon cùng mỹ nữ, em thích uống bao nhiêu sẽ cho bấy nhiêu.”

Ninh Uyển định phản bác mình nói thích uống từ khi nào chứ?

Nhưng ngay sau đó, một chất lỏng lạnh như băng tuôn tưới như mưa xuống ngực cô, dính dáp, rượu theo da thịt chảy ướt đẫm cả người cô.

Sự kích thích khiến cơ thể mỏng manh của Ninh Uyển run run, ngước mắt lên thì thấy Lệ Minh Đình đang cầm chai rượu rót lên người cô.

“Đừng như vậy mà…” Ninh Uyển cố thoát khỏi anh.

Lệ Minh Đình ném chai rượu đã cạn đi, dùng hai tay bóp chặt mông cô, áp vào người anh, nghiêm túc nói: “Đừng nhúc nhích, hử?”

Nơi riêng tư bị một vật cứng nóng hổi chọc vào, Ninh Uyển đương nhiên biết đó là gì, lập tức không cựa quậy nữa, nhìn anh thở dồn dập.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.