Kim Gia Hiên Đi Nơi Nào

Chương 109: Hôn Xong Thì Chạy Ngay!!




Sau khi y tá trẻ Hồ Thanh Mạn biết được Trần Tĩnh đã “chết” thì liền lật lại lời khai lúc trước của mình, sửa lời rằng không phải gặp Kim Húc ở hành lang, mà là ở hành lang trên tầng 6.

Khi đó cô ta cách cửa phòng làm việc không đóng kín đã chứng kiến được cả quá trình “hành hung” của Kim Húc, ngay trước khi bị Kim Húc phát hiện đã chạy nhanh rời khỏi hiện trường, sau khi chạy đến dưới lầu thì giả vờ trong lúc vô ý phát hiện bác sĩ Trần Tĩnh rơi lầu trong màn mưa.
Cô ta nói bản thân vì sợ bị trả thù, cho nên mới không dám nói sự thật.
Kim Húc nói: “Anh đúng lúc đi tìm Trần Tĩnh, lại đúng lúc đi vào hiện trường sau khi sự việc xảy ra, còn bị đội bảo an chặn ở tại chỗ đó.

Anh đoán y tá trẻ này lúc ấy rất có thể đã nghĩ sẵn ra được lý do chối bỏ rồi, ông trời tác hợp, tặng anh làm dê thế tội cho cô ta.”
Thượng Dương gật đầu nói: “Nhưng cô ta không ngờ anh lại là công an, còn là người của văn phòng tỉnh.

Trần Tĩnh bị thương nặng cũng còn cấp cứu ở bệnh viện, còn có cơ hội sống sót, cô ta cũng sợ Trần Tĩnh tỉnh lại là có thể chỉ chứng cô ta.

Nghe y tá thực tập khác nói, sau khi y tá trẻ này trở về trường thì vô cùng sợ hãi, em nghĩ hẳn là cô ta không phải giả vờ sợ hãi, chuyện liên quan đến sống chết, một mạng người đang sống sờ sờ, cái này còn đáng sợ hơn so với tưởng tượng của cô ta nhiều.”
Lời khai mới của Hồ Thanh Mạn, cho thấy cô ta “chứng kiến” được Kim Húc cầm dao, ép buộc Trần Tĩnh nhảy lầu, cô ta “nghe được” Kim Húc uy hiếp đe dọa Trần Tĩnh, rõ ràng là cô ta đã triển khai tưởng tượng của mình về tin đồn quan hệ bất chính xoay quanh Kim Húc và Trần Tĩnh, đó là đối thoại bịa đặt ra mà thôi.
Trong nhận thức của cô ta, lời nói của bản thân không có lỗ hổng.

Nguyên nhân là trước khi cô ta bị Cổ Phi dẫn về cách ly thẩm vấn, văn phòng tỉnh vẫn chưa phát thông báo chính thức đính chính lại cho Kim Húc, khi ấy những bài bôi nhọ xác thật vẫn còn bay đầy trời ở trên mạng.
Tin tức của Hồ Thanh Mạn bị tụt lại một bước, việc này khiến cho cô ta tràn đầy tự tin mà cho rằng vị “cục phó Kim” từng có duyên gặp mặt một lần kia có đầy đủ động cơ giết người.
“Anh có suy nghĩ gì về vụ án này?” Trong lòng Thượng Dương biết Hồ Thanh Mạn tám phần chính là hung thủ trực tiếp, nhưng nghĩ không ra lý do vì sao cô ta làm như vậy, nói, “Cổ Phi gọi đến là có ý gì? Ngày hôm qua cũng đã tìm anh xác minh tình huống rồi, hiện tại có phải muốn kêu anh qua đó hỗ trợ hay không?”
Kim Húc không trả lời có phải hay không, mà nói thẳng: “Anh không đi, cũng không phải công tác của anh.”
Thượng Dương kinh ngạc cực kỳ, nói: “Câu này không giống lời anh sẽ nói, không phải anh gặp một vụ án là xông lên một vụ án sao, thật sự không đi sao?”
“Không đi.” Kim Húc nói, “Anh đang nghỉ phép.”
Xe hắn đặt đã đến rồi, hắn đẩy Thượng Dương lên xe, ở ngay trước mặt tài xế, Thượng Dương cũng không thể nói về chuyện vụ án, mặc dù trong lòng lo lắng về tiến độ, nhưng cũng đồng ý về cách nói nghỉ phép của Kim Húc hơn.

Nguyên nhân vật lý khiến Kim Húc bị bệnh vẫn là do quá bận rộn, dưới áp lực tinh thần mệt mỏi kéo dài mới có thể xảy ra vấn đề này, làm gì có nhân viên nào làm trong chín năm cũng chưa từng nghỉ ngơi nghiêm túc một lần nào chứ.
Nghĩ như vậy, anh rất vui vì Kim Húc có thể tạm thời buông nhiệt tình đối với vụ án xuống, sẵn lòng chuyên tâm hưởng thụ kỳ nghỉ này.

Buổi chiều, trong ngày không khí thoải mái, mặt trời lên cao, nhiệt độ không khí không nóng không lạnh, thoải mái vừa phải.
Hai vị công an ăn không ngồi rồi, ngồi trên băng ghế trước cửa hàng nước giải khát ướp lạnh, Thượng Dương ăn một cây kem, Kim Húc cầm một chai Ice Peak cắm ống hút, tựa như hai dân thất nghiệp thảnh thơi lang thang.
Thượng Dương cũng rất lâu rồi chưa thanh nhàn như vậy, nói: “Chúng ta thật đúng là sa đọa quá rồi.”
Kim Húc nói: “Cái này đã tính là sa đọa sao?”
Thượng Dương nói: “Hay là nên làm chút gì đi.”
“Cái này không phải đang làm à?” Kim Húc nói, “Anh cảm thấy rất tốt, em không thích à?”
Thượng Dương nghĩ nghĩ, vẫn là nói: “Em cảm thấy cũng không tồi.

Dù sao chỉ cần ở bên cạnh anh, như thế nào cũng đều được cả.”
Kim Húc làm bộ cầm di động, nói: “Nếu không bây giờ anh lên Baidu tìm hai bài thơ tình, rồi đọc cho em nghe nha?”
Thượng Dương buồn cười nói: “Thôi đi ông ơi, ai muốn nghe anh đọc thơ tình chứ.

Không bằng nói cho em nghe những chuyện vui lúc anh còn làm công an hình sự đi.”
“Làm hình sự có cái gì vui đâu, tăng ca không hết, phá án bất tận, lãnh đạo và tội phạm đều là mấy tên khốn……” Kim Húc nói, “Dù sao cũng không có gì vui, có gì vui thì anh còn có thể bị bệnh sao?”
Thượng Dương: “……”
Kim Húc cũng không phải tố khổ, lập tức lại nói: “Đừng lo lắng, vừa nói rõ ràng với em xong thì anh liền cảm thấy mình rất ổn, cả người thoải mái, nơi này……”
Hắn chỉ chỉ ngực chính mình, nói: “Bên trong trở nên lớn hơn một chút, thật sự cứ y như đổi một căn nhà tranh nhỏ thành một căn biệt thự rộng lớn vậy .”
Thượng Dương bị so sánh này của hắn chọc cười: “Được rồi, vừa lúc cũng mua không nổi nhà, em ở trong lòng anh đỡ vậy.”
Anh nhận chai Ice Peak còn non nửa của Kim Húc rồi tự mình uống.
“Muốn nói có gì vui,” Kim Húc lười biếng mà tựa lưng vào ghế ngồi, một bàn tay tùy ý đặt lên vai của Thượng Dương, nói, “Mùa đông năm ngoái đến Bắc Kinh học tập kia chính là năm vui nhất, theo đuổi em rất thú vị, nếu có thể, mãi luôn theo đuổi em như vậy cũng đều được.”
Mặt của Thượng Dương phản đối, nói: “Vậy thì không được, em không muốn luôn được theo đuổi đâu, em chỉ muốn yêu đương thôi.”
Kim Húc đồng ý nói: “Yêu đương cũng vui, mỗi lần đến gần em một chút, không khí cũng trở nên ngọt ngào hơn.”
Hắn nhớ tới cái gì đó, rồi nói: “Em còn nhớ không, ai ta? À, Bách Đồ ấy, quán cà phê anh ấy mở có một con hẻm bên ngoài cửa sổ, hai chúng ta từng đến quán của anh ta hẹn hò, em nhớ không? Ngồi bên cửa sổ phơi nắng một buổi, ngày đó anh vẫn luôn nghĩ làm thế nào mới có thể hôn môi em.

Em thì hay rồi, quay đầu lại nhìn liền buồn ngủ, ngã thẳng lên người anh luôn.


Anh thích quán cà phê đó lắm, cà phê rất thơm, đáng tiếc chính là quá mắc, nếu không mỗi ngày anh sẽ đều dẫn em đến đó hẹn hò rồi.”
Thượng Dương nói: “Sau đó em có đến gần nơi đó, còn đi ngang qua một lần.

Vết thương của con mèo kia đã ổn rồi, để lại chút tàn tật, nhảy không cao được, cơ mà rất hoạt bát, lá gan cũng lớn, khách hàng vuốt nó cũng không né, đặc biệt còn ăn được, trong đám mèo nó là béo nhất đấy.

Bách Đồ còn từng gửi video của con mèo đó cho em xem nữa.”
Anh mở lịch sử trò chuyện với Bách Đồ, rồi cùng Kim Húc xem video của con mèo.
“Em còn giữ liên lạc với anh ta à?” Kim Húc liếc mắt, nói, “Ngoại hình anh ta khá đẹp nhỉ.”
Thượng Dương nói: “Ai khá đẹp? Là nói Bách Đồ hay là mèo?”
Kim Húc không muốn thảo luận về người khác, nói: “Anh nói mình đấy.”
Thượng Dương cười rộ lên, nói: “Anh đúng là rất soái, nếu không sao em có thể làm li3m cẩu của anh chứ?”
Kim Húc nhìn chăm chú đôi mắt của anh, nói: “Không xong rồi, đang ở ngoài đường thế này, sao anh có thể hôn môi của em đây.”
“Đơn giản mà,” Thượng Dương chỉ chiêu nói, “Hôn xong thì chạy ngay.”
Kim Húc: “……”
Hắn còn đang suy nghĩ Thượng Dương đang nói giỡn hay là nói thật thì Thượng Dương đã ghé sát vào hắn, hôn nhanh lên môi hắn một cái, sau đó đứng dậy, giống như người không có việc gì mà đi sang bên cạnh.
Khóe mắt Kim Húc nhận thấy được nhất định có nhân viên cửa hàng hoặc khách hàng trong cửa hàng nước giải khát ướp lạnh thấy được một màn này, nhưng hắn cũng bình tĩnh mà đứng dậy, đi theo phía sau Thượng Dương.
Hai người tiếp tục ăn không ngồi rồi, còn tìm nơi không ai nhìn thấy, nghiêm túc mà hôn tiếp.
Rồi sau đó, Thượng Dương nói: “Kế tiếp còn có mấy ngày, không thể mỗi ngày đều ngây người hôn môi được.”
Kim Húc nói: “Có cái gì không thể?”
Thượng Dương nói: “Đừng tranh luận.

Trước đây anh không có kế hoạch đi nghỉ nào sao?”
Kim Húc nói: “Kế hoạch ở nhà ôm em ngủ.”

Thượng Dương nói: “Đổi cái khác đi, ban ngày ngủ quá nhiều buổi tối sẽ không ngủ được, làm việc và nghỉ ngơi càng lộn xộn hơn.”
“Đi chỗ nào chơi? Em nói đi, anh nghe em,” Kim Húc nói, “Chỉ gần đây thôi, đừng đi xa quá.”
Thượng Dương nghĩ không ra phụ cận có chỗ nào, một là không hiểu biết lắm, hai là anh cảm thấy đi chỗ nào cũng được.
“Nếu không, dẫn em về Bạch Nguyên nha?” Kim Húc nói, “Đường sắt cao tốc thông xe, cũng đã tiện hơn rất nhiều, 40 phút là có thể về đến rồi.”
Thượng Dương nói: “Cũng được, trở về thăm đồng nghiệp cũ của anh, rồi mời mấy người đội trưởng Lịch ăn bữa cơm.”
“Tại sao lại mời bọn họ ăn cơm?” Kim Húc nói, “Anh điều tới văn phòng tỉnh, trước khi lên đường đã mời bọn họ ăn nhiều rồi.”
Thượng Dương nói sự thật có đạo lý: “Đội trưởng Kim, lần đầu tiên dẫn lão bà về quê, không cần mời khách sao?”
Kim Húc tức khắc vui mừng ra mặt.
Đội trưởng Kim quyết định đêm nay sẽ lên đường trở về Bạch Nguyên, ở Bạch Nguyên nghỉ ngơi hai ba ngày, sau đó trở lại tỉnh lỵ nghỉ ngơi thêm hai ba ngày, kỳ nghỉ của hai người bọn họ liền kết thúc rồi.
Chủ nhiệm Thượng không có ý kiến, đơn giản lấy chồng theo chồng lấy chó theo chó thôi.
Sau khi đặt vé tàu cao tốc buổi tối, hai người về đến nhà thu dọn đồ đạc.
“Đến đó ở khách sạn sao?” Thượng Dương hỏi.
“Chịu ở nhà của sư phụ anh không? Anh ta cũng không thường về nhà, trong nhà không ai ở cả,” Kim Húc nói xong lại suy xét đến thói quen sinh hoạt của Thượng Dương, chưa chắc chấp nhận ở nhờ trong nhà người khác, cho nên liền bổ sung một câu, “Nếu em muốn ở khách sạn thì chúng ta ở khách sạn, giá của Bạch Nguyên thấp, khách sạn cũng không đắt đâu.”
Thượng Dương cảm giác dường như hiện tại mình cũng không để ý cái gì, nói vài lần phải làm li3m cẩu Kim Húc, cho nên tâm lý hoàn toàn li3m cẩu, nói: “Anh sắp xếp đi, anh sắp xếp sao thì em ở vậy, dù sao có anh dẫn em, ngủ trên đường cái hay ngủ công viên cũng đều được.”
Chạng vạng, tại ga đường sắt cao tốc, Kim Húc gửi tin nhắn cho Cổ Phi, nói dẫn Thượng Dương trở về Bạch Nguyên, ý tứ là kêu Cổ Phi không có việc gì cũng đừng vì vụ rơi lầu mà tìm hắn nữa.
Thượng Dương đến gần hắn, nhìn thấy tin nhắn hắn gửi cho Cổ Phi: Vụ án của mình thì tự phá đi, bớt làm phiền tôi.
Thượng Dương: “……”
Kim Húc nói: “Anh ngầu không?”
Thượng Dương gật đầu, còn làm ra dáng vẻ sùng bái.

Vì thế vẻ mặt Kim Húc làm thành meme【 ngầu lòi.jpg 】.
Tàu vừa rời trạm vài phút, Cổ Phi liền trả lời tin nhắn của Kim Húc.
Thượng Dương lại thấy được nội dung tin nhắn trên màn hình điện thoại của Kim Húc, Cổ Phi nói: Chơi vui nhá, vụ án của tôi cũng có tiến triển quan trọng rồi!!
Kim Húc: “……”
Thượng Dương: “……”
Tàu cao tốc lao vút về hướng của Bạch Nguyên.
Thượng Dương không cưỡng lại được cám dỗ trước, bại trận trước, nói: “Anh thử hỏi một chút xem là tiến triển quan trọng gì, em không nhịn được, em muốn biết, đúng là thời gian nghỉ phép không phá án, nhưng mà bát quái trong nghề cũng không cho nghe sao?”
Dáng vẻ Kim Húc kiểu, anh đây không quan tâm là vì em muốn biết nên anh mới hỏi một chút đấy, lạnh lùng mà hỏi Cổ Phi rốt cuộc tình huống như thế nào.
Các chú công an không cần tốn nhiều sức đã vạch trần được lời nói dối của Hồ Thanh Mạn.


Cô ta không thể chịu được sự tra hỏi và thẩm vấn liên tục của công an hình sự, cuối cùng cũng đã đầu hàng.
Hung thủ cầm dao phẫu thuật trong tay, uy hiếp Trần Tĩnh nhảy lầu, bởi vì trời mưa nên bệ cửa sổ trơn trợt, cuối cùng dẫn tới Trần Tĩnh trượt chân ngã từ trên cửa sổ xuống.

Hung thủ không phải là Kim Húc, mà là bản thân Hồ Thanh Mạn.
Động cơ giết người của Hồ Thanh Mạn là……
“Để em đoán xem,” Thượng Dương hứng thú, không nóng lòng xem tin nhắn của Cổ Phi, mà suy đoán bằng trực giác nói, “Động cơ giết người có liên quan đến tình hình của cô ta phải không?”
Kim Húc nói: “Có liên quan.”
Thượng Dương suy đoán tiếp: “Cô ta từng tìm Trần Tĩnh mượn tiền?”
Kim Húc nói: “Không phải, tuy rằng hai người đều công tác ở một bệnh viện, nhưng không có quan hệ cá nhân.”
Đây cũng là một nguyên nhân trọng điểm vừa mới bắt đầu công an không có nghi ngờ Hồ Thanh Mạn.
Thượng Dương nói: “Vậy là Trần Tĩnh xuất phát từ lòng tốt, từng phê bình hành vi chi tiêu quá mức vượt qua năng lực cá nhân của cô em y tá này? Cô ta bị Trần Tĩnh chọc giận, cho nên mới làm chuyện ngu xuẩn này? Dựa theo kiểu hành vi của cô ta, có lẽ cô ta là một cô gái trẻ có lòng hư vinh tương đối mạnh, không nhìn nổi người khác dạy dỗ, cũng có khả năng này.”
Kim Húc nói: “Có lý đấy, nhưng cũng không đúng.”
“Vậy rốt cuộc là tại sao?” Thượng Dương không đoán ra, nói, “Cô ta không oán không thù gì với Trần Tĩnh, đang yên đang lành sao lại làm ra chuyện cầm dao phẫu thuật đi đe dọa…… Cũng không đến mức là người khác mướn cô ta đi hành hung chứ?”
Kim Húc lại búng tay một cái, nói: “Nó đó.”
Hồ Thanh Mạn đã sử dụng hết các khoản vay tiêu dùng nhỏ ở Ant Huabei và mấy nơi khác, khi đến hạn thanh toán cũng không có tiền để thanh toán được, sinh hoạt giật gấu vá vai, ăn cơm cũng đều thành vấn đề.

Vốn tiền cha mẹ cô ta gửi lên vẫn đủ dùng, còn thường xuyên cho thêm chút tiền tiêu vặt.

Nhưng do việc cô ta tiêu tiền ăn xài phung phí, cha mẹ cũng không biết chuyện, cô ta cũng ngại mở miệng xin cha mẹ mình, cho nên bắt đầu tính toán những biện pháp chặt đầu cá, vá đầu tôm khác.
Cuối cùng, cô ta vay được 8000 tệ từ suất vay sinh viên trên một nền tảng nào đó, muốn dùng để thanh toán tiền trên Ant Huabei, sau khi nhận được tiền thì lại ma xui quỷ khiến đi mua di động mới.

Lúc ấy cô ta tâm tồn may mắn mà cho rằng, khoản sinh hoạt phí mỗi tháng cùng trợ cấp thực tập đến thì sẽ trả góp định kỳ trước, thắt lưng buộc bụng mấy tháng là có thể lên bờ rồi.
Nhưng khoản “lãi suất ưu đãi hàng năm” mà cô ta cho rằng trên thực tế chỉ là tiền lãi hàng tháng, nó đã vượt xa phạm vi cô ta có thể gánh vác, số tiền lãi cao ngất ngưởng cũng được tính là lãi gộp, càng lăn càng nhiều, chỉ mấy tháng ngắn ngủi, số tiền cô ta vay từ 8000 đã lăn đến hơn ba vạn.
Người thu tiền đã gọi điện cho cô ta nhiều lần để nhắc nhở trả nợ, uy hiếp sẽ làm nổ tung danh bạ điện thoại của cô ta —— chính là gọi cho từng người trong danh bạ điện thoại, nói cho người thân bạn bè của cô ta biết là cô ta vay tiền không trả.
Cách làm chính xác của Hồ Thanh Mạn lúc này, hẳn là nên nói thật với phụ huynh, thừa nhận sai lầm, nhưng bởi vì đủ loại tâm lý mà cô ta lựa chọn tiếp tục giấu giếm, chọn cách bản thân tiếp tục “tự mình gánh vác”.
Có một ngày, người thu nợ tìm được cô ta, đề nghị để cô ta lợi dụng công tác để "giết" một người trong bệnh viện cho gã, tiền thiếu chỉ còn nợ gốc, giúp cô ta miễn tiền lãi, còn có thể cho cô ta trả theo từng đợt.
Việc này cũng xem như là, Hồ Thanh Mạn vì hơn hai vạn đồng, đồng ý đi gi3t ch3t nữ bác sĩ đang công tác tại bệnh viện Số 1 Thành Phố, nơi mà cô ta đang thực tập, Trần Tĩnh..



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.