Kim Gia Hiên 2-Áng Thơ Thầm Lặng

Chương 86



Lòng Thượng Dương trùng xuống, Kim Húc rất hiếm khi bộc lộ mặt tình cảm của mình một cách công khai, hắn sẽ như vậy, không chỉ bởi vì kết quả vụ án không như mong muốn của mình, mà phần lớn là do kết quả điều tra khiến người ta đau lòng hơn.

– Làm sao vậy anh? – Thượng Dương thầm đoán chuyện gì sẽ xảy ra, nhưng cố ý thả lỏng giọng điệu, cố gắng an ủi đối phương, nói, – Ăn tối cùng thiếu niên xinh đẹp sao mà tâm tình lại không vui? Tâm tình của em mới không vui này.

Kim Húc: – …

Hắn ở bên kia khẽ thở dài một tiếng, mới nói:

– Nếu em nói câu này vào lúc bình thường thì anh đã vui đến lộn nhào rồi.

Lúc này Thượng Dương mới hỏi chuyện chính với hắn:

– Vậy làm sao thế? Vụ án trường trung học nghề kia đã điều tra xong rồi à?

– Ừ. – Kim Húc nói, – Nghi phạm…đã bị Chu Ngọc mang về rồi, muộn một chút sẽ lấy khẩu cung xong, đêm nay hẳn là có thể khép lại vụ án rồi.

Thượng Dương khẩn trương hỏi:

– Là…là ai vậy anh?

Nhận thấy Kim Húc chần chừ như không biết phải trả lời thế nào, anh lại hỏi:

– Lẽ nào là con trai của người chết?

Từ khi nghe Kim Húc nói chuyện ăn tối với Lý Nam, anh liền nghi ngờ hắn đang tìm Lý Nam để xác nhận điều gì đó về Thường Phong, nghi ngờ kết quả điều tra xác nhận đây là thảm kịch giết cha.

– Không phải Thường Phong… – Không đợi Thượng Dương phản ứng, Kim Húc đã nói sự thật cho anh biết, – Là Lý Nam.

Thượng Dương không lau sàn nữa mà lùi về phía sau hai bước tùy ý ngồi trên thành ghế sô pha nghe điện thoại, vừa nghe thế bật đứng lên, cây lau nhà dựa vào bên cạnh cũng bị anh làm đổ xuống sàn nhà, phát ra tiếng vang.

– Cái gì đổ đấy em? – Kim Húc hỏi.

– Sao lại là Lý Nam ạ? – Thượng Dương sửng sốt, – Làm sao có thể? Nhóm cảnh sát hình sự các anh….nói góc độ cùng độ sâu hung khí đâm vào rất chuyên nghiệp đó sao? Cậu ta…Cậu ta chỉ là một đứa trẻ, làm sao có thể làm được?

Kim Húc nói chuyện Lý Nam bởi vì trợ giúp người bố bị mù của mình mà đã học được những kiến thức liên quan.

Thượng Dương vẫn không thể tin nổi:

– Chỉ học mát xa mấy năm thôi làm sao có thể làm được chuyện đó được? Có thể nhầm lẫn hay không?

Đương nhiên, hầu hết mọi người đều không biết nhiều về chứng chỉ chuyên môn nhân viên mát xa, họ thường cho rằng đó chỉ là một nghề thủ công, liên quan đến sự hỗn loạn trong ngành massage này, nhiều “kỹ thuật viên” trong tiệm massage dám đi làm chỉ sau vài ngày đào tạo. Mà bố của Lý Nam đã lấy chứng chỉ “kỹ thuật viên” cấp quốc gia, với chứng chỉ này, ông có thể mở một tiệm massage tự kinh doanh.

Kim Húc nói:

– Ông ấy không biết chữ và trình độ học vấn thấp, là được Lý Nam phụ đạo mới thi được chứng chỉ kia. Đừng đánh giá thấp độ khó của kỳ thi, ngoài kiến ​​​​thức liên quan đến massage, nó còn bao gồm cả các môn cơ bản về bảo vệ sức khỏe tâm lý học và giải phẫu học nhân thể.

Thượng Dương: – …

Anh vô cùng kinh ngạc, làm sao có thể là Lý Nam? Làm sao có thể là đứa trẻ này? Đồng thời, anh cũng hiểu được nguyên nhân dẫn đến trạng thái cảm xúc của Kim Húc, đêm đó ở cổng trường trung học dạy nghề, những lời “thuyết giáo” của Kim Húc hãy còn quanh quẩn bên tai, đó không phải tác phong của Kim Húc, người này chưa từng thích để tâm đến người khác, chính là hoàn cảnh gia đình khó khăn của Lý Nam và kinh nghiệm trưởng thành có phần giống với Lý Nam mới khiến cho Kim Húc chủ động ​​quan tâm đến một số việc “rảnh rỗi”.

Kể từ khi gặp đứa trẻ này hai lần và nghe được một số điều về Lý Nam, một cậu bé tự tin, vui vẻ, đáng yêu và hiểu được sự vất vả của cha mẹ, Thượng Dương vẫn luôn cho rằng cậu có thể lớn lên thật tốt và tương lai sẽ giống như Kim Húc, trở thành một chàng trai tốt không thua kém bất cứ người nào.

Tại sao lại như vậy?

– Tại sao lại như vậy? – Tâm tình của anh cũng hạ thấp xuống, nói, – Có chứng cứ không ạ?

Kim Húc sẽ không vu oan cho người khác, không có bằng chứng, nhóm cảnh sát hình sự Chu Ngọc sẽ không vô duyên cớ mà đưa đứa bé kia đi.

– Có. – Kim Húc nói.

Tối hôm qua, sau khi thảo luận về phương hướng công việc ngày hôm nay với một nhóm cảnh sát hình sự tại bàn ăn, ban ngày hôm nay, nhóm cảnh sát hình sự không chỉ tiếp tục lần theo những manh mối hiện có mà còn tập trung điều tra một số học sinh có quan hệ trực tiếp hoặc gián tiếp với người chết.

Bởi vì Thường Phong nói dối, khi vụ án xảy ra không ai biết cậu ta ở đâu, bởi vậy ban đầu cảnh sát hình sự chú ý đến cậu ta nhiều hơn. Chu Ngọc mang đội đi nhà họ Thường, hỏi thẳng cậu ta tại sao lại giấu sự thật.

Một bên khác, kỹ thuật điều tra viên có phát hiện mới. Lần trước họ đi thu thập vật chứng chỗ tường rào dưới điểm mù camera giám sát, họ phát hiện ra hai phản ứng máu, sau khi kiểm tra xét nghiệm, một mẫu là máu của động vật bị thương để lại, một mẫu là máu người. Tuy nhiên, sau khi so sánh nhóm máu và ADN thì kết luận không liên quan gì đến vụ án, có lẽ là một học sinh trốn học đã bị đứt tay ở đâu đó và đã để lại máu trên tường rào khi trèo qua lan can. Lần này kỹ thuật điều tra viên lại tới trường tiến hành điều tra lại lần nữa, một kỹ thuật viên hình sự cẩn thận đã thu thập được mẫu máu có phản ứng từ hai địa điểm, kết quả cho thấy, máu người ở chỗ thứ hai là máu thuộc về hai người. Ngoài mẫu máu không liên quan đến trường hợp xét nghiệm lần trước và liên quan đến vụ án ra, trong mẫu máu thu thập lần này lại lấy được mẫu máu mới, chứng thực thuộc về Thường Á Cương.

Hung thủ sau khi ra tay g.iết chết Thường Á Cương đã bám và nhảy qua tường rào, tường rào đã dính vết máu ở trên tay người đó. Nhưng mà không có dấu vân tay, có lẽ là đeo găng tay.

Thượng Dương đưa ra nghi vấn:

– Chỉ có máu của người chết thôi à? Liệu nó có chứng tỏ Lý Nam là hung thủ không? Lý Nam lúc đó ngủ ở ký túc xá, sau giờ học trong ký túc xá sinh viên có người ra vào, hẳn là có người nhìn thấy cậu ta có ở đó hay không chứ nhỉ? Ngược lại, Thường Phong vào lúc xảy ra vụ án không biết đã đi đâu…Em không phải hy vọng Thường Phong là hung thủ.

Anh lại thở dài:

– Em xin lỗi, là em cũng sốt ruột.

– Anh rất hiểu tâm trạng của em. – Kim Húc nói, – Anh cũng không phải vô tâm gì, cũng không mong muốn một trong hai đều là hung thủ, huống chi là em?

Thượng Dương nói:

– Nếu anh thật sự vô tâm thì sẽ không vì kết quả này mà tâm trạng buồn như thế.

Kim Húc nói chuyện với anh một lúc, tình trạng của hắn đã tốt hơn trước rất nhiều, lại muốn sửa lại hình tượng “ý chí sắt đá” của mình:

– Anh chỉ không ngờ sẽ bị Lý Nam lừa.

– Thế rốt cuộc là thế nào? – Lúc này Thượng Dương từ kết quả suy ra nguyên nhân, đại khái có thể đoán được Lý Nam có lẽ khác với vẻ ngoài của mình, đương nhiên trong lòng vẫn có chút khó tiếp nhận, anh vô thức né tránh hỏi Lý Nam thế nào rồi, thay vào đó lại hỏi: – Thế Thường Phong đã khai gì vào lúc xảy ra vụ việc mình đã đi đâu? Sự việc này có liên quan gì đến cậu ta không?

Kim Húc nói:

– Cậu nhóc đi gặp người yêu.

Thượng Dương ngạc nhiên nói:

– Với ai? … Tuổi này yêu đương cũng không phải là chuyện phải giấu diếm, vì sao sau khi vụ án xảy ra cậu nhóc không nói rõ với cảnh sát?

– Đó là với một nữ sinh học năm cuối cùng trường, – Kim Húc nói, – Chu Ngọc vừa dỗ vừa dọa, Thường Phong mới nói mình và cô gái đó đang trốn trong phòng thí nghiệm để yêu đương với nhau. Hỏi tại sao cậu ta lại không nói, cậu nói trong giới học sinh cấp ba, tỷ lệ chị em yêu nhau còn ít hơn cả đồng tính luyến ái, yêu bạn gái lớn hơn mình, thấy mất mặt xấu hổ.

– … – Thượng Dương cảm thấy được không đúng, nói, – Sao ở trong ấn tượng của em, cậu nam sinh này không phải là người không có trách nhiệm và không đúng mực. Đây là vụ án về bố mình, cậu ta bởi vì ngượng ngùng mà thừa nhận đang yêu đương với đàn chị, để rồi nói dối cảnh sát ư?

Kim Húc khen ngợi:

– Nếu như lúc em tốt nghiệp đi làm cảnh sát hình sự, đảm bảo còn lợi hại hơn bọn anh nhiều.

– Đừng có nịnh em. – Thượng Dương nói, – Mà đừng có nói chuyện khác nữa.

Kim Húc tiếp tục nói với anh:

– Chu Ngọc lại lặng lẽ gọi nữ sinh kia ra ngoài trường học, nữ sinh kia thừa nhận lúc ấy mình đang ở cùng Thường Phong muốn thử nghiệm chút chuyện khác người, nhưng mà không thành công, hai người họ chưa làm, và cũng không biết cách làm.

Thượng Dương: – …

– Thường Phong trước sau không chịu nói thật với cảnh sát, – Kim Húc nói, – Là vì bảo vệ danh dự bạn gái.

Thượng Dương đầu óc lóe lên, nói:

– Lẽ nào…Động cơ của Lý Nam là bởi vì Thường Phong có bạn gái?

Kim Húc nói:

– Không xác định, lúc ăn cơm anh hỏi là vì cái gì, cậu ta không trả lời.

– Cậu ta làm thế nào lừa được người khác để họ cũng cho rằng mình ngủ ở ký túc xá? – Thượng Dương dần dần chấp nhận sự thật rồi, trong lòng biết chắc chắn nhóm cảnh sát hình sự đã nắm giữ được chứng cứ vô cùng xác thực, vậy thì Lý Nam nói lúc vụ án xảy ra mình đang ngủ tất nhiên là lời nói dối.

Kim Húc nói:

– Đơn giản, cậu ta ở giường tầng trên, nơi có thể dễ dàng tạo ra điểm mù thị giác.

Tan học, Lý Nam trở lại ký túc xá, nói với hai người bạn cùng phòng cũng quay về rằng mình thấy không khỏe, muốn ngủ trước tắm rửa sau, sau đó lên giường nằm xuống trước sự chứng kiến ​​của các bạn cùng phòng, đồng phục cũng không cởi, mang dáng vẻ rất buồn ngủ, cũng nhắc bạn cùng phòng nói chuyện nhỏ một chút. Nam sinh ở tuổi này rất khó yên tĩnh, bạn cùng phòng mau chóng ra ngoài, một người đi tắm, một người thì đi phòng khác chơi.

Ngay khi phòng ký túc không có ai nữa, Lý Nam rời giường, sắp xếp giường giống như có người đang ngủ, sau đó rời khỏi ký túc xá, đi ra ngoài cổng trường để thực hiện kế hoạch giết người.

– Ngày đó đi trường học chắc em cũng phát hiện ra. – Kim Húc nói, – Trường này yêu cầu phải cắt tóc, kiểu tóc của học sinh đều giống nhau, lại mặc đồng phục giống nhau, chỉ cần tránh né góc độ quay chính diện, ánh sáng vào ban đêm, ngoại trừ ngoại trừ đặc điểm rõ ràng, không thì hầu hết các học sinh trong camera giám sát đều trông giông giống nhau.

Lần đầu tiên hắn và Thượng Dương nhìn thấy Trình Diên Khải, hai người đều vừa nhìn là chú ý tới đầu con nhím này, chính bởi vì Trình Diên Khải không nghe lời, không cắt tóc, kiểu tóc của cậu ta là độc nhất vô nhị trong số những nam sinh trung học dạy nghề. Mà kiểu tóc và đồng phục học sinh phổ biến cũng như chiều cao và dáng người trung bình này đã trở thành màu sắc bảo vệ của Lý Nam.

Thượng Dương nghĩ nghĩ, nói:

– Anh vừa nhắc đến vết máu trên tường rào, em nghĩ đó có thể là bằng chứng trực tiếp nhất phải không?

Kim Húc nói:

– Đúng thế.

Hai người bạn cùng phòng có thể chứng minh rằng “khi vụ án xảy ra Lý Nam  đang ngủ trong ký túc xá” nhớ lại rằng bởi vì vụ án xảy ra mà bên ngoài rất ồn ào, đám nam sinh đều chạy ra ngoài hành lang và cửa sổ để nhìn ra cổng lớn, lúc này Lý Nam mới mang dáng vẻ như bị đánh thức đi đến hỏi họ là đã xảy ra chuyện gì.

Không một ai nhìn ra cậu ta từ trong phòng ký túc đi ra hay là từ hành lang đi lên.

Thế nhưng hai bạn cùng phòng nhớ rất rõ, lúc đó cậu ta vẫn mặc đồng phục, hai tay đút trong túi, các bạn chen ở cửa sổ bàn tán “ngoài cổng hình như có người chết”, cậu ta lại nói muốn đi WC rồi đi ngay. Khi quay lại, cậu ta đã rửa mặt xong rồi lại trở lại giường nằm ngủ.

– Túi áo đồng phục của cậu ta có phát hiện vết máu, – Kim Húc nói, – Trùng khớp với DNA của vết máu mới phát hiện trên tường rào, đều là máu của người chết Thường Á Cương.

Lý Nam đeo găng tay để gây án, găng tay dính đầy máu, khi trở về khu ký túc xá, sợ bị gây chú ý, cậu ta giả vờ là bị đánh thức, lại đút bàn tay đeo găng tay trong túi, máu trên găng tay khó tránh khỏi dính vào mặt túi áo, cuối cùng để lại dấu vết.

Thượng Dương: – …

Với chứng cứ xác thực này, một đứa trẻ như Lý Nam vì sao lại làm ra chuyện đó.

– Di động của cậu ta bị hỏng,  – Thượng Dương nói, – Có lẽ cũng không phải như cậu ta đã nói.

Lý Nam nói sau khi sự việc xảy ra, vì quá lo lắng cho Thường Phong, lúc gọi điện cho Thường Phong đã lỡ tay làm rơi điện thoại xuống dưới tầng. Giết bố của Thường Phong rồi, cậu ta sẽ chủ động gọi điện cho Thường Phong để bày tỏ sự “quan tâm” hay sao? Nếu sự “quan tâm” này thật sự tồn tại, vậy thì không thể nghi ngờ đó là một loại kiêu ngạo cùng ác ý khủng khiếp. Thượng Dương không thể tin được Lý Nam mà mình gặp lại có tính cách đen tối như vậy.

Kim Húc nói:

– Dưới tường rào nơi phát hiện dấu vết máu là một bãi cỏ, trong bãi cỏ, các thành viên trong nhóm của Chu Ngọc đã tốn rất nhiều công sức tìm được một mảnh góc vỡ của tấm kính cường lực của màn hình điện thoại di động, trùng với góc rơi ra khỏi màn hình điện thoại di động cũ của Lý Nam.

– Các đồng nghiệp cảnh sát hình sự lợi hại quá. – Thượng Dương hít vào một hơi, trong lòng đủ thứ cảm xúc, nói, – Chắc là lúc Lý Nam thoát đi đã quá khẩn trương mới làm rơi vỡ điện thoại.

Kim Húc lại tỏ ra bất ngờ hơn, nói:

– Là em lợi hại mới đúng, ngay lập tức nghĩ đến vấn đề với điện thoại di động, Chu Ngọc và cấp dưới của cô ấy đều không nghĩ tới điều này.

– Họ chưa từng thấy mà. – Thượng Dương không cho rằng mình lợi hại, chỉ do họ thiếu tin tức thôi, nói, – Di động là em và anh cùng đi đưa cho cậu bé, chỉ có hai ta mới nhìn thấy điện thoại bị hỏng của cậu nhóc.

Kim Húc thản nhiên thừa nhận sơ hở của mình:

– Anh cũng không nghĩ tới vấn đề di động, khi nghe nói tìm được mảnh vỡ kính cường lực, anh còn ngạc nhiên nữa.

Thượng Dương: – …

– Em cân nhắc xem có nên chuyển đến bộ phận điều tra hình sự được không? – Kim Húc lại khen ngợi, nói, – Vừa lúc đá bay Cổ Phi ra khỏi lực lượng cảnh sát hình sự luôn.

Thượng Dương cho rằng trong mắt hắn tình nhân đều hóa Tây Thi, nói:

– Anh không cần cứ việc gì là dẫm đạp chỉ đạo Cổ, người khác sẽ cho rằng anh ghen tị anh ta từ một nhân viên cấp dưới anh trở thành cấp trên của anh đấy.

Kim Húc nói:

– Có khi anh đúng là như vậy đấy, ngầm ghen tị Cổ Phi liên tục thăng tiến, lại không thể học cách làm người của cậu ta, cho nên thấy không vừa mắt với cậu ta.

Thượng Dương: – …

– Anh nghi ngờ, – Kim Húc nói, – Động cơ của Lý Nam rất có thể có liên quan đến loại tâm lý này.

Thượng Dương ngẩn người:

– Ý anh là gì?

Kim Húc nói:

– Anh đã gặp bố mẹ Cổ Phi, họ đều là những người tốt, thân thiện rất biết cách nói chuyện, Cổ Phi thừa hưởng tốt tính cách đó của bố mẹ. Tương tự, Thường Phong lớn lên trở thành một cậu bé chín chắn chững chạc như kia, cũng không tách rời khỏi gia đình cậu ta. Lý Nam không có gia đình ổn định và bố mẹ khỏe mạnh, cậu bé rất kiên cường, luôn luôn đấu tranh với số mệnh, cậu bé cũng có thể dần dần tìm thấy sự tự tin khi lớn lên và trở thành một người tỏa sáng. Thế nhưng, cậu ta gần như không có khả năng biểu hiện ra dáng vẻ trưởng thành ở độ tuổi này như chúng ta nhìn thấy.

Thượng Dương đang muốn phản bác lại, lại nghe Kim Húc nói tiếp:

– Cũng rất giống như anh, không khéo léo tài giỏi như Cổ Phi, không có lòng nhiệt huyết và tận tâm như lớp trưởng, càng không có sự đa cảm và cảm thông, đồng tình với những người với những việc ở trên đời này giống như em. Anh nghĩ con người giống như trái cây, rễ trưởng thành là dạng gì thì có ý nghĩa quyết định đối với hình dạng của quả đó. Sự trưởng thành của anh không giống các em, trưởng thành của Lý Nam cũng không giống như những gì cậu bé muốn chúng ta thấy.

Thượng Dương: -…

Trên thực tế, anh cũng từng ngưỡng mộ vẻ đẹp của Lý Nam, bỏ qua ngoại hình không nói, tính cách, tình cảm và cách đối xử với mọi người của cậu bé, toàn bộ mọi thứ đều hoàn toàn bất đồng trong suy nghĩ của anh. Hình tượng con người không giống như trái cây, anh cũng không biết rễ dạng gì thì hoa có nở ra dạng đó từ rễ hay không, nhưng quả thật con người rất dễ bị sắc đẹp làm cho mù quáng.

– Căm ghét chính mình và muốn lấy lòng người khác, thì chỉ có thể giả vờ. – Kim Húc nói, – Giả bộ quá lâu, sẽ mệt, sẽ mắc bệnh.

Lời nói này không đơn thuần chỉ Lý Nam. Thượng Dương có thể hiểu được, đây là ngọn nguồn “căn bệnh” của Kim Húc. Rất có thể cũng là động cơ của Lý Nam.

Qua hồi lâu, Kim Húc khẽ thở dài:

– Cậu nhóc còn quá nhỏ.

Thượng Dương cũng không khỏi nghĩ, nếu như anh hoặc Kim Húc có thể quen được Lý Nam sớm hơn, giúp đỡ Lý Nam sớm hơn…Những cái này chỉ là vấn đề mang tính giả thiết.

– Anh là một người trưởng thành độ tuổi này cũng không dám nói mình đã hoàn hảo. – Kim Húc nói, – Đôi khi anh vẫn sẽ nằm mơ thấy ác mộng, ở trong mơ, tất cả những gì anh có được đều chỉ là mơ. Cũng may hơn so với trước đây, là khi tỉnh dậy anh có thể phân biệt rõ đâu mới là thực đâu mới là mơ.

Thượng Dương lại nói:

– Không phải đâu, bây giờ tốt hơn trước đây rất nhiều, cũng may mắn là anh đã học được cách nói ra tất cả cho em rồi.

Kim Húc nói:

– Cũng may mắn, anh biết em nghe xong sẽ rất thương anh, bởi vì em đã bị anh lừa đến thần hồn điên đảo, biết rồi càng yêu anh hơn.

– Em cũng thấy như vậy đó, tại sao em lại càng ngày càng yêu anh nhiều thế cơ chứ. – Thượng Dương ngượng ngùng nói, bụng nghĩ sao mình lại nói theo hắn nhỉ? Vì thế đột ngột cắt đứt đề tài này, nói, – Tết Thanh Minh anh về quê để làm gì ạ?

Kim Húc ngừng một chút, đáp:

– Làm giỗ năm thứ 20 cho bố.

Bố anh Kim Học Vũ đã qua đời tròn hai mươi năm, nghi thức sẽ được tổ chức vào dịp Lễ Thanh Minh. Theo phong tục truyền thống, việc này vẫn là một sự kiện tương đối lớn đối với con cái.

– Em nghe ai nói vậy? Chỉ đạo Cổ à? – Kim Húc hỏi.

– … – Thượng Dương cũng không thèm nói rõ tên chỉ đạo Cổ, chỉ nói, – Sao việc quan trọng này anh không nói cho em biết? Đến lúc đó em sẽ đến đó, ở Bạch Nguyên có quy định làm việc gì không, hoặc là phải chuẩn bị trước gì đó, anh nhớ nói cho em đấy. Đừng để đến lúc đó em bị người ta cười nhạo.

Kim Húc: – …

Sau một lúc lâu, Thượng Dương cho rằng hắn đang nghĩ xem là quy định gì chuẩn bị gì, lại nghe hắn nói:

– Được.

Hai người trò chuyện thêm vài chuyện vặt vãnh, đã hơn mười một giờ, trước khi đi ngủ, Thượng Dương nói:

– Bên Chu Ngọc kia nếu có gì có thể xoay chuyển được…hoặc là có tiến triển gì thì nhớ nói với em. Anh phải nói cho em biết đấy, em thật sự muốn biết lý do động cơ thật sự của Lý Nam.

Tuy nhiên, đêm nay Lý Nam chỉ kể lại việc mình phạm tội vào đêm hôm đó như thế nào, nhưng lại chưa từng nói ra vì sao mình lại làm như vậy. Mà cách thức phạm tội của cậu về cơ bản phù hợp với suy đoán của Kim Húc và kết quả điều tra của cảnh sát hình sự.

Lý Nam đã lên kế hoạch giết người có chủ ý này trong hơn một tháng, từ thời gian Thường Á Cương tới trường, thói quen mua đồ ở siêu thị bên ngoài cổng trường, cho đến việc xác định hai người bán hàng rong trên phố ăn vặt dễ bị kích động mâu thuẫn, tiện chế tạo hỗn loạn, rồi từ việc giả vờ ngủ trong ký túc xá cho đến việc chọn hai người bạn cùng phòng bất cẩn trở thành nhân chứng của thời gian, tất cả đều là sự tính toán kỹ lưỡng của cậu.

Ngày hôm đó, cậu đeo găng tay nhựa, dùng dao gọt trái cây đâm chết Thường Á Cương, giết người và “giết người” trong tưởng tượng chung quy không giống nhau, cậu thấy hoảng loạn, dựa theo kế hoạch ban đầu là gây án xong cậu sẽ nhét dao gấp và găng tay vào trong túi nilon đã được chuẩn bị sẵn rồi cất vào trong người, sau đó nhảy qua tường rào quay vào trường kế đó đi xử lý sạch sẽ. Thế nhưng lúc đó cậu quá hoảng loạn, ngoài khi nhảy qua tường rào vào trường đã làm rơi vỡ điện thoại, cậu chỉ nhớ phải giấu dao gọt hoa quả mà quên tháo găng tay xuống, đã dùng nó bám vào tường rào trèo qua nhảy vào trong trường, bấy giờ mới để lại vết máu ở trên tường rào.

Trở lại ký túc xá, cậu mới phát hiện tay mình vẫn mang găng tay, đối mặt với các bạn cùng lớp, cậu đút tay vào trong túi áo đồng phục rồi nói dối là muốn đi WC, ở trong toilet tháo găng tay rửa sạch vết máu và ném vào ngăn đựng dụng cụ vệ sinh, nhóm học sinh hằng ngày quét dọn vệ sinh đều sẽ đeo găng tay cùng loại, sẽ không có ai chú ý đến, dao gấp thì tách ra, biến thành linh kiện bị hỏng, cậu ném chuôi dao vào thùng rác, còn lưỡi dao…

Nhóm cảnh sát hình sự đã tìm được lưỡi dao từ địa điểm mà Lý Nam khai báo, lưỡi dao trông giống như bộ phận của một con dao gọt hoa quả bỏ đi được cắm vào một chậu hoa ở tầng dưới ký túc xá nam sinh, được người quản lý ký túc xá trồng hoa coi đó như rác sinh viên vứt đi nên đã làm một chiếc cuốc hoa và sử dụng được vài ngày.

Thế như khi bị hỏi đến động cơ, Lý Nam rất thận trọng, cuối cùng mới nói, mình rất căm ghét Thường Phong, chỉ muốn khiến bạn ấy phải chịu bất hạnh và nhìn thấy bạn đau khổ.

Hết chương 86

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.