Kim Gia Hiên Đi Nơi Nào

Chương 50-52



Chương 50:

Buổi tối hôm đó, phải đến khá trễ thì Thượng Dương mới một mình trở về chỗ ở của mình.
Kim Húc giống như đã tính chuẩn thời gian, Thượng Dương vừa vào cửa, hắn đã nhắn tin đến: Về đến nhà rồi sao?
Thượng Dương trả lời: Tới rồi.
Ngay sau đó Kim Húc lại nhắn: Rất nhớ cậu.
Thượng Dương không có trả lời lại.
Trước mắt, trừ những lúc thân mật ra anh còn chưa thể tự nhiên mà nói ra mấy lời âu yếm với Kim Húc được.
Đồng thời cũng nghĩ, sau khi Kim Húc gửi tin nhắn này xong, có lẽ là đang đứng ngồi không yên mà đối diện với di động, chờ anh trả lời lại một câu.
Chỉ cần tưởng tượng như vậy, việc anh không trả lời liền trở nên càng thêm đúng lý hợp tình.
Vì sao ư? Bởi vì anh phát hiện việc làm một người đàn ông hư, cố ý câu dẫn h4m muốn của đối phương, sẽ có cảm giác rất là thú vị nha.
Đặc biệt là Kim Húc lại rất thông minh, luôn nắm giữ được đại cục, cho nên thỉnh thoảng anh cũng muốn nhìn dáng vẻ không biết phải làm sao của người này một chút nga.
Sau khi sắp xếp thỏa đáng, đang chuẩn bị đi ngủ, thì mẹ của Thượng Dương gửi đến một tin nhắn thoại.
Bà hỏi con trai, cuối tuần này có làm việc gì hay không, bà muốn giúp anh sắp xếp chuyện đi xem mắt.
Thượng Dương suy nghĩ một chút rồi gọi điện thoại qua, nói: “Cuối tuần này con sẽ đón bé chó về đi? Từ đây đến Tết Âm Lịch cũng chưa có kế hoạch đi công tác.”
Mẹ anh hỏi: “Vậy mấy ngày nay con bận cái gì vậy? Nghe đồng nghiệp của con nói, cả ngày con đều chạy ở bên ngoài, còn thần thần bí bí nữa.”
Thượng Dương bôn ba vì vụ án của Bách Đồ, khi điều tra hồ sơ hộ khẩu của người liên quan anh chỉ làm thủ tục báo cáo qua lãnh đạo, cũng không thể nói quá tỉ mỉ với các đồng nghiệp được, cho nên đồng nghiệp chỉ biết là anh không có ở đơn vị, cụ thể là làm cái gì thì không quá rõ ràng.
“Lại muốn xếp tai mắt nhỏ vào đơn vị của tụi con sao?” Thượng Dương nói giỡn, “Thủ trưởng nha, về hưu chính là quần chúng đi, không cần cả ngày tìm hiểu chuyện trong viện của tụi con đâu, cẩn thận phạm sai lầm đấy.”
“Không cho mẹ hỏi chuyện công tác thì mẹ không hỏi nữa.

Bé chó ở chỗ mẹ cũng tốt, không tới đón cũng được, nó cũng không nhớ con.” Mẹ anh nói, “Cuối tuần có thời gian thì đi ra ngoài ăn một bữa cơm đi, cô gái này làm việc ở Cơ quan Quản lý Báo chí và xuất bản nhà nước, bằng tuổi với con, là do dì Triệu của con giới thiệu…… Con khoan hãy ngắt lời! Con bé từng có một cuộc tình, vì người bạn trai kia xuất ngoại, ở nơi đất khách xa xôi nên đã chủ động chia tay, dì Triệu con đưa ảnh chụp của con cho con bé xem, con bé cũng hài lòng với con lắm.

Cuối tuần này các con gặp mặt đi, giữa những người trẻ tuổi sẽ dễ nói chuyện một chút……”

“Mẹ…… mẹ!” Thượng Dương mở miệng mấy lần cuối cùng mới cắt ngang được lời của bà, nói, “Con không đi! Mẹ giải thích với dì Triệu một chút, đừng làm lỡ thời gian của người ta, cũng cảm ơn dì Triệu vẫn luôn nhiệt tình như vậy.”
Mẹ của anh: “?”
Tuy rằng trước kia Thượng Dương vẫn luôn không quá nhiệt tình đối với việc đi xem mắt này, nhưng mỗi lần chỉ là đơn giản tìm lấy cớ trốn tránh gặp mặt, hoặc là nói gần nói xa lại nói đông nói tây mà thôi.
Trực tiếp cự tuyệt như thế này, cũng thật sự là lần đầu tiên nga.
Mẹ của anh đã làm công an nửa đời người, lập tức liền phát giác có chỗ không đúng, hỏi: “Sao thế? Con có tình cảm với ai rồi phải không?”
“Đúng là có một người.” Thượng Dương không định gạt mẹ của mình, nhưng ít nhiều cũng có hơi ngượng ngùng.
Mẹ của anh vui mừng nói: “Là công tác gì? Bao nhiêu tuổi rồi?”
Thượng Dương trả lời nói: “Cũng là công an, lớn hơn con một tuổi.”
Mẹ của anh: “Thiệt hay giả đó? Con đừng có gạt mẹ đấy.”
“Thật mà.” Thượng Dương nói, “Con muốn tìm hiểu thêm một khoảng thời gian nữa, khi nào ổn định mới giới thiệu cho mẹ biết.”
Mẹ của anh nghe giọng điệu này của anh cũng không giống như giả bộ, vội nói: “Được được được, chờ ổn định xong lại gặp mẹ cũng tốt.

Nhà ở đâu thế? Cha mẹ làm nghề gì?”
Thượng Dương nói: “Đừng hỏi nhiều như vậy, con và anh ấy còn đang tìm hiểu, tìm được người hợp với mình mới là quan trọng nhất, mẹ nói có đúng không?”
“Đúng, đúng đúng đúng.” Mẹ của anh nói, “Vậy thì mẹ sẽ không hỏi nữa, con phải đối xử tốt với người ta đấy, đừng có mà bộc lộ cái tính khí thiếu gia của con ra với người ta, cũng đừng giống như ba của con cái gì cũng không ưa, cứ thích quản đông quản tây nga.

Hiện tại mấy cô gái đều rất độc lập, không thích bị quản đâu, biết không? Sao mẹ lại cứ thấy không yên tâm như vậy chứ.

Thật là, con thực sự có thể yêu đương được hay không? Mẹ thấy con đần như vậy… Là người ta chủ động theo đuổi con đúng không?”
Thượng Dương: “……”
Mẹ của anh lại nói: “Đừng trách mẹ nói chuyện thẳng thắn như thế, con đừng có mà ngồi mát ăn bát vàng mãi đấy, phải tích cực chủ động một chút, đừng làm cho người ta mới ở cùng con có mấy ngày mà đã cảm thấy, khá thật, người này đã có tính khiết phích, còn ưa bắt bẻ, lại chẳng biết làm cái gì, tiền lương còn không cao nữa.


Nói không chừng còn chưa đến hai ngày đã muốn chào tạm biệt con rồi.”
Thượng Dương thật muốn quỳ xuống trước mặt mẹ ruột của mình luôn rồi, nói: “Ngài có thể nói ra điểm tốt nào đó của con hay không?”
Mẹ của anh: “Có thể, từ nhỏ con của mẹ đã là đứa nhỏ có dung mạo đẹp nhất khu Đông Thành rồi, dựa vào khuôn mặt nói không chừng còn có thể chống đỡ được mấy ngày a.”
Bà cũng cười rộ lên, cuối cùng nói: “Học cách dỗ dành người ta đi, yêu đương cho tốt vào, mẹ con thu xếp cả ngày, còn không phải ngóng trông con có thể tìm được hạnh phúc của mình sao? Cố lên, Dương Dương của mẹ.”
Thượng Dương bị mấy câu nói của mẹ làm cho trong lòng vừa ấm áp lại vừa khó chịu.
Đều đã lớn như vậy, vẫn là khiến cho mẹ nhọc lòng về mình đâu.
Anh cũng không giải thích cách nói của mình, là “Anh ấy” mà không phải là “Cô ấy” với mẹ.
Bởi vì, anh còn không biết mình và Kim Húc khi thật sự đã tiến vào một mối quan hệ ổn định thì có thể duy trì được lâu dài hay không, vấn đề này còn đang chờ được nghiệm chứng đâu.
Về phương diện khác, anh không cảm thấy tương lai khi thật sự come out với mẹ của mình, thì sẽ là một chuyện phức tạp gì lớn.

Ngược lại, nếu đến lúc đó thật sự phải vì việc này mà đấu tranh về ý nghĩa thế tục với hai vị phụ huynh, thì có lẽ cửa ải tương đối khó qua nhất chính là ba của anh.
Bất quá, anh đã chiến tranh lạnh với ba của mình suốt mấy năm rồi, vô hình trung vẫn luôn đấu tranh cho đến hiện tại, bởi vậy, dù có thêm một chuyện hay là bớt đi một chuyện thì đối với anh cũng không có gì khác nhau cả.
Lúc này, lời mẹ anh vừa nói khiến anh thật xúc động, anh đã đến tuổi này rồi mà còn chưa thành công trải qua một mối tình nào, cũng không phải là do IQ và EQ có khuyết điểm gì, mà là vì cảm xúc yêu đương đó hơn phân nửa là không đủ a.
Nếu đã quyết định muốn tiến đến thì phải làm cho thật tốt nga.
Hai ngày kế tiếp.
Chủ nhiệm Thượng đã quyết định yêu đương cho tốt, nhưng lại chợt nhận ra là anh thậm chí còn không có thời gian để áp dụng nó vào thực tế đâu.
Sau khi đi công tác từ Giang Chiết trở về, báo cáo nghiên cứu sắp phải nộp anh còn chưa viết được một chữ a.

Vừa trở về Bắc Kinh là anh đã nhận sự nhờ vả của một người bạn rồi tập trung vào vụ án đe dọa của Bách Đồ, hiện tại bản báo cáo cần phải viết đã sắp đến thời hạn nộp rồi.
Mấy lần trước, còn có một tay sai đắc lực là thực tập sinh Viên Đinh giúp anh chỉnh lý lại kết quả điều tra nghiên cứu, ít nhất đã làm ra được một bản phác thảo, hiện tại Viên Đinh chủ động xin điều đến bộ phận tiền tuyến, cánh tay đắc lực của anh cứ như vậy mà không còn, chỉ có thể dựa vào chính mình đâu.
Anh điên cuồng viết báo cáo hai ngày, Kim Húc cũng không có một chút động tĩnh gì.

Chờ sau khi anh gõ xong một hàng báo cáo cuối cùng, đánh ngày rồi ký tên của mình……
Trong lòng rốt cuộc cũng đã có thời gian nghĩ đến việc riêng tư, bắt đầu bồn chồn không yên rồi.
Đã qua hai ngày a! Sao vẫn không tìm mình? Lúc trước trời lạnh như vậy, còn tới cổng đơn vị chờ mình mấy lần, hai ngày nay gió cũng đâu có lớn, sao lại không đến chứ?
Là bởi vì đắc thủ rồi, cho nên mới không cần tốn nhiều tâm tư nữa phải không? Vấn đề là cũng còn chưa đắc thủ mà…… Từng dùng qua “người anh em tay phải thân thiết” liền tính là đến tay rồi sao?
Hay là bởi vì, buổi tối hai ngày trước, anh không trả lời cái tin nhắn kia của Kim Húc? Người này tức giận rồi ư, cũng muốn làm dáng với anh một chút sao.
Thật đúng là “Người muốn câu người, lại bị người khác câu” a.
Vốn dĩ Thượng Dương muốn làm một người đàn ông hư, hiện tại lại phát hiện, hình như chính mình đã bị người đàn ông hư Kim Húc này câu đến gắt gao rồi.
Nếu chủ động tìm Kim Húc nói chuyện, vậy anh nên nói cái gì đây? Anh không nghĩ ra được a.
Việc yêu đương này của anh thật sự là có chút vấn đề đi, bị động quá mức, vừa khao khát xác định một mối quan hệ thân mật, nhưng lại vừa sợ sệt.
Giống như là đà điểu, cũng giống như ốc sên vậy.

Chỉ khi đối phương chủ động vươn vòi chạm vào anh, còn không thể quá nhiệt tình, bởi vì nếu quá nhiệt tình thì anh sẽ muốn trốn chạy ngay, sự nhiệt tình như lửa này phải thật mềm mỏng từ tốn, khiến cho anh cảm thấy an toàn thoải mái a, khi đó anh mới có thể vươn vòi ra đáp lại một chút đi.
Hiện tại, anh chính là một con ốc sên đã vươn vòi ra khỏi vỏ, nhưng lại phát hiện đối phương không để ý tới anh nữa, cứ như vậy mà cứng ngắt đứng ở nơi đó không biết nên làm cái gì bây giờ.
Cân nhắc một hồi, anh tìm Khúc Liệu Nguyên, nói vòng vo là sau khi tiểu đội ba người phá được án thì nên ăn mừng một bữa, cũng coi như là bọn họ đã có công cứu quốc đi.
Trùng hợp chính là Khúc Liệu Nguyên vừa lúc cũng có việc muốn tìm anh, nói: “Cậu cùng tôi đi tìm Bách Đồ một chuyến đi?”
“Làm sao vậy?” Thượng Dương nói, “Không phải đã kết án rồi sao?”
Khúc Liệu Nguyên nói: “Hiện tại Diêm Hàng đang bị tạm giam hành chính, nhưng gã không phối hợp, vẫn luôn ồn ào đòi gặp đương sự, bên trại tạm giam không biết tình huống lại tìm đồng nghiệp liên hệ với tôi, nói là Diêm Hàng làm ầm ĩ thật sự rất lợi hại đâu.”
Thượng Dương nói: “Có nhiều nghi phạm cũng làm ầm ĩ mà, cũng không thể để bọn họ muốn cái gì thì thỏa mãn bọn họ cái nấy, vậy thì tất cả mọi người sẽ mù quáng phạm tội rồi muốn đi ngồi tù nga.

Hơn nữa, tôi cho rằng Bách Đồ sẽ không muốn gặp gã đâu.”
Khúc Liệu Nguyên nói: “Tôi cũng nghĩ như vậy.

Chính là tôi lại nghĩ, có phải chúng ta cũng nên nghe ý kiến của bản thân Bách Đồ một chút hay không?”
Những việc đã làm của Diêm Hàng đúng là vô cùng đáng giận, hành vi phạm tội của gã đều sẽ có pháp luật tương ứng trừng trị.
Nhưng, từ những gì gã đã trải qua trong quá khứ, đó là một khoảng thời gian rất dài, gã vốn là người bị hại đáng để cảm thông, một bạn nhỏ bị làm nhục dẫn đến tổn thương tâm lý, việc này đối với bất kỳ một người trưởng thành nào cũng không thể thờ ơ được.

Khúc Liệu Nguyên nói: “Lãnh đạo trong cục của tôi đã từng liên hệ với bộ phận công an ở quê nhà của Diêm Hàng, phản ánh tình huống mà chúng tôi đang nắm giữ, chính là thời gian đã qua lâu lắm rồi, Diêm Hàng cũng đã hai mươi, chứng cứ lại không có gì được lưu lại.

Bất quá hiện tại, tôi lại rất tin tưởng câu nói kia của Kim Húc, bi3n thái giống như là m4 túy vậy, một khi đã ghiện thì không thể nhịn được, hẳn là không chỉ có một mình Diêm Hàng là người bị hại, nhất định là công an chúng ta sẽ tìm ra được chứng cứ hoặc là nhân chứng nào đó khác.”
Tuy nhiên, Bách Đồ với thân phận là đương sự trong vụ án đe dọa này, có thể vì đồng cảm mà chấp nhận lấy nhân đạo ra quan tâm đến Diêm Hàng hay không, còn là một việc rất khó nói nga.
“Tôi cảm thấy không tốt lắm đâu,” Thượng Dương nói, “Việc khác không nói, vị Lương tiên sinh kia mà nghe tới việc này thì sẽ bùng nổ ngay tại chỗ a.

Hơn nữa, Bách Đồ còn là người bị hại, anh ấy không có nghĩa vụ này.”
Khúc Liệu Nguyên nói: “Không phải, cậu không hiểu rõ ý của tôi rồi.

Thái độ của nam thần đối với mèo bị ngược đãi cũng là loại thái độ, cảm thấy là do bị chính mình liên lụy.

Khi anh ấy biết tình huống của Diêm Hàng, trong lòng có thể sẽ rất khổ sở, cũng có thể sẽ cảm thấy là vì chính mình đã làm sai.

Tôi không tán thành anh ấy tiếp xúc với Diêm Hàng, nhưng tôi muốn…… muốn nói chuyện với nam thần, tôi muốn khuyên thử anh ấy một chút.”
Thượng Dương quả thực cạn lời, nói: “Cậu muốn lấy công làm tư để truy tinh à?”
Khúc Liệu Nguyên nói: “Sao có thể? Đến thời gian tan tầm rồi phải không? Tôi ngại đi một mình cho nên mới rủ cậu đi cùng a.”
Thượng Dương do dự hỏi: “Vậy sao cậu không tìm Kim Húc?”
“Cậu không biết à?” Khúc Liệu Nguyên kỳ quái nói, “Đơn vị của các cậu hẳn là phải biết sớm hơn chỗ chúng tôi chứ? Không phải có……”
Anh ta nói ra tên của một hoạt động đào tạo nội bộ an ninh quốc gia: “Bọn họ chọn mấy người trong nhóm học viên đến từ toàn quốc này tham gia, hẳn là đã thông báo rồi, còn thu hết di động, là loại hình huấn luyện khép kín, nói không chừng phải mất đến mấy ngày a.

Dù sao thì mấy ngày này có muốn gọi điện thoại cho cậu ta cũng không được nga.”
Thượng Dương: “……”
Tâm tình của anh hiện giờ có chút cao hứng nha.
Anh nhìn Khúc Liệu Nguyên nói: “Được rồi, tan tầm sẽ cùng cậu đi truy tinh.”:.

Chương 51:

Sau khi tan tầm, Thượng Dương và Khúc Liệu Nguyên gặp nhau ở ngoài cổng lớn của tiểu khu mà Bách Đồ đang sống.
“Bách Đồ cũng quá dễ nói chuyện rồi đi?” Khúc Liệu Nguyên nói, “Vừa mới nói muốn gặp mặt, anh ấy liền hẹn chúng ta đến nhà của mình ngay.

Tôi có hơi lo lắng a.

Lỡ như lát nữa giải thích xong tình hình cụ thể mà anh ấy lại thật sự muốn đi gặp Diêm Hàng thì phải làm sao bây giờ?”
Thượng Dương cũng không nắm chắc được Bách Đồ sẽ suy nghĩ như thế nào, nói: “Vậy thì cứ giải thích rõ cái lợi và cái hại đi, tính tình của anh ấy tốt, con người cũng ôn nhu, nhưng anh ấy lại không nhất định sẽ là thánh mẫu nga.”
Hai người đăng ký ở cổng ra vào của tiểu khu, sau khi bảo vệ liên hệ với phòng quản lý bất động sản thì mới để cho bọn họ đi vào.
Rõ ràng là an ninh của tiểu khu này đã được tăng cường không ít so với trước đây.

Cũng có lẽ là sau khi xảy ra chuyện, vị bá đạo tổng tài nào đó đã đến khiếu nại văn phòng bất động sản đi, cho nên mới tăng cường được trình độ bảo an của tiểu khu này.
Khúc Liệu Nguyên mỉa mai nói: “Không biết bá đạo tổng tài có ở nhà không, cá nhân anh ta ghét công an, công an là tôi đây cũng không thích anh ta nga.”
Lại nói: “Nếu Kim Húc có thể đến cùng thì tốt rồi, Lương tổng này mà lên cơn thì chỉ có Kim Húc mới có thể trị được anh ta đâu.

Lúc còn học ở trường tôi cũng không phát hiện được, Kim Húc này mấy năm nay vậy mà càng ngày càng A rồi.”
Thượng Dương: “…… Ừm.”
“Không phải hai cậu lại cãi nhau nữa đó chứ?” Khúc Liệu Nguyên tò mò hỏi, “Sao cậu lại không biết việc cậu ta đi huấn luyện khép kín?”
Thượng Dương bị hỏi đến chột dạ, cảm thấy tình cảm của hai người họ còn chưa ổn định, nếu cứ ăn ngay nói thật trước mặt Khúc Liệu Nguyên thì…… lỡ như chỉ được mấy ngày liền chia tay, Khúc Liệu Nguyên bị kẹp ở giữa, chỉ sợ là sẽ rất khó xử, còn không bằng tạm thời đừng nói thì hơn.
Vì thế anh nói: “Không có cãi nhau.

Hai ngày nay tôi bận viết báo cáo, không chú ý đến…… mấy chuyện không quan trọng.”
Khúc Liệu Nguyên nói: “Sao lại là chuyện không quan trọng? Chủ nhiệm Thượng, cậu đừng xem thường mấy đồng chí cấp cơ sở của chúng ta chứ, tham gia huấn luyện nội bộ này yêu cầu quy cách rất cao đấy! Lần này cục phó Kim có thể được chọn, tám phần là bên trên lại muốn đề bạt cậu ta rồi.

Cậu cũng chưa nghe nói gì sao?”
“Chưa nghe nói.” Thượng Dương quả thật là không nghe nói cái gì, nhưng trong lòng cũng hiểu rõ, đây là manh mối muốn đề bạt đi, nói, “Tôi lại không có thực quyền ở đơn vị, chỉ là làm công cùng người khác ở trong một tòa nhà, loại tin tức này sẽ không truyền đến phòng nghiên cứu đâu.”
Khúc Liệu Nguyên chỉ lo vui vẻ, nói: “Nếu Kim Húc cũng được điều tới Bắc Kinh, tôi liền có người có thể cùng nhau đi chơi rồi.

Phòng ký túc xá của chúng ta có mấy người, mà chỉ có cậu với tôi ở lại Bắc Kinh, công việc của cậu còn phải quanh năm suốt tháng chạy khắp nơi trong cả nước, không dễ gì gặp được người a, số lần tháng này tôi gặp cậu còn nhiều hơn cả năm nay cộng lại nữa.”
Thượng Dương nghĩ thầm, mấy ngày hôm trước người nào đó còn oán giận sống ở Bắc Kinh sinh hoạt phí tổn thật là cao, nếu thật sự bị điều tới đây, vậy…… sẽ rất thú vị nga.
Anh nhất tâm nhị dụng mà nói với Khúc Liệu Nguyên: “Cậu là đang trả đũa à, lúc tôi không đi công tác, cũng không thấy cậu chủ động tích cực tìm tôi đâu, khi tôi tìm cậu chơi thì cậu lại luôn nói là đã hẹn trước với ca của cậu rồi.”
“Tôi…… Dù sao đi nữa, chờ đến cuối tuần, Kim Húc nhất định là đã huấn luyện xong rồi, đến lúc đó bảo ca của tôi bỏ tiền, mời chúng ta ăn một bữa dê nướng đi.” Khúc Liệu Nguyên, một vị đại sư Versailles mộc mạc, mặt ngoài là khinh phú tế bần, nhưng thật ra là đầy mặt không che giấu được mà tự hào khoe, “Thưởng cuối năm của ca tôi, thật sự là nhiều lắm!”
Thượng Dương: “……”

Trong nhà của Bách Đồ.
Vụ án đe dọa đã quấy rối Bách Đồ hơn hai tháng, hiện tại đã được giải quyết xong, anh ấy thoạt nhìn nhẹ nhàng hơn rất nhiều, sắc mặt cũng hồng hào hơn khi gặp vào mấy ngày hôm trước, phong độ cùng nụ cười cũng càng thân thiết hơn mấy phần.
Bá đạo tổng tài Lương tiên sinh cũng ở nhà, tâm tình của anh ta rất không tồi, thái độ đối với nhóm công an cũng đã tốt hơn nhiều, nhưng lại bày ra một tư thế rất rõ ràng là ‘tới làm khách thì được, đừng nói đến vụ án kia’.
Chuyện khiến người ta buồn phiền đã qua, không muốn nhắc lại cũng có thể hiểu được.
Nhưng Khúc Liệu Nguyên chính là đến vì chuyện này, khách sáo hai câu thì trực tiếp nói thẳng ra từ đầu đến cuối chuyện Diêm Hàng muốn gặp Bách Đồ.
Lương Tỉ: “……”
Bách Đồ lại vẻ mặt mờ mịt, dường như không biết chuyện gì đã xảy ra.
Sắc mặt của Lương Tỉ nháy mắt thay đổi, ngữ khí không tốt nói: “Gặp cái gì mà gặp? Không phải còn muốn xin chúng tôi thông cảm cho gã sao? Bảo gã nằm mơ đi sẽ nhanh hơn đó!”
Khúc Liệu Nguyên giải thích là trại tạm giam liên hệ anh ta, anh ta chỉ theo quy trình thông báo với đương sự, cũng thành khẩn biểu đạt cảm xúc và sự quan tâm cá nhân của mình với Bách Đồ.
Lương Tỉ càng nghe càng tức giận, ánh mắt nhìn Khúc Liệu Nguyên đều sắp phóng luôn phi đao đến rồi.
Thượng Dương nhìn hướng đi của cục diện không đúng cho lắm, vội giải vây nói: “Chúng tôi đương nhiên không tán thành Bách Đồ tiên sinh đến gặp mặt nghi phạm, điều mà nghi phạm cần hơn nữa chính là được tư vấn tâm lý chuyên nghiệp.

Công an Khúc không có ý gì khác, chỉ là lo lắng Bách tiên sinh sẽ tự đổ lỗi cho chính mình, sự lo lắng của cậu ấy là xuất phát từ trách nhiệm của một người thi hành công vụ, cùng với một chút tình cảm của fan hâm mộ mà thôi, xin Lương tiên sinh đừng hiểu lầm.”
“Là loại tình cảm gì cũng không được.” Lương Tỉ không kiên nhẫn nói, “Hai vị công an còn chuyện gì khác không?”
Anh ta là đang muốn đuổi khách nga.

Thượng Dương cảm thấy có chỗ nào đó cổ quái.
“Ai đó có thể giải thích với tôi một chút hay không,” Quả nhiên, Bách Đồ mở miệng nói, “Nghi phạm này, ngoại trừ là fan cuồng nhiệt của tôi, gã làm như vậy là còn có động cơ khác sao?”
Lương Tỉ nói: “Không có, chính là quá mê luyến em lại không chiếm được, dẫn tới tâm lý biến th4i đâu.

Không phải ai cũng có vận khí tốt như anh có thể theo đuổi được em như thế này.’’
Bách Đồ: “……”
Khúc Liệu Nguyên và Thượng Dương hai mắt nhìn nhau, đã sớm biết quan hệ của hai vị này, điều khiến bọn họ kinh ngạc không phải điểm này, mà là ——
Ngày kết án đó, Lương Tỉ rõ ràng cũng ở phân cục, nguyên nhân quá trình gây ra cùng với kết quả của vụ án, lúc ấy anh ta cũng biết rất rõ ràng.

Sau khi trở về lại không nói lại rõ ràng với đương sự Bách Đồ? Tại sao? Cũng là sợ Bách Đồ sẽ nghĩ nhiều dẫn đến tự trách? Cho nên mới dứt khoát không nói sao?
Bách Đồ nhìn Lương Tỉ nói: “Anh không cần nói chen vào, em muốn nghe các đồng chí công an nói.”
Mày kiếm của Lương Tỉ nhíu càng chặt, bá tổng ủy khuất: “Có phải em không tin anh không?”
Bách Đồ nghiêm mặt nói: “Có đôi khi em cũng sẽ nói dối anh, đây không phải là vấn đề tín nhiệm.

Hiện tại em không nổi giận, em chỉ là muốn biết tình huống thật sự thôi.”
Lương Tỉ nói: “Chính là……”

“Nếu không thì anh đi ra ngoài chơi đi?” Bách Đồ nói, “Không cần ở chỗ này quấy rối.”
Lương Tỉ: “……”
Anh ta ngậm miệng lại, nhưng đứng dậy thay đổi vị trí, đi đến ngồi bên cạnh Bách Đồ, quét mắt qua hai đồng chí công an xong, tầm mắt lại chuyên chú mà dừng lại ở trên người của Bách Đồ.
Thượng Dương đột nhiên hiểu được “Ánh mắt” mà Kim Húc đã từng nói là có ý tứ gì, Lương Tỉ xác thật là tương đối giống “lão công” hơn.
Bách Đồ hỏi: “Công an Khúc, rốt cuộc là chuyện như thế nào?”
Khúc Liệu Nguyên nói đúng sự thật: “Đúng là nghi phạm này thích anh thích đến mức biến th4i a.

Lúc ban đầu vốn chỉ là hơi biến th4i, sở dĩ bắt đầu quấy rối anh cũng là bởi vì bộ phim điện ảnh mà anh mới nhận, tình tiết bên trong khiến cho gã liên tưởng đến những việc từng trải qua trong thời thơ ấu của chính mình.

Điều này khiến cho tình cảm đối với anh vốn đã có chút bệnh trạng tâm lý lại càng trở nên họa vô đơn chí, cứ như vậy trở nên ngày càng cực đoan.”
Trong quá trình anh ta nói, Thượng Dương ở một bên quan sát, phát hiện sắc mặt của Bách Đồ ngày càng khó coi, hô hấp cũng khó có thể bình tĩnh được.

Ngược lại là Lương Tỉ thái độ trở nên càng cẩn thận chặt chẽ, dáng vẻ thận trọng đến mức không dám thở mạnh, cũng vô cùng cẩn thận mà đến gần Bách Đồ hơn, giống như đang biểu đạt một loại ý tứ trấn an.
Thượng Dương lại nghĩ tới suy đoán trước kia của Kim Húc, thông qua một ít chi tiết về thái độ đối với sự kiện quấy rối t1nh dục của đương sự, Kim Húc cho rằng có lẽ Bách Đồ đã từng gặp phải một số chuyện không tốt…… Chẳng lẽ là đúng sao?
“Trên cơ bản chính là như vậy.” Khúc Liệu Nguyên nói xong, “Thật sự chính là do tâm lý của gã có vấn đề, không liên quan gì đến việc anh nhận bộ phim đó.

Gã đem chuyện mình từng tổn thương ra để làm lợi thế bán thảm, trước sau lừa gạt chị của gã cùng với người bạn gái quen ở đại học.

Hiện tại đưa ra yêu cầu muốn gặp anh như vậy, tôi hoài nghi là gã đang muốn dùng PUA bắt chuyện giống như vậy để bán thảm với anh, hy vọng anh sẽ thông cảm cho gã, càng quan trọng hơn là có thể tranh thủ được cảm giác tồn tại ở trước mặt anh.

Theo ý kiến của tôi, anh thật sự không cần thiết phải đến gặp gã đâu.”
Bách Đồ không trả lời ngay, biểu tình thực phức tạp, hai tay nắm chặt, giống như là đang rối rắm cái gì đó.
Biểu hiện của Lương Tỉ cũng đã sốt ruột nhưng lại không có biện pháp nào, bỗng nhiên bùng nổ với hai đồng chí công an.
“Tại sao đến bây giờ loại biến th4i này chỉ là tạm giữ hành chính? Rốt cuộc mỗi ngày công an các người đều đang làm cái gì thế hả?” Lương Tỉ vô cớ gây rối nói, “Quả thực là lãng phí tiền thuế của người dân mà!”
Thượng Dương: “……”
Lần đầu tiên trong cuộc sống hiện thực anh nghe được bất mãn của người nộp thuế thế này, cảm thấy thật hoang đường, cũng thật khó nhẫn nại đâu.

Có lẽ Kim Húc đã từng gặp không ít trường hợp như vậy đi.

Nếu có Kim Húc ở đây thì nhất định sẽ biết cách đáp lễ lại vị người dân nộp thuế này sao cho thật đẹp rồi.
“Lương tiên sinh, anh nên đi học luật đi.” Công an Khúc không để bụng, nghiêm túc mà giải thích một lần, vụ án hình sự cần phải làm thủ tục khởi tố, trình tự cụ thể như thế nào……, hơn nữa hiện tại đã giao đến viện kiểm sát...!vân vân và mây mây

Lương Tỉ: “……”
Thượng Dương: Được rồi, chỉ có tôi là lãng phí tiền của người dân nộp thuế thôi.
“Công an Khúc,” Bách Đồ nói, “Người nhà của gã đã biết những chuyện gã làm hay chưa, có biết gã bị bắt không?”
Khúc Liệu Nguyên nói: “Biết rồi, mẹ của gã đã tới Bắc Kinh, dựa theo quy định thì thân nhân không thể thăm hỏi.

Hơn nữa, gã rất căm thù người mẹ ruột này của mình.

Chị cùng bạn gái của gã đều đã từng nghe gã nói qua, khi gã còn nhỏ…… thật ra trong lúc vô ý mẹ của gã đã phát hiện và cũng đã cãi nhau mấy lần với người cha kế của gã.

Nhưng có thể bởi vì gã là một bé trai, hơn nữa khi đó thu nhập của mẹ gã lại rất ít, nếu ly dị lần nữa thì nuôi con sẽ rất khó khăn, cho nên cuối cùng là không giải quyết được gì.”
“Một đồng nghiệp khác của chúng tôi, các anh đã từng gặp rồi, chính là vị công an họ Kim,” Thượng Dương bổ sung một chút, nói, “Sau khi cậu ấy thẩm vấn nghi phạm, đã nói người này có tâm lý thù địch tương đối mạnh mẽ đối với nữ giới, việc sỉ nhục và giẫm đạp nữ giới sẽ khiến cho tâm lý của gã có cảm giác thỏa mãn.

Điều này nhất định có liên quan mật thiết đến người mẹ của gã.”
Bách Đồ nói: “Vậy…… người kia thì sao?”
Khúc Liệu Nguyên nói: “Anh nói cha kế của gã sao? Đương nhiên người này sẽ không tới, công an ở quê nhà của bọn họ đã bắt đầu điều tra việc này, trước mắt là đang hoài nghi mấy năm nay người này có từng xâm hại đến những đứa trẻ khác hay không, nếu có thì nhất định sẽ tìm được chứng cứ, bắt người xấu này chịu tội trước công lý.”
Bách Đồ gật gật đầu, nói: “Hảo…… hảo.”
Lương Tỉ vỗ nhẹ lưng của Bách Đồ, nói: “Em đừng đụng vào, cũng không cần đến gặp gã đó, nếu em cảm thấy…… anh sẽ giúp em tìm bác sĩ tâm lý đến gặp gã, được không?”
“Em sẽ không đi gặp gã.” Bách Đồ nói, “Cũng chưa nói là muốn đi mà.”
Lương Tỉ không nói gì, chỉ nhìn chằm chằm mặt anh ấy.
Theo trực giác của Thượng Dương, nếu không phải anh và Khúc Liệu Nguyên còn ở đây, có lẽ lúc này Lương Tỉ đã dùng sức ôm chặt Bách Đồ rồi.
Bách Đồ hít sâu một hơi, nhìn Lương Tỉ cười cười, nói: “Em không sao, chỉ là có hơi khó chịu một chút khi nghe thôi.”
Lại nhìn hai vị công an: “Tôi sẽ không đến gặp gã, người đã trưởng thành phải học được cách chịu trách nhiệm với hành vi của chính bản thân mình.

Nếu có thể gặp, phiền các anh công an chuyển lời lại cho gã, đối tượng gã cần cầu xin sự tha thứ không phải là tôi, mà là hai cô gái lương thiện đã bị gã làm cho tổn thương kia, còn có những bé mèo vô tội nữa.”
Anh ấy thở phào một hơi, nói: “Tôi sẽ không tha thứ cho gã, cũng không muốn biết gã sẽ nói gì với tôi.’’
Cho nên…… Nhiệm vụ hoàn thành rồi!
Khúc Liệu Nguyên lấy ra quyển sổ đã chuẩn bị sẵn, nhờ Bách Đồ ký tên cho anh ta.
Lương Tỉ: “……”
Khúc Liệu Nguyên vì quan tâm đến cảm xúc của quần chúng, bất đắc dĩ mà nhờ anh ấy ký tên.
Làm xong nhiệm vụ, hai vị công an tạm biệt rời đi, Bách Đồ đưa hai người bọn họ đi ra, còn giúp ấn thang máy nữa.
“Về sau khi không có việc gì thì thường xuyên tới đây chơi nha.” Bách Đồ nói, “Lần sau mời cả công an Kim cùng đến nhà tôi dùng một bữa cơm đi.”
Khúc Liệu Nguyên vui mừng khôn xiết vừa định nói được a, thì Thượng Dương đã nói: “Không được, chúng tôi có quy định, không thể nhận bất cứ một lời mời nào.’’
Bách Đồ nói: “Là quan hệ bạn bè cũng không thể sao?”
Thượng Dương: “Cái này……”
“Đương nhiên là có thể!” Khúc Liệu Nguyên vội nói, lại dùng ánh mắt uy hiếp mà nhìn Thượng Dương, bảo anh đừng có ngăn cản chính mình truy nam thần đâu.
Hai người đi vào thang máy, nói lời tạm biệt Bách Đồ.
“Chờ một chút,” Bách Đồ đột nhiên nói, “Ngoại trừ những câu vừa rồi, còn có một câu, nếu tiện thì cũng nhờ anh công an chuyển lời đến nghi phạm.”
Khúc Liệu Nguyên cùng Thượng Dương đồng thời sửng sốt.

“Nhân sinh còn rất dài, phải sống cho thật tốt.” Bách Đồ nở nụ cười, vẫy tay tạm biệt bọn họ.
Cửa thang máy chậm rãi đóng lại.
“Anh ấy soái quá đi.” Khúc Liệu Nguyên nói.
“Đúng vậy.” Thượng Dương cũng nói.
Trong nụ cười kia xuất hiện một ý vị nào đó rất khác biệt.
Có lẽ tình huống mà Kim Húc suy đoán thật sự đã xảy ra, hơn nữa, có thể là còn gay go hơn những gì mà Kim Húc đã nghĩ.
Chính là nhân sinh còn rất dài, chỉ cần không ngừng hướng về phía trước, thì sẽ vượt qua những gập ghềnh trong đêm tối, nghênh đón ánh sáng bình minh đâu.
Mấy ngày sau, buổi chiều thứ sáu.
Khúc Liệu Nguyên ngồi ở nhà, đặt chỗ ở nhà hàng dê nướng xong thì gửi địa chỉ cho Thượng Dương, cũng nói là đã gửi địa chỉ cho Kim Húc rồi.

Tuy rằng hiện tại Kim Húc còn đang trong huấn luyện khép kín, nhưng nghe nói là hôm nay sẽ kết thúc huấn luyện nga.
“Ba người chúng ta cứ đi trước, nếu cậu ta không đi được thì đó chính là vận khí của cậu ta không tốt, không có duyên phận với dê nướng rồi.” Khúc Liệu Nguyên tùy ý nói.
Dù sao thì sau khi Kim Húc kết thúc đợt huấn luyện khép kín này, còn phải ở Bắc Kinh thêm mười ngày nữa, nếu không ăn được bữa này thì ăn bữa sau vậy, bữa thứ hai cũng không tệ hơn bữa này nha.
Kim Húc có thể xuất hiện ở nhà hàng đó, trở thành Kim Húc Schrodinger (*) hay không đây.
(*) là một thí nghiệm mèo của Schrodinger.Thí nghiệm này đưa ra giả thuyết về một con mèo có thể vừa sống vừa chết, theo cách hiểu của vật lý là trạng thái chồng chất lượng tử.

Hiện tượng này xảy ra khi đối tượng thí nghiệm được liên kết với sự kiện hạt hạ nguyên tử ngẫu nhiên có thể xảy ra hoặc không.
Thượng Dương vừa không muốn đi, lại có chút muốn đi, đơn độc ăn cơm với hai anh em Khúc Liệu Nguyên, thật sự là không có gì thú vị cả.
Nhưng anh cũng khó tránh khỏi chủ nghĩa duy tâm trong tình yêu, có chút muốn biết, Kim Húc có duyên phận với dê nướng nguyên con hay không a.
Anh là người đầu tiên đến, Khúc Liệu Nguyên và ca của mình đến ngay sau đó.
Sau khi gọi đồ ăn xong, ba người ngồi trong phòng bao nhà bạt kiểu Mông Cổ, vây quanh bên cạnh bàn ăn, ngồi trên mặt đất vừa trò chuyện vừa chờ đồ ăn lên, cũng là chờ không biết người kia có thể đến được hay không.
Thượng Dương thất thần nói chuyện về mấy đề tài quốc gia đại sự linh tinh với hai anh em tiến sĩ vừa từ nước ngoài về này.
Chủ nhà hàng nướng dê xong thì mang lên, biểu diễn cắt thịt ở trước mặt khách hàng.
Con dê kia béo ú mềm mại, mùi thơm tỏa ra bốn phía.
Hai anh em Khúc Liệu Nguyên đều đã vén tay áo lên, chuẩn bị ra trận ăn uống thật thỏa thích a.
Thượng Dương lại có chút không muốn ăn, cũng không có lý do mà cảm thấy tức giận.
Thầm nghĩ, được rồi, thật sự chẳng có gì thú vị hết, nhân lúc còn chưa cong đến hoàn toàn thì nên thu tay lại thôi.
Lúc này tấm mành dày của nhà bạt được mở lên, anh không tự chủ được mà nhìn qua, lại thất vọng khi nhìn thấy nhân viên phục vụ mặc đồ Mông Cổ tiến vào, mang món ăn khác cho bọn họ.
Tấm mành mới vừa rũ xuống thì lại có một bàn tay xốc nó lên, lộ ra một khuôn mặt tuấn mỹ, vì thân hình của hắn rất cao lớn, cho nên phải hơi cúi đầu thì mới có thể không bị đụng mà thuận lợi đi vào phòng bao.
“Cuối cùng cũng tới rồi!” Hôm nay làm ông chủ mời khách, Khúc Liệu Nguyên lập tức nhảy dựng lên, cao hứng mà đến nghênh đón đối phương.
Anh trai của Khúc Liệu Nguyên cũng chậm rãi đứng dậy, chào hỏi người mới đến.
Chỉ có Thượng Dương là ngồi bất động ở chỗ kia, hai tay còn đang nâng ly uống trà sữa, chiếc ly lớn đã che hết gần nửa khuôn mặt của anh.
“Sao cậu lại không lịch sự như vậy chứ?” Người nọ đến, thật tự nhiên mà ngồi xuống vị trí bên cạnh Thượng Dương, một bên cởi áo khoác, một bên thấp giọng nói, “Uống cái gì đó, cho tôi uống với, khát quá.”
Hắn thản nhiên như không mà lấy cái ly từ trên tay của Thượng Dương qua, sau đó một hơi uống hết phân nửa ly trà sữa kia.
Thượng Dương: “……”
Anh nhích sang bên cạnh gần với Khúc Liệu Nguyên một chút, cố tình không nhìn người nào đó, chỉ sợ mình vừa quay đầu nhìn thì tâm tình hiện tại sẽ không thể nào che giấu được a.

Chương 52:

Khúc Liệu Nguyên thích nhất là náo nhiệt, mỗi lần như vậy, anh ta sẽ luôn là người khuấy động bầu không khí, anh ta nói với Kim Húc: "Nếu cậu mà không tới, không ăn được món dê nướng này thì đáng tiếc lắm đấy.

Thượng Dương còn nói là cậu mất mạng luôn rồi.

Xem đi, chủ nhiệm Thượng, xem cậu còn nói mấy lời móc méo người ta được nữa không?"
Chủ nhiệm Thượng chỉ muốn kẹp cái miệng của anh ta lại.
Tám chuyện, ăn cơm, sau khi kết thúc thì nhà ai nấy về.
Khúc Liệu Nguyên đã uống chút rượu, anh ta lôi kéo tay Thượng Dương lại để kể chuyện cười, Thượng Dương thì mãi không thoát ra được, còn bản thân anh ta thì cười đến nghiêng ngả.
Anh của Khúc Liệu Nguyên thanh toán xong thì đi đến, sau đó đỡ anh ta nhét vào trong chiếc Tesla cao cấp kia rồi lái đi.
Chỉ còn lại Thượng Dương và Kim Húc đứng trong hành lang của nhà hàng.
"Tôi… gọi xe đi." Thượng Dương cúi đầu lấy điện thoại ra, sau đó anh mở App gọi xe lên.
"Cậu cứ gọi cho cậu trước đi," Kim Húc đứng ngay bên cạnh anh, nói: "Cả đêm nay cậu không nói với tôi một lời nào, cậu là có ý gì đây?"
Có xe đã nhận yêu cầu của Thượng Dương, phải đợi khoảng sáu bảy phút nữa.
Anh ngẩng đầu lên, nói: "Không có ý gì cả.

Có cần tôi gọi xe giúp cậu không?"
Anh có hơi cố ý.
Rõ ràng anh biết là Kim Húc vừa mới huấn luyện xong, buổi tối nhất định không có việc gì khác, hai ngày cuối tuần có thể được nghỉ ngơi.
Cũng có thể nói, từ bây giờ đến sáng sớm thứ hai, hắn đều có thể yêu đương với anh, hơn nữa chỉ dùng vào chuyện yêu đương mà thôi.
Hơn hai ngày tiếp theo, thời gian của Kim Húc đều sẽ thuộc về anh, lúc này mới có thể đền bù vào những thiếu thốn mấy ngày trước đó.
Anh đang cố ý, làm ra dáng vẻ làm bộ làm tịch của một người đàn ông xấu.
"Vậy thì vừa hay," Kim Húc mặc vào áo khoác đang cầm ở trên tay, chầm chậm nói, "Tôi quay về ngủ đây, mấy hôm nay huấn luyện nghiêm khắc quá nên bị thiếu ngủ a."
Thượng Dương thầm nghĩ, hắn đang lừa ai vậy? Tưởng anh là nghi phạm nên trong lòng có quỷ, dễ dàng bị hắn tóm được hay sao?
Anh xụ mặt nói: "Hảo, mau về nhà ngủ đi."
"Vậy cậu gọi xe giúp tôi đi." Kim Húc nói, "Điện thoại của tôi hết pin rồi."
Thượng Dương bán tín bán nghi nhìn hắn.
Hắn lấy điện thoại ra, chạm vào màn hình đen thì nó không sáng lên, còn đưa cho Thượng Dương xem, nói: "Thật sự là hết pin rồi mà."
Thượng Dương: "......"
Thượng Dương mở App gọi xe lên, chuẩn bị gọi thêm một chiếc xe nhưng lại hơi chần chừ.
"Vẫn là khách sạn đó, còn nhớ tên không?" Kim Húc nói.
"Vẫn nhớ." Thượng Dương nói, sau đó anh nhập tên khách sạn vào khung điểm đến.
Anh từng đến đó một lần rồi, ở đó từ xế chiều cho đến hơn chín giờ tối a.

Hôm đó quả thực là hồ đồ, làm cả những chuyện nên làm và không nên làm, làm đến thất điên bát đảo, chỉ còn chừa mỗi cái đuôi thôi.
Hai người đàn ông thì làm sao mà phát sinh chuyện gì chứ?
Kết cấu s1nh lý bẩm sinh của đàn ông vốn dĩ là không thích hợp để làm chuyện này a.
Vậy chẳng phải là không còn ý nghĩa gì nữa sao?
Thượng Dương bắt đầu hoài nghi, có phải bản thân mình đã nghĩ mối quan hệ yêu đương này quá đỗi hiển nhiên rồi hay không.
Bởi vì Kim Húc là người thổ lộ trước, lại bày tỏ là đã yêu thầm anh từ lâu, cho nên sự tự tin thái quá của anh liền bùng nổ, cảm thấy là có thể ăn chắc người ta rồi? Một chốc thì muốn theo đuổi lòng h4m muốn, một chốc lại muốn làm bộ làm tịch….

Được rồi, chỉ thử một trận thôi mà đã bị đánh đến bầm dập cả khuôn mặt luôn rồi.
Còn không phải mẹ ruột của anh đã từng nói: Con thì có ưu điểm gì chứ? Ở thêm mấy ngày, sau khi người ta nhìn thấu con rồi thì chỉ muốn nói lời tạm biệt với con thôi.
Mà cũng không đúng, thật sự không phải là ý đó đi, nếu đã muốn tạm biệt thì tại sao còn muốn anh gọi xe giúp hắn chứ?
Từ nhà hàng này đến khách sạn đã chỉ định ở khu Bắc Ngũ Hoàn kia, nếu gọi xe thì phải mất gần 300 tệ đâu.
Dựa vào cái gì chứ? Anh cũng đâu phải là anh trai của Khúc Liệu Nguyên, có tiền thưởng cuối năm nhiều-đến-vậy!
"Cục phó Kim," Thượng Dương dừng động tác gọi xe lại, nói, "Cậu có biết trên đời này có một thứ, gọi là sạc dự phòng cho thuê không?"
Anh chỉ tay về phía quầy thu ngân trong tiền sảnh của nhà hàng, nói: "Có thấy chưa? Ở đó có mười mấy cái lận đó."
Kim Húc nói: "Điện thoại của tôi hết sạch pin rồi, không khởi động lên được, không quét mã QR để thanh toán cái đó được."
Thượng Dương hào phóng nói: "Tôi giúp cậu quét một cái đi, chỉ vài tệ thôi mà, cậu không cần khách khí với tôi a."
Nói xong anh định hướng quầy thu ngân đi tới, Kim Húc lại kéo tay anh lại.
"Đừng có động tay động chân." Gương mặt của Thượng Dương lạnh xuống, anh liếc nhìn Kim Húc đang nắm lấy cánh tay của mình, tỏ ý cảnh cáo bảo hắn buông ra.
Kim Húc nhíu mày, vẫn không buông tay, hắn nói: "Cậu chán ghét tôi rồi sao?"
Thượng Dương nói: "Cậu cũng có uống bao nhiêu đâu, đừng có giả bộ say."
Lúc nãy ngoại trừ anh trai của Khúc Liệu Nguyên phải lái xe ra, ba người bọn họ ít nhiều cũng có uống đôi chút, nhưng đều không uống quá nhiều.
"Chưa say," Kim Húc nói, "Là do nhìn thấy cậu nên mất cả lý trí."
Thượng Dương không vội lên tiếng, Kim Húc lại nói: "Nếu như cậu chán ghét tôi thì cứ việc nói thẳng, tôi sẽ lùi lại vài bước đi.

Lúc trước đã nói là không ép buộc cậu thì tôi sẽ giữ lời không cưỡng ép cậu đâu, tôi vẫn có thể đợi mà."
Thượng Dương không hiểu hắn nói "lùi lại vài bước" này là có ý gì, anh chỉ nghĩ dù sao chỗ này cũng là nơi công cộng, hai người đàn ông cứ lôi lôi kéo kéo mãi cũng không được tốt cho lắm, nên anh nói: "Cậu buông tôi ra trước đã, như vậy khó coi lắm."
"Dù có như thế nào thì cậu sẽ không bao giờ khó coi." Kim Húc nghiêm túc nhìn anh, nói: "Tôi cũng không sợ mình khó coi khi ở trước mặt cậu a."
Người đàn ông này làm sao thế? Một hồi thì thái độ vô cùng lãnh đạm, một hồi thì lại nói những câu tựa như trêu ghẹo người ta a.
Người nói đã yêu thầm anh rất lâu là hắn, chỉ mới không gặp nhau mấy ngày, vậy mà khi gặp lại thì người trở nên thờ ơ lạnh nhạt cũng là hắn.
Trêu chọc người thú vị lắm sao?
Thượng Dương không hiểu được kiểu nóng lạnh trong tình yêu này, bị người ta lạnh lùng thì chỉ biết tức giận mà thôi, nộ khí này vọt lên trên phế phủ rồi bay luôn ra ngoài, nói: "Rốt cuộc là cậu có ý gì? Vừa có huấn luyện thì liền đi biệt tích, đợi đến lúc trở về, vừa mở miệng ra lại không nói được lời gì hay, còn nói muốn về ngủ bù, vậy cậu cứ đi đi, ảo tưởng rằng tôi sẽ cầu xin cậu đừng đi sao? Đã không có ý tứ kia cũng liền thôi, bản thân tôi lại không phải là người thú vị như trong tưởng tượng của cậu, nếu đã không có hứng thú thì đừng tiếp tục nữa, hảo a.

Chẳng lẽ điều kiện của tôi đây không tốt, không thể tìm được đối tượng để yêu đương sao?"

Cả gương mặt của Kim Húc có vẻ quái lạ mà nhìn anh, giống như là còn không hiểu anh đang nói cái gì, một lát sau hắn ngập ngừng nói: "Lãnh đạo à, yêu đương với đối tượng không phải là như thế đâu."
Thượng Dương thầm nhủ, tôi đây chính là chưa từng yêu đương đấy, thì sao nào? Có khuyết điểm gì sao? Làm sao mà bằng được cậu, từng yêu đương với một học tỷ vô cùng xinh đẹp a, cho nên liền biết phải làm sao để câu dẫn người khác, làm cái gì cũng có thủ đoạn cả.
Tôi tuy là không biết cách câu dẫn người khác, thì cậu liền nghĩ tôi sẽ không biết cách đá người sao?
"Vừa hay." Thượng Dương nói, "Cuối tuần này mẹ tôi đã sắp xếp cho tôi một buổi xem mắt rồi, tôi cũng đã đồng ý đi gặp mặt a, cứ quyết định như vậy đi."
Kim Húc: "....."
Hắn nói: "Mẹ cậu bảo cậu đi xem mắt thì cậu liền đồng ý đi hả?"
Thượng Dương nói: "Tại sao lại không đồng ý? Vốn là tôi vẫn luôn thường đi xem mắt đấy thôi."
"Đó là chuyện trước đây, ngày nào cậu cũng đi xem mắt với cả trăm người thì cũng sẽ chẳng có ai quản cậu." Kim Húc nói, "Bây giờ, tôi chỉ là đi huấn luyện mà thôi, cậu lại xem như tôi đây đã chết luôn rồi hả?"
Thượng Dương có hơi mơ hồ không hiểu, lại bị câu nói mang đậm tính h4m muốn chiếm hữu này k1ch thích khiến cho nội tâm rung động không thôi.
"Mắc mớ gì đến cậu?" Anh cứ như vậy mà ngạo kiều nói một câu.
"Cậu có phải là kẻ ngu không?" Mấy ngón tay của Kim Húc bóp nhẹ mặt anh, hắn nói, "Tôi là người yêu của cậu đấy."
Anh lập tức huyết khí dâng trào, sắc đỏ lan nhanh từ mặt đến cổ, anh nói: "Cậu là….

Cậu là cái rắm."
Kim Húc: "....."
Biểu cảm của hắn như đang nói, câu mắng người của mấy đứa trẻ trâu ít tuổi kiểu này, sao cậu lại nói ra khỏi miệng được như thế?
Thượng Dương: "...."
Làm sao mà anh biết được? Bây giờ anh không suy nghĩ được cái gì cả.

Loại tâm trạng nóng lạnh đan xen này, là đang yêu sao?
Lúc này, người tài xế đặt hẹn trên mạng lại gọi đến.
Thượng Dương luống cuống vung tay Kim Húc ra, sau đó bắt máy, nói với người tài xế đã đến trước cửa nhà hàng là mình sẽ lập tức ra ngay.
Sau khi cúp điện thoại, anh nhìn Kim Húc, Kim Húc cũng nhìn anh.
"Tôi về đây." Thượng Dương nói.
Kim Húc không nói gì.
Trong lòng Thượng Dương như có hơi hiểu ra, anh thử đi ra ngoài, quả nhiên là Kim Húc cũng đi theo.
Bên ngoài rất lạnh.
Thượng Dương bước nhanh đến bên xe, sau đó liền mở cửa ngồi vào hàng ghế sau.
Kim Húc từ bên còn lại cũng ngồi vào hàng ghế sau.
"Ai bảo cậu lên xe?" Thượng Dương nói, tuy là một câu hỏi lại không có ngữ khí của một câu hỏi a.
Hai người đối mặt nhau, trong nháy mắt sự mập mờ đó đã lấp đầy không gian nhỏ hẹp ở trong xe rồi.

"Người yêu của tôi bảo tôi lên đấy." Kim Húc cứng rắn nói.
Thượng Dương hoàn toàn không nghĩ ra câu phản bác hợp lý nào có thể dùng a, nói là không có sao? Vậy chẳng khác nào là thừa nhận bản thân mình chính là người yêu của hắn đâu.
Tài xế dựa theo bản đồ mà lái xe.
Hai người ngồi ở hàng ghế sau đều không nói gì, cả hai cứ trầm mặc một đường, thân ai nấy lo cùng suy nghĩ về một vấn đề.
Người bên cạnh, rốt cuộc là có ý gì?
Người đó còn thích mình hay không?
Hay là người đó đã hết thích mình rồi?
Sau bốn mươi phút gian nan.
Hai người cũng đến được nơi ở của Thượng Dương.
Từ lúc bước chân vào tiểu khu, sau đó lại đi vào thang máy, cho đến lúc Thượng Dương mở cửa nhà ra, cả hai người bọn họ đều không nói gì.
Sau khi đẩy cửa ra, Thượng Dương bước vào, anh đưa tay ấn công tắc mở đèn, đèn ở huyền quan lập tức liền sáng lên.
Cửa nhà bị Kim Húc đóng lại, cạch một tiếng cửa đã được khóa kỹ.
Thượng Dương quay đầu lại, Kim Húc ngước mắt lên, hai người cùng nhìn nhau.
Khoảnh khắc này, có một loại tình cảm nào đó được dấy lên mãnh liệt, giống như là cho một gáo nước lạnh dội vào chảo dầu nóng đang sôi sục, tựa như một đốm lửa rơi vào đống cỏ khô, phụt một tiếng bùng cháy lên.
Kim Húc tiến lên hôn Thượng Dương, Thượng Dương liền lập tức đáp lại.
Hai người họ hôn nhau thật mãnh liệt, liều mình quấn lấy nhau triền miên.
Thượng Dương bị Kim Húc hôn từ huyền quan, sau đó lại bị ôm đến ghế sofa, Kim Húc vẫn nâng mặt anh lên rồi hôn liên tục, nhiệt độ trong phòng cũng ngày càng cao.

Kim Húc dùng một tay cởi áo khoác của hai người ra, trong lúc đó nụ hôn cuồng nhiệt của hắn cũng có hơi buông lỏng.
Thượng Dương bị hôn đến mơ mơ hồ hồ, tưởng rằng hắn muốn dừng lại, anh liền vội vàng nắm lấy cổ áo của hắn, dùng giọng điệu mềm nhũn mà lúc bình thường tuyệt đối sẽ không nói để ra lệnh: Không cho phép! Đừng đi!
Kim Húc bị phản ứng này của anh làm cho muốn nổ tung, hắn tiện tay ném cái áo khoác xuống đất, càng mãnh liệt hôn lên môi, lên má, sau tai, lên cổ của anh hơn nữa.
Buổi đêm, bên ngoài cửa sổ, gió bắc rít lên từng cơn, dự báo thời tiết nói tối nay nhiệt độ sẽ xuống thấp đến dưới âm mười độ.
Trong phòng lúc này lại ấm áp như mùa xuân, sự nhiệt tình bốc lửa vừa nãy dần hạ xuống, chỉ còn lại một mùi hormone nam tính không ngừng tản ra trong không khí.
"Chỉ như vậy thôi à?" Thượng Dương xếp bằng ngồi trên ghế sofa.
Anh nhìn Kim Húc cười chế nhạo, hắn đã ở trong toilet tầm mười phút rồi, là vừa mới bước ra thôi.
Gương mặt của Kim Húc xúc động nói: "Vậy em muốn anh tiếp tục sao? Em còn được không."
Thượng Dương vội khua tay từ chối: "Lần sau… lần sau hãy nói."
Anh đã thay chiếc quần tây bị nhăn ra, lúc này đang mặc một bộ quần áo ở nhà màu xanh đậm, lộ ra cái cổ trắng nõn thông qua cổ áo chữ V, trận cuồng hôn ban nãy đã làm cho nó đỏ lên, bây giờ vết ửng đỏ trên da vẫn còn chưa có mờ đi.
"Em có hơi…." Anh thẳng thắn nói, "Em cảm thấy có hơi kỳ lạ, có thể là phải chuẩn bị tâm lý một chút."
Kim Húc cũng không thật sự muốn làm chuyện đó ngay, hắn nói: "Hiểu rồi.

Đợi em, anh luôn rất sẵn lòng."
Thượng Dương nói: "Đừng có lúc nào cũng ngoài sáng trong tối mà châm chọc em, em biết là anh thâm tình, đã yêu thầm em rất lâu, là anh thâm tình nhất, được chưa?"
Kim Húc không thích kiểu ca ngợi này của anh, hắn nói: "Rốt cuộc là ai châm chọc ai đây? Còn không bằng khen anh đẹp trai."
Hắn bật ấm điện để đun nước nóng, nhưng bản thân lại rót một ly nước lạnh khác rồi uống một ngụm lớn.
Thượng Dương nhìn theo chuyển động lên xuống của yết hầu của hắn, cảm thấy hắn rất gợi cảm a, trong nội tâm của anh lại dâng lên một loại cảm tình mến mộ chưa từng có.
So với lúc trước, hình như là anh đã thích người này hơn một chút rồi.
"Chúng ta… "Thượng Dương có phần ngại ngùng hỏi, "Là đang yêu đương sao?"

"Nếu không thì sao?" Kim Húc mang theo một chút phàn nàn nói, "Mặc dù là anh phải đi tập huấn nhiều ngày, vậy mà người yêu của anh lại không hề gọi cho anh, đến một cái tin nhắn cũng không gửi cho anh, hại anh còn loạn nghĩ trong mấy ngày này, tiểu thẳng nam nào đó đã tỉnh táo lại rồi, cho nên muốn giống trống lui quân rồi chứ.

Vừa kết thúc đợt huấn luyện là anh liền chạy về gặp cậu ấy ngay, vậy mà cậu ấy còn quay cái đầu nhỏ đi, né tránh không muốn nhìn thẳng mặt anh nguyên một đêm, cũng không thèm nói chuyện với anh lấy một câu, đã vậy còn ồn ào nói là muốn đi xem mắt nữa.

Thật sự là không hề có một chút lương tâm nào mà."
Thượng Dương: "...."
Tại vì anh biết rõ ràng là hắn đang tham gia huấn luyện khép kín a, đã như vậy mà còn gửi tin nhắn cho hắn sao, nếu có gửi thì hắn cũng sẽ không nhận được nga, không phải sao?
Ai mà biết người này sẽ ấm ức nghĩ như vậy chứ.
Kim Húc lại cáo trạng: "Còn nói anh là cái rắm nữa."
Thượng Dương nghe câu nói này, bản thân anh lại cảm thấy buồn cười.
Kim Húc nói tiếp: "Nhưng anh có thể làm sao bây giờ? Loại nam tử hán không có nguyên tắc như anh, cậu ấy đã chịu để cho anh ôm, cho anh hôn thì anh cũng chỉ có thể tha thứ cho cậu ấy thôi."
Trong lòng Thượng Dương cảm thấy thật buồn cười, anh cố ý nói: "Vậy sao? Sao em lại nhớ là, em phải giúp anh quét mã thuê sạc dự phòng thì anh mới tha thứ cho em mà."
Đêm hôm nay, Kim Húc còn lầm tưởng là Thượng Dương đã hết có ý đó với hắn rồi, hơn nữa vào đúng lúc đang cao trào nhất thì lại bị Thượng Dương gấp rút hô ngừng, không muốn tiếp tục nữa.
Mặc dù tổng thể là đang đi theo chiều hướng tốt, nhưng nghĩ đi nghĩ lại thì hắn vẫn cảm thấy hơi tức giận, cho nên hắn liền ngồi bên cạnh bàn ăn, lướt loạn weibo trên điện thoại vừa mới sạc pin, không quá muốn đi qua chơi với Thượng Dương a.
Cũng có phần hơi sợ là nếu ở quá gần thì sẽ đánh mất lý trí, rồi lại bị Thượng Dương cự tuyệt thêm lần nữa nga.
Thượng Dương đi dép lê vào trong phòng ngủ, Kim Húc nhìn theo về phía bên đó, nghe thấy tiếng anh mở ngăn kéo tìm đồ trong phòng ngủ, hắn nói: "Tìm cái gì vậy? Anh không cần dùng sạc dự phòng nữa đâu."
Thượng Dương đi từ bên trong ra, anh ném thứ vừa tìm được về phía bàn ăn.
Kim Húc: "?"
Là một tấm thẻ ngân hàng.
"Thẻ lương của em." Thượng Dương ngồi xuống trước mặt hắn, giới thiệu, "Tiền lương sau thuế là một vạn hai, mỗi tháng lương đều sẽ gửi đến đúng hạn, bên trong thẻ còn có tiền gửi định kỳ, hơn mười sáu vạn, đó chính là toàn bộ tài sản của em đấy, tổng cộng chỉ có bao nhiêu đó thôi."
Kim Húc: "???"
Thượng Dương nói tiếp: "Còn chưa mua xe, Bắc Kinh kẹt xe nhiều, mua rồi cũng không tiện lái, không có nhà, là do không mua nổi.

Công việc này cũng không có không gian thăng tiến gì, chính là chịu đựng đến thời hạn, đến năm có thể tăng thì liền tăng, nếu không tăng được thì đến lúc đó cũng chỉ có như vậy mà thôi."
Kim Húc: "????"
Thượng Dương nói: "Ba mẹ đều còn đủ, là con một trong nhà.

Mẹ rất tốt, đã về hưu, cơ thể vẫn còn khoẻ, cũng chẳng có bao nhiêu tiền tiết kiệm, có bảo hiểm y tế.

Ba thì không được tốt lắm, nhưng mà chức vụ cũng không thấp, cũng không có tiền, nếu nhắc đến nắm đấm thì ông ấy có thể đánh chết em tại chỗ, cũng có bảo hiểm y tế….

sức khỏe quá tốt, có khi em chết rồi mà ông ấy vẫn chưa chết đâu… Đã nói nhiều quá rồi, tóm lại thì tình hình trong nhà chính là như vậy đó."
Kim Húc sắp không khống chế được biểu cảm rồi, hắn nói: "Em có ý gì?"
"Anh có phải là kẻ ngu không vậy?" Thượng Dương xụ mặt, sao mà như vậy cũng không hiểu chứ?
Đợi đã, có phải là bản thân anh đã quá vội vàng rồi không? Căn bản là vẫn chưa đến bước này đi.
Cái mà anh vốn muốn biểu đạt là một ý khác, anh mau chóng sửa lại: "Như vậy mà anh cũng không hiểu sao? Em là đang xem mắt với anh đấy."


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.