Kim Đồng

Chương 61



Như để xác nhận lời của Hạ Nhất Minh, thời gian sau không thấy Thẩm Lam có động tĩnh gì nữa.

Hôm Tô Bùi xuất viện, bà Văn Tâm Lan đến bệnh viện hoàn tất thủ tục cho anh.

Hạ Nhất Minh cho lái xe đến đưa Tô Bùi về nhà. Vốn dĩ cậu muốn đích thân đưa anh về nhưng hiềm nỗi bận công việc không thoát ra được, và Văn Tâm Lan đã bắt đầu nghi ngờ nên Tô Bùi nói anh không muốn mẹ mình phiền não thêm.

Vì chuyện của Thẩm Lam mà Tô Bùi quyết định đón Bích Quy về nhà ngay khi xuất viện, anh sợ Thẩm Lam sẽ lại gieo những suy nghĩ linh tinh vào đầu óc con bé. Dù có thể anh và Hạ Nhất Minh sẽ không đi đến đâu thì anh cũng không hy vọng Bích Quy có ác cảm với cậu chỉ vì bị Thẩm Lam xúi giục.

Hiện giờ, Tô Bùi an dưỡng phục hồi sức khỏe tại nhà, anh thuê lại cô giúp việc hồi trước làm từ sáng đến sáu rưỡi tối mỗi ngày. Để tiện chăm sóc hai bố con Tô Bùi, bà Văn Tâm Lan cũng đến ở nhà anh trong vòng một tháng.

Thế là từ sau khi ra viện, trong nhà lúc nào cũng có cô giúp việc, Văn Tâm Lan, Bích Quy, cùng với họ hàng thân thích và bạn bè thường xuyên đến thăm nom, ngôi nhà nhộn nhịp hơn hẳn.

Anh bảo Hạ Nhất Minh đừng đến.

Nhưng việc này làm cậu ta bí bách không chịu nổi, chẳng đến hai ngày đã mò đến gõ cửa nhà Tô Bùi.

Cậu ấn chuông cửa, bà Văn Tâm Lan ra mở.

Thấy cậu xách theo tổ yến thì bà cười bảo, “Ôi cháu khách sáo quá, lần sau không phải mang quà cáp, Tô Bùi chưa ăn được mà cũng có thích ăn cái này đâu.”

Hạ Nhất Minh nói, “Đây không phải cho anh Tô Bùi, cháu mang đến biếu cô ạ, cô đã vất vả nhiều trong thời gian này mà.”

Cậu biết mẹ Tô Bùi thích làm đẹp, biếu tổ yến là hợp lý.

Văn Tâm Lan vẫn cười nhưng nét cười phai nhạt đi, “Cô thì vất vả gì đâu, Tô Bùi giống bố nó, nó mới là đứa vất vả nhất.” – rồi bà cảm ơn, “Bao giờ Tô Bùi khỏi hẳn, cô muốn mời cháu đến nhà dùng bữa nhé.”

Hạ Nhất Minh cười đáp, “Vậy nhất định cháu sẽ đến ạ.”

Hai người đứng khách sáo đôi câu rồi Hạ Nhất Minh mải móng chạy đi gặp Tô Bùi.

Tô Bùi đang nằm trên giường xem tivi, trước người là chiếc bàn gấp loại kê giường có để máy tính bên trên, tủ đầu giường thì bày đầy sách truyện, máy tính bảng, sách điện tử, trong khi cốc nước với thuốc men bị chen chúc sang một bên.

Vừa thấy mặt Hạ Nhất Minh sắp nhăn nhúm vào là Tô Bùi phải cướp lời ngay, “Anh nằm mãi chán quá.”

Cậu bất đắc dĩ thở dài, ngồi xuống bên cửa sổ lồi rồi nhìn anh, “Bác sỹ dặn anh thế nào? Phải nghỉ ngơi, không được để cơ thể mệt mỏi hay bị sốt, mới vừa phẫu thuật xong mà anh đã muốn quay lại bệnh viện rồi à?”

Tô Bùi quýnh quáng đáp, “Anh nghỉ ngơi thật mà, có viết gì nhiều đâu.”

Hạ Nhất Minh hỏi, “Anh viết gì đấy?”

“Cũng không có gì cả, anh chỉ trả lời một số mail quan trọng và hai cuộc phỏng vấn bằng văn bản thôi.”

Hạ Nhất Minh giễu cợt, “Thế anh nhớ chú thích thêm trong bài phỏng vấn là anh đã sống sót thế nào sau căn bệnh hiểm nghèo, để độc giả biết có được cuộc phỏng vấn này khó khăn ra sao.”

Tô Bùi cự lại, “Anh nhớ cậu từng bảo không nên kể khổ với độc giả cơ mà.” – anh vẫn ghim vụ lời bạt lần trước, cũng tại nó mà hai người đã ầm ĩ một trận.

Vậy mà Hạ Nhất Minh trơ trẽn bác bỏ hoàn toàn tuyên bố của mình, “Khác chứ, giờ anh mang trên mình vết sẹo chiến thắng, là anh hùng trở về từ cõi chết, đương nhiên là có đủ tư cách rồi.”

Tô Bùi ngao ngán lắc đầu.

Thực ra từng có phóng viên liên hệ muốn anh lên một bài kể lể về con đường chông gai và thấm đẫm gian truân khi viết kịch bản “Bắc tiến” trong lúc căn bệnh tim quái ác hành hạ. Nhưng bị anh từ chối, anh không muốn làm quá mọi thứ lên. Kỳ thật, anh đến với đoàn phim “Bắc tiến” hoàn toàn là sự tình cờ, và chẳng có đao to búa lớn gì đáng kể cả.

Gần đây, bộ phim “Lập nghiệp thập niên 80” cũng bắt đầu bấm máy, đoàn phim đã liên lạc với anh. Anh có thể gia nhập đoàn phim vào một tháng sau hoặc từ bỏ để họ ký hợp đồng với biên kịch khác.

Tô Bùi kể chuyện này cho Hạ Nhất Minh và nói, “Anh nghĩ, anh sẽ không tham gia.”

Dĩ nhiên là Hạ Nhất Minh tán đồng ngay, “Tuy rằng bác sỹ bảo anh chỉ cần một tháng để hồi phục, nhưng cũng không nên vì thế mà lao đầu vào công việc cường độ cao ngay, nửa năm này anh cứ nghỉ ngơi đi.”

Nhờ thành công của “Bắc tiến” mà Tô Bùi hoàn toàn có thể an tâm nghỉ ngơi trong vòng nửa năm tới. Chẳng qua cảm giác khủng hoảng về tiền bạc của anh đã nhạy bén hơn xưa rất nhiều, nhưng vì tình hình kinh tế hiện tại nhẹ nhàng hơn trước rồi nên anh muốn tranh thủ thời gian này để lên kế hoạch tương lai.

Vì có mẹ Tô Bùi ở nhà nên cả hai cùng ngầm tránh đi những chủ đề nhạy cảm, họ lại như trước đây, lại là đôi bạn thân thiết có thể tán nhảm mọi thứ trên đời.

Sau khi Hạ Nhất Minh đi rồi, Văn Tâm Lan nói với Tô Bùi, “Tiểu Hạ khách sáo thật, cậu ấy mang cả tổ yến đến cho mẹ.”

Tô Bùi cười, “Cậu ấy vẫn chu đáo thế mà.”

Văn Tâm Lan không nói, bà quan sát sắc mặt con trai rồi kìm lại lời muốn nói.

Bà không kể cho Tô Bùi rằng vào hai ngày trước, khi Thẩm Lam đích thân chở Bích Quy trở về, và sau khi để con bé sang nhà hàng xóm chơi thì Thẩm Lam đã nán lại hàn huyên với bà vài phút trong khuôn viên dưới nhà.

Sau khi nhắn nhủ về Bích Quy xong, Thẩm Lam hỏi bà, “Mẹ có biết chuyện của Hạ Nhất Minh không?”

Văn Tâm Lan không hiểu, “Chuyện gì?”

“Xem ra mẹ không biết gì… Tô Bùi và Hạ Nhất Minh đang cặp với nhau.”

Văn Tâm Lan tức giận mắng cô, “Cô chớ có nói linh tinh!”

Thẩm Lam lắc đầu, “Con không nói linh tinh, là Hạ Nhất Minh khiến Tô Bùi thành ra như vậy. Từ trước khi bọn con ly hôn, hắn ta đã luôn nhăm nhe Tô Bùi. Hai năm nay, công việc của Tô Bùi không suôn sẻ, sức khỏe đi xuống đã tạo cơ hội cho hắn ta chen chân vào.”

Văn Tâm Lan lặng đi không đáp.

Thẩm Lam nói, “Tin hay không tùy mẹ, nhưng dẫu sao thì con cũng chưa từng hận Tô Bùi.”

Nói xong cô quay lưng bỏ đi.

Văn Tâm Lan tự trấn an mình rằng Thẩm Lam chỉ đang bịa đặt để chia rẽ gia đình họ mà thôi. Thế nhưng càng nghĩ ngợi, bà càng thấy chuyện này đáng ngờ. Bà từng nghe Bích Quy nhắc đến “chú Hạ” không dưới một lần, từ việc nấu ăn cho Tô Bùi đến cùng đi Disney land với hai bố con, lần Tô Bùi nhập viện phẫu thuật này cũng thế, Hạ Nhất Minh chạy đôn chạy đáo, lo toan đủ bề như thể Tô Bùi còn hơn cả ân nhân cứu mạng của cậu ta.

Nếu đó là một đôi nam nữ thì có lẽ mình đã nhận ra.

Nhưng Tô Bùi đang trong thời gian phục hồi sức khỏe, Văn Tâm Lan tạm thời gác lại, bà không muốn làm con trai mình phiền não lúc này.

*

Trong một tháng này, tần suất Hạ Nhất Minh đến nhà thăm hỏi từ cách hai ngày một lần tăng lên cách ngày một lần, tần suất ngang ngửa những cặp yêu nhau.

Hôm nay Hạ Nhất Minh lại đến, mang theo bánh kem của một tiệm nổi tiếng và hoa quả tươi.

Tô Bùi vẫn chưa được ăn đồ ngọt nên chỉ có thể hít hà thôi, phần xử lý trông cậy cả vào Bích Quy.

Hạ Nhất Minh ở lại dùng bữa chiều nhẹ với Tô Bùi rồi cùng thảo luận về tiểu thuyết và đủ chuyện trời trăng, sau đó cậu chơi game với Bích Quy làm con bé thích chí hú hét ầm ĩ cả nhà.

Văn Tâm Lan ngồi xem tivi nhưng tâm trí thì chăm chăm nghe ngóng động tĩnh đằng kia, càng nhìn càng cảm thấy hai đứa đang liếc mắt đưa tình nhau.

Cuối cùng, bà không chịu nổi mà bực dọc bảo mình đau đầu muốn đi ngủ sớm.

“Bích Quy, đừng suốt ngày cắm mặt vào điện thoại! Con đã làm bài tập hè chưa? Đã viết nhật ký hôm nay chưa? Mau đi viết rồi tắm rửa sớm đi.” – bà nhắc Bích Quy.

Con bé phụng phịu đặt điện thoại xuống, chạy đi làm bài tập.

Bấy giờ Hạ Nhất Minh mới đứng dậy cười nói, “Cô đi nghỉ ngơi sớm ạ, cháu xin phép về trước.” – rồi còn cười với Tô Bùi trước khi đi.

Tô Bùi đã quen với cảm xúc của mẹ mình, anh cảm nhận được bà đang không vui.

Anh hỏi, “Mẹ ơi, mẹ đau đầu lắm à?”

Văn Tâm Lan đáp, “Chắc mấy hôm này nhà đông khách khứa ầm ỹ, mẹ đi ngủ sớm một chút là đỡ thôi.”

Bà thở dài rồi trở về phòng nghỉ ngơi.

Một lát sau, Tô Bùi nhận được điện thoại của Hạ Nhất Minh.

Anh lập tức nhấc máy, nhỏ giọng hỏi, “Sao thế? Chưa về à?”

Hạ Nhất Minh nói, “Em đang ở dưới nhà anh, chút nữa em về.”

Tô Bùi “ừ” nhẹ, anh đi đến cửa sổ ban công và thấy được Hạ Nhất Minh ở dưới đang cầm điện thoại, ngửa đầu nhìn về cửa sổ phòng nhà mình.

Tô Bùi chợt thấy xốn xang.

“Cô không sao chứ?” – Hạ Nhất Minh hỏi.

“Chắc mẹ anh hơi mệt thôi, không vấn đề gì cả, lát anh vào xem sao.”

Hạ Nhất Minh cũng bắt chước đè thấp giọng xuống thì thầm, “Giống cái hồi đại học, em bị cô trực đêm đuổi ra ngoài ấy nhỉ.”

Tô Bùi bật cười, “Vì ai mà cậu bị cô ấy đuổi hả? Diêu Thanh Thanh phải không nhỉ?”

“Sao anh nhớ kỹ lịch sử đen tối của em thế?” – Hạ Nhất Minh cũng hí hước cười, “Lần đó không phải vì Diêu Thanh Thanh, em chỉ muốn thách thức quyền lực của bà ấy thôi, đúng là trẻ trâu.”

Hai người cười xong, Hạ Nhất Minh hỏi, “Tô Bùi… anh đang nhìn em à?”

Tô Bùi nghiêng người đi không nhìn Hạ Nhất Minh bên dưới tầng, “Không, anh đang ngắm trăng.”

“Vậy anh nhìn em được không?”

Trái tim Tô Bùi bừng nóng, anh chưa bao giờ kháng cự được Hạ Nhất Minh mỗi lần cậu ta thủ thỉ cầu xin như thế.

Anh bất đắc dĩ nói, “Anh không thấy cậu, chỉ thấy một đứa trẻ trâu thôi.”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.