Mẹ tôi lại lấy vài cuốn kinh trong tủ sách ra, dặn tôi mỗi sáng tối phải niệm một lần, đừng nghĩ đến chuyện khác nữa.
"29, 30, 31...”
Mẹ tôi dùng đầu ngón tay đếm từng ngày.
"Chỉ hai ngày rưỡi nữa thôi, nếu như hai ngày rưỡi này không có gì ngoài ý muốn, thì cả đời này con sẽ không sao nữa.”
Tôi đáp vâng.
Ngày hôm sau, tôi an phận ngồi ở nhà niệm kinh.
"Kinh Thanh Tịnh"
"Kinh Bắc Đẩu"
“Kinh Độ Nhân”
Chương đầu của "Mao Tuyển”…
"Mẹ, mấy cái đầu con đều hiểu, nhưng chương đầu của Mao Tuyển này là gì thế ạ?”
Mẹ tôi không biết chữ, không hiểu, chỉ bảo đều là ông Tư yêu cầu đấy, còn nói:
“Ông Tư con đặc biệt bảo mẹ nhắc nhở con, sau này bất kể con niệm kinh hay tu pháp gì, trong lòng không có chúng sinh, không có chính nghĩa, thì đều là tà môn ngoại đạo cả.”
Tôi vẫn luôn cảm thấy kinh văn khó đọc, vốn không thích chúng, thế nên vội đặt xuống, tiện tay lật cuốn Mao Tuyển ra, chương đó là "Chống Lại Chủ Nghĩa Sách Vở".
"Bạn không thể giải quyết nổi vấn đề ư? Vậy thì hãy đi điều tra tình hình thực tế và căn nguyên của vấn đề đó đi! Nếu bạn có thể hiểu được thấu đáo rồi, thì ắt bạn sẽ có giải pháp cho vấn đề đó.”
Đạo lý sâu sắc, hành văn đơn giản, tôi đột nhiên cảm thấy đây mới thực sự là thứ tốt.
Trong lúc đang suy ngẫm, điện thoại trong phòng khách đột nhiên vang lên, hết chuông này đến chuông khác, âm thanh dồn dập khiến người hoảng sợ.
Mẹ tôi đi nghe điện thoại, nghe một hồi thì kêu tôi qua, nói là người nhà của Trần Vĩ gọi đến.
Thấy sắc mặt mẹ không tốt lắm, tôi cảm thấy hình như đã xảy ra chuyện gì rồi.
Sau khi nhận lấy điện thoại, đầu bên kia không nói gì cả, chỉ có mấy tiếng thở khàn khàn nức nở, không giống như của Trần Vĩ, thế nên tôi đã hỏi là ai thế.
Người kia nghẹn ngào nói:
"Kim Giác à, cô là mẹ của Trần Vĩ đây, Trần Vĩ nó… hu hu hu…”
Tôi vội vàng khuyên cô đừng khóc, mẹ tôi lại đi tới, bấm mở loa ngoài, ở bên an ủi bà ấy, nói có chuyện gì thì cứ từ từ nói.
Đầu bên kia, cô nói:
"Trần Vĩ, nó treo cổ tự tử…”
Tôi và mẹ giật nảy mình, vội hỏi chuyện thế nào, đầu dây bên kia vừa khóc vừa kể, nói một lúc thì tôi cũng đã hiểu được đại khái:
Sáng sớm hôm nay, Trần Vĩ đột nhiên treo cổ tự sát, chú Trần nhìn thấy liền chạy vào cứu, nhưng cũng bị thương theo, hai cha con giờ đang nằm trong bệnh viện.
Nguyên nhân khiến Trần Vĩ treo cổ, là vì Lưu Tiểu Huệ.
Sau đó tôi mới biết rằng sau khi Trần Vĩ xin vào trường cảnh sát, thì lại tiếp tục liên hệ với Lưu Tiểu Huệ, hai người vẫn luôn yêu nhau.
Vài ngày trước, Lưu Tiểu Huệ đột ngột bị tai nạn xe qua đời, Trần Vĩ không chấp nhận nổi sự thật, thế là cứ nói Tiểu Huệ đang gọi nó đi, nên nó mới treo cổ tự sát.
Cuối cùng, mẹ của Trần Vĩ còn nói:
"Kim Giác, cô thấy chắc là nó bị Tiểu Huệ kia ám rồi, cô cầu xin con, con qua đây thăm nó một lát đi…”
“Con…”
Trong lòng tôi rất bối rối.
Đã đến ngày 30 tháng Chạp rồi, chỉ còn hai ngày nữa thôi, hai ngày nữa thôi mà! Tại sao lại xảy ra chuyện nữa?
Tôi hít một hơi thật sâu, nói,
“Cô ơi… Con… con…”
Tôi liếc nhìn mẹ, không biết phải lấy lý do như thế nào.
Mẹ vỗ vỗ tôi, cúi xuống trước điện thoại, nói:
"Đừng sốt ruột, là bệnh viện nào thế? Chị nói số phòng đi, chúng tôi sẽ đến ngay.”
Sau khi cúp điện thoại, tôi thẫn thờ nhìn mẹ, lần này phản ứng của mẹ thực sự không bình thường.
Mẹ tôi thở dài nhìn tôi.
"Cấp ba con chỉ thân với mỗi người này thôi, đi đi.”
"Ông Tư của con đã sớm nói với mẹ rồi, nếu như lần này không tránh được vận rủi, vậy thì cứ đón lấy thôi, đi đi, đoạn kinh văn còn lại đợi bố về bố sẽ niệm giúp con.”
…
Ngay khi tôi vừa bước đến cửa phòng bệnh nơi Trần Vĩ nằm, tôi đã nghe thấy tiếng hét bên trong:
"Buông tôi ra! Tôi phải đi gặp Tiểu Huệ! Tiểu Huệ vẫn đang đợi tôi."
Ngoài cửa có hơn chục người tụ tập, ai nấy đều thò đầu vào nhìn, có một ông lão còn chống nạng, dựa hẳn vào tường, một chân đã chen vào phòng để xem náo nhiệt.
Lúc bước vào, tôi thấy ba y tá đang đè Trần Vĩ xuống giường, mẹ của Trần Vĩ ngồi trên sàn, hai tay ôm chặt lấy chân nó không buông.
"Tiểu Vĩ! Tiểu Vĩ! Con nằm xuống trước đã…"
Mẹ của Trần Vĩ bất lực nhìn quanh, thấy tôi tới thì vội hô to:
"Kim Giác, con đến rồi, mau khuyên nó đi!”
Một y tá từ bên ngoài chạy vào, theo sau là một bác sĩ nam.
Bác sĩ nam nhìn tình trạng của Trần Vĩ, liền nói với y tá:
"Tiêm thuốc an thần."
Y tá lấy ống tiêm ra, rút sạch thuốc, đang định đi qua tiêm thì Trần Vĩ đã nhe nanh múa vuốt, dọa cho y tá không dám tiến lên nữa.
Bác sĩ nam nhận lấy ống tiêm, ra hiệu cho nữ y tá:
"Ấn chặt, ấn chặt vào.”
Tôi và y tá đi vòng ra phía sau Trần Vĩ, dùng cả hai tay đè cánh tay nó xuống, nhưng không ngờ giờ nó khỏe đến độ thậm chí cả tôi và bốn cô y tá đều không thể đè nổi.
Tôi hét lên với bác sĩ:
"Gọi hai người đàn ông đến đi! Nhóm y tá này không giữ nổi đâu!”
Tôi vừa dứt lời, y tá bên cạnh liền ngây ra trừng mắt nhìn tôi, mẹ Trần Vi cũng nghi ngờ nhìn tôi.
Tôi cảm thấy không đúng, quay đầu lại xem, chỉ thấy người đang đè Trần Vĩ chỉ có tôi và một cô y tá, không thể tính là một nhóm người được.
Ba người tôi nhìn thấy ngay khi bước vào cửa hoàn toàn không phải là y tá, mà là ba nữ “hàng xóm” mặc đồ trắng…
Bọn họ cũng không phải đang giữa chặt Trần Vĩ.
Mà là đang sống chết kéo rồi đẩy nó, giống nhưng chơi đùa với một con rối vậy.
Ba nữ quỷ dường như ý thức được tôi có thể nhìn thấy bọn họ, lập tức nhe răng nhếch miệng với tôi, sắc mặt tối sầm, môi đỏ như máu, tru lên chói tai.
Tôi đầy mặt chán nản, nghi ngờ có phải gần đây đầu óc mình mê muội rồi không, thế mà cũng không nhìn ra được.
Ba người họ kéo Trần Vĩ đã thần trí mơ hồ dậy, định đập về phía tôi.
Tôi dùng tay trái vơ lấy một cái khăn che tay lại, âm thầm kết thành Kim Cang Chường Ấn, đập mạnh vào vị trí ấn đường trên trán của Trần Vĩ, ba nữ quỷ lập tức hét thảm, bị đánh ngã xuống đất, vẻ mặt khó tin nhìn tôi.
Trong góc tường lại hiện ra mấy anh em nữa, bộ dạng còn kh ủng bố hơn, có kẻ tìm thế thân, có kẻ đòi mạng, còn có kẻ thích xem náo nhiệt, ồn ào nhốn nháo rúc vào góc phòng bệnh nhìn tôi.
Tôi lôi tấm bùa xương hổ đeo trên cổ ra cắn vào miệng, đám kia vừa thấy thế tức khắc chui hết vào khe tường chạy trốn y như người gặp ma vậy.
Trần Vĩ đã không bị giày vò nữa, ngồi ngơ ngác trên giường bệnh nhìn xung quanh.
Bác sĩ nam cầm kim tiêm trên tay nhìn Trần Vĩ, cười nói.
"Tôi đã rồi mà, có rất nhiều bệnh nhân vừa nghe nói đến tiêm thuốc an thần cái là tức khắc bình tĩnh ngay.”
…
Chú Trần bị gãy chân, nằm ở cách vách, tôi bảo mẹ Trần Vĩ đi chăm sóc chú Trần trước đi, còn chuyện của Trần Vĩ thì cứ giao cho tôi.
Bệnh viện rất dễ đụng phải những thứ lung tung rối loạn, khiến tinh thần người ta không ổn định, tôi và Trần Vĩ rời bệnh viện trước, ra quảng trường bên ngoài đi dạo.
Những năm đó, các xưởng luyện thép làm ăn được, xung quanh có rất nhiều mỏ, sương mù mỗi năm gần như phủ trắng trời, cả ngày lúc nào cũng xám xịt.
Sương mù hôm nay cực kỳ dày đặc, thỉnh thoảng có bóng người lặng lẽ hiện ra từ trong sương rồi lặng lẽ biến mất.
Tôi không vội hỏi Trần Vĩ gì cả, chỉ im lặng đi theo nó.
Đi được một lúc, Trần Vĩ đột nhiên nói:
"Tao ngốc thật."
Tôi đã từng chứng kiến mấy vụ tự tử, sau khi được cứu thì đều nói câu này đầu tiên.
Những người này trước đây bị thứ gì đó mê hoặc, bây giờ ít nhiều cũng đã tỉnh táo lại rồi.
Chỉ cần nói ra được câu này, thì trong thời gian ngắn, sẽ không có vấn đề gì nữa.
Trong lòng tôi vừa thả lỏng đôi chút, thì Trần Vĩ lại nói:
"Nhưng tao thực sự muốn thấy Tiểu Huệ, Tiểu Huệ…”
Vừa nói, đôi mắt nó lại đỏ hoe.
Vài bóng người lại lặng lẽ xuất hiện trong sương khói, lẳng lặng đặt tay lên vai trần Vĩ, thì thầm vào tai nó, giọng nói tuy đè thấp, nhưng miệng chuyển động cực nhanh, khóe môi tràn đầy hận ý.
"Câm miệng!"
Tôi vỗ vai Trần Vĩ một cái, những thứ đó lập tức chạy luôn.
Trần Vĩ nhìn đôi tay đặt lên vai nó của tôi mà sững sờ một lát, sau đó đột nhiên nhào tới trước mặt tôi, ôm lấy tôi khóc lớn.
"Tao không quan tâm! Tiểu Huệ! Tiểu Huệ! Sao em lại không nói với anh dù chỉ một lời chứ….”
Tiếng khóc của Trần Vi càng lúc càng lớn, tôi cứng đờ tại chỗ, không biết phải làm sao.
Người trên quảng trường đến đến đi đi, họ đều đang nhìn chúng tôi.
Nói không chừng còn tưởng tôi tên là Tiểu Huệ đấy.
"Đừng đừng đừng…”
Tôi vội vàng vỗ nhẹ vào lưng Trần Vĩ, nhưng nó thật sự không quan tâm, cuối cùng còn úp luôn cả mặt vào vai tôi.
Trần Vĩ là kiểu người bình thường luôn mang theo một chiếc gương nhỏ để chải chuốt lại, xem trọng hình tượng, trước giờ lúc nào cũng là quân sư cho cuộc sống của tôi, chưa bao giờ mất bình tĩnh trước mặt tôi đến thế.
Tôi có hơi xấu hổ.
Chúng tôi đã chơi với nhau quá lâu, nó đã lây nhiễm quá nhiều âm khí từ trên người tôi, Tiểu Huệ giờ đã thành tâm ma trong lòng nó, chỉ cần nhớ đến cô ấy, thì đám anh em sẽ lại xuất hiện, dụ dỗ nó tự sát.
Tôi đành thì thầm vào tai nó:
"Được rồi, được rồi, được rồi, chúng ta đi chỗ khác nói, mọi người nhìn kia kìa."
Tôi vòng tay qua người Trần Vĩ dìu nó, đi ra khỏi quảng trường như thể đang chạy trốn vậy, sau lưng còn truyền đến tiếng huýt sáo, cũng không biết tự tưởng tượng ra cái quái gì nữa.
Chúng tôi tìm một tiệm ăn vắng vẻ ở trung tâm thương mại Tân Thế Kỷ, gọi hai chai bia với mấy xiên thịt.
Nốc xong một cốc bia, Trần Vĩ dần ổn định lại cảm xúc, cúi thấp đầu nói: