Thời điểm Nghiêm Thận Độc ôm người lên lầu, không khí trong phòng khách cùng hồ nước ở trước nhà như ngưng đọng, còn cảm giác được một ít mùi thuốc súng.
Hắn lấy thảm lông bao bọc lấy cậu rồi nhẹ nhàng ôm cậu lên phòng ngủ.
Mái tóc dài của Diêu Bình An xõa dài rối tung, cậu cuộn tròn thân mình như một con tôm, tư thế tự bảo hộ mình lộ ra phần gáy ngọc vô lực nghiêng lệch nhìn giống như thiên sứ bị gãy cánh trong các bức tranh của phương Tây.
Hắn nhìn cậu, nhìn không rời mắt, khi nghe cậu khó chịu hừ hừ mấy tiếng thì cảm xúc ngọt ngào trong lòng mới hoảng hốt biến mất, lấy lại tinh thần mà đứng dậy đi vào phòng tắm.
Nước ấm dần dần chảy đầy bồn tắm, hắn ôm cậu vào bồn tắm rộng lớn, bồn tắm này rộng đến mức có thể chứa cả hai người, làn da tiếp xúc nước ấm làm kích thích đến cậu, dù hai mắt đang nhắm chặt nhưng cũng không tự giác lẩm bẩm một tiếng.
Ánh đèn chiếu ra màu hoa hồng, xuyên qua mặt nước bóng loáng có thể thấy trên làn da mượt mà như ngọc kia nơi nơi đều là dấu vết lăng ngược từ cuộc vui —— đặc biệt là phần đùi trong bị liếm cắn đến sưng đỏ, hai bên sườn eo là dấu vết bị người hung hăng bóp lấy áp xuống, vì không khống chế sức lực mà tạo thành vết bầm xanh lá ——
Khi đã nếm được vị ngon tình ái, không ai có thể nhịn được, hắn cũng không ngoại lệ.
Hắn nhẹ nhàng ôm cậu thả vào nước, nhìn những sợi tóc bóng loáng như tơ lụa tản ra trong nước, lấy dầu gội thoa lên, hương thơm từ trên thân thể hòa trộn cùng hương thơm từ dầu gội tản mát ra mùi thơm ngọt.
Dùng nước xối sạch bọt rồi lấy khăn lau sạch, hắn vớt những sợi tóc uốn lượn trong nước ra, sau đó bắt đầu rửa sạch phần hạ thể bị hắn sử dụng quá độ.
Ngón tay cọ qua âm đế sưng to, ngón tay vói vào trong khe thịt đã khôi phục chặt chẽ lại như ban đầu, moi hết tất cả tinh dịch mà hắn đã bắn vào trong thân thể cậu ra ngoài.
Hắn moi đào làm co giãn vách trong, d*m thủy cùng tinh dịch dựa vào động tác của hắn mà trộn lẫn vào nhau, dinh nhớp bất kham.
Hỗn hợp màu trắng đục bị moi đào ra bên ngoài, từng cổ chất lỏng trắng nhứ chảy ra rồi trầm vào trong nước.
Nghiêm Thận Độc nhìn cái miệng nhỏ đỏ tươi kia chảy ra đồ vật, ánh mắt nặng nề.
Lúc hắn bắn tinh có cảm giác được, cái nơi mềm mại nhỏ bé ở sâu bên trong kia, hẳn là vị trí cổ tử cung, cái miệng nhỏ tham lam đã hấp thu hơn phân nửa tinh dịch của hắn.
Suy nghĩ có chút trôi xa, hắn rướn người muốn dùng tay trái vặn vòi nước lại, tay phải còn đặt trong tiểu huyệt cậu liền theo động tác rướn người của hắn mà càng thêm thâm nhập, lập tức làm cho cậu đang hôn mê tỉnh lại.
“Đau, đi ra” Diêu Bình An co rúm lại phần thân dưới, phản ứng của thân thể như nói cho ý thức biết là sắp phải trải qua một hồi giao hoan mới.
Cậu là một đứa ngốc, từ trong miệng phun ra những chữ như vậy, làm hắn đang muốn tắt nước ấm liền run rẩy một chút, mu bàn tay theo quán tính đụng phải vòi nước nóng bỏng, nháy mắt phần mu bàn tay hiện ra vết bỏng đỏ sưng rộp.
“A.
” Nghiêm Thận Độc kêu lên một tiếng, trước tiên vẫn cúi đầu nhìn người nằm trong bồn tắm đang mơ hồ thì thầm.
“Tiểu An? Tiểu An?” Hắn nhíu mày, vốn tưởng rằng nhiệt độ hơi nước bốc hơi làm mặt cậu đỏ, nhưng từ gương mặt thống khổ lông mày nhíu chặt cùng đôi môi khô, tựa hồ như không đơn giản là do nhiệt độ nước bốc hơi.
Hắn vươn tay phải không có bị thương ra, dùng mu bàn tay để lên trán cậu, cảm thấy một trận nóng bỏng.
Thế là Nghiêm Thận Độc liền nhanh chóng lau sạch cho cả hai, ôm cậu trở lại mép giường, nhét cậu trong ổ chăn vào ấm áp.
Toàn thân Diêu Bình An đều bắt đầu hiện lên màu hồng phấn bệnh trạng mê người, như một con tôm hùm đất bị đặt vào trong nồi hấp.
Cánh tay cậu bị Nghiêm Thận Độc nắm lấy, mà cậu vì quá nóng liền rút tay ra.
“Nóng ô ô” cậu như sắp khóc, cậu như vậy mà Diêu Lương ngậm trong miệng sợ tan, nắm trong lòng bàn tay sợ nát, phương thức nuôi dưỡng vô cùng cẩn thận, số lần Diêu Bình An sinh bệnh có thể đếm được trên đầu ngón tay, huống chi hiện tại cả người sốt cao như muốn bốc cháy, vốn là đầu tóc ướt hỗn độn dùng tay chạm vào như chạm phải một cục bông nóng bỏng ẩm ướt, trong đầu cậu vừa choáng vừa nhức vừa đau.
Càng quá mức chính là, cậu nóng đến nổi muốn ghé đầu vào người lạnh như khối băng ở cạnh bên, liền bị hắn dễ dàng chặn lại, đến cánh tay vươn ra mới một giây đồng hồ cũng bị chặn luôn.
Thế là cậu nghĩ không rõ, cũng không có biện pháp tự hỏi nên cũng chỉ có thể phát ra âm thanh ô ô như mèo con để biểu thị khó chịu cùng bất mãn của bản thân.
Rỏ ràng là Nghiêm Thận Độc làm lơ thỉnh cầu của người bệnh, hắn nâng cậu dậy, dùng lớp khăn nhung bọc lấy thân người cậu, đem người bọc thành một cái kén sâu lông.
“Ngoan.
” Hắn bắt lấy cánh tay đang xao động, tựa như trấn an mà xoa bóp lòng bàn tay cậu.
Viện trưởng bị gọi dậy lúc nửa đêm liền vội vàng thay quần áo rồi chạy tới dinh thự Nghiêm gia sừng sững, khiếp sợ trong lòng vượt qua nỗi bất mãn bị đánh thức lúc nửa đêm.
Ông xách hòm thuốc gỗ, lúc đi đường thường thường ngó mắt liếc nhìn lọ thuốc tránh thai Tây Dương ở trong hòm, giống như một sát thủ đang khẩn trương xác nhận đây có chính xác là liều cyanogen hay không (thuốc độc có gốc thủy ngân).
Lẽ nào là ông nghe rồi lầm sao? Nghiêm tiểu thiếu gia- con cháu dòng tộc danh gia thục nữ tre già măng mọc, được người người kính nể thế nhưng…?
Nhưng khi ông thật sự đi vào phòng ngủ trên lầu hai, nhìn thấy người xõa tóc tán loạn nằm trên giường khuôn mặt nhỏ ửng hồng, thì khiếp sợ tiêu tan đi mất—— nếu là “nàng”, vậy hết thảy đều thật bình thường.
Ông không có mang theo ống nghe bệnh, nhưng không cần hỏi ông cũng biết rõ, dù Nghiêm Thận Độc không bài xích ghét bỏ những dụng cụ khám bệnh mới lạ của Phương Tây này, thì hắn cũng sẽ không cho phép ông dùng thứ dụng cụ lạnh băng đó thăm tiến vào trong quần áo người yêu mình.
Ông mang bao tay lên, cẩn thận xem xét mí mắt và khoang miệng, xác nhận đây chỉ là sốt cao bình thường thì sau đó thuần thục kê đơn thuốc.
Đơn thuốc hạ sốt rất nhanh được kê ra, ông theo bản năng mà chọn những loại thuốc tương đối nhỏ khi nếm vào có vị ngọt nị, giống như thuốc dùng cho trẻ nhỏ——
Nhưng trên thực tế, tuy rằng toàn thân “nàng” đều lộ ra hơi thở quá độ do làm tình, dù “nàng” chìm trong hôn mê nhưng thoạt nhìn vẫn còn ngây ngô, non nớt.
“Nghiêm thiếu, thứ ngài muốn” ông cúi người lấy lọ thuốc trắng ra, khi ngẩng đầu lại lơ đãng chú ý tới trên mu bàn tay Nghiêm Thận Độc có vết bỏng khá nghiêm trọng, “Tay của ngài…”
“Không có việc gì,” hắn hồn nhiên không thèm để ý mà lấy lọ thuốc, hỏi, “Thuốc này uống vào tác dụng phụ gì không?”
“Có, sau khi uống vào thân thể sẽ sưng vù, nôn khan, tinh thần không phấn chấn cũng không muốn ăn, nhưng so ra dùng thuốc này nhẹ nhàng hơn dùng hoa hồng Tây Tạng tẩy rửa bộ phận sinh dục.
” Ông cẩn thận liếc mắt nhìn “nàng” một cái, trong lòng xẹt qua một tia thương tiếc cùng yêu thương xuất phát từ thân phận bác sĩ.
“Đã biết, cảm ơn.
” Nghiêm Thận Độc nhận lấy lọ thuốc, thoạt nhìn tâm tình hắn không tốt lắm.
Người hầu đem nước ấm lên, lại tự giác mà tiễn khách lễ phép.
Sau khi chăm sóc và để người bệnh uống xong thuốc, Nghiêm Thận Độc nghiêng người dựa vào mép giường nhìn viên thuốc trắng trong lòng bàn tay một lúc lâu, thời gian lâu ngang cỡ chiếu một bộ phim điện ảnh, cuối cùng lại “cạch” một tiếng đem viên thuốc thả vào trong lọ.
“Bảo bảo” hắn ôm cậu, hai tay từ từ buộc chặt, đem mặt vùi vào cổ cùng chăn bông mềm mại, không ngại chút nào chuyện bản thân hắn có khả năng bị lây bệnh sốt.
Tưởng tượng ra rằng có một sinh mệnh sẽ ở trong thân thể cậu mười tháng, lại từ vùng tam giác kia chui ra, sự ghen ghét như cây mây quấn lấy hắn.
Cậu trong lúc ngủ mơ vô ý làm ra động tác đẩy, thoáng chốc khiến đáy mắt hắn càng thêm tối tăm.
Cũng được, cũng tốt, hắn luyến tiếc cậu uống thuốc xong thân thể khó chịu như thế, vậy thì để cậu thật sự mang thai đi.
Mang thai đứa nhỏ, bụng nặng đến nổi chỗ nào cũng đi không được, cũng sẽ không quấy khóc đòi tìm “mẹ”, chỉ có thể vĩnh viễn ở bên cạnh hắn, chết tâm làm một người “mẹ” ngốc ngoan ngoãn đến cả bản thân mình cũng không tự chăm sóc được.
- Hết Chương 19-
P/s: Không nói tới vấn đề công cưỡng h**p thụ, nhưng riêng hành động công luyến tiếc thụ uống thuốc tránh thai sợ thân thể khó chịu, làm mềm lòng t ghieee.
.