Ngoài việc đi gặp bác sỹ tâm lý thì Tô Bùi mua thêm cả sách chuyên sâu về để đọc. Những hiểu biết về đồng tính luyến ái trước đây của anh hầu như đến từ những câu chuyện ngồi lê đôi mách, từ những mẩu tin đồn gây tò mò và từ phim ảnh đề tài đồng tính.
Kiến thức chắp vá từ chúng không đủ khoa học và hệ thống.
Anh cũng không có nhiều bạn bè đồng tính luyến ái – anh đoán chắc vì mình nằm trong vòng tròn xã giao của trai thẳng, trừ Chương Mông nhưng hắn ta còn chả được tính là bạn anh.
Nghĩ lại thì lý do Hạ Nhất Minh ác cảm với Chương Mông có rất nhiều nguyên do. Ban đầu, anh nghĩ do Hạ Nhất Minh quá thẳng nên mới ghét thói sàm sỡ quấy rối của Chương Mông.
Nhưng giờ anh lại có kiểu lý giải mới, đó là vì Hạ Nhất Minh đã luôn phải giấu kín bí mật của mình, cậu ta ghét Chương Mông không chỉ vì thói quấy rối mà còn vì sợ bí mật của mình sẽ bị lộ tẩy theo.
Tất nhiên chả đời nào Tô Bùi đi tìm Chương Mông để tìm hiểu cả.
Anh có một người bạn đồng tính khác là Lâm Mộ Vân, nhưng cô là đồng tính nữ và hai người đó thì đã công khai bên nhau lâu lắm rồi.
Trước đây Tô Bùi không suy nghĩ sâu xa về khía cạnh này, như hồi mới quen biết Lâm Mộ Vân, biết cô có bạn gái, lúc đó anh chỉ ngạc nhiên chút đỉnh rồi nhanh chóng chấp nhận. Trong những tháng năm ấy thì chuyện nữ sinh cặp với nhau dường như một điều gì đó rất tân tiến.
Tô Bùi muốn nói chuyện với Lâm Mộ Vân.
Tình cờ là gần đây anh và cô có cơ hội gặp nhau. Hai người đều là tác giả được biên tập Lý Nham quản lý, bộ sách tái bản mang tên “Hoài niệm” trước đây là một bộ gồm bảy cuốn, trong đó có cuốn “Yêu ngược” của Tô Bùi và một cuốn của Lâm Mộ Vân. Bên xuất bản muốn tổ chức một buổi giới thiệu sách mới quy mô nhỏ ở một hiệu sách lâu đời, Tô Bùi cũng đến tham gia. Sau buổi giới thiệu, anh với Lâm Mộ Vân và một ít tác giả khác đến nhà của Lý Nham ăn tối, trao đổi và tổ chức một bữa tiệc nho nhỏ.
Vợ của Lý Nham niềm nở tiếp đón, bà là người yêu sách nên rất quý mến các tác giả. Bản thân Lý Nham cũng không bao giờ phân biệt tác giả nổi tiếng hay sa sút, ông luôn giữ một thái độ hòa nhã không so bì nên được mọi người yêu quý và kính trọng
Đó không phải lần đầu họ đến nhà Lý Nham nên ai cũng thoải mái, mọi người vừa ăn uống vừa trò chuyện.
Lâm Mộ Vân làu bàu với Tô Bùi, “Nhà xuất bản tổ chức giới thiệu sách mới làm gì không biết, đáng ra phải là giới thiệu sách cũ mới đúng, xuất bản đến hơn chục năm rồi còn kêu mới.”
Tô Bùi bật cười, “Thời gian trôi xa quá rồi, nếu không đóng gói không tiếp thị thì chắc chả ai nhớ cuốn ‘Yêu ngược’ của tôi.”
Lâm Mộ Vân không đồng tình, “Vớ vẩn, cậu viết cuốn đó chắc tay nhất đấy, tuy rằng doanh số không khả quan lắm nhưng thề đó là cuốn hay nhất… đương nhiên nếu cậu sắp ra cuốn nào mới xuất sắc hơn.”
Rồi cô hỏi Tô Bùi khi nào cuốn tiểu thuyết mới được xuất bản.
Tô Bùi báo với cô rằng cuốn mới về đề tài bác sỹ đã được lấy tên là “Ngày dang dở” và được phát hành vào tháng chín.
Hai người họ trao đổi thêm một lúc rồi lân la dẫn dắt chủ đề sang người bạn gái của Lâm Mộ Vân.
Bạn gái của Lâm Mộ Vân là một đạo diễn, tuy rằng cô ấy quay chủ yếu về đề tài phóng sự. Tô Bùi hỏi cô ấy đang thực hiện dự án gì, còn muốn quay phim về tiểu sử của Hạ Nhất Minh không.
“Cô ấy đang ở Tân Cương quay một bộ phim tài liệu về con đường tơ lụa, thấy gọi về cho mình bảo vui mà cực lắm, mình đang tính tháng sau bay vào đó với cô ấy tiện thể du lịch luôn. Cậu đi không? Vui lắm.”
Tô Bùi từ chối, “Tôi không đi được.”
Lâm Mộ Vân thở dài, “Có con cái vào là vậy… Hai đứa mình cũng từng cân nhắc có nên có một đứa trẻ hay không, nhưng tất cả những người bạn mà bọn mình biết thì đều bảo rằng con cái khiến họ kiệt sực.”
“Cậu và Tiêu Tiêu ở bên nhau bao lâu rồi?” – Tô Bùi hỏi.
Lâm Mộ Vân suy nghĩ đáp, “Cũng sắp bảy năm rồi thì phải? Ừ bảy năm đấy, bọn mình đến với nhau lâu thật rồi.”
“Thật ra có con cũng nhiều cái hay ho, con của hai người chắc sẽ đáng yêu lắm. Cậu có nhiều bạn đã có con rồi à?”
Tô Bùi lân la hỏi chuyện khiến Lâm Mộ Vân sinh nghi, “Sao tự dưng hôm nay cậu hỏi nhiều về đồng tính nữ vậy?”
Tô Bùi không muốn tiết lộ nên chỉ bảo, “Hạ Nhất Minh từng nói nhân vật nữ trong các tác phẩm của tôi đều lấy hình tượng của Thẩm Lam, nên tôi nghĩ đã đến lúc mình nên mở rộng hơn một chút.”
Lâm Mộ Vân phì cười, “Độc mồm độc miệng thế đúng chỉ có thể là Hạ Nhất Minh… nhưng có gì không tốt đâu nhỉ? Không ai viết chắc tay thể loại tiểu thuyết này hơn cậu đâu, muốn mở rộng thì cũng tốt, nhưng mình khuyên là đừng viết đồng tính nữ.”
Tô Bùi thực sự tò mò, “Vì sao?”
Lâm Mộ Vân cười đáp, “Vì sao à? Bởi vì trai thẳng viết đồng tính nữ không thể nuốt nổi. Không phải mình không tin tài viết lách của cậu, nhưng bản tính trai thẳng là vậy ấy. Trai thẳng viết truyện đồng tính nữ cứ như ảo tưởng về thế giới của ba người vậy, đám đàn ông đích thực các cậu không hiểu nổi đâu.”
Tô Bùi không cười, “Vậy thì gái thẳng cũng không nên viết truyện đồng tính nam à?”
“Đó là hai phạm trù khác nhau mà.”
Thế là hai người bắt đầu tranh luận về góc nhìn của nam và nữ, kết quả là Lý Nham cũng tham gia vào cuộc thảo luận nho nhỏ, song ông lại đánh giá trên góc độ thị hiếu và ảnh hưởng của nó đối với nền xuất bản hơn.
Cuối cùng Tô Bùi nói với Lâm Mộ Vân, “Có lẽ tôi sẽ viết về tình yêu đồng giới trong cuốn tiểu thuyết mới, không phải nhân vật chính nhưng sẽ có một nhân vật như vậy. Nên chắc sẽ có nhiều thứ mà tôi muốn hỏi cậu đấy.”
Dĩ nhiên là Lâm Mộ Vân đồng ý, “Chuyện nhỏ, mình có nhiều tư liệu sống về đồng tính lắm.”
Trong khi nhóm bên này bàn luận về tiểu thuyết thì ở bên kia vợ Lý Nam mở tivi trong phòng khách, đã đến giờ chiếu phim “Bí mật Dung Thành”.
“Sư phụ Tô, cậu biên tập phim này phải không? Hay lắm, dạo này nhà tôi theo dõi suốt đấy.” – vợ Lý Nham cười khen.
Dù rất thích được người khác khen ngợi song Tô Bùi vẫn có chút xấu hổ, đã có khá nhiều chuyện xảy ra trong quá trình quay và anh cũng không phát huy được hết khả năng của mình.
“Thời điểm biên kịch cho bộ phim này, cháu đang trong trạng thái không tốt lắm.”
“Có đâu, cô thấy hay mà, rating bộ này cao ra phết ấy chứ.” – vợ Lý Nham thích bộ phim thấy rõ, “Tiếc là nam chính diễn hơi kém, nếu diễn tốt hơn thì còn hay nữa, Phương Tử Linh diễn ổn hơn.”
Trên tivi chiếu đến cảnh Phương Tử Linh trong bộ xường xám đang khẩn trương lục tìm bức điện tín trong phòng làm việc của thủ trưởng, tình cờ nam chính đi ngang qua cửa sổ…
Vợ Lý Nham bị cuốn hút theo bộ phim.
*
Trên tàu điện ngầm trở về nhà, Tô Bùi trông thấy nhiều hành khách đeo tai nghe xem phim trên di dộng.
“Bí mật Dung Thành” đã phát sóng được mười tập, phản hồi của dư luận đang rất khả quan, giai đoạn đầu này có nhiều điểm đáng ngờ, tiết tấu hồi hộp, nhân vật chính bắt mắt, tuy khả năng diễn xuất của nam chính hơi yếu nhưng xét tổng thế thì vẫn vượt trội hơn các bộ phim phát sóng cùng thời điểm.
Trong đó Phương Tử Linh là được thảo luận nhiều nhất, với khả năng diễn xuất vượt trội hơn hẳn bạn diễn nên nam chính bị cô ta lấn át hoàn toàn. Mất giám đốc Bách đứng sau làm chỗ dựa buộc Phương Tử Linh phải nỗ lực đánh bóng tên tuổi mình nhất có thể. Đó cũng là lý do vì sao cô phải thống trị độ phủ sóng của bộ phim trên mạng.
Gần đây Tô Bùi nhận được không ít lời mời chào, dĩ nhiên đều là nhờ sức nóng của “Bí mật Dung Thành”. Song Tô Bùi lại không mấy lạc quan, bộ phim mới chỉ công chiếu mấy tập đầu, sau nhiều lần thay đổi kịch bản thì những bí ẩn cài cắm ở phần sau chưa được lên sóng, khi anh rời khỏi đoàn không biết người tiếp nhận công việc sẽ xử lý thế nào, có lấp đầy được những bí ẩn và cạm bẫy mà anh đã ẩn giấu hay không. Nếu xử lý không khéo léo thì khán giả sẽ dễ dàng nhận ra bộ phim bị đứt mạch.
Lúc Tô Bùi về đến nhà, tập phim “Bí mật Dung Thành” ngày hôm nay cũng đã hết.
Anh ngồi vào bàn làm việc, mở cuốn “Yêu ngược” mới tái bản ra xem. Mẫu bìa mới này đẹp hơn bản cũ, Tô Bùi mân mê cuốn sách một lúc rồi mở ra trang tiêu đề để ký tên.
Anh nghĩ mình nên gửi tặng Hạ Nhất Minh một bản.
Nếu là trước đây, anh sẽ tùy ý viết mấy câu rồi tặng cho Hạ Nhất Minh, nhưng giờ mọi chuyện đã khác.
Anh nhấc bút, rồi lại chẳng biết nên viết gì.
Cuối cùng, anh chỉ đề một câu –
Nhất Minh, cảm ơn tất cả những góp ý chân thành của cậu cho cuốn sách này.
Anh nhìn nó đăm đăm, cảm giác nó lạnh nhạt và gượng gạo khác hẳn phong cách của mình.
Thế là anh viết thêm một câu nữa –
Cậu mãi là độc giả quý giá nhất của anh.
Sau đó, anh gửi đến địa chỉ của Hạ Nhất Minh.
*
Hôm sau, Hạ Nhất Minh nhận được cuốn sách, mặc dù quá trình xảy ra vài trắc trở nho nhỏ – nhân viên chuyển phát gửi cho thư ký, người suýt nữa phân loại cuốn sách vào hàng sách tặng thông thường. May là cô vẫn nhớ mang máng Tô Bùi là bạn thời sinh viên của sếp nên đã hỏi ý kiến anh, ngay lập tức cô được sếp yêu cầu đem gói quà đến để anh tự mở.
Hạ Nhất Minh bóc bọc giấy, mở cuốn sách và thấy chữ ký cùng lời bạt của Tô Bùi, tuy chỉ có hai câu ngắn gọn nhưng anh nhẩm đọc đi đọc lại mấy lần, sau đó cẩn thận mở tiếp ra xem và cuối cùng đặt cuốn sách lên giá.
Hạ Nhất Minh nhắn cho Tô Bùi thông báo rằng mình đã nhận được món quà.
“Anh đưa cho em luôn lúc mình gặp nhau là được mà, sao phải gửi thế?”
Một lúc sau, Tô Bùi nhắn lại, “Anh nghĩ gửi tặng vậy mới bất ngờ.”
Hạ Nhất Minh đọc xong mà không khỏi bật cười.
“Bất ngờ thật, nhưng giá như viết dài thêm chút nữa thì càng bất ngờ hơn.”
Thời gian trôi qua lâu hơn nhưng không thấy Tô Bùi nhắn lại.
“Anh muốn viết nhiều hơn…”
Tô Bùi ngẫm nghĩ rồi xóa đi.
“Lời ngắn nhưng đủ ý…”
Tô Bùi lại xóa.
Hạ Nhất Minh nhìn Tô Bùi gõ chữ mãi không gửi đến, cuối cùng thì chẳng có một câu trả lời nào.