Bước chân Tô Lương ngừng một lát, rồi vẫn đi theo Trầm Ứng Hoàn vào trong. Thật ra trong đó là một gian phòng âm u, bên trong rất tối, Tô Lương mò lên vách tường đi vài bước, chợt nghe thấy tiếng cười của Trầm Ứng Hoàn, sau đó tách một tiếng, đèn trên đỉnh căn phòng được bật sáng. Chẳng qua không phải là loại đèn sáng trưng bên ngoài mà là loại đèn màu hoàng lục hôn ám, chiếu lên trên mặt người khác tạo nên sự kỳ dị lạ kỳ.
Nhờ ánh sáng nhàn nhạt đó, Tô Lương tóm lại có thể nhìn rõ được bố trí trong phòng, chẳng qua khiến y lưu ý nhất chính là thứ chiếm đầy hai bờ tường, trên đó dán đầy những bức ảnh.
Tô Lương ngạc nhiên chầm chậm bước qua dưới sự chú ý của Trầm Ứng Hoàn, dùng ngón tay rờ rẫm lên tường, cuối cùng tìm được thân ảnh lớn lên trông rất giống mình.
“ Tôi chỉ nhắc thế này thôi, đừng thấy những bức ảnh này nhỏ bé, nhưng đều là tuyệt bản, chỉ có một mình tôi có ảnh của Tô Ngự. Tôi nhớ lúc đó hắn bảo tôi giúp hắn chụp hình, đã có chút không đúng rồi, chẳng qua lúc đó tôi cũng không có nghĩ gì nhiều, ai biết sang ngày hôm sau thì……” Trầm Ứng Hoàn cười dựa lại, chỉ vào đại khái mười mấy tấm ảnh trên tường nói: “Đây đều được chụp vào ngày hắn hẹn tôi cùng đi đánh squash*.”
Người trên ảnh cùng với Tô Lương thật sự vô cùng giống nhau, nếu như nói có cái gì không giống, thì chính là Tô Ngự cao hơn y một chút, hơn nữa rất chói sáng, không biết có phải là vì nguyên nhân ảnh chụp, khiến cái gọi là cảm tình thân thích của Tô Lương không biết từ chỗ nào chạy ra, đang dập dìu trong lòng.
Tô Lương ngạc nhiên cảm giác được tay của Trầm Ứng Hoàn đang đặt ở thắt lưng y, cái này cũng quá mức thân mật rồi, nhưng không có dấu hiệu sẽ bỏ tay ra. Trên vai chợt nặng, Trầm Ứng Hoàn dựa cằm vào vai Tô Lương, nói: “Tôi cũng muốn giúp cậu chụp vài tấm.” Nói xong thì thổi hơi vào cổ Tô Lương.
Tô Lương run rẩy một chút, không hiểu được ý tứ của hắn, tự an ủi bản thân căn bản không đáng cho hắn đụng vào, đặc biệt là sau khi nhận thức Tô Ngự……. đợi đã….. có thứ gì đó cứ thế chảy qua….. Tô Lương không thể nắm bắt được điều gì, mà cái tay đang đặt tại thắt lưng đã bắt đầu cách một lớp sơ mi ma sát lên xuống.
“ Anh….. anh không phải thích Tô Ngự sao?” Tô Lương nhích thân thể tránh sang một bên, thoát được tay của Trầm Ứng Hoàn, nhìn cặp kiếng sáng lấp lóe của Trầm Ứng Hoàn nói.
Trầm Ứng Hoàn cũng không có ý muốn động, chỉ là khóe môi hơi nhếch lên: “Cậu thật sự rất thông minh, Tô Hàm thật sự là đáng tiếc cho anh rồi.” Hắn nói xong đưa tay nâng kính, con ngươi lãnh liệt bắn về phía Tô Lương, nói: “Thích thì có tác dụng gì, một người đã chết mà thôi. Hơn nữa là người lợi dụng bản thân, chơi đùa cảm tình của bản thân, không phải nên lạnh tâm rồi sao?”
Tô Lương bị Trầm Ứng Hoàn nhìn có chút chột dạ, dưới chân hoàn toàn không có khí lực, chẳng qua như mong muốn của y, hiện tại y đã dựa vào cạnh cửa, có gì không đúng có thể lập tức mở cửa chạy ra….. hơn nữa Tô Hàm…… nghĩ đến hắn làm gì, còn không bằng…..
Trầm Ứng Hoàn ôm vai đứng tại chỗ, nhướng mày lên thật cao, đợi khi Tô Lương ý thức được, mới phát hiện cửa của ám thất này đã bị khóa, chợt nghe Trầm Ứng Hoàn ở sau lưng cười nói: “Thật ra mấy thiết bị này sớm đã không cần rồi, tôi chỉ là rất cao hứng sưu tầm mà thôi, giống như mấy tấm ảnh này ~”
Nếu như ngay cả một đường lui duy nhất cũng không có, vậy thì chỉ có thể tùy ý hay liều mạng thôi. Tô Lương suy nghĩ rồi nói: “Nếu đã như thế, anh mang tôi đến đây là có ý gì?”
“ Ý gì? Cậu không phải nên rõ ràng rồi sao?” Nói xong thì con ngươi màu đỏ giống như đang nhìn con mồi mà lướt từ trên xuống dưới toàn thân Tô Lương: “Tôi vốn cho rằng sẽ không bao giờ còn cơ hội nữa, không ngờ được, có lúc thời gian cũng thật kỳ diệu, biết không? Tôi vẫn luôn rất hận Tô Ngự, nhìn thấy bộ dáng đơn thuần không biết thế sự luôn được bảo hộ kỹ càng là tôi nổi giận, tại sao chúng tôi liều mạng sống chết, cũng không bằng một đại thiếu gia dựa vào dòng máu!”
Tô Lương bị khí thế của Trầm Ứng Hoàn dọa cho kinh ngạc, rồi thấy Trầm Ứng Hoàn gỡ mắt kính xuống, rờ lên mắt phải của hắn nói: “Đây cũng là vì hắn mà không còn nữa, nhưng hắn trước giờ chưa từng nhìn tôi lấy một cái.”
Ánh sáng rất mờ, nhưng Tô Lương vẫn có thể thấp thoáng thấy một vết sẹo màu trắng, mà càng khiến Tô Lương kinh ngạc chính là…… căn bản không thể ngờ được mắt phải của Trầm Ứng Hoàn là mắt giả, một con mắt làm cực kỳ giống thật lúc này đang trừng y.
Trầm Ứng Hoàn cười nói tiếp: “Rất ngạc nhiên sao? Chẳng qua đây căn bản không tính là gì.” Nói rồi đã dấn bước đi đến chỗ Tô Lương, Tô Lương tránh cũng không thể tránh, cánh tay đưa ra ngăn trước người cũng bị Trầm Ứng Hoàn một tay bắt lấy xiết chặt trong tay, thân thể bị mãnh liệt kéo một cái, đã bị tha vào trên một chiếc bàn làm việc kê ở sát tường, giống như muốn siết chặt thắt lưng của y đến gãy đôi, tay của Trầm Ứng Hoàn đem thân thể đang giãy dụa của Tô Lương chặt chẽ áp lên trên bàn.
Tô Lương thở dốc, ngắt quãng nói: “Anh căn bản không phải thích Tô Ngự, thật ra anh thích chính là Tô Hàm……” Đúng vậy, hắn căn bản chính là thích Tô Hàm, cho nên hắn mới dùng ánh mắt thù hận như vậy để nhìn y, mà không phải là biểu tình khi nhìn thấy em trai của người yêu với bộ dáng giống nhau như đúc.
Lời còn chưa nói xong, miệng đã bị tay Trầm Ứng Hoàn bịt chặt, Trầm Ứng Hoàn dùng chân ép chặt cái chân đang muốn loạn đá của Tô Lương, dùng một tay khác thuận thế cởi bỏ thắt lưng của y, vừa nói: “Có lẽ tôi nên cho cậu đi gặp anh trai của cậu.”
Trên chân một trận mát lạnh, quần dài đã bị kéo xuống, sau đó là quần trong màu trắng. Tô Lương giãy dụa, như con cá nằm trên thớt, hàm răng cắn chặt ngón tay của Trầm Ứng Hoàn, hận không thể cắn đứt nó xuống.
Chợt nghe thấy vài tiếng súng, khóa cửa bị bắn vỡ, sau đó bị mạnh bạo đá mở, tiếp đó là Tô Hàm với hai con mắt đỏ cạch và cây súng trên tay tùy thời có thể bóp cò. Trầm Ứng Hoàn đang áp lên người Tô Lương đột nhiên cười, rồi như tản hết tất cả sức lực, ngoan ngoãn dơ cao hai tay đứng sang một bên.