Kim Đồng

Chương 58



Trong lúc Tô Bùi lặng lẽ nằm viện thì “Bắc tiến” bước vào thời kỳ thăng hoa tại các rạp chiếu trên toàn quốc.

Thành công của bộ phim được phản ánh trực tiếp trên doanh thu phòng vé. Sự bùng nổ tại các khán phòng vào cuối tuần đã hấp dẫn nhiều người tò mò đi xem phim hơn, đồng thời cùng thời điểm đó không có bộ phim nào thực sự có sức bật nên “Bắc tiến” gần như thống trị hai tuần đầu của kỳ nghỉ hè.

Song, “Thất tinh trụy” sắp công chiếu, thậm chí việc quảng bá cho bộ phim này diễn ra rầm rộ hơn. Ai cũng háo hức ngóng chờ, thậm chí người ta còn đùa rằng trận chiến sắp tới này sẽ phân định ai là thái tử thật và ai là thái tử giả — Thu Nhược Dương và Lý Vân Sinh, chiều cao ngang nhau, tuổi cũng không chênh lệch là mấy, đều là ngôi sao nổi lên nhờ phong cách truyền thông mới và mạng xã hội, kỳ lạ là diện mạo của họ còn nhang nhác nhau.

Kết quả của cuộc so sánh này đẩy người hâm mộ của hai bên trở thành đối thủ một mất một còn. Fan của Thu Nhược Dương tuyên bố rằng một khi “Thất tinh trụy” lên sóng sẽ đè bẹp “Bắc tiến”, fan của Lý Vân Sinh cũng chẳng vừa, hùng hồn rằng “Bắc tiến” có nội dung sâu sắc, chất lượng tốt, doanh thu phòng vé cao và nắm chắc đề cử trong liên hoan phim sang năm, trong khi “Thất tinh trụy” chỉ được kỹ xảo đẹp mắt không có cửa so sánh.

Hai bên đấu nhau long trời lở đất, song đối với bản thân Lý Vân Sinh thì ảnh hưởng từ cuộc đấu đá này không thực sự lớn, bởi cậu chỉ có một đam mê duy nhất là đóng phim.

Bộ phim gây tiếng vang, công việc của Lý Vân Sinh thi nhau kéo đến, khiến người đại diện của cậu ta sung sướng nhảy loạn cào cào.

Tuy vậy, cậu vẫn tranh thủ rút thời gian đến bệnh viện.

*

Hơn bảy giờ tối, Tô Bùi ăn xong đang nằm trên giường đọc tiểu thuyết, nghe thấy tiếng gõ cửa, anh ngẩng đầu lên thì thấy một bó hoa to đùng đi vào trước, anh ngỡ là Hạ Nhất Minh, đang định nói thì thấy Lý Vân Sinh bước vào.

Tô Bùi thay đổi tâm trạng, mỉm cười khách sáo, “Vân Sinh à, sao cậu lại đến đây?” – anh tưởng Lý Vân Sinh bận đến nỗi không có thời gian để ngủ mới phải.

Lý Vân Sinh đặt bó hoa xuống, “Em muốn đến từ hôm qua nhưng không đổi được lịch với đài truyền hình, em phải quay đến tận 12 giờ đêm lận, nên hôm nay em nhất quyết phải thăm anh bằng được.”

Tô Bùi nghe được sự chân thành của chàng thanh niên, anh cảm thấy như được an ủi, nhưng chỉ vậy thôi.

Lý Vân Sinh quan tâm hỏi han tình hình sức khỏe và kể cho anh nghe vài chuyện thú vị trong đợt quảng bá phim gần đây để giải sầu.

Tô Bùi tán gẫu với cậu ta chừng mười lăm phút, thỉnh thoảng liếc nhìn đồng hồ — Hạ Nhất Minh thường đến vào thời gian này, và anh thì không muốn hai người họ chạm trán nhau.

“Mai cậu bay đi Quảng Châu phải không? Thế về nghỉ ngơi sớm đi, quay chương trình với chạy quảng cáo mà thiếu ngủ là mắt thâm xì đấy.” – Tô Bùi chủ động tiễn khách.

Lý Vân Sinh thấy Tô Bùi có vẻ muốn nghỉ ngơi bèn đứng dậy, “Vâng ạ, vậy anh nghỉ ngơi nhé, em về đây, chúc anh phẫu thuật thành công.”

Cậu vừa định rời đi thì cửa lại được gõ vang.

Lý Vân Sinh và Hạ Nhất Minh đụng độ nhau, và Tô Bùi thì nhìn Hạ Nhất Minh với vẻ mặt bồn chồn.

Hạ Nhất Minh lập tức hiểu được tình hình, cũng hiểu được sự lo lắng trên mặt Tô Bùi.

Nếu là trước đây thì có lẽ cậu đã thể hiện ngay sự khó chịu với Lý Vân Sinh, nhưng giờ thì hoàn toàn không cần thiết.

Lý Vân Sinh không ngờ Hạ Nhất Minh sẽ đến, đang ngớ ra không kịp phản ứng thì Hạ Nhất Minh giơ tay ra trước, “Bộ phim rất thành công, cậu diễn tốt lắm.”

Gặp phải nhân vật tai to mặt lớn, Lý Vân Sinh cũng nở nụ cười thương mại, “Cảm ơn ngài và giám đốc Tào đã cho em cơ hội, là nhờ đoàn phim và kịch bản xuất sắc ạ.”

Cậu cảm thấy mỗi lần gặp Hạ Nhất Minh là mỗi lần có một ấn tượng khác nhau. Hôm nay, dường như Hạ Nhất Minh dễ gần hơn những lần trước, cậu cũng không hiểu tại sao.

Tô Bùi trông mà dở khóc dở cười.

Chờ khi Lý Vân Sinh đi rồi, hai người còn lại mới liếc nhìn nhau — cả hai đều biết đầu cua tai nheo của sự tình, chỉ có Lý Vân Sinh là mờ mịt chẳng hiểu gì.

Sau khi nhìn nhau, họ đều bật cười.

Hạ Nhất Minh hỏi, “Có phải em nhiệt tình quá không?”

Tô Bùi gói ghém nụ cười lại, cúi đầu nhìn điện thoại, “Đôi khi cậu diễn hơi lố.”

Anh nghĩ mình không thể tàn nhẫn với Hạ Nhất Minh chính là vì sự ăn ý này đây, chỉ cần một ánh mắt cũng đủ để họ biết nhau đang nghĩ gì, để rồi cùng cười chỉ vì biết điều đó.

Nhưng nếu đã hợp nhau tới thế thì vì sao vẫn có những mông lung và hiểu nhầm đến vậy?

Hạ Nhất Minh ngồi vào bên giường, “Em đã từng có ý định dìm Lý Vân Sinh.”

Câu nói buộc Tô Bùi phải ngẩng đầu nhìn cậu.

“Trước đây em không hề thích cậu ta – thậm chí còn từng nghĩ nâng lên tận trời rồi đạp xuống đất để cậu ta biết thế nào là lễ độ. Bây giờ em vẫn chẳng ưa cậu ta, nhưng em đã bình tĩnh hơn, nên chả muốn bận tâm đến cậu ta nữa.” – Hạ Nhất Minh nói ráo hoảnh.

“Cậu không cần phải thú nhận mọi thứ với anh, anh không muốn nghe lời sám hối của cậu.”

Hạ Nhất Mình nhìn tay Tô Bùi, hai bàn tay họ cách nhau một khoảng mà cậu có thể dễ dàng nắm lấy, nhưng cậu vẫn dằn ham muốn ấy xuống.

“Đây không phải sám hối, em chỉ muốn anh biết nó có ý nghĩa như thế nào đối với em sau tất cả những chuyện vừa qua thôi.”

Tô Bùi không nói nữa, anh vẫn giữ nguyên câu nói kia, Hạ Nhất Minh thật giảo quyệt.

Anh rầm rì nói, “Anh không muốn nói về chuyện này.”

Hạ Nhất Minh nghe lời không tiếp tục. Cậu đang rất tỉnh táo và biết tiến lùi hợp lý, chú trọng đến chất lượng hơn là số lượng trong những lời tỏ tình hay ngon ngọt vào mỗi ngày, kể lể vào lúc này chỉ tổ phản tán dụng và khiến Tô Bùi phản kháng hơn.

*

Hạ Nhất Minh ở lại khách sạn không về nhà đã mấy ngày và thường ra vào bệnh viện liên tục, dù không nhiều người biết kể cả công chúng, nhưng bà Trâu Vịnh Mai thì biết.

Hôm nay, khi đang trên đường đến công ty, Hạ Nhất Minh nhận được cuộc gọi từ mẹ mình.

Bà Trâu Vịnh Mai hỏi, “Mẹ nghe nói hai ngày nay con thường đến bệnh viện? Không có chuyện gì chứ con?”

Hạ Nhất Minh đáp, “Không có việc gì đâu mẹ ạ, con có một hợp tác với bệnh viện này.”

Trâu Vịnh Mai yên lòng một chút, sau đó hỏi Hạ Nhất Minh có rảnh hôm nào về ăn với bà được không, Hạ Nhất Minh lắng nghe và nhận ra dường như bà lại muốn mai mối cho mình với tiểu thư nhà nào đó.

Anh nói, “Mẹ ơi, đợt này con bận lắm, nếu ăn bữa cơm gia đình chỉ hai mẹ con ta thì được, còn nếu đến những bữa tiệc xã giao chán ngắt thì đừng lôi con vào.”

Trâu Vịnh Mai nói, “Sao lại là tiệc xã giao chán ngắt chứ hả? Những điều mẹ làm đều vì con chứ vì ai?”

Bà đang thận trọng kiểm tra Hạ Nhất Minh.

Nhưng anh không phản ứng, chỉ bình bình đáp, “Hiện con không có thời gian cho những chuyện đó đâu, con đang rất bận.”

Tô Bùi chưa phẫu thuật, cũng chưa chấp nhận anh, nên anh chưa muốn mẹ mình biết kẻo lại phức tạp hóa mọi chuyện lên.

*

Kế hoạch “công khai” của Vu Thanh Tuyền đã sẵn sàng, được cô đích thân đến gặp Hạ Nhất Minh để bàn bạc về kế hoạch.

Đến bây giờ cô vẫn còn cảm thấy có gì đó viển vông.

“Theo chị thì chúng ta nên dành ra vài tháng để định hướng dư luận, sau đó chuyển dần sang giai đoạn ngầm thừa nhận. Chị gọi đó là chiến thuật công khai mềm mỏng, hoặc cũng thể gọi là công khai trong vô hình. Phương án này tương đối thích hợp với tình hình hiện tại và cũng phù hợp với cậu.”

Hạ Nhất Minh gật đầu, “Hãy triển khai nó sau tháng chín.”

Khi đó Tô Bùi đã hoàn thành ca phẫu thuật và gần như bình phục lại sức khỏe.

Vu Thanh Tuyền hỏi, “Giám đốc Hạ này, cậu có bạn trai chưa? Nếu được thì đến lúc đó chị sẽ bố trí vài ba tấm ảnh chụp lén đẹp đẹp một chút, sang chảnh thì có thể là ảnh đi chơi du thuyền, hoặc dân dã hơn thì đi dạo trong siêu thị.”

Cô khá là chắc Hạ Nhất Minh đã có một cậu bạn trai ngon nghẻ xinh xẻo rồi nên mới vội vàng công khai như thế, chẳng lẽ người đó trong giới giải trí thật ư? Vậy cô phải giúp người ta nổi tiếng hơn mới được.

Vô số hình ảnh vụt hiện lên trong tâm trí Hạ Nhất Minh, họ đã có với nhau không biết bao nhiêu cảnh tượng thân mật, vậy mà vì sao anh không nhận ra rằng Tô Bùi kỳ thực đã chấp nhận mình vượt quá ngưỡng bạn bè thông thường như thế?

Nếu ngày mưa năm ngoái, anh chịu đựng được nỗi đau khi những ảo tượng bị tan vỡ, chịu đựng được nỗi xấu hổ khi bí mật bị bóc trần, chịu đựng được nỗi tuyệt vọng khi bị từ chối, nếu anh chịu đựng một giây tưởng chừng như kéo dài vô tận ấy thì anh đã có thể giữ được Tô Bùi và hôn anh ấy thật sự.

“Cậu nghĩ sao, giám đốc Hạ?” – Vu Thanh Tuyền hỏi.

Hạ Nhất Minh mím môi, “Tôi không có bạn trai, chỉ muốn công khai thôi. Nhớ là đừng có dính dáng đến bất cứ ai, chỉ một mình tôi công khai thôi.”

Vu Thanh Tuyền thốt lên, “Rốt cuộc cậu muốn làm gì vậy?”

Không đến mức độ vì hòa bình thế giới và hòa hợp nhân loại đấy chứ?

Hạ Nhất Minh kín như bưng, “Vì một thái độ.”

Vu Thanh Tuyền chịu thua. Cháy quá. Bảo sao người ta làm được nghiệp lớn, mạch não đúng là khác hẳn người bình thường.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.