Giang Ngọc Phàn và mấy người Du Hiệp Đồng Minh được dẫn đến trước một thạch thất khá lớn, cửa số và cửa lớn đều giăng kín.
Nghe gõ cửa, tiếng một thiếu nữ hỏi vang ra :
- Ai đấy?
Tên võ sĩ dẫn đường đáp :
- Tôi là tiểu Thất thuộc đội cấm vệ đưa mấy vị đến gặp phu nhân.
Trong tiếng phòng có tiếng thì thầm một lát, rồi giọng nói khác hỏi thêm :
- Chư vị ở đâu tới?
Giang Ngọc Phàn đáp :
- Chúng tôi ở Phi Phụng cốc, đến khẩn cần phu nhân một việc...
Người bên trong nén tiếng kêu kinh ngạc, rồi mở cửa ra. Một phụ nhân chừng bốn mươi tuổi, người mảnh dẻ, nét mặt hiện hòa đứng trước một thiếu nữ khoảng mười tám, đôi mươi, khuôn mặt không đẹp lắm nhưng dịu dàng. Đôi mắt mở to thoảng thốt, hoảng sợ đứng nép vào phụ nhân như muốn che chở.
Giang Ngọc Phàn đoán đây là Cốc chủ phu nhân, liền chấp tay thi lễ, nói :
- Dám phiền phu nhân chút thì giờ được không?
Phu nhân trả lễ, đáp :
- Không biết tiểu phụ có giúp được gì nhưng xin mời chư vi quá bước vào đi!
Tên tiểu Thất vòng tay :
- Tiểu nhân xin được rút lui!
Giang Ngọc Phàn gật đầu, dẫn thuộc hạ vào phòng. Giữa gian phòng khách khá lớn bày chiếc bàn và hai trường kỷ. Sau khi sai thiếu nữ pha trà, phụ nhân ân cần mời mọi người ngồi và bàn. Chỉ có Giang Ngọc Phàn ngồi đối diện với phụ nhân, những người khác đứng sau lưng chàng.
Giang Ngọc Phàn hỏi thẳng :
- Dám hỏi phu quân và bộ thuộc đâu?
Phụ nhân lắc đàu :
- Tiểu phụ không được biết?
Phía sau Giang Ngọc Phàn có tiếng xì xào bất bình, chàng đưa ta ra hiệu cho họ im lặng rồi hỏi tiếp :
- Phu nhân biết chuyện phu quân và bộ thuộc tàn sát Phi Phụng cốc hay không?
- Tiểu phụ không tham gia gì đến việc của Cốc, lại càng không bao giờ theo họ đi gieo tội ác.
Giang Ngọc Phàn ngạc nhiên :
- Thế ư? Vậy thì sao phu nhân biết hành vi tội ác củ phu quân ở Phi Phụng cốc?
- Hai, ba ngày trước, ở đây có sự chuẩn bị khẩn trương. Sau đó gần như toàn bộ đinh tráng của Cốc đều bị điều động, tôi đoán ngay rằng họ đang dấy loạn giang hồ, mà mục tiêu trước nhất là Phi Phụng cốc mặc dù không biết mức độ và hành vi cụ thể.
- Vì sao trước tiên là Phi Phụng cốc?
Giang Ngọc Phàn vừa hỏi xong mới biết mình lỡ lời. Phụ nhân rầu rĩ đáp :
- Vì cái chết của Tuấn Phong hài nhi.
- Phu nhân đồng tình với sự trả thù của phu quân chứ?
Bộ mặt phụ nhân đẫm nước mắt :
- Tôi biết rằng trước sau cũng sẽ đối mặt với đủ lời buộc tội thế này, và tôi chờ ngày đó. Hảo, chư vị xin trút hết căm hờn lên đầu tiểu phụ... Nói đồng tình ư? Làm mẹ, có ai chẳng thương con, dù biết Tuấn Phong đã làm nhiều điều càn quấy. Tuy nhiên...
Giang Ngọc Phàn ngắt lời :
- Đệ tử Độc Quỷ cốc đang đêm tấn công bất ngờ vào Phi Phụng cốc lúc mọi người đang ngủ say, dùng Truy Mệnh tán và Thực Cốt Đoạn Hồn sa giết sạch hơn một trăm gia nhân đệ tử Phi Phụng cốc không sót một người nào, phu nhân tin được điều này chứ?
Phụ nhân nghe giọng nói căm hờn và đau đớn của Giang Ngọc Phàn. Bà cúi thấp đầu mãi xuống, không dám nhìn vào ánh mắt ngùn ngụt những tia sắc lạnh như muốn thiêu cháy đối phương. Bà run giọng :
- Tin... tiểu phụ vốn biết lão Cốc chủ không từ một thủ đoạn ác độc hèn hạ nào.
Giang Ngọc Phàn chợt hiểu phụ nhân đáng thương hơn là đáng giận, rằng thân phận của bà ta chỉ là người bị lệ thuộc, thậm chí bị ức hiếp, vô phương chống đỡ mà thôi. Trên đời vốn không hiếm những người vợ như vậy, bị coi như một thứ đồ vật trong nhà.
Chàng nén giận, lấy giọng nhẹ nhàng :
- Phu nhân... chúng tôi không buộc tội phu nhân. Tội ác ai làm nấy chịu, luật trên giang hồ vốn thế. Chúng tôi chỉ là những bằng hữu của Lục cốc chủ, vì không có mặt ở Cốc lúc đại nạn nên mởi khỏi chết, tuy nhiên cũng bị nhiễm Thực Cốt Đoạn Hồn sa đang nằm bất tỉnh ngoài kia. Chúng tôi đến đây với mục đích cầu xin phu nhân một điều...
Phụ nhân nghe giọng nói từ hòa của thiếu niên tỏ ra rất cảm kích, từ từ ngẩng mặt lên đáp :
- Phu nhân có cách gì giải được độc cho Lục cốc chủ không?
Phu nhân lắc đầu :
- Thứ thuốc giải Thực Cốt Đoạn Hồn sa chỉ có lão Cốc chủ cất giữ, ngay cả các nhi tử của tiểu phụ cũng không được biết, chỉ xin chút ít khi cần thôi.
Giang Ngọc Phàn đứng dậy ngay :
- Đa tạ phu nhân chỉ giáo, chúng tôi xin cáo từ.
- Thiếu hiệp đi ngay ư? Còn tính mạng Lục cốc chủ thì sao?
- Chẳng giấu gì phu nhân, chúng tôi phải truy theo Thất Âm Tẩu để trả thù, đồng thời đoạt lấy thuốc giải.
Phụ nhân lắc đầu nói :
- Trả thù thì tiểu phụ không dám ngăn cản, còn như đoạt lại giải dược thì không thể...
Giang Ngọc Phàn sốt ruột hỏi :
- Vì sao vậy?
- Vì lão Cốc chủ không mang giải dược theo người. Lão cất kỹ một chỗ chỉ mình lão biết. Cứ sáu tháng một lân, lão chia đủ liều lượng cho thủ hạ uống ngay trước mặt lão, vì thế mà họ không bị nhiễm độc.
Giang Ngọc Phàn thấy tình hình nghiêm trọng như vậy nhưng vẫn cương quyết :
- Vậy thì chúng tôi cố tìm cách bắt sống lão, uy hiếp để lão chỉ chỗ cất giấu..
Phụ nhân thở dài :
- Chỉ e chư vị không thành công. Thứ nhất, hành tung của họ còn chưa biết khi nào mới tìm thấy, có thể chậm trễ làm nguy cấp đến tính mạng của Lục cốc chủ. Vả lại lão Cốc chủ là con người tâm trường dạ đá, khó hề uy hiếp.
Bà thở dài nói thêm :
- Thêm nữa, theo sự chuẩn bị mấy ngày qua, kết hợp với hiện trạng ở Phi Phụng cốc do thiếu hiệp kể lại thì lần này lão Cốc chủ đã dốc toàn lực, dùng mọi thủ đoạn để tàn sát, e rằng chư vị khó thành công...
Bà cắn môi nghĩ ngợi một lát rồi nói :
- Sự tình có lẽ còn chưa đến nỗi tuyệt vọng..
Giang Ngọc Phàn như người chết đuối vớ được cọc, mở lời :
- Ý phu nhân định...
Phụ nhân nói khẽ khàng :
- Xưa kia người ta thường nói Thực Cốt Đoạn Hồn sa là thứ độc đệ nhất thiên hạ thì có lẽ đúng. Nhưng nếu bảo rằng ngoài lão Cốc chủ Độc Quỷ cốc ra, không ai chế được thuốc giải thì có lẽ không đúng.
Giang Ngọc Phàn bắt đầu chứa chan hy vọng, ngay cả bọn Phong Lôi Quải cũng khấp khởi mừng thầm.
- Vậy là phu nhân định nói: trên giang hồ đã có người chế được giải dược ư?
- Phải, ông ta đã thành công
Phong Lôi Quải nghĩ thầm: "Bà này không có vẻ gì là người lịch lãm giang hồ, vậy mà chuyện này chúng ta không ai biết cả, bà ta lại biết cớ là làm sao? Chưa chừng từ Hồi đến giờ, mụ chỉ đóng kịch mà thôi.."
Giang Ngọc Phàn hỏi :
- Người nào vậy?
Phụ nhân nhìn ra cửa với ánh mắt xa xăm, miệng thốt mấy chứ như làn gió nhẹ :
- Tuyết Sơn Y Ẩn.
Giang Ngọc Phàn còn chưa từng trải giang hồ nên chưa từng nghe nói đến cái tên đấy bao giờ. Tuyết Sơn là dãy núi lớn, có lắm kỳ nhân, nhưng bọn Phong Lôi Quải chỉ nghe nói Tuyết Sơn tam hiền, Tuyết Sơn ngũ quái mà chưa ai nhắc tới Tuyết Sơn Y Ẩn bao giờ.
Phong Lôi Quải nhìn phụ nhân, ngập ngừng hòi :
- Đó là vị cao nhân nào, sao không nghe giang hồ nhắc đến?
Phụ nhân như từ trong cõi mộng trở vê, thâu liễm ánh mắt mông lung, gật đầu nói :
- Phải, giang hồ chắc ít biết người này. Vả chăng, danh từ đó cũng mới xuất hiện.
Phong Lôi Quải lại hỏi, giọng nghi ngờ :
- Vậy sao bà lại biết chắc người đó chế được thuốc giải Thực Cốt Đoạn Hồn sa?
Phu nhân lại mơ màng :
- Đúng thế...
Ma Diện cô nương Chung Ngọc Thanh nhận thấy thái độ của phụ nhân có điều khác thường, đoán rằng bên trong ắt có ẩn tình gì đó, liền hỏi xen vào :
- Chắc vị đó là người thân tích gì đó của phu nhân chăng?
Phụ nhân thoáng đỏ mặt, nhưng trấn tĩnh rất nhanh, nói ngay sang chuyện khác :
- Đây đến Tuyết Sơn nếu đi ngựa cũng mất ba ngày, chư vị phải đi ngay mới kịp. Ngoài người đó ra, trong thiên hạ không ai có thể cứu được Lục cốc chủ nữa đâu.
Mọi người còn đang phân vân thì phụ nhân lại nói :
- Xin chư vị cứ tin tiểu phụ. Lão Cốc chủ và các hài nhi gây tai họa cho võ lâm đã nhiều và tội ác đó sẽ còn dày thêm nữa. Hãy coi đây là sự chuộc lỗi nhỏ của tiểu phụ, dù vì nó, lòng tiểu phụ sẽ rất đau đớn.
Bà bước vào phòng trong, lát sau đưa cho Giang Ngọc Phàn một chiếc tẩu nhỏ bằng gỗ mun nạm ngọc rất đẹp, run giọng nói :
- Tuyết Sơn bao la, chư vị hãy tìm đến một nơi gọi là Lộ thảo nguyên. Tuy chưa nổi danh nhưng cái tên Tuyết Sơn Y Ẩn hiện trong vùng đã có người biết đến. Dám nhớ thiếu hiệp chuyển giúp cho vị ấy vật này.
Nói xong, bà ta chắp tay hành lễ rồi nói mấy lời xin lỗi, vội vàng lui vào phòng trong. Bàn trà thiếu nữ mới bưng ra chưa ai kịp nhấp môi...
Giang Ngọc Phàn nhìn đám thuộc hạ theo sau, không ai nói một lời nào.
Một khắc sau, Du Hiệp Đồng Minh đã trở lại thôn nhỏ mà họ gửi ngựa lúc sáng sớm.
Sau khi kể lại cho bọn Hắc Sát Thần về các diễn biến xảy ra với Cốc chủ phu nhân, Giang Ngọc Phàn mời mọi người bàn bạc để hành động.
Hồi lâu, Chung Ngọc Thanh mở lời phát biểu :
- Ty chức cho rằng những lời phu nhân nói có thể tin. Rõ ràng là bà ta là người rất bất hạnh khi sống ở Độc Quỷ cốc. Cứ xem thái độ thì bà ta rất ghê tởm bởi những tội ác cảu Độc Quỷ cốc, và ý muốn phần nào chuộc lỗi lầm là sự thành tâm
Nhất Trần đạo nhân tỏ vẻ không tán đồng :
- Ty chức lại nhận thấy ràng con người này trong lời nói có nhiều mâu thuẫn. Lúc đầu bà ta làm ra vẻ không quan tâm và không biết gì đến giang hồ, bàng quan đến hành động của Độc Quỷ cốc. Vậy thì sao bà ta lại biết cặn kẽ ngọn ngành đến thế về một ẩn nhân mà cả chúng ta đều từng trải giang hồ vẫn không ai biết cả. Ty chức e rằng đó chỉ là kế hoãn binh cho Thất Âm Tẩu được an toàn mà thôi!
Chung Ngọc Thanh bác lại :
- Bà ta không quan tâm đến chuyện giang hồ chẳng qua vì quá chán ghét sự độc ác của Thất Âm Tẩu. Còn chuyện biết ngọn ngành về Tuyết Sơn Y Ẩn có lẽ ông ta là người quen biết thân thích gì đó, không biết chừng là người tình cũ bị Thất Âm Tẩu dùng thủ đoạn chia rẽ rồi cướp mất cũng nên..
Quỷ Đao Mẫu Dạ Xoa cười ha hả khoái chí noi :
- Sao Ngọc Thanh muội muội dạo này lãng mạn quá thế? Đã chung sống với một con quái vật như Thất Âm Tẩu mà còn có mối tình thơ mộng.
Chung Ngọc Thanh lấm lét liếc nhìn Giang Ngọc Phàn rồi xấu hổ cúi đầu. Hành động đó không qua được mắt Phong Lôi Quải. Lão chống chế cho Chung Ngọc Thanh :
- Chung chấp sự nói chưa hẳn vô căn cứ. Chiếc tẩu tuyệt đẹp gửi cho Minh chủ là gì, nếu không phải kỷ vật ngày xưa?
Hắc Sát Thần hùng hổ nói :
- Dù thực hay giả thì cũng phải tìm bằng được lão tiểu tử Thất Âm Tẩu moi gan móc mắt hắn, trả món nợ này trước đã.
Gã sẹo Đinh Nhị Sát, gã trọc Vương Vĩnh Thanh, Quỷ Đao Mẫu Dạ Xoa lớn tiếng ủng hộ. Còn Á Tử Phương Thủ Nghĩa thì hoa tay hoa chân, líu la líu lô một Hồi , Hắc Sát Thần dịch lời hắn :
- Gã câm nói rằng phải bắt Thất Âm Tẩu, diệt sạch thủ hạ, điệu hắn về đây lấy thuốc giải rồi tế sống.
Phong Lôi Quải chờ tiếng ồn ào lắng xuống, mới chậm nói :
- Bẩm Minh chủ, ty chức cho rằng, báo thù là việc nhất thiết phải làm, nhưng phải chọn thời gian thuận lợi và bảo đảm thành công. Nay việc lấy được giải dược để cứu tính mạng của Lục cô nương là điều khẩn cấp, người ta nói rằng cứu người như cứu lửa, chỉ cần chậm một vài thời khắc là đã khó. Nay nếu ta truy tìm Thất Âm Tẩu thì cũng có thể nhở vào các đệ tử Cái bang để dò ra manh mối. Nhưng tôi e rằng Phi Phụng cốc là điểm khởi đầu, nghĩa là chúng sẽ tiến xa thêm. Chúng ta lại vừa đi vừa hỏi đường, vậy thì ít nhất ba, bốn ngày sau mới đuổi kịp chúng. Dù có toàn thắng bắt được Thất Âm Tẩu trở về lấy được giải dược thì cũng mất mười ngày, đó là chưa nói chùng ta còn chưa cầm chắc thành công. Mới một tên đệ tử loại xoàng mà Tiết chấp sự suýt mất mạng, huống chi chúng có gần một trăm tên vốn khét tiếng giang hồ và giờ đây đã rắp tâm dụng độc.
Giang Ngọc Phàn quay sang Ngộ Không hòa thượng hỏi :
- Tả hộ pháp thấy thế nào?
Lão hòa thượng đáp :
- Ty chức thấy ý kiên của Lưu đường chủ là hợp tình hợp lý.
Giang Ngọc Phàn nói :
- Tiểu đệ nhận xét rằng lời của Cốc chủ phu nhân là thành thực chứ không phải ngụy ngôn. Vậy thì trước hết hãy đến Tuyết Sơn tìm Tuyết Sơn Y Ẩn để cầu cứu tính mạng cho Lục cốc chủ và Trương thúc thúc, đồng thời cầu xin Tuyết Sơn Y Ẩn cho một ít thuốc phòng và giải độc. Có như thế mới hòng thanh toán được phe nhóm Thất Âm Tẩu, trước báo thù cho Phi Phụng cốc, sau cứu nguy cho thiên hạ võ lâm, chư vị thấy thế nào?
Mọi người nghe Minh chủ phân tích như vậy đều im lặng tỏ ý phục tùng.
Giang Ngọc Phàn nói thêm :
- Vậy thì chúng ta khẩn trương chuẩn bị lên đường. Đến một trấn nào thuận tiện, chúng ta hãy nghỉ ngơi chốc lát ăn uống và chuẩn bị sẵn lương khô ăn đường.
Chỉ ít phút sau, đoàn người ngựa đã phi nhanh ra khỏi tiểu thôn, nhằm hướng nam dong ruổi.
Tuyết sơn bao gồm một khu vực rộng lớn có mấy chục đỉnh núi lớn nhỏ. Ở đây từ xưa nay đã tụ tập đủ loại người: bọn thảo khấu lợi dụng các lộ quan trọng và hiểm yếu để trấn lột quan nhân và khách bộ hành, bọn trùm cờ bạc nhằm vào những khách nhẹ dạ. Ngoài ra bọn ăn mày các cỡ, những ả buôn phấn bán hương sống lẩn quất trấn san sát dọc các yếu lộ.
Ở đây, quan chức nhà nước không thể kiểm soát nổi tình hình an ninh, hơn thế nữa, lợi dụng đục nước béo cò, bọn tham quan ô lại từ lâu chẳng qua là lũ tòng phạm với quân vô lại mặc sức quậy phá dân lành, chung quy chúng còn đắc tội với lương dân gấp nhiều lần bọn thảo khấu...
Nếu nói như vậy, chắc khu vực sầm uất, san sát trấn thành này lương dân đã bỏ đi phiêu bạt từ lâu?
Không phải thế! Bởi vì ở đâu ác nhân hoành hành thì ở đó có anh hùng hiệp nghĩa.
Tuyết Sơn trong mấy trăm năm là nơi các thế lực cầm quyền nối tiếp nhau không tài nào kiểm soát nổi, đồng thời lại là chỗ tụ hội những hiền minh. Họ trừng trị những kẻ tham quan, bọn thảo khấu để bảo vệ lương dân, nhờ thế mà sự thịnh vượng của các trấn thành lớn nhỏ lân cận khu vực Tuyết Sơn mới không bị mai một mà trở thành hoang phế.
Từ xưa giang hồ đã có câu hát rằng:
Tốt nhất muốn nên người
Phải qua vùng Sơn Tuyết.
Câu hát mang ý nghĩa hàm súc, vì chẳng ngoa chút nào. Một người khi đến tuổi trưởng thành khi lang bạt vào đây sẽ gặp đủ thứ người. Anh ta tất phải tự mình trong đám hỗn pí lù đó xác định nhân cách của mình: theo xu hướng nào?
Và xu hướng đó phải kiên định. Nếu mập mờ, anh ta sẽ trở thành kẻ tay sai hay vì tiền mà phải đâm cha chém chú hay bán rẻ tính cách mình và trước sau cũng trở thành người thân tàn ma dại.
Vậy thì anh muốn trở thành kẻ cầm đầu thảo khấu hay người hiệp nghĩa cứu khốn phò nguy.
Nếu chịu khó nghe ngóng chút thì người ta không khó tìm cách chọn hướng cho mình trong dòng thác đầy biến động ở đây.
Giang Ngọc Phàn và bộ thuộc rời khỏi Đại Vu sơn được một ngày thì Trương tổng quản chết. Chôn cất xong, Nguyễn Ái Linh phục thuốc thêm cho Lục Trinh Nương rồi cả bọn lo lắng thúc ngựa nhanh hơn.
Đến sáng thứ ba, đoàn người đã tới Tuyết Sơn.
Tìm đến lư thảo nguyên không khó lắm. Dân quanh vùng đây khá nhiều người biết tiếng Tuyết Sơn Y Ẩn. Thấy những nhân vật võ lâm với nhiều người có vẻ mặt hung ác, họ ngập ngừng không muốn chỉ đường nhưng thấy kẻ bị nạn là nữ nhân dáng vẻ khá ái, dân bổn địa cũng chỉ vẽ tường tận.
Lô thảo nguyên là một thung lũng bằng phẳng cách khu dân cư không xa lắm. Trên thung lũng cỏ mọc tươi tốt, lau lách rậm rạp. Có một vài mái lều của người chăn dê dựng ven sườn đồi.
Dạo đó đang thượng tuần tháng tám, lan nở trắng thung lũng rụng xuống một dòng suối trong veo trông thật đẹp.
Phía sau thung lũng là dãy núi khá cao dốc mãi về hướng tây, đủ loại cây cổ thụ xum xuê.
Cũng như nhiều ngôi nhà khác của những bậc ẩn cư, cảnh vật ở đây vô cùng thanh tịnh. Không có một âm thanh nào của con người. Thậm chí lúc đó đã chiều tà mà không phảng phất làn khói bếp.
Mọi người buộc ngựa cách ngôi thảo lư chừng vài chục trượng, một mình Giang Ngọc Phàn sửa sang y phục rồi rảo bước về phía gian lều.
Một thiếu niên mười lăm mười sáu tuổi bước ra khỏi nhà đứng đợi.
Giang Ngọc Phàn chắp tay thi lễ, nó :
- Chúng tôi là người ở xa tơi, thỉnh cứu một nạn nhân trọng bệnh. Dám nhờ huynh đài chuyển cáo giùm Tuyết Sơn Y Ẩn tiền bối.
Thiếu niên vòng tay trả lễ hỏi :
- Thiếu hiệp là...
- Tại hạ là Giang Ngọc Phàn, Minh chủ Du Hiệp Đồng Minh, còn người bị nạn là Lục Trinh Nương, Cốc chủ Phi Phụng cốc ở Bách Trượng phong.
Thiếu niên nói :
- Hôm nay sư phụ tiểu sinh không có ở nhà.
Giang Ngọc Phàn giật mình cướp lời :
- Tiền bối đi đâu?
- Thường thì đi chữa bệnh theo thỉnh cầu của thân nhân trọng bệnh, một vài ngày là cùng. Nhưng chuyến này người đi đã ba hôm, có lẽ mất một vài ngày nữa..
Giang Ngọc Phàn thoảng thốt :
- Thế thì bệnh biểu thư tôi nguy mất.
- Nữ hiệp bị bệnh nặng lắm sao?
Giang Ngọc Phàn định nói trường hợp của Lục Trinh Nương nhưng chỉ im lặng gật đầu.
Thiếu niên nói :
- Trong khi đi vắng, sư phụ giao quyền cho tiểu sinh chẩn bệnh và sơ cứu. Nếu chư vị thấy tiện...
Nguyên thiếu niên thấy Giang Ngọc Phàn do dự đã đoán ra tâm ý của gã này có chỗ không tin mình. Tính tự ái thiếu niên trỗi dậy, chàng định bỏ mặc họ nhưng nếu Tuyết Sơn Y Ẩn biết có trường hợp nào mà con bệnh lên Lô thảo nguyên mà không được cứu là lão trách cứ đồ đệ rất nặng. Vì thế mà thiếu niên tuy bực mình nhưng không dám bỏ mặc khách.
Giang Ngọc Phàn quay lại nói với bộ thuộc :
- Tuyết Sơn Y Ẩn không có nhà. Đệ tử của ông bảo phải một vài ngày nữa mới về. Y nói có thể chẩn bệnh và sơ cứu. Chúng ta phải chờ thôi, không còn cách nào khác.
Mọi người lo lắng đưa Lục Trinh Nương vào nhà. Khu nhà tranh có ba phòng. Ngoài cùng là phòng khách, bên tả là buồng trị bệnh, có kê hai cái giường và hai cái trường kỷ. Bên hữu dùng làm phòng ngủ có hai buồng khá rộng kế tiếp với chái bếp.
Nói ba phòng nhưng thực ra là ba gian nhà tách biệt với nhau.
Theo sự chỉ dẫn của thiếu niên, Nguyễn Ái Linh và Hàn Dũ Lý đặt Lục Trinh Nương lên chiếc giường cạnh cửa sổ, trải vải trắng cẩn thận.
Vừa xem qua bệnh nhân, thiếu niên đã biến sắc mặt quay nhìn Giang Ngọc Phàn :
- Thiếu hiệp hãy trả lời cho thật: chư vi có quan hệ thế nào với Thất Âm Tẩu.
Giang Ngọc Phàn và bọn Phong Lôi Quải đều giật mình. Rõ ràng vị thiếu niên này kiến thức không vừa. Vậy thì sư phụ của gã ắt là một thần y. Chắc hẳn tính mạng của Lục Trinh Nương không còn nguy hiểm nữa.
Giang Ngọc Phàn nghiêm trang :
- Vị Lục Trinh Nương bị Thiếu cốc chủ Độc Quỷ cốc trêu ghẹo càn rỡ nên giết chết hắn. Vì thế mà bốn ngày trước toàn bộ tinh tráng của Độc Quỷ cốc đang đêm tấn công bằng độc vật một cách tàn bạo, giết chết toàn bộ nhân gia đệ tử Phi Phụng cốc. Lục cốc chủ cùng chúng tôi biết tin trở về cốc thì đã muộn. Cô ta tiếp xúc với một thân nhân còn hấp hối nên bị nhiễm độc. Vị thân nhân kia chết hai ngày trước.
Dừng một lát, chàng nó thêm :
- Du Hiệp Đồng Minh chúng tôi là bằng hữu của nữ Cốc chủ. Riêng tại hạ là biểu đệ.
Thiếu niên lại hỏi :
- Vậy thì bằng cách nào chư vị lại lấy được giải dược, mà tiểu sinh được biết ngoài Thất Âm Tẩu ra không ai được cất giữ.
Giang Ngọc Phàn cười đáp :
- Huynh đài nhầm rồi! Lục biểu thư được cứu không phải bằng giải dược của Thất Âm Tẩu mà do Tán Tiêu hoàn của Nguyễn hồ chủ Nguyễn Công Lượng lão tiền bối đó.
Thiếu niên gật đầu hiểu ra rồi xem mạch cho Lục Trinh Nương. Lát sau chàng nói :
- Tạm thời thì sinh mạng nữ hiệp chưa đến nỗi nguy hiểm. Tuy nhiên việc chữa trị thì phải chờ sư phụ về.
Hắc Sát Thần nóng nảy nói :
- Cứu người như cứu hỏa, nay đã biết bệnh rồi, ngươi chỉ việc đưa thuốc giải ra là xong chuyện. Việc gì phải chờ đến sư phụ.
Giang Ngọc vội vàng mắng át đi :
- Nhuệ đàn chủ nói năng nên giữ lời, không được vô lễ.
Thiếu niên cười nói :
- Vị này nói đúng, chữa bệnh cốt nhất là để sống người, đâu cần phiền hà đến người này người nọ. Tuy nhiên trường hợp này có khác. Sư phụ chỉ nói triệu chứng của người bị nhiễm độc, cờn sự chữa trị rất công phu mà tiểu sinh còn chưa nắm được quy trình, nếu xảy ra một chút nhầm lẫn rất dễ dẫn đến tai họa.
Không còn cách gì hơn, Giang Ngọc Phàn và bộ thuộc đành phải ở lại chờ. Tuy rất nóng ruột nhưng họ yên tâm vì biết chắc Lục Trinh Nương sẽ được bình phục.
Giang Ngọc Phàn sai Nguyễn Ái Linh, Chung Ngọc Thanh và Hàn Dũ Lý ở lại trong phòng luân phiên coi sóc Lục Trinh Nương, những người còn lại có số ra trấn mua lương cho ngựa, phần đông che tạm một chiếc lán cách một quãng để nghỉ lại. Riêng Cảm Cô và Quỷ Đao Mẫu Dạ Xoa nấu ăn buổi tối.
Suốt ngày hôm sau, Tuyết Sơn Y Ẩn vẫn chưa về. Lại một ngày nữa, cả bọn nơm nớp chờ đợi, cả vị thiếu niên cũng lộ vẻ lo lắng.
Cuối cùng đến chiều ngày thứ ba Tuyết Sơn Y Ẩn mới trở về.
Đó là một lão nhân trạc hơn lục tuần, người quắc thước đường bệ, nét mặt rắn ròi với đôi mắt tinh anh.
Sau khi thiếu niên ra tận ngoài xa vòng tay chào nói :
Trong sự ngạc nhiên của mọi người Tuyết Sơn Y Ẩn đứng trân trân một Hồi lâu rồi mới thốt lên :
- Nhuệ Tích Nhược hiền điệt đó ư?
- Chính cháu. Gần hai mươi năm xa cách mà cậu vẫn không quên.
Hai cậu cháu đối đáp một Hồi nữa, bọn Du Hiệp Đồng Minh đưa mắt nhìn nhau, Quỷ Đao Mẫu Dạ Xoa nói nhỏ :
- Có lẽ chính là người cậu mà hắn hay nhắc đến với chúng ta. Nếu vậy thì tôi thật có lỗi.
Phong Lôi Quải nhớ lại lần hai người tranh cãi, Quỷ Đao Mẫu Dạ Xoa nói rằng: "Ngươi thì lúc nào cũng nhắc đến cậu. Cậu ngươi tài ba lỗi lạc đến thế nhưng đã làm nên tích sự gì?"
Giang Ngọc Phàn cùng bộ thuộc đến trước lão nhân thi lễ. Hắc Sát Thần giới thiệu :
- Đây là Giang Ngọc Phàn, Minh chủ trong Du Hiệp Đồng Minh của tiểu điệt.
Tuyết Sơn Y Ẩn cúi đầu chào Giang Ngọc Phàn không mấy nhiệt tình. Chàng hiểu rằng lão già cho mình cũng là kẻ hiếu sát, đồng tông với Hắc Sát Thần như trước đây, điều đó có thể dẫn đến bất lợi, liền quyết định nói thật tất cả :
- Thưa tiền bối chắc tiền bối chưa nghe nói đến Du Hiệp Đồng Minh, vì nó mới được thành lập cách đây mấy hôm nay thôi. Chúng vãn bối trước nay hoạt động rời rạc, không mục đích, nhiều người hiếu sát, đã quyết tâm họp lại cải tà quy chánh, với tôn chỉ cứu khốn phò nguy, cử vãn bối nguyên là Thiếu bảo chủ của Cửu Cung bảo là người đứng đầu.
Tuyết Sơn Y Ẩn cười hà hà nói :
- Cái tà quy chánh. Hảo. Tuyệt hảo! Nhuệ hiền điệt. Ta rất mừng! Rất mừng!
Lại nói với Giang Ngọc Phàn :
- Thiếu hiệp là nhi tử độc nhất của Giang lão tiền bối ư? Vạn hạnh! Lão hủ từng nhiều lần được Giang tiền bối chỉ bảo... Chư vị cần gì mà lặn lội đường xa tới đây?
Giang Ngọc Phàn đáp :
- Chúng tôi đến thỉnh cầu tiền lão tiền bối cứu chữa cho Lục Trinh Nương Cốc chủ Phi Phụng cốc..
Tuyết Sơn Y Ẩn cười ngắt lời;
- Lục cốc chủ ư. Hảo! Nghe nói Giang thiếu hiệp là độc truyền của Tái Thượng lão lão mà. Hàn tiền bối có khỏe không?
- Thưa, bà ngoại vãn bối quy tiên rồi.
- Phải! Người đã gần trăm tuổi còn gì. Nhưng Lục cốc chủ bị sao vậy?
- Bị Thực Cốt Đoạn Hồn sa
Tuyết Sơn Y Ẩn biến sắc nói :
- Thôi được... cứu người như cứu hỏa, mọi chuyện gác lại nói sau, để lão phu xem bệnh cho Cốc chủ đã.
Nói xong lão dặn thiếu niên :
- Phi Hồ, lấy hòm thuốc số 7. Nhưng pha nước trước đã.
Tuyết Sơn Y Ẩn rửa tay xong, cầm hòm thuốc vào phòng điều trị.
Trừ Nguyễn Ái Linh ra, mọi người ở cả bên ngoài.
Xem mạch xong, lão hỏi :
- Nữ hiệp là nhi nữ của Nguyễn lão hồ chủ phải không?
- Dạ! Sao tiền bối biết được thế?
Lão nhân cười :
- Vì mấy viên Tán Tiêu hoàn nói với lão phu đó mà! May có chúng nếu không Lục cô nương táng mạng rồi.
Hồi lâu Tuyết Sơn Y Ẩn quay ra báo với Giang Ngọc Phàn :
- Lục cô nương bị nhiễm độc để lâu quá, phải hai, ba ngày sau mới tẩy hết độc chất, năm sáu ngày mới bắt đầu khôi phục. Muốn trở lại nguyên trạng không dưới một tháng, nhưng e rằng hao tổn chân khí quá nhiều.
Giang Ngọc Phàn nghĩ bụng: "Vậy là xong bước quan trọng nhất. Sớm muộn không đáng kê, nếu sau này cầu xin vị thần y này một ít thuốc giải thì giang hồ sẽ không còn họa Độc Quỷ cốc nữa".
Chàng chắp tay nói :
- Đa tạ lão tiền bối đã cố công giúp đỡ. Chúng tôi chẳng bao giờ dám quên.
Nói xong chàng lạy tạ. Những người khác cũng làm theo.
Lão nhân vội vàng đỡ họ dậy nói :
- Ơn huệ gì chứ. Cứu người là trách nhiệm của bất kỳ lương y nào, huống chi lão phu đã đội ơn sâu của Tái Thượng lão lão tiền bôi.
Tối hôm đó Tuyết Sơn Y Ẩn cho người làm thịt một con dê và một con cừu béo. Chủ khách uống rượu trọ chuyện trong phòng khách.
Hắc Sát Thần hỏi :
- Thưa cậu, biểu muội Nguyệt Hoa đâu? Hay xuất gia rồi chăng?
- Không nó chưa lấy chồng. Mười ngày trước nó và người hầu gái về thăm ông ngoại ngươi, không hiểu sao vẫn chưa về.
Hắc Sát Thần lại hỏi :
- Ngày trước thân mẫu tiểu điệt có nói cậu bị trúng độc chiêu của Thất Âm Tẩu điều đó có đúng không?
Tuyết Sơn Y Ẩn thở dài đáp :
- Phải! Chuyện đó có thật!
Chung Ngọc Thanh hỏi xen vào :
- Chắc không phải Thực Cốt Đoạn Hồn sa phải không?
Tuyết Sơn Y Ẩn lắc đầu :
- Chính là thứ độc đó!
Chung Ngọc Thanh hỏi thêm :
- Vậy thì sao tiền bối sống được. Hay là từ Hồi đó tiền bối đã chế được giải dược rồi?
Tuyết Sơn Y Ẩn thở dài, đưa đôi mắt thất thần nhìn ra xa trong dải bình nguyên đầy ánh trăng lóng lánh nói :
- Có một người đã cho lão phu thuốc giải nên mới khỏi chết.
- Nhưng chỉ cố Thất Âm Tẩu mới giữ giải dược thôi mà
- Người đó cũng trong gia đình hắn.
Bọn Du Hiệp Đồng Minh đưa mắt nhìn nhau. Vậy là đã rõ, nhất định lão nhân này có quan hệ gắn bó với Cốc chủ phu nhân Độc Quỷ cốc.
Giang Ngọc Phàn chợt nhớ ra, lấy từ trong túi chiếc tẩu bằng gỗ mun đưa cho Tuyết Sơn Y Ẩn nói :
- Cốc chủ phu nhân Độc Quỷ cốc dặn trao tận tay lão tiền bối vật này.
Tuyết Sơn Y Ẩn mở tròn mắt kinh ngạc :
- Chư vị gặp... bà ta ở đâu?
Giang Ngọc Phàn đáp :
- Ở ngay trong Độc Quỷ cốc
Rồi chàng đem sự việc đã xảy ra kể lại cho Tuyết Sơn Y Ẩn nghe.
Nghe xong câu chuyện, lão nhân ngồi trầm ngâm. Trong phòng khách không ai nói gì. Mãi Hồi lâu, Hắc Sát Thần mới phá vỡ cảnh im lặng :
- Thưa cậu, chẳng nhẽ Cốc chủ phu nhân chính là Hứa Ngọc Trân, thân mẫu của Trần Nguyệt Hoa tiểu muội? Mẹ cháu nói, mợ Ngọc Trân chết lúc mới sinh Nguyệt Hoa kia mà?
Thần y lão thở dài nói :
- Ngươi ngày xưa ở với ta vẫn luôn miệng hỏi lăng nhăng như thế. Lúc đó ngươi tám, chín tuổi, Nguyệt Hoa ba, bốn tuổi còn chưa biết gì..
Lão dừng một lát, rồi lại nói :
- Chuyện này trên giang hồ rất ít người biết đến... Thôi, dù sao ta cũng chẳng nên giấu mãi, cái gì phải đến rồi sẽ đến...
Ánh mắt mông lung của lão lại hướng ra bình nguyên. Lát sau, lão đều giọng kể :
- Lão phu chỉ có hai năm hạnh phúc sống bên Ngọc Trân. Sau khi Nguyệt Hoa mới một tuổi, lão bị Thất Âm Tẩu lúc đó là chỗ quen biết lừa để đến nỗi phản bội nàng. Tất nhiên Ngọc Trân biết chuyện, vì âm mưu được sắp xếp rất tinh vi mà. Vậy là trong cơn tuyệt vọng, nàng bỏ Nguyệt Hoa lại, để lại bức thư tuyệt mệnh rồi bỏ đi trầm mình. Cũng lại chính Thất Âm Tẩu giang tay ra cứu nàng, trong sự sắp xếp, mục này là chủ yếu. Vậy là Hứa Ngọc Trân, người đã từng nhiều lần khước từ mọi sự tán tình của ta, trở thành chính thê của hắn...
Giọng ông lão nghẹn lại Hồi lâu. Rồi ông dặng hắng kể tiếp :
- Mưu mô dù có tinh vi thâm độc đến đâu thì có lúc cũng phải bại lộ. Nhưng tiếc thay, chuyện đã muộn màng, bảy tám năm sau mới bị phát hiện. Ngọc Trân trở về tìm tạ lỗi với nhi nữ mà mình vô tình bỏ lại, lúc đó lão phu vẫn chờ... nhưng bà ta không chấp nhận, cho rằng mình là kẻ bỏ đi. Phải... lão phu chờ đến bây giờ.
Lại một lúc im lặng nặng nề. Chung Ngọc Thanh đưa tay lau mắt hỏi :
- Thế rồi tiền bối quyết đấu với Thất Âm Tẩu, bị trúng độc của lão đúng không?
- Ái... Đúng thế! Cuộc quyết đấu hoàn toàn bí mật, diễn ra trong rừng đêm. Nhưng Ngọc Trân cũng đã theo dõi từ trước nên bí mật có mặt ở đó. Bà ta lấy cắp một tí giải dược, chính điều này đã cứu được tính mạng lão phu...
Chung Ngọc Thanh lại hỏi :
- Hữa nữ hiệp đã căm ghét lão ta như vậy sao không bỏ quách hắn mà trở lại với tiền bối?
Tuyết Sơn Y Ẩn hiền từ nhìn Chung Ngọc Thanh, cười đáp :
- Lúc đó bà ta đã có với hắn ba đứa con trai. Sợ rằng cũng sẽ trở nên độc ác như cha nên bà ta đành ở lại. Tuy nhiên chúng đã trưởng thành không như Ngọc Trân đã mong đợi...
Hắc Sát Thần lại hỏi :
- Đúng rôi, từ dạo ấy cậu bỏ ông ngoại, đưa Nguyệt Hoa đi. Có phải cậu đến chỗ này không?
- Sau trận quyết đấu bị thua, ta quyết tìm cho được cách giải thứ độc này. Lúc đó chưa phải đã phổ biến trên giang hồ. Thứ độc đó do thân phụ mẫu hắn chế được, nhưng ông ta là người không đến nỗi độc ác, vậy là ta lang thang khắp nơi. Về sau, ta biết rằng ở vùng núi Tuyết Sơn này là nơi hội tụ đủ loại cây cỏ, rắn rết và trùng độc. Hàng năm có đến mấy trăm người trúng độc mà bỏ mạng, thế là ta tìm đến nơi này, trước tiên nuôi dê cừu, dê dùng nó để thử. Ta đã chế ra hàng trăm loại độc dược, cuối cùng một năm trước, sau khi phí mất hàng ngàn sinh mạng cừu dê, ta mới chế được Thực Cốt Đoạn Hồn sa.
Hắc Sát Thần kinh ngạc hỏi :
- Cậu chế được Thực Cốt Đoạn Hồn sa ư?
Trần lão nhân gật đầu :
- Muốn chế được thuốc giải, trước hết phải biết độc vật đó được cấu tạo bằng chất gì...
Lão nhìn ra khoảng bình nguyên bây giờ đã biến thành màu sẫm. Trăng đã lặn. Lão thở dài nói :
- Chúng ta đi ngủ thôi! Đã hết canh hai rồi!
Sau hai ngày thì Lục Trinh Nương bắt đầu ngồi dậy được. Những vết bầm trên thân thể mất dần. Từ hôm đó, Giang Ngọc Phàn và một số người trong Du Hiệp Đồng Minh truyền nội công cho nàng, nhờ thế mà Lục Trinh Nương bình phục khá nhanh.
Hôm đó, Tuyết Sơn Y Ẩn được thỉnh đi chữa bệnh ở sau trong dãy núi. Người đến thỉnh là đệ tử của Tuyết Sơn tam hiền, nói rằng sư thúc bị một loại độc vật nguy hiểm.
Lúc này, tình gắn bó giữa Giang Ngọc Phàn và Du Hiệp Đồng Minh nói chung, đối với thầy trò Tuyết Sơn Y Ẩn ngày càng thêm mật thiết.
Lần ấy, Tuyết Sơn Y Ẩn đi hai ngày trở vê. Dù đêm đã khuya, lão vẫn cho Phi Hổ mời Giang Ngọc Phàn đến thương lượng.
Chủ khách vừa tọa lạc xong, Tuyết Sơn Y Ẩn nói ngay :
- Lão phu mời thiếu hiệp đến vì theo Tuyết Sơn tam hiền đại sư ca Ngân Huy Chiết Kiếm Hoàng Hoa cho biết, trên giang hồ trong mười ngày lại đây xảy ra rất nhiều vụ huyết án liên quan đến Du Hiệp Đồng Minh.
Giang Ngọc Phàn ngạc nhiên hỏi :
- Tiền bối cũng biết đó, mọi thành viên trong Du Hiệp Đồng Minh đều đang ở đây cả mà!
- Lão phu cũng đã nói với Hoàng Hoa lão tẩu như thế, vậy nên lão ta lập tức tơi Thái Hồ chiều nay rồi!
- Tới Thái Hồ ư? Ở Tân Sơn trang xảy ra chuyện gì chăng?
- Hoàng Hoa lão tẩu nói rằng vừa qua trên giang hồ xảy ra nhiều vụ tiễn huyết, thủ phạm là Du Hiệp Đồng Minh. Có chứng cớ hẳn hoi. Võ Đang chưởng môn Tử Không đạo trưởng gửi thiệp đề nghị tổ chức Long Đầu đại hội, lại có tin Linh Hạc thượng nhân, Chưởng môn phái Cùng Lai tố cáo rằng: Minh chủ Du Hiệp Đồng Minh Giang Ngọc Phàn đưa người thâm nhập vào Ngưỡng Vu cốc, phạm vào luật cấm của giang hồ...
Giang Ngọc Phàn thất sắc nói :
- Rõ ràng là một vụ âm mưu.
Tuyết Sơn Y Ẩn gật đầu;
- Đúng là như thế.. nhưng chủ mưu là ai thì lão phu không đoán ra. Tuy nhiên sự dính líu của Độc Quỷ cốc là điều không tránh khỏi. Nếu vậy, võ làm nguy mất.
Giang Ngọc Phàn hỏi :
- Long Đầu đại hội được tổ chức vào ngày nào?
- Trưa mười lăm tháng tám này.
Giang Ngọc Phàn thất kinh :
- Hôm nay đã mười ba rôi, và tới Thái Hồ đi ngựa cũng phải mất hai ngày. Chúng ta chậm mất.
Tuyết Sơn Y Ẩn nhíu mày nói :
- Dù chậm vẫn hơn không. Có lẽ thiếu hiệp phải khởi hành ngay mới kịp.
Họ trao đổi thêm một lúc nữa, rồi trong đêm đó, Giang Ngọc Phàn dẫn thuộc hạ rời khỏi Tuyết Sơn, phóng hết tốc lực về phía Đông bắc.