Kim Chủ Sủng Trong Lòng Bàn Tay

Chương 45: Âm Mưu



“Tối nay chúng ta không say không về.”

Vẻ mặt Sở Tương Ngưng hưng phấn, nóng lòng muốn nhập trận, trong lòng tràn đầy hăng hái, cô ta lập tức mở tất cả rượu bia trên bàn, rót đầy rượu vào ba cái ly trống, đặt trước mặt mỗi người một ly.

Mùi rượu nồng nặc xông vào mũi, Ninh Uyển khó chịu cau mày, vươn tay đẩy ly rượu, giọng nói kháng cự: “Tớ không thể uống rượu, các cậu uống đi.”

Thấy thái độ cô rất kiên quyết, Sở Tương Ngưng đứng dậy đi đến quầy rượu, bưng một ly cocktail nhiều màu đưa cho cô, nói: “Vậy cậu uống cái này, giống như nước trái cây thôi, không có cồn.”

Ninh Uyển vẫn do dự không chịu nhận.

“Hôm nay là sinh nhật tớ, cậu cứ không vui vẻ như vậy sao.” Sở Tương Ngưng làm nũng ghé vào trên vai cô, vừa thân thiết vừa giận dữ nói.

Ninh Uyển không chịu được sự nhiệt tình của cô ta, bèn nhận lấy đưa tới khóe miệng, thử nếm một chút, chua chua ngọt ngọt, thật sự không khác mùi vị nước trái cây là bao, một chút mùi rượu cũng không có, lúc này cô mới yên lòng uống từng hớp nhỏ.

Sở Tương Ngưng nhìn Giang Thành, hai người ngầm hiểu cười cười, giơ ly rượu cụng một cái giống như chúc mừng, sau đó khẽ liếc mắt nhìn cô, uống cạn rượu trong ly.

Ninh Uyển không ngờ ly cocktail này lại chẳng khác nào quả táo hoàng hậu đưa cho công chúa Bạch Tuyết, bề ngoài đẹp đẽ vô hại, nhưng sâu bên trong lại giấu độc.

Mặc dù màu sắc hương vị của nó giống nước trái cây, nhưng tác dụng rất chậm, sẽ khiến người uống chưa kịp phát hiện gì đã hoàn toàn say mèm, mặc cho người khác định đoạt.

Đàn ông tới hộp đêm săn gái thích nhất là dùng loại rượu này quyến rũ những cô gái ngây thơ, rất hiếm khi thất bại.

Vừa trò chuyện vừa uống một lát, Sở Tương Ngưng chợt đề nghị: “Chỉ uống thì không thú vị, chúng ta chơi oẳn tù tì đi, người thua chịu phạt một ly rượu.”

Giang Thành không có ý kiến, Ninh Uyển chỉ có thể liều mình bồi quân tử.

Ba người giống như những đứa trẻ hồn nhiên, vừa giơ tay chơi oẳn tù tì vừa uống rượu, cười đùa với nhau, không khí vui vẻ.

Mới đầu Ninh Uyển thắng nên không phải uống nhiều, nhưng lúc sau thì rất xui xẻo, lần nào cũng thua, không nhớ rõ đã uống bao nhiêu ly rượu cocktail.

Có thể trời sinh cô không có thiên phú và vận may của dân cờ bạc.

Kỳ lạ, uống nhiều nước trái cây cũng sẽ say sao?

Đầu chóng mặt, trước mắt trời đất quay cuồng, Ninh Uyển mơ mơ màng màng, nhưng trong lòng luôn nhớ đến giờ phải về biệt thự. Cô vươn tay, lấy điện thoại di động ra, nhìn thời gian, gần mười giờ.

Cô nên về rồi, nếu không sẽ về muộn, làm anh tức giận, cô sẽ không có kết quả tốt.

Ninh Uyển loạng choạng muốn đứng lên, người hơi lảo đảo, không thấy rõ ai là ai, cô nói theo bản năng: “Quá muộn rồi… Tớ phải đi về…”

Nói xong cô bèn cất bước đi, nhưng va phải chân bàn làm thiếu chút nữa đã ngã xuống. Giang Thành vẫn âm thầm quan tâm cô, thấy thế thì kịp thời vươn tay ôm cô.



Lệ Minh Uyển vừa đi ra từ phòng rửa tay, đúng lúc đi ngang qua, nhìn cảnh này rõ ràng, rất rõ ràng.

Tình nhân nhỏ mà anh cô nuông chiều, cùng một người nhìn như thu sinh mặt trắng ôm ôm ấp ấp nhau, khuôn mặt nhỏ nhắn vừa ửng hồng vừa quyến rũ, giống như một con mèo nhỏ động dục, cô ta không khỏi cảm thấy ngứa ngáy.

Hay cho một đóa sen trắng nhỏ, lên giường với anh cô ta mà còn dám đi khắp nơi câu tam đáp tứ.

Cô ta suy nghĩ một chút rồi quay lại cảnh bọn họ thân mật, gửi cho Lệ Minh Đình, còn viết kèm một dòng tin nhắn rất căm phẫn: Anh Minh Đình, em thật sự không ngờ Ninh Uyển là loại người một chân đạp hai thuyền, uổng công anh nuông chiều cô ta, cô ta ở ngoài vụn trộm với người đàn ông khác, cắm sừng anh nè.

Hừ, lần này cho cô đẹp mặt!

Lệ Minh Uyển vội vàng mách lẻo, Sở Tương Ngưng thì vội vàng thu lưới.

Cô ta giả vờ nói với Ninh Uyển: “Để Giang Thành đưa cậu về, tối rồi, cậu về một mình, tớ không yên lòng.”

Ninh Uyển cựa người, đẩy Giang Thành ra, mơ hồ mở miệng từ chối: “Không được… Không thể về cùng cậu ấy… sẽ không vui…”

Sở Tương Ngưng thường theo dõi cô, đã sớm biết cô có một người bạn trai giàu có, hơn nữa hai người đã ở chung rất lâu, chẳng qua là Giang Thành không cho cô ta vạch trần mà thôi.

Ai sẽ không vui, cô ta rất rõ ràng.

Cô ta nhượng bộ, lại khuyên: “Được được được, chúng tớ không tiễn, chỉ để cho anh ấy dìu cậu tới cửa, gọi xe giúp cậu, được chưa?”

Ninh Uyển yên tĩnh lại, gật đầu một cái.

Sở Tương Ngưng nhìn cô gái say mềm trong ngực Giang Thành, nói với anh: “Chuyện của anh, em đã giúp anh hoàn thành, anh đừng qua cầu rút ván, thất hứa với em đó.”

Giang Thành nhìn cô ta, con ngươi biến hoá kỳ lạ, cười nói: “Dĩ nhiên.”

Thứ vô dụng sau khi đã hoàn toàn hết tác dụng thì dĩ nhiên sẽ bị vứt bỏ.

Anh ta nửa ôm nửa dìu Ninh Uyển, đi ra cửa trước, tất cả sự chú ý đều đặt trên người cô, đáy mắt anh tràn đầy yêu thương say đắm nhìn cô, hoàn toàn không chú ý sau lưng nhiều thêm một cái đuôi.

Lệ Minh Uyển len lén đi theo ra ngoài, cô tính nếu thật sự phát sinh chuyện gì thì sẽ thông báo cho Lệ Minh Đình, để anh ấy thấy rõ bản chất lẳng lơ của Ninh Uyển.

Lần này cô ta lập được công lớn như vậy, anh Minh Đình sẽ đối xử tốt với cô ta hơn thôi, cô ta càng nghĩ càng đắc chí.

Tự tay đưa người phụ nữ khác lên trên giường người đàn ông mà mình thích là cảm giác gì? Sở Tương Ngưng không nói ra được, trái tim đã chết lặng, thật sự giống như đã mất đi sức sống.

Đau không?



Có lẽ là đau.

____

Người đẹp có hẹn, ở biệt thự không ai chờ anh về.

Lệ Minh Đình tăng ca muộn một chút, xử lý xong công việc, anh dự định hỏi Ninh Uyển còn bao lâu nữa mới kết thúc cuộc hẹn, thuận đường anh đón cô cùng về.

Vậy mà mới vừa cầm điện thoại di động lên đã nhận được tin nhắn Lệ Minh Uyển gửi đến.

Nếu không phải thấy có nhắc đến tên Ninh Uyển, bình thường anh sẽ lướt qua.

Anh quét mắt qua tin nhắn, mở video ra, trong video, ánh sáng mờ ảo, âm thanh ồn ào, một cô gái ngã vào trong lòng một chàng trai, cơ thể vô thức giãy dụa, mặt phấn ửng hồng, vẻ mặt quyến rũ.

Chàng trai kia, anh liếc nhìn một cái đã nhận ra là người theo đuổi Ninh Uyển.

Sắc mặt Lệ Minh Đình âm trầm, tròng mắt đen sâu thẳm, khí lạnh tỏa ra, anh cầm chìa khóa xe lên, bước nhanh ra khỏi phòng làm việc, đồng thời gọi điện thoại cho Ninh Uyển, bên trong phát ra giọng nói nhắc nhở đã khóa máy.

Anh xanh mặt, cúp điện thoại, đi thang máy tới bãi đậu xe, mở cửa xe, ngồi vào, từ trên lầu đến dưới lầu, tổng cộng dùng không tới ba phút đồng hồ.

Lệ Minh Đình khởi động chiếc bentley, một tay nắm chặt tay lái, lái xe ra khỏi bãi đậu, một tay mở phần mềm định vị trong điện thoại di động, tìm kiếm vị trí cụ thể của Ninh Uyển.

Trước đây không lâu, trên bộ trang sức anh tặng cho Ninh Uyển là quà sinh nhật có gắn thiết bị máy định vị công nghệ cao.

Vốn dĩ là để đề phòng đối thủ của mình làm càn giở trò sau lưng, tổn thương đến cô, lấy phòng ngừa vạn nhất là chính, ai ngờ hôm nay lại có tác dụng.

Anh lái xe cực nhanh, trực tiếp tăng đến tốc độ nhanh nhất, lao nhanh về phương hướng trên định vị, khuôn mặt lạnh lùng, vô cảm, mắt phượng hẹp dài sắc bén lạnh thấu xương.

Máu nóng trong người anh như muốn sôi trào.

Hai bên đều đang giành giật từng giây.

Lệ Minh Đình là muốn bảo vệ chủ quyền của anh.

Giang Thành là không thể chờ đợi, muốn hoàn toàn đoạt được cô gái này, thực hiện tâm nguyện anh ta vẫn tha thiết ước mơ.

Đóa hoa xinh đẹp được anh ta nâng niu cẩn thận, lại bị người khác giữa chừng cướp đi, hiện tại đã cướp lại được, cơ thể cô bị nhuốm bẩn, anh ta muốn rửa sạch sẽ, để cho cô làm lại từ đầu trở thành người phụ nữ của anh.

Cô gái trắng noãn trên ra giường say mèm, tay kéo chân đạp, không đề phòng một chút nào, mơ hồ làm lộ dáng người mất hồn.

Giang Thành si mê nhìn cô, tế bào toàn thân cũng kích động đến mức phất cờ hò reo, anh ta sờ soạng mặt cô, nói: “Rốt cuộc em cũng là của anh.”


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.