Kim Dạ Bất Lưu Nhân

Chương 30



Loại tình trạng này liên tục kéo dài mấy ngày, Tô Lương ngay cả mặt của Tô Hàm cũng không thấy, vẫn như cũ bị đưa đến trường, trong khoảng thời gian này chuyện duy nhất đại khái chính là tin tức người đứng đầu Sở gia qua đời, nhưng chân tướng cũng bị che phủ rồi, cuối cùng báo chí đưa tin cũng chỉ nói là do nhồi máu cơ tim đột ngột, chuyện tối hôm đó chính là cứ thế nhẹ nhàng bâng quơ trôi qua. Tô Lương đối với những thứ này cũng không để ý, chẳng qua y để ý là trên tivi xuất hiện thân ảnh của Tô Hàm, chỉ có thoáng xẹt qua như thế, Tô Lương vẫn có thể nhận ra thân ảnh của hắn trong đám người đông đúc.

“ Sao vậy?” Lư Khánh bưng bữa trưa ngồi bên cạnh Tô Lương, thấy Tô Lương lại không chịu động đũa, hắn nhíu mày nói: “Cậu mấy ngày nay đã ốm rất nhiều, có phải là có chuyện gì buồn phiền hay không, nói ra xem mình có thể giúp gì không?”

“ Không cần đâu, mình không sao, chỉ là không có khẩu vị thôi.” Tô Lương bỏ đũa xuống nói: “Mình đi mua chút nước uống.” Nói rồi quay người chạy đi, cũng không nghe thấy Lư Khánh la lên: “Ở đây có canh mà ~”

Tô Lương quẹo qua ngã rẽ, rồi dừng lại, hít sau một hơi, ta làm sao thế này?

“ Tô Lương?” Một thanh âm thanh thoát vang lên sau lưng Tô Lương, xém chút nữa đã dọa y nhảy dựng lên, rồi nhìn thấy một nữ sinh tóc dài mặc đồng phục nhảy ra trước mặt, nói: “Thật là cậu? Cậu vẫn còn nhớ tôi chứ? Tôi là Thân Sanh.”

“ Nhớ, nhớ rõ.” Tô Lương nói, thật ra là giống như bị chạm trúng bí mật gì đó, y có chút chột dạ.

Thân Sanh cười cười nói: “Cũng thật trùng hợp, thật ra tôi vốn muốn đi tìm cậu, nhưng xem ra chúng ta rất có duyên phận đó ~ thứ bảy này là sinh nhật tôi, có chuẩn bị một party tại nhà, cậu nhớ đến nga ~ cứ vậy đi, bên kia có người đang gọi tôi, tôi đi trước đây ~” Cô nói rồi lộ ra một nụ cười tươi thắm, chạy đi.

Tô Lương thầm cười, Thân Sanh này thật lỗ mãng, giống như tin chắc rằng y nhất định sẽ đi vậy. Y cười khổ một lát, có lẽ cuối tuần có thể đụng mặt của Tô Hàm cũng không chừng…..

Tô Lương mua nước về thì thấy Lư Khánh vẫn ngồi tại chỗ cũ, nhưng con ngươi lúc này đang chăm chú nhìn tivi, y cũng bất giác không tự chủ nhìn qua, Tô Lương chỉ cảm thấy trong não oanh lên một tiếng, sau đó thân thể liền mềm rũ xuống.

Trước khi mất đi tri giác, chỉ nhìn thấy Lư Khánh đang chạy về hướng mình, sau đó là một mảng đen kịt. Trên màn hình tivi đang chiếu cái gì? Là lễ đính hôn của Tô Hàm và Sở Đan. Hắn ngay cả cái này cũng không nói cho ta sao? Chẳng qua là tại sao phải nói với ta chứ ~ thật buồn cười ~

Tô Lương cảm thấy đầu giống như bị chẻ ra, thần trí không rõ, mí mắt cũng nặng nề dị thường, y miễn cưỡng mở mắt ra, thấy Lư Khánh đang nhìn y cười nói: “Cuối cùng cũng tỉnh, dọa chết mình rồi, cậu rốt cuộc là đã bao lâu không ăn cái gì rồi ~ huyết áp thấp thành như vậy!”

Tô Lương miễn cưỡng bức ra một nụ cười nói: “Mình không nhớ nữa.” Thanh âm rất thấp, cũng không biết Lư Khánh có nghe thấy không, xem bộ chắc đang ở trong phòng y tế của trường, Tô Lương ngẫm nghĩ, cũng không còn tinh thần gì.

Lư Khánh nói: “Cậu ở đây nghĩ ngơi đi, minh lên lớp trước, một lát tan học, mình lại đến thăm cậu.” Nói xong giúp Tô Lương kéo lại góc chăn rồi đi ra.

Tô Lương nghĩ nghĩ, rồi giãy dụa ngồi dậy, trên tay bị ghim một ống tiêm, đang truyền dịch dinh dưỡng vào người y, Tô Lương mò đến chỗ kim tiêm, nhưng rồi vẫn không có rút ra, sau đó dựa vào giường nhìn trần nhà, là màu trắng, trắng đến mức khiến Tô Lương rối loạn trong lòng, chỉ cảm thấy không tốt lắm, một chút cũng không tốt.

Có lẽ là thật sự quá mệt, Tô Lương sau đó thế nhưng lại mơ mơ hồ hồ ngủ mất, cho đến khi cảm giác có người đang đẩy y, y mở mắt ra mới phát hiện là Trịnh Tân.

“ Có muốn đi bệnh viện không? Thân thể của cậu không tốt thì nên nói với tôi một chút, dù sao tôi cũng là người được dặn chăm sóc cho cậu.” Trịnh Tân nói rồi muốn đỡ Tô Lương dậy, “Dậy nổi không? Hay là nên trở về trước rồi nói?”

Tô Lương đã tốt hơn phân nửa, tự nhiên là tự mình ngồi dậy, nói: “Không cần, không cần đến bệnh viện, tôi muốn về nhà.” Nói xong thì cùng Trịnh Tân và hai vệ sĩ khác đi ra khỏi phòng y tế. Lúc ra cửa vừa đúng đụng phải Lư Khánh. Tô Lương áy náy cười nói: “Để cậu lo lắng, mình về trước.”

Lư Khánh cười cười đáp: “Cậu có phải ở chỗ đó không quen không ~ nếu như có thể, thì đến nhà của mình đi, mẹ mình cũng rất nhiều lần nhắc tới cậu.”

Tô Lương dịu hòa cười nói: “Không cần đâu. Không phải là không quen, chỉ là mấy ngày nay không ngủ tốt.” Nói rồi đi theo Trịnh Tân ra xe.

“ Tô Hàm gần đây làm cái gì?” Tô Lương không động dung hỏi.

Trịnh Tân lạnh lùng cười đáp: “Có thể làm gì, thay lão gia thu xếp phiền toái, cậu còn không biết sao? Hôm nay sau khi đính hôn với Sở Đan, tất cả quyền lực dưới danh Sở thị đều chuyển vào tay Tô Hàm.”

Tô Lương có chút ngạc nhiên, đây tính là gì? Giao dịch?

Chiếc xe khởi động, chạy trên con đường huyên náo, Tô Lương chỉ cảm thấy trong lòng hư không đến phát hoảng, cho đến khi đi vào phòng mình cũng không biết muốn làm cái gì, y vùi đầu vào trong gối….. ta vừa rồi…. thế nhưng rất cao hứng….. có cái gì đáng cao hứng chứ?……. Tại sao….. tại sao ta lại cao hứng?……. nghĩ không rõ……

Thời gian qua rất nhanh, đột nhiên y nghe thấy tiếng bước chân dưới lầu, thân thể dựa vào trực giác liền biết là Tô Hàm trở lại, đợi khi y ý thức được thì đã chân trần chạy xuống, hàn ý lạnh lẽo từ dưới chân truyền lên dập tắt toàn bộ ngọn lửa trong thân thể y. Y suy nghĩ rồi vẫn là nhẹ nhàng đi xuống.

Phòng khách là một mảng đen kịt, nhưng trong bóng đem Tô Lương ngây ra rất lâu vẫn có thể phân biệt được thân ảnh của Tô Hàm trong bóng tối hắc ám này, đốm lửa trong tay lập lòe, chắc là thuốc lá, nhưng Tô Hàm không có ý tứ muốn hút.

Nhìn không được biểu tình của Tô Hàm, Tô Lương nghĩ, ta thật sự phát điên rồi, cho dù xuống đây nhìn thấy hắn thì có thể nói gì? Quay người đang muốn trở lên, nhưng chân lại giống như đang mọc rễ không thể cử động.

Chợt nghe thấy tiếng cười thản nhiên của Tô Hàm: “Sao vậy? Nghe lén rất có ý tứ sao?”

Tô Lương cứng họng líu lưỡi, câu nói này hoàn toàn là ngày đó bản thân y đã nói với hắn, nhưng lần này lại bị hắn lấy ra dùng. Trên mặt đỏ hồng, nhưng hắn không thể thấy, sợ cái gì!

“ Hôm nay anh đính hôn tôi còn chưa có chúc phúc anh.” Tô Lương cố gắng dùng ngữ khí bình thường nói.

“ Đáng để chúc phúc sao?” Thanh âm Tô Hàm có chút khàn, nghe ra một chút thương cảm nhàn nhạt, khiến trong lòng Tô Lương ngưng trệ, Tô Lương cười đáp: “Nếu như, tôi nói hiện tại tôi thích anh rồi……”


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.