Hắn nói những lời này như là đang nói: Đây là bí mật hắn rất khó nói ra, ngoài người chí thân chí ái, hắn chưa bao giờ nhắc tới với người khác.
Biểu cảm của Lý Nam rõ ràng là rất dao động, giống như là Kim Húc lấy thân phận người từng trải dùng những gì mình đã trải qua để khuyên Lý Nam cũng có cảnh ngộ tương tự.
– Cảnh sát Kim, chú yên tâm. – Lý Nam rất cảm kích, bày tỏ thái độ giữ bí mật cho đối phương, nói, – Cháu hứa sẽ không nói cho người khác biết đâu ạ.
Kim Húc lại chỉ bình thản nhìn cậu, một lát sau nói:
– Đúng vậy, những chuyện như này, làm sao mà có thể nói cho người khác được đúng không?
Lý Nam sững người, ngón tay cầm đũa siết chặt, mặt mày hình như có khó hiểu, như là không rõ ý tứ của cảnh sát Kim.
– Chú rất tò mò. – Kim Húc nói, – Tại sao trong trường của cháu lại có tin đồn như vậy? Họ đã nghe được tin đồn này từ đâu?
Cảm giác nhục nhã trước sự việc này đủ để khiến cho người từng trải qua không thể dễ dàng kể cho người khác, còn những học sinh trung học dạy nghề từng “nghe” sự việc này cũng chỉ “nghe nói” chứ không có người chứng kiến.
– Cháu không biết. – Lý Nam lộ vẻ uất ức, – Vừa rồi cháu đã nói, đây là sự hiểu lầm, Trình Diên Khải không làm gì cháu cả, cháu cũng không biết tại sao họ sẽ nói lung tung như thế.
Kim Húc nói:
– Có phải vậy không? Để chú đoán xem là ai đã lan truyền sau lưng nhé. Đầu tiên chính là Trình Diên Khải, cậu ta làm xong chuyện đó thì đi nói lung tung với người khác.
Lý Nam: – …
– Thế nhưng theo chú được biết, – Kim Húc nói, – Chính Trình Diên Khải cũng chưa từng nghe nói đến.
Trình Diên Khải bình thường chuyên “khinh nam bá nữ”, “hình tượng công chúng” trong trường thật sự chẳng ra gì, sẽ không ai nói những điều vô nghĩa như vậy trước mặt trước mặt cậu ta, càng không ai dám chứng thực việc này có thật hay không với cậu ta.
Kim Húc nói:
– Tiếp theo chính là Thường Phong, cậu ta là người biết chuyện, bằng không cũng sẽ không bởi vì chuyện này mà đánh nhau với Trình Diên Khải, cậu ta sẽ vì chuyện cháu bị bắt nạt bị làm nhục mà đi nói cho người khác hay sao? Cháu cho rằng có phải cậu ta không?
Lý Nam mấp máy môi, ý thức được gì đó, nhưng còn chưa xác định.
– Thường Phong là nghe ai nói? – Kim Húc nói, – Chúng ta hẳn nên nghe cậu ta đã nói gì nhé.
Lý Nam nhìn chằm chằm vào cảnh sát Kim ở đối diện:
– Các chú đã đi gặp cậu ta?
Kim Húc không trả lời mà hỏi ngược lại:
– Cháu không hy vọng các chú đi hỏi cậu ta à?
Lý Nam: -…
Cậu hồi lâu không nói chuyện, sắc mặt không chút biểu cảm, bỏ hết những thứ ngây thơ, ngượng ngùng, đáng yêu, ngưỡng mộ, vươn đũa gắp rau, cúi đầu ăn.
Thượng Dương vẫn đang ăn mì trong quán mì, đầu óc vẫn suy nghĩ chuyện ở đây, Chu Ngọc đã không có gì để tiết lộ cho anh nữa, hai người chỉ trò chuyện về những chuyện vặt vãnh khác trong cuộc sống và công việc.
Chu Ngọc nói: Thanh minh được nghỉ dài hạn, anh có phải đi tỉnh không? Hay là đi thẳng đến Bạch Nguyên?
Thượng Dương vẫn còn chưa xác định được đến lúc đó mình đi được Tây Bắc hay không, đáp: Còn phải xem công việc thế nào, chưa chắc đã đi được.
Chu Ngọc có vẻ hơi bất ngờ, nói: Em cho rằng nếu đi làm việc thì anh phải đi chứ.
Thượng Dương khó hiểu hỏi: Làm việc gì?
Chu Ngọc tựa hồ bị câu hỏi này chặn lại, một hồi lâu mới pha trò, không muốn nhắc tới việc này nữa.
Thượng Dương nhìn phản ứng này của cô cũng đoán được: Anh ấy thanh minh về quê, trong nhà có việc à?
Chu Ngọc vốn tưởng rằng hai người đã thảo luận “việc nhà” từ lâu, nhưng không ngờ Thượng Dương lại không biết chuyện này, có chút xấu hổ nói: Em chỉ nghe được chỉ đạo Cổ nói, nguồn tin cũng chưa chắc đã chính xác.
Không đợi Thượng Dương hỏi lại cho rõ, Chu Ngọc đột nhiên chấm dứt cuộc nói chuyện: Không nói nữa có việc rồi.
Thượng Dương cho rằng cô lấy cớ có công việc để bỏ chạy, cũng đành phải thôi.
Nhưng mà chủ nhiệm Thượng hiểu lầm cảnh sát Tiểu Chu rồi, cô thật sự phải đi làm việc. Cô với hai cấp dưới đang ngồi ở một bàn khác trong một quán cơm khác ở sảnh lớn bên cạnh cách họ không đến mười mét, Kim Húc và Lý Nam thì ngồi ở một bên.
Chu Ngọc vừa quét mã QR để thanh toán vừa nói:
– Đi thôi, không ăn hết nhớ gói lại.
Cô gửi tin cho Thượng Dương nói cần phải làm việc, chính là bởi Kim Húc đã làm ám hiệu làm việc gọi họ sang.
Kim Húc đang ăn cơm, mà Lý Nam đã buông đũa xuống, yên lặng ngồi đó, ánh mắt như không có tiêu cự, hoảng hốt nghĩ cái gì đó.
Trước bàn có người dừng lại, Lý Nam ngơ ngác quay đầu lại, hai vị cảnh sát hình sự đứng ở ngay bên cậu, ánh mắt của cậu bỗng nhiên biến đổi, chứng minh cậu biết đối phương là ai.
– Lý Nam. – Chu Ngọc lấy giấy chứng nhận ra, động tác không lớn, cô cũng không muốn khiến cho nhiều người khác chú ý đến, giọng cũng rất nhẹ, tìm từ cũng uyển chuyển, – Chúng tôi…mời cháu đi theo chúng tôi một chuyến.
Lý Nam nói:
– Vâng ạ.
Thời điểm này cậu cũng suy nghĩ cẩn thận, tại sao phải dẫn mình ra ngoài “ăn cơm”, là vì không muốn bắt mình ở trong trường, là bảo vệ nhà trường, bảo vệ học sinh, cũng để bảo vệ cậu.
Cậu quay đầu trở lại nhìn Kim Húc, mắt đỏ lên, nói:
– Đã dự tính là bắt cháu rồi, vì cớ gì còn phải như vậy?
Kim Húc nhìn cậu một lúc, mới nói:
– Vì vợ của thầy chú, cô ấy đã giúp đỡ nhà cháu bảy năm, không muốn nhìn thấy kết quả như này.