Kim Cương

Chương 12





Đây là một gian phòng ngủ trang trí theo hai phong cách Trung Quốc và Phương Tây.
Đa số vật liệu gỗ trong phòng đều dùng gỗ tử đàn hoặc là gỗ tô mộc, giá treo quần áo là kiểu kinh điển của Phương Tây, đèn bàn lưu li, làm thêm một tủ để quần áo sát vách tường.

Được copy tại — TR UМtruyen.мE —
Một gian phòng trước nay chỉ có hai màu trắng đen chuyên để quần áo nay bỗng nhiên được rót vào sắc thái mới mẻ, số lượng màu sắc được thêm vào vượt quá hai màu đen trắng, chiếm cứ hơn phân nửa phòng là tủ quần áo.
Trong tủ có một nửa là quần áo bốn mùa xuân hạ thu đông, kiểu dáng nào cũng đều có, mà kiểu dáng của mỗi bộ đồ này hoặc là được yêu thích ở thời điểm hiện tại hoặc là đã từng được yêu thích.

Còn quần áo bên cạnh có hai màu đen trắng có vẻ sang quý thoải mái, chỉ là nhìn kích cỡ như nhỏ hơn một số.
Ở rìa ngoài đám quần áo dài kia, có treo một cái váy tinh xảo mới tinh khiến người vừa nhìn liền không rời được tầm mắt.
Nghiêm Thận Độc cầm cái váy trong tay, còn cảm thấy ấm áp.
Diêu Bình An ngồi ở mép giường, bên khóe miệng là vụn bánh kem, vì cậu dùng tay cọ lên mặt mà trên mu bàn tay trắng như tuyết bị dính đầy kem.

“Bánh kem nhỏ ăn ngon không?” Nghiêm Thận Độc tự nhiên mà lau sạch những mảnh vụn còn sót lại trên tay.
“Ngọt!” Đôi mắt cậu lập tức sáng, giống như hai ngôi sao nhỏ.
“Tiểu An còn muốn ăn thì nói, nhưng phải ngoan ngoãn nghe lời lão công, hửm?” Váy bị đặt ở một bên, người cũng bị ôm lên trên giường.
“… Ưm.” Câu trả lời của cậu lúc này lại không dứt khoát như khi nói “Ngọt”.
Gió Xuân lạnh lẽo thổi xuyên qua kẹt cửa phát ra tiếng vang ô ô, Nghiêm Thận Độc dừng việc cởi nút áo cậu lại, hỏi người phía dưới đang co rúm: “Lạnh?”
Sau khi nhận được cái gật đầu của Diêu Bình An, Nghiêm Thận Độc liền một cái ôm cậu vào trong lòng ngực mình, lại kéo chăn ở bên cạnh đắp cho cậu.
“Tiểu An ngoan một chút, lão công thay váy cho em.” Hắn bắt đầu động tác, từ trên xuống dưới đem nút áo cởi bỏ.
“Váy, áo?” Trong đôi mắt thanh triệt là vẻ nghi hoặc đơn thuần.
“Ừm,” áo trên rất nhanh bị cởi ra, bàn tay to dời về phía eo bụng, “Không thay váy thì làm sao đi bệnh viện được? Lão công đã từng nói là sẽ mang Tiểu An đi khám bệnh.”
“Không, không bệnh, thuốc thuốc, đắng.” Chờ Diêu Bình An đứt quãng nói xong một câu, đến quần lót cũng bị người cởi ra.
Nghiêm Thận Độc nhìn thấy trên đáy vải lót không còn vết máu, ánh mắt tối xuống một chút.
Váy một màu thuần đen, trên nếp uốn làn váy có điểm xuyết vài vụn kim cương, lấp lánh tỏa sáng, tựa như bầu trời đêm đầy sao.
Đợi sau khi khóa kéo ở lưng hoàn toàn được kéo lên, Diêu Bình An vừa định quay đầu nhìn quần áo mới thì đột nhiên bị hắn đè ở dưới thân, dây buộc tóc cũng bị kéo xuống, bím tóc rời rạc tản ra, tóc đen như thác nước xỏa ở trên giường, nhìn giống như mạng nhện.
“… Thật đẹp, bảo bảo thật đẹp.”
Màu đen làm nổi bật làn da trắng như tuyết, môi hồng như hoa.

Cậu rũ mắt tò mò lôi kéo làn váy, lộ ra bộ dáng đơn thuần như một đứa nhỏ, nhưng phần vai bị kéo xuống lộ ra vẻ dụ hoặc, hơn nữa tóc cậu dài uốn lượn, mặt mày như họa, thế là những nhân tố này tổ hợp ở bên nhau liền tạo thành vẻ ngoan diễm đầy tương phản.
Váy dài thiết kế đơn giản, có thể nhìn ra người thiết kế rất dụng tâm ở những chi tiết nhỏ này.
Trên thân váy không thêu thùa hoa văn gì, chỉ ở bên hông bỏ thêm một đoạn ren để buộc lại, vừa vặn phác họa ra phần eo mảnh của khảnh Diêu Bình An.
Phần cổ tay áo là kiểu mà phần lớn mấy thiếu nữ sẽ không chọn, không phải là tay áo phồng có thể che phần bắp tay, cũng không phải là bất kỳ kiểu tay áo có thể che giấu khuyết điểm nào.

Nhưng trùng hợp là cái dạng tay áo bình thẳng, nhất là có thể đem đường cong vai cổ hoàn mỹ của Diêu Bình An bày biện ra.
Có thể nói, cái váy này là thiết kế dành riêng cho cậu, người chọn thiết kế hoàn toàn hiểu thân thể cậu có những ưu điểm gì.

“Tiểu An thích nó sao?” Hắn ở phía trên hỏi cậu, ánh mắt nhìn rõ những chuyển biến trên người cậu.
Váy dài này tuy rằng bề ngoài nhìn phẳng phiu, nhưng bên trong có hai lớp vải tơ tằm cực mềm có thể giữ ấm, mặc vào tất nhiên thoải mái hơn so với vải cotton nhiều.
Diêu Bình An thành thật gật gật đầu, cũng không biết chính mình là đang tán thành một kiện lễ vật đầy tâm ý của hắn.
“Vậy… Tiểu An có biết vì sao cái váy này lại có màu đen không?” Hắn đem tay mình quay cuồng di chuyển, từng chút một chạm qua xương quai xanh, ngực, eo, hông của cậu.
“Bởi vì phía dưới của Tiểu An không giữ được nước, nước chảy thấm lên váy màu đen sẽ không bị người ta nhìn ra.”
Hắn nói xong câu đó đồng thời dùng một tay khóa lại cổ chân cậu.
Diêu Bình An theo phản xạ tính tránh một chút, kết quả giây tiếp theo bị hắn cắn một ngụm lên phần bụng cẳng chân.
Phần bụng cẳng chân trắng hồng liền hiện ra một vòng dấu răng, hắn hơi mang vẻ tiếc nuối mà nhìn, “Anh còn tưởng rằng chỗ này của Tiểu An sẽ thật sự chảy ra bơ đấy.”
“Nhưng là, huyệt của Tiểu An khẳng định sẽ phun nước ngọt.”
Cậu mới vừa rên xong còn chưa kịp ủy khuất thì liền nghi vấn vì sao mình bị hắn mạnh mẽ bắt giữ đôi tay, tiếp theo đó hắn dời xuống phần hạ thể của cậu.
“Tiểu An rất nghe lời lão công mà đúng không?” Hắn cười, lại bắt đầu nói ra những lời mê hoặc nhưng cũng làm cậu sợ hãi, “Vậy tự đem âm huyệt của mình bẻ ra.”
Ngón tay cậu bị bắt tiếp xúc với môi âm hộ còn chưa thức tỉnh, phần hạ thể Diêu Bình An truyền đến cảm giác xa lạ, cậu sợ hãi vội rút tay về —— nhưng chút sức lực này không địch lại gông cùm xiềng xích đang giữ chặt lấy tay cậu.
“A…” Nghiêm Thận Độc nhìn người dưới thân vừa bị chạm vào một chút liền mẫn cảm đến độ tự co lại môi âm hộ, trầm thấp cười, “Thật là một bảo bối dâm đãng nhát gan mà.”
Hắn đẩy phần váy lên chỗ eo bụng, ép cậu dùng tay tự giữ lấy hai chân rồi kéo hai chân ra, nói, “Nếu Tiểu An không muốn chạm vào âm huyệt của chính mình thì liền ngoan ngoãn đem chân kéo ra, hửm?”
Cậu nhìn thấy ánh lửa hừng hực trong mắt hắn mà sợ tới mức yếu đuối rụt đầu, cắn môi tự kéo hai chân của mình mở rộng cực độ, hoàn toàn lộ ra dâm huyệt.
Đôi tay Nghiêm Thận Độc đặt ở phần xương hông bằng phẳng của Diêu Bình An, không chút do dự vươn cái lưỡi dài liếm huyệt non từ trên xuống dưới, đem khe thịt nhỏ liếm mở.
“Ô!” Cái miệng nhỏ ở phía trên kêu ra tiếng, cái miệng nhỏ phía dưới ào ạt phun nước.
Sau khi Nghiêm Thận Độc dùng đầu lưỡi đẩy ra khe thịt nhỏ hẹp cũng không có tiến thêm một bước nào, hắn liếm cho môi âm hộ càng nở rộ ra ngoài, cẩn thận quan sát phần thịt đỏ tươi bên trong.
Thực rõ ràng là huyệt non chưa bao giờ bị người thâm nhập như vậy, mặc kệ là môi lớn hay môi nhỏ đều bày ra vẻ hồng hào mềm mịn.
Thân thể người song tính cực kỳ mẫn cảm, bởi vậy nên hoa huy*t kiều diễm bị bựa lưỡi ướt nóng liếm một chút đã ướt nhẹp chảy ra nước mật, làm lối vào ẩm ướt, phảng phất như nói rằng cậu đã chuẩn bị tốt để làm chuyện ‘vui vẻ’.
Âm đế vẫn như cũ nổi ở phía trên, vì bị người liếm nhục huyệt nên đột nhiên lộ ra ngoài, trên tiểu trân châu dính đầy d*m thủy.
“A a… Không…” Cậu ê a phát ra tiếng, lại như là đổ thêm dầu vào lửa.
Giây tiếp theo, âm huyệt bị ngậm lấy hoàn toàn.

Nghiêm Thận Độc mút môi âm hộ béo tốt của cậu, đầu lưỡi linh hoạt khiêu khích âm đế, vì bị kích thích mà nước mật chảy cuồn cuộn không ngừng.
“Ưm a… A….

Quá, quá… A a a….

Quá nhiều….” Tay sớm đã mất lực, nhưng hai chân thật nhanh liền được hắn tiếp quản ngăn chặn.

Cậu bị liếm huyệt điên cuồng lắc đầu, muốn trốn tránh khoái cảm xa lạ này.
Cậu đơn thuần cho rằng lần này phía dưới bị chơi cũng sẽ giống lần trước, nghe lời mà mở chân ra hy vọng có thể nhanh kết thúc, lại không biết liếm huyệt mang đến khoái cảm xa lạ còn hơn cả dùng tay làm.
Âm đế bị đùa bỡn đến sưng lớn, ở phút cuối cùng bị hắn hung hăng mút một ngụm, bên trong liền đạt được cao trào, thân thể đáng thương không ngừng run rẩy.
Nghiêm Thận Độc vẫn chưa dời đi cái đầu chôn ở dưới thân cậu, hắn không chút nào lãng phí mà nuốt hết tất cả âm tinh dính nhớp, lại duỗi thân lưỡi ra thăm dò vào bên trong âm huyệt.

Cơ hồ mới tiến về phía trước hai phân, liền chạm được một tầng lá chắn.
Hắn sửng sốt chớp mắt một cái, không nghĩ tới màng trinh của cậu lại ở vị trí nông như vậy.
Đầu lưỡi thử đỉnh đỉnh vào trong một chút, phát hiện lớp màng tuy nông nhưng lại dày, khó trách lúc trước làm vài hành động hơi kịch liệt nhưng không bị phá mất.
Nếm no hương vị rồi, lưỡi dài chậm rãi lui ra ngoài, đầu lưỡi lôi ra chỉ bạc dính với âm huyệt, không có đầu lưỡi lấp kín huyệt non, nước dâm liền vui sướng chảy ra, phần hạ thân một mảnh ướt nhẹp lầy lội.
- Hết chương 12- 
P/s: Rất xin lỗi mọi người mấy nay t không edit up truyện được do đi tiêm vắc xin COVID về, nó hành sốt nằm 1 cục @@.



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.