“A… Đừng…”
Lệ Minh Đình bỗng dưng đâm thẳng vào một chỗ trong hoa huyệt non mềm, làm cho cô rên rỉ kêu to, cả người như bị điện giật, chỉ cảm thấy chỗ đó tê dại, ngứa ngáy, vô cùng tuyệt vời.
Lệ Minh Đình biết anh đã vô tình chạm tới điểm G của cô, mọi cô gái đều mơ ước đạt tới khoái cảm này.
Anh không có ý định dừng, trái lại còn thay đổi tư thế cho thuận tiện hơn, để Ninh Uyển quỳ xuống giường, hai tay nắm lấy bờ mông trắng mịn, buộc cô phải chổng mông thật cao, trong quá trình, dương vật vẫn cắm bên trong cơ thể cô, xoay một vòng. Mật dịch bên trong Ninh Uyển nhanh chóng tuôn trào.
Ga trải giường phía dưới chỗ hai người làm đã ướt một mảng lớn, nhưng không có ai chú ý, cũng chẳng có thời gian để chú ý tới. Toàn bộ tâm trí của Lệ Minh Đình đều đặt vào người phụ nữ dưới thân, hoa huyệt vừa ướt át vừa non mềm, khiến người ta điên cuồng.
Phụ nữ thường miệng nói một đường, lòng nghĩ một nẻo, ở trên giường thì lại càng như vậy, Lệ Minh Đình rất hiểu điều này. Anh lại tiếp tục tấn công vào hoa huyệt non mềm của cô với tốc độ và sức lực ngày càng nhanh mạnh hơn, khiến cho cô liên tục thét chói tai.
“Dừng lại… A! Anh… Dừng…”
Ninh Uyển òa khóc nức nở, mỗi cú ra vào của anh đều khiến cô hồn bay phách lạc, từng đợt cao triều vui sướng đánh úp cô, hoa huyệt co rút dữ dội, thắt lưng mềm nhũn, cơ thể muốn hạ dần xuống nhưng lại bị đối phương nắm chặt nâng lên, bắt buộc cô phải chống vững.
Mỗi lần Lệ Minh Đình chạm tới nơi sâu thẳm, anh đều mơ hồ cảm thấy dương vật của mình được một miệng nhỏ nhắn mềm mại trắng mịn bao bọc, làm cho anh ngây ngất tột độ, dư vị tuyệt vời, muốn ngừng mà không được.
Anh dường như bị nghiện, đẩy nhanh tốc độ, miệt mài ra vào, càng lúc càng sâu, màng trinh xử nữ đã bị anh xuyên thủng, dương vật ra vào dễ dàng, nhanh chóng tìm kiếm hang động chật hẹp.
Ninh Uyển bị anh làm mãnh liệt đến muốn chết đi sống lại, hoa huyệt như đạt giới hạn, đột nhiên, cơ thể cô run rẩy vài cái, mật dịch tuôn như suối.
Lệ Minh Đình cũng bất ngờ, không kịp đề phòng, dương vật anh ướt đẫm, bụng dưới nóng rực, tê dại, vô cùng thoải mái.
Cơ thể nhưng muốn bùng nổ, anh lại đâm sâu liên tục, cả người Ninh Uyển lắc lư, mềm nhũn không xương.
Lệ Minh Đình ôm cô ngồi xuống, nắm lấy hai tay của cô, đưa xuống vị trí hai người giao hợp, lập tức bắn ra, toàn bộ tinh dịch được rót đầy vào hoa huyệt, nóng bỏng, Ninh Uyển quên hết tất cả, khẽ ngâm lên một tiếng.
Lệ Minh Đình tràn đầy năng lượng, không để cho cô nghỉ ngơi một phút giây nào, áp xuống người Ninh Uyển, tiếp tục vận động, lật qua lật lại làm cô suốt cả đêm.
Ninh Uyển đắm chìm trong dục vọng, khoái cảm đến vài lần thì thực sự không chịu nổi, cô ngủ thiếp đi.
_____
Khi Ninh Uyển tỉnh dậy đã là mười hai giờ trưa, trên giường chỉ còn một mình cô, mùi ái tình đêm qua vẫn còn vấn vương, rèm cửa sổ ngăn ánh sáng bên ngoài, cả gian phòng tối thui.
Cả người đau đớn, cô cố hết sức ngồi dậy, mở đèn, bắt đầu kiểm tra toàn thân, dấu vết xanh tím xuất hiện khắp cả người, có thể do cơ thể của cô mong manh, nhạy cảm, nên nhìn thì đáng sợ, nhưng không hề đau.
Bên dưới không có cảm giác đau đớn nhiều, chỉ là hoa huyệt sưng đỏ bất thường, mật dịch còn lại của đêm qua khiến cô cảm thấy nhớp nháp, khó chịu.
Điều khiến Ninh Uyển không thể chịu được và vô cùng xấu hổ là mỗi khi cô cử động, mật dịch bên trong cơ thể sẽ chảy ra không dứt, vô cùng dâm dục.
Quả thật không thể tiếp tục chịu đựng.
Ninh Uyển muốn rời giường, vừa cử động, chân đã mềm nhũn, không thể đứng dậy được, suýt chút nữa là ngã xuống. Cô đỡ lấy mép giường, từ từ đứng lên, thử đi tới đi lui vài bước, chậm rãi bước từng bước rồi từ từ đi vào phòng tắm rửa mặt.
Kinh nguyệt vừa mới hết nên bây giờ đang trong kỳ an toàn.
Ninh Uyển mặc váy, cố ý kiểm tra thật kỹ bản thân trước gương, kiểu váy có tay, dài tới mắt cá chân, toàn bộ cơ thể đều được che kín, không một kẽ hở, may là thiết kế cổ hở, nếu không sẽ cảm thấy vô cùng bí bách.
Mọi thứ đã xong xuôi, Ninh Uyển chuẩn bị đi đòi lại công bằng.
Nhưng đúng lúc này màn hình điện thoại lại sáng lên, cô nhận được một tin nhắn đầy bất ngờ.
“Trần tổng nói đêm qua biểu hiện của cô rất tốt, hai mươi vạn đã được chuyển vào tài khoản ngân hàng của cô, nhớ kiểm tra.” Người gửi Tôn Mạn.
Bà ta không biết gì về chuyện này ư?
Như vậy, có khả năng, Trần tổng là người đã sắp xếp mọi chuyện.
Hối lộ để đạt được mục đích trong kinh doanh là rất phổ biến, không gì có thể qua được mỹ nhân kế.
Và cô chính là mỹ nhân.
Một quân cờ dễ dàng bị ông ta tùy ý điều khiển trong lòng bàn tay.
Nếu sự việc đã như thế này, vậy thì cô nên làm gì tiếp theo đây?
Ninh Uyển không dám nghĩ, cô không thể nghĩ ra một bất cứ một kết cục tốt đẹp nào.
Đăng nhập vào app ngân hàng, số dư tài khoản chính xác là hai mươi vạn nhân dân tệ. Tài khoản này cô vừa mới lập, chỉ dùng để nhận tiền.
Chuyện đã tới nước này, chỉ còn cách đi một bước, tính một bước mà thôi.
Nếu bây giờ cô bất chấp đi tìm Trần tổng để đối chất, làm căng với ông ta, thì kết quả cũng chỉ có cô bị tổn thất, cái được không đủ để bù đắp cho cái mất.
Đã có tiền trong tay, bệnh của mẹ mới là vấn đề quan trọng nhất.