Trời tờ mờ sáng, không biết gà trống nhà ai nuôi mà mặt trời mới vừa lên đã ngẩng cổ cất tiếng kêu.
Bước chân không xuống giường, nhìn dầu trong đèn vẫn còn.
Diêu Lương đứng dậy rửa mặt dọn dẹp nhà cửa nấu cơm, làm xong hết tất cả những việc vặt vãnh thì mới trở lại bên mép giường kêu Diêu Bình An rời giường.
“Tiểu An, Tiểu An, rời giường.” Y nhẹ nhàng vỗ lên người Diêu Bình An, vài cái đánh tay này đối với người có thói quen thích ngủ nướng như cậu thì chẳng thấm bao nhiêu.
Nhưng Diêu Lương cũng không tăng thêm lực, y tiếp tục dịu dàng gọi, không có gì bất ngờ xảy ra nhưng chờ một lúc người cũng dần dần tỉnh lại dậy, cậu nỗ lực đáp lại: “Thật sớm”
Cậu lật thân mình qua, mí mắt khép hờ, thân thể theo thói quen tính nhào vào lòng ngực “mẹ” mình.
Nhưng ở lúc thân thể vừa chạm nhau, hai tròng mắt cậu thoáng chốc mở to, một cơn sợ hãi chợt lóe qua, cứng đờ thu hồi động tác.
Diêu Lương đem những phản ứng này thu hết vào đáy mắt, khó tránh khỏi chua xót cổ họng, Tiểu An luôn luôn lương thiện ôn nhu cho dù bị chạm vào điểm mấu chốt cũng chỉ có thể tức giận, nhưng tại sao bọn chúng lại khinh nhục Tiểu An của y, một đứa bé yếu ớt tâm thần không được bình thường.
“Tiểu An không cần sợ.” Y cầm quần áo mới muốn xốc lên đệm chăn để thay đồ cho cậu, nhưng lại bị cánh tay trắng như củ sen chặn lại.
“Tiểu An muốn tự mình mặc quần áo sao?” Diêu Lương có chút kinh ngạc —— một màn y kinh ngạc này nếu đặt trong mắt người khác thì đúng là hơi kỳ quái, suy cho cùng không phải ai cũng có thể chiều con mình đến mức không để nó tự mặc quần áo—— tuy rằng chuyện này cũng có liên quan đến trí lực của Diêu Bình An, nhưng Diêu Lương thật sự chưa từng có ý định dạy Diêu Bình An làm những việc kia, rõ ràng là hoàn cảnh sa sút, hai cha con hiện tại bôn ba nơi đất khách, thế mà y cưng chiều con của mình đến mức không biết làm gì, chiều cậu thành một thiếu gia con nhà phú quý không biết làm việc nặng.
Kinh ngạc qua đi, cậu xoa đôi mắt chậm rì rì xốc chăn lên trùm hết cả người rồi thay đồ.
Cậu đúng thật là tự mặc áo quần vào được, nhưng nút thắt từ nút thứ nhất đã thắt sai rồi.
Hơn nữa những nút thắt này là Diêu Lương tự may cho cậu, thắt nút sai lệch như vậy nguyên nhân hẳn là do lúc thắt không để ý, mà chẳng lẽ lúc Tiểu An thắt không cảm thấy khó chịu do thắt nút sai sao?
Y duỗi tay qua, lại thấy bé con của mình che lại quần áo lui về phía sau, không thể không kiên nhẫn giải thích với cậu: “Tiểu An thắt nút sai rồi, mẹ thắt cho Tiểu An lại lần nữa, được không?”
Diêu Bình An cúi đầu nhìn nút thắt rối loạn sai lệch, không biết là vì mới vừa rời giường đầu không nhạy bén hay là do đang suy nghĩ cái gì, cậu ngồi ở trên giường ngây người trong chốc lát, cuối cùng vẫn chọn đi qua.
Mười ngón tay dài của Diêu Lương tung bay, rất nhanh liền đem nút thắt sửa sang lại đúng, cuối cùng trong lòng còn nghĩ: Hiện tại trong hiệu buôn có bán mấy loại vải mới, lần sau thấy y nhất định phải mua về, may cho Tiểu An mấy bộ đồ mới.
Sau khi làm xong hết tất cả công việc rửa mặt chải đầu, trời đã sáng rồi.
Diêu Bình An ngồi ở bàn ăn gặm một cái bánh bột ngô lớn, bên cạnh để một chén sữa đậu nành nóng hầm hập, đây là toàn bộ bữa sáng của cậu.
Diêu Lương ở một bên sửa sang lại tài liệu dạy đàn do tự tay y soạn.
Hiện tại người học dương cầm phần lớn là con nhà giàu, mà những nhà giàu trong thành phố này đều thuộc dạng người ở trên đỉnh kim tự tháp, bọn họ chủ yếu dựa vào quan hệ tung hành ngang dọc, mà số lượng giáo viên hơi thiếu, bởi vậy nên sau khi y dạy đàn cho con gái của một hiệu trưởng, phụ huynh nhà cô bé kia cảm thấy kinh nghiệm dạy đàn của y phong phú nên vô cùng vừa lòng, ở trong vòng bạn bè nói tốt cho y hai ba, nhờ vậy mà y lại kiếm thêm được hai chỗ dạy khác.
Diêu Lương vuốt ve trang giấy vẽ tràn đầy những nốt nhạc, nghĩ đến chuyện mình có thể kiếm được nhiều tiền, bình an nuôi lớn Tiểu An, khóe môi nhịn không được nở ra một nụ cười tươi.
Tiếng đập cửa bất thình lình xuất hiện ở trong bầu không khí yên bình này, gõ ba tiếng lễ phép, công nhận lực gõ cũng vừa phải.
Diêu Lương đứng dậy đi đến cửa, một bên kéo then cửa ra, một bên nghi hoặc vì sao hôm nay lại tới sớm như thế?
Cái miệng nhỏ của Diêu Bình An còn đang gặm bánh thì nghe được tiếng đập cửa, thân thể nhịn không được mà run lên, vừa chuyển đầu quay qua nhìn thì đối diện với hai tròng mắt đen tuyền của người vừa đến.
“Cháu tới đón Bình An.”
“Sao hôm nay lại tới sớm vậy?”
“Là bác sĩ yêu cầu”.
Diêu Lương kinh ngạc nhìn con mình chủ động đi đến bên cạnh Nghiêm Thận Độc, cậu còn tự nắm lấy tay hắn, mà người bị nắm tay cũng đồng dạng mở to mắt một lúc.
“Vậy cháu liền mang Bình An đi trước.” Nghiêm Thận Độc liền trở tay nắm lấy tay Diêu Bình An, chủ động nâng lên bàn tay nhỏ của cậu, cố gắng đem kinh hỉ trong lòng che giấu vô cùng tốt.
Hắn tự thấy hành động đáp ứng này của mình sẽ làm người khác thấy lạ vì hắn vốn không thích đụng chạm, hắn cảm thấy hơi chột dạ mà làm thêm hành động nâng tay để đánh lạc hướng.
“Từ từ,” Diêu Lương nhìn thoáng qua Tiểu An đang nắm chặt bánh rủ mắt ngoan ngoãn bị người lôi kéo, “Hôm nay có chút đặc biệt, cho nên giữa trưa cậu có thể để Tiểu An về nhà một chuyến không?”
Nghiêm Thận Độc đang dắt tay người chuẩn bị đi thì hơi ngưng một chút, nhưng vẫn đáp lời lại thật nhanh, “Có thể.”
Trên đường, gió lớn gào thét hết đợt này đến đợt khác, bên trong xe lại chỉ có thanh âm Diêu Bình An ôm bánh bột ngô gặm sột sột soạt soạt.
“Tiểu An,” hắn kêu lên, “Em đã nói với mẹ chuyện gì sao?”
“A?” Cậu quay đầu qua, hai bên khóe miệng dính đầy dầu mỡ, “Không có, nói.”
“Phải không?” Hắn hiển nhiên cảm thấy trong lời nói của Diêu Lương tựa hồ có chút hoài nghi gì với hắn.
Có lẽ là do giọng điệu nói chuyện của hắn mang đầy vẻ chất vấn, Diêu Bình An buông cái bánh đã nguội trong tay xuống, thật nghiêm túc đối diện tầm mắt người ngồi bên cạnh, lại khi nặng khi nhẹ mà chậm chạp chọt chọt cái đầu nhỏ của mình.
“Không có thì tốt,” hắn duỗi tay nhéo mặt cậu phủi rớt vụn bánh dính bên mép, “Tiểu An cũng không hy vọng mẹ biết gì mà đúng không?” Tỉnh lượt bớt nội dung, đem mọi thứ giữ kín như bưng, giọng điệu khiến người không rét mà run.
Bánh nướng áp chảo vừa khô vừa cứng, vị nhạt lại nguội lạnh cứng ngắc, thế là hắn không chút do dự mà trực tiếp rút cái bánh trong tay cậu ra, ném vào cửa hông.
Người bị đoạt bánh vẫn còn há to cái miệng nhỏ, chớp chớp đôi mắt, tay còn duy trì tư thế cầm bánh, còn chưa kịp phản ứng lại tình huống này thì liền được hắn dùng một chiếc khăn lụa mềm mại lau môi.
“Chờ lát nữa về nhà em sẽ được ăn bánh kem nhỏ,” lau xong môi hắn chuyển qua chà lau dầu mỡ dính trên ngón tay cậu, “Còn có sữa bò nóng.”
Hắn cũng không có gạt cậu, khăn ren xinh đẹp trải trên bàn cơm, trên ly giấy đựng bánh kem được in những bông tuyết trắng tinh xảo cùng với ly sữa bò nóng hôi hổi đặt bên cạnh.
Đây là đặc biệt chuẩn bị riêng cho cậu, hắn cho người tìm một vị đầu bếp lão làng chuyên làm điểm tâm ngọt trong thành, nướng cho cậu một phần bánh ngọt trang trí vẻ ngoài đáng yêu.
Tất nhiên là Diêu Bình An rất thích, đến cả chuyện vừa nãy cậu tức giận vì bị hắn cướp lấy bánh do “mẹ” làm rồi ném đi, cậu ngao ô ăn từng ngụm nhỏ bánh kem, nếm được vị ngọt thì cơn tức trong lòng ngực cũng hóa thành dòng nước trôi đi mất.
Nghiêm Thận Độc nhìn cậu vội vã ăn đến dính một lớp kem trên môi, cảm thấy nếu là một loại “Đồ ăn” khác ở trên đó thì mặt cậu sẽ càng đẹp hơn.
(“đồ ăn” khác chắc là tinh dịch đó:v)
Bỗng nhiên, chỗ thang lầu truyền tiếng vang, một nữ nhân chân to cùng người hầu đi theo ở phía sau bước xuống cầu thang.
Ánh mắt nữ nhân sắc bén liếc mắt nhìn người đang vội vã ăn trên bàn một cái, trong lòng liền hiểu rõ.
Cô xoay người qua nhìn thiếu gia ở một bên, cung cung kính kính gật đầu một cái rồi rủ mi rời đi.
Tựa hồ ở lúc nữ nhân kia xuất hiện, tâm tình của Nghiêm Thận Độc trở nên tốt hơn—— nói đúng ra là hắn biết rằng đồ mình đặt đã được làm xong cho nên tâm trạng vô cùng vui vẻ.
Mà niềm vui thích này của hắn càng tăng cao hơn khi nhìn bé hamster nhỏ ở cạnh bên, càng lúc càng bành trướng, cuối cùng biến thành dày đặt ái dục, ái dục này tán loạn trong lục phủ ngũ tạng của hắn, nhu cầu cấp bách cần phải phát tiết ra miệng, thế là hắn liền mở miệng thổ lộ ra——
“Tiểu An,” hắn cơ hồ là không khống chế được khô nóng trong cổ họng, ngón tay đụng tới cánh môi ướt át của cậu, thậm chí ngay lúc này đây hận không thể liền ôm người đem đi, “Ăn xong rồi thì cùng lão công lên lầu thay quần áo được không?”
- Hết chương 11-
P/s: Thật sự là mỗi chương của bộ này không dài, nhưng mà tác giả chủ yếu miêu tả tâm trạng người/ cảnh vật kèm so sánh và ẩn ý, mà toàn dùng mấy từ ngữ cao siêu làm t phải ngẩn người suy nghĩ một lúc mới hiểu, còn có mấy chỗ tối nghĩa khó hiểu cực, t chém cũng kha khá để nó hợp lý hơn T T.