Kim Chủ Sủng Trong Lòng Bàn Tay

Chương 4: Đêm Đầu Tiên



Đây là cơ hội ngàn năm có một.

Trần Hữu Thắng đã phí biết bao công sức và dùng đủ các mối quan hệ mới được tham gia tiệc rượu này, thế mà chỉ vừa đủ tư cách để để làm một nhân vật nhỏ góp vui mà thôi.

Tống Cảnh Chi, thái tử của tập đoàn Tống thị, nhân vật chính của đêm nay, cũng là mục tiêu của gã. Nếu đêm nay gã có thể làm vui lòng ông lớn này, thì gã không phải lo không lấy được hạng mục kia nữa.

Ly, đĩa nằm bừa bộn trên bàn, tiệc rượu sắp kết thúc, cả khách lẫn chủ ai nấy đều vui vẻ. Trần Hữu Thắng nhân cơ hội tiến lên nịnh nọt, “Tống thiếu, tối nay ở lại đây ạ?”

Tống Cảnh Chi lạnh lùng liếc gã, “Là gà con à?”

Xem ra có hi vọng rồi, Trần Hữu Thắng vui mừng không kìm được, cười ha hả nói, “Là gà con, sinh viên đại học danh tiếng, vừa đẹp vừa ngây thơ.”

“Minh Đình, thư giãn chút chứ?”

Tống Cảnh Chi thuận miệng hỏi, lại nhìn người đàn ông đang nhắm mắt nghỉ ngơi trong góc kia, chỉ thấy anh uể oải dựa vào sô pha, khí chất cao quý trời sinh, lại toát ra hơi thở mạnh mẽ khiến kẻ khác e sợ, không một dám tới gần lấy lòng.

“Thủ thân như ngọc?”

Lệ Minh Đình mở mắt ra, đôi mắt phượng dài hẹp, con ngươi sâu thẳm, biểu cảm trên mặt lạnh lùng và kiêu ngạo. Trong phòng vip mờ tối, gương mặt điển trai của anh càng trở nên mơ hồ, bí ẩn và khó đoán.

“Hoa dại đâu giống hương hoa nhà.” Tống Cảnh Chi nói đùa. Không ai biết được trong câu nói đùa ấy có bao nhiêu phần thật mấy phần giả.

Ở Bắc Kinh này, ai chẳng biết thiếu gia nhà họ Tống có thói trăng hoa, xem phụ nữ như quần áo, cứ ba tháng lại thay người mới.

Tính kỹ lại, kể từ khi anh ta đá nữ diễn viên xinh đẹp, nổi tiếng họ Tưởng vào tháng trước, đến nay bên cạnh anh ta vẫn chẳng có người phụ nữ nào. Thật là hiếm thấy.

Là bạn bè chơi chung từ bé đến lớn, Lệ Minh Đình hiểu rõ tính cách của anh ta, sẽ không bao giờ vì một bông hoa mà buông cả khu vườn.

Có lẽ đang gặp một con mồi mới nên đang hứng thú thôi.

_____

Ninh Uyển tắm rửa sạch sẽ từ trong ra ngoài, khiến cơ thể ửng hồng, mặc lên chiếc áo lụa đỏ mỏng như cánh ve, bước ra ngoài. Còn về nước hoa, mùi nồng đến mức cô không muốn dùng.

Ngồi ở mép giường, Ninh Uyển vô cùng buồn chán, cứ có cảm giác bị hơi nóng trong trong phòng tắm xông lâu quá, nên tóc và mặt của cô nóng bừng cả lên.

Không lẽ lúc tắm bị nhiễm lạnh nên cảm rồi?



Nhưng lại không giống lắm, Ninh Uyển nghĩ, có lẽ do thần kinh cô quá căng thẳng thôi.

Lệ Minh Đình bước đến gần giường, đập vào mắt là bức xuân đồ sống động của một cô gái xinh đẹp.

Cô gái nằm trên giường, dưới bộ đồ ngủ gợi cảm trong suốt là cơ thể trần trụi cuộn tròn, bộ ngực nửa ẩn nửa hiện, đường cong lả lướt mịn màng, bóng loáng như ngọc, xương bướm tinh xảo, tựa như con bướm đang giương cánh muốn bay. Đi xuống chút nữa là vòng eo thon như ẩn như hiện.

Người đàn ông nhìn ngắm một cách công khai, ánh mắt trần trụi. Giữa hai đùi cô, nơi gò đất tròn trịa ấy là một cám dỗ vô hạn, dẫn dắt người ta đi vào cõi mộng mơ. Anh đưa tay dọc theo hai chân, hết thăm dò lại giơ tay chạm vào hoa huyệt, ẩm ướt vô cùng. Anh khẽ cười.

Lý trí của Ninh Uyễn vẫn còn tỉnh táo, bị người đàn ông nhào nặn đủ kiểu, trong lòng vừa xấu hổ vừa giận dữ, nhưng cơ thể lại càng mềm nhũn không thể kiểm soát được. Đôi chân trắng nõn như ngọc, thon dài bị cọ sát nhẹ bởi mảnh lụa mỏng manh, trông lại hấp dẫn hơn. Cái miệng nhỏ nhắn cắn chặt lấy ga giường không buông, ánh mắt xinh đẹp quyến rũ, đôi môi đỏ mọng kiều diễm ướt át.

Cô không biết tại sao mình lại trở nên nhạy cảm như vậy. Ban đầu cơ thể nóng lên, cô còn có thể chịu đựng, nhưng một luồng nhiệt nóng bỏng dâng lên từ bụng dưới không ngừng lan tràn khắp cơ thể. Nơi riêng tư dần dần trở nên ngứa ngứa khó chịu, bên trong huyệt đạo lại co rút khép mở từng trận, trong lòng tha thiết khát vọng có thứ gì đó chấm dứt cơn khó chịu này.

Cô không kìm lòng được, theo bản năng kẹp chặt lấy chăn, cọ vào hoa huyệt. Sự sung sướng đó kích thích dòng nước bên trong hoa huyệt chảy ra ngoài, càng ma sát càng thích thú. Như gặp phải chuyện vui, nước ra mỗi lúc một nhiều, mà cô từ khi bắt đầu đã không thể dừng lại nữa.

Như mở ra chiếc hộp Pandora bí ẩn, lý trí của cô giờ này chứa đầy những ý nghĩ xấu xa, dụ dỗ cô kêu gào, giải phóng dục vọng trong cô. Cô nức nở, cắn chặt răng, cố gắng bảo vệ chút thể diện còn sót lại.

Thân thể thiếu nữ ngây thơ non nớt, biểu cảm điềm đạm đáng yêu, như bông hoa dịu dàng nở lúc ban mai, thấm đẫm sướng sớm, run rẩy chực chờ như sắp gãy, chỉ đợi ai đó đến hái.

Lệ Minh Đình vốn không phải quân tử cũng chẳng phải thánh nhân, làm sao có thể bỏ qua món tráng miệng ngọt ngào, ngon mắt được đưa đến tận cửa như thế này.

Anh chậm rãi cởi áo khoác và nút áo sơ mi, lộ ra cơ ngực sáng bóng màu bánh mật, một đường đi xuống là cơ bụng tám múi rõ ràng, sự mạnh mẽ kết hợp với vẻ điển trai đã làm nổi bật lên nét nam tính của anh.

Người đàn ông trần truồng đứng sát bên giường, lại gần Ninh Uyển, kéo người cô lại, đối mặt với cô, giúp cô cởi bỏ lớp áo ngủ mỏng manh. Cơ thể thiếu nữ trắng nõn đẫy đà dẫn đến hoa huyệt bí ẩn kia, tất cả đều hiện ra trước mắt anh, không chút che chắn.

“Anh… là ai?”

Lúc phát hiện người tới không phải là Trần tổng, Ninh Uyển vô cùng ngạc nhiên. Cô thở hổn hển, như một con nai bị hoảng sợ, đẩy anh ra, hỏi với hơi thở bất ổn, đồng thời kéo chăn che ngực lại rồi lùi về vào trong giường.

Tỉnh táo là tốt rồi, có ý thức thì mới tận hứng. Lệ Minh Đình không để ý đến câu hỏi của cô, đưa tay giữ lấy mắt cá chân mảnh khảnh của cô gái, kéo cô trở lại vòng tay mình, rồi lập tức cúi xuống hôn cô.

Hơi thở mang đậm hormone nam tính của người đàn ông tràn ngập trong hô hấp cô, môi lưỡi nóng bỏng ra sức mút lấy cổ cô, lòng bàn tay mạnh mẽ tùy ý xoa nắn ngực cô, đầu ngón tay thô ráp lại chà sát hoa huyệt phấn nộn ướt át.

Sự chiếm đoạt mạnh mẽ của đối phương khiến cô không thể mảy may tránh né.

“Tôi không biết anh… Buông ra… Anh đi nhầm phòng rồi.”



Ninh Uyển ra sức giãy giụa, đôi tay yếu ớt ngăn chặn động tác làm loạn của người đàn ông. Cô vừa muốn làm rõ tình huống, nhưng mặt khác nhu cầu sinh lý lại bức thiết. Lý trí và dục vọng đan xen đấu tranh với nhau.

Sự trêu chọc của người đàn ông khiến cơ thể cô trở nên nhạy cảm run sợ không ngừng nhưng lại sung sướng vô cùng. Nếu gãi không đúng chỗ ngứa thì khác gì châm ngòi dục vọng trong cô. Mà trong mắt đối phương, sự chống cự yếu ớt của cô không khác gì lời mời gọi đầy cám dỗ.

Lần đầu tiên, đáy lòng Lệ Minh Đình có chút nhân từ, thương xót cho cô gái, vốn định làm đầy đủ bước dạo đầu, thế nhưng cô lại có vẻ không biết quý trọng, người dưới thân mềm mại không xương như nàng tiên cá uốn tới ẹo lui, không chịu an phận.

“Cô bé không ngoan thì phải bị phạt.”

Giọng nói của người đàn ông trầm thấp lạnh lùng vang lên bên tai cô. Ninh Uyển chưa kịp phản ứng thì đột nhiên hét lên, gương mặt nhỏ nhắn hồng hào trở nên trắng bệch không còn chút máu.

Cơ thể dường như bị tách làm đôi, đau đớn đến tận xương.

Vùng đất chưa bao giờ được khai phá đã bị đoạt lấy.

Đôi mắt đầy sương mù của cô hiện lên vẻ tuyệt vọng, một giọt nước mắt trong suốt chảy ra từ khóe mắt, khiến ai nhìn thấy cũng phải thương tiếc.

Lệ Minh Đình chẳng biết ma xui quỷ khiến thế nào, lại hôn lên giọt nước mắt nhạt nhẽo vô vị của cô.

Xong rồi, kết thúc cả rồi.

Ninh Uyển im lặng khóc. Sự trong trắng của cô đã bị một người đàn ông xa lạ cướp đi.

Một lần nữa giẫm lên vết xe đổ, đều mất cả chì lẫn chài.

Mẹ phải làm sao đây? Hy vọng trước mắt đang tuột khỏi tay cô, cô không thể không đau buồn, nước mắt tuôn trào không ngừng.

Lệ Minh Đình cho rằng cô đau quá nên mới như vậy. Kích thước của anh cũng được xem là hơn mức trung bình, vừa to vừa dài nên rất khó để tìm được một huyệt đạo thích hợp. Có điều cô gái dưới thân lại đem đến cho anh một sự kinh ngạc. Hoa huyệt của cô tuy non nớt nhưng lực đàn hồi rất tốt, đủ khả năng nuốt trọn lấy anh, không có màn dạo đầu hay bôi trơn, chỉ riêng dịch thể ngọt ngào tiết ra từ thuốc kích dục đã đủ để bao bọc được vật cứng rắn của anh, không chút khó chịu.

Lệ Minh Đình tiếp túc tiến vào tiểu huyệt chật hẹp ấy, nhưng lại bị kẹp chặt ở giữa không thể động đậy. Vật cứng rắn bị vướng vào vô số nếp gấp trong hoa huyệt, lại được mị thịt ấm áp mềm mại quấn chặt lấy khiến đầu óc anh trở nên tê dại.

Nếu được đi vào hoàn toàn thì cảm giác nhất định rất tuyệt vời.

Cô gái vẫn khóc không ngừng, trong lòng đau như bị xé rách.

Trái tim vốn cứng rắn của Lệ Minh Đình dịu đi đôi chút, dù sao cũng là người đàn ông đầu tiên của cô, đáng lẽ anh nên dịu dàng quan tâm chứ không phải thô bạo lỗ mãng như bây giờ.

Đôi bên tình nguyện, cơ thể hòa hợp, như vậy sẽ tốt hơn.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.