Kim Giác Quái Đàm Tập 2: Tiểu Lôi

Chương 19



Lão Tề thấy tôi không nhúc nhích nữa, vội bắt đầu thu dọn đống tranh ảnh trên mặt đất, dọn được một nửa, thì đột nhiên như phát điên ném hết những thứ đó đi, một tay túm lấy tóc tôi, một tay cầm bức ảnh cho tôi xem.

Trong ảnh là Tiểu Lôi, tôi cố hết sức không chuyển tầm nhìn vào những nơi khác.

Lão Tề lắc đầu tôi, xem dòng chữ ở mặt sau của bức ảnh.

"Nữ quỷ ban nãy có phải là cô ta không? Tiểu Lôi?"

Môi tôi run rẩy, thở hổn hển, gần như không thể nói ra tiếng được, tôi chỉ nhìn chằm chằm vào lão, dùng toàn bộ sức lực để nói:

“Lão súc sinh…”

Lão Tề hoàn toàn không quan tâm đ ến những gì tôi nói, chỉ buồn bã nhìn bức ảnh, như thể lão đã phải chịu đựng tổn thương to lớn nào đó, che mặt bật khóc.

"Tại sao lại phản bội tôi chứ? Rõ ràng cô đã từng nói, tất cả mọi thứ của cô đều thuộc về tôi!”

Lão Từ nhặt bản vẽ trên sàn lên, ngoại trừ Tiểu Lôi, còn có Vương Diễm, Chu Lâm, Lưu Tiểu Huệ…

"Nói dối, đàn bà toàn là lũ nói dối… Nói gì mà chỉ thuộc về tôi, nhưng đến cuối cùng lại đi tìm thằng đàn ông khác!”

Lão Tề xé hết đống tranh và ảnh kia đi, sau đó hằn học nhìn chằm chằm tôi.

"Mày đã dụ dỗ phụ nữ của tao! Làm ô uế tác phẩm của tao!”

Lão Tề túm lấy cổ áo tôi đập mạnh vào tường, vừa đập vừa la hét:

"Tại sao mày phải làm ô uế tác phẩm của tao! Đây là tác phẩm độc nhất vô nhị tao dùng tâm huyết và thanh xuân của chúng nó làm ra, là tác phẩm mãi mãi chỉ thuộc về một mình tao thôi! Vậy mà lại bị thứ bẩn thỉu như mày làm hoen ố!”

Toàn thân tôi mềm nhũn, bị lão Tề đập vào tường hết lần này đến lần khác, hai mắt khép hờ, không nói nổi ra lời.

Thấy tôi không nhúc nhích, lão Tề quăng tôi xuống, lấy một cái chậu rửa mặt, vứt hết đống tranh ảnh vào đó, châm lửa đốt, trong miệng còn lẩm bẩm:

“Tác phẩm bị ô uế thì không thể giữ lại nữa… không thể giữ lại nữa… bẩn rồi…”

Ngoài đống tranh ảnh ra, tôi còn thấy bức chân dung có dán tóc và da mặt của Chu Lâm, hóa ra hôm đó lão Tề đã luôn theo dõi tôi.

Ngọn lửa cháy rừng rực, chậu rửa mặt bốc lên từng đợt mùi khó ngửi.

Lão Tề cầm con dao rọc giấy lên, chầm chậm đánh giá tôi, như thể đang nhìn một tờ giấy vẽ trắng tinh.

“Không sao… Tao có thể dùng mày để tạo ra tác phẩm mới, còn tốt hơn cả những tác phẩm cũ…”

Tôi sợ tới mức nhích dần về phía sau, lão Tề đang định tiến lên thì đột nhiên cửa bật mở.

"Ai đấy?"

Lão Tề ngạc nhiên nhìn người bước vào.

"Thầy Tề, lúc trước em từng đến đây học vẽ, em tên là Trần Vĩ.”

Ngay lúc lão Tề đang định hỏi thì Trần Vĩ đã bước đến, ngồi xổm xuống nhìn tôi.

Nó mặc một chiếc áo khoác da, trên tay cầm cái mũ bảo hiểm, trông có vẻ như vừa lái xe máy đến đây, toàn thân tỏa ra hơi lạnh.

“Mau…”

Tôi định bảo Trần Vĩ mau ra ngoài báo cảnh sát đi, nhưng ai ngờ nó đột ngột ngồi xổm xuống, ôm lấy tôi.

Đừng nói tôi, ngay cả lão Tề cũng bị dọa ngơ ra.

Tôi không nhúc nhích, hoàn toàn chết đứng.

Nhưng rồi, tay chân tôi bỗng nhiên lấy lại được sức lực.



Lão Tề cuối cùng cũng phản ứng lại, nghi ngờ nhìn Trần Vĩ.

"Mày… sao mày vào đây được?”

Trần Vĩ móc chìa khóa ra quăng cho lão Tề.

"Trong tủ điện nước có chìa khóa dự phòng, ông quên rồi à?”

Tôi nhìn biểu cảm khi nói chuyện của Trần Vĩ, có chút xấu xa, lại có chút đáng yêu.

Trái tim tôi đập thình thịch.

"Tiểu Lôi?"

Không thể nào, vừa rồi rõ ràng cô áy đã hồn phi phách tán rồi mà, ngay trước mắt tôi.

Trần Vĩ mỉm cười với tôi.

“Cũng nhờ ban nãy anh đã cứu em một mạng đấy.”

Tôi chợt phản ứng lại.

Là mẩu xương quai xanh.

Khoảnh khắc Tiểu Lôi bị phật bùa xóa sổ, cô ấy đã trốn vào mẩu xương quai xanh của mình, sau đó chạy ra ngoài mượn thân xác của Trần Vĩ, lái xe máy lao tới đây, Trần Vĩ từng nói nó có thể lái xe đến hơn 100, quả nhiên là thật.

Tôi kích động nhìn Trần Vĩ… không, là Tiểu Lôi, nhất thời không biết nên nói gì.

“Em chỉ dùng được thân thể này một lúc thôi, anh nhanh lên!” Tiểu Lôi hét lên với tôi.

Nói đến cuối, cô ấy bỗng thay đổi giọng điệu, “Có gì thì nói sau nhé, bảo bối.”

Lão Tề bỗng cầm phật bùa lao về phía Tiểu Lôi, tôi lập tức dùng kiếm gỗ táo chặn trước mặt cô ấy.

"Được thôi, bảo bối, em đứng ra sau đi.”

Lần này, tôi muốn bảo vệ cho cô ấy.

Tiểu Lôi chầm chậm đứng vào góc tường, cơ thể cô ấy đã rất yếu.

Lão Tề nhếch mép, cầm lấy con dao rọc giấy trên bàn, hung ác cười với tôi.

"Ha ha ha ha mày còn coi nó là bảo bối cơ đấy, mấy năm trước ông mày đã chơi chán nó rồi!”

Lửa giận lại xộc lên tận óc, tôi lao đến vật lộn với lão Tề, quên luôn cả đau đớn lẫn sợ hãi, chỉ muốn gi3t chết lão súc sinh này.

Sau khi tôi và lão Tề đánh nhau lăn lộn trên mặt đất một lúc, thì cả hai vào thế giằng co bất động.

Thanh kiếm gỗ của tôi dí vào ngực lão, còn con dao rọc giấy của lão gì chọc vào bụng tôi.

Máu nhỏ tong tong trên mặt đất, bụng tôi đau nhói từng con.

Lão Tề cúi đầu nhìn thoáng qua thanh kiếm gỗ táo, cười the thé.

"Kim Giác, lấy thanh kiếm gỗ ra để lừa quỷ chắc?”

Tôi nhìn thẳng vào mắt lão ta, gằn từng chữ một:

"Ai bảo kiếm gỗ không thể giết người?"

Lão Tề đột nhiên run lên, lúc này mới phát hiện mũi kiếm đã đâm xuyên qua xương ngực của lão, áo sơ mi trắng trước ngực lão đã nhuốm màu đỏ tươi y như hoa hồng, dần dần lan rộng.

“Hộc… hộc… hộc…”

Tôi rút kiếm đứng dậy, lão Tề ôm ngực, co quắp lại thành một cục, không nói nên lời.

Tiểu Lôi lo lắng chạy đến xem.

Tay tôi đang cầm một lưỡi dao gãy, con dao rọc giấy của lão bị tôi bẻ gãy rồi.

Vết thương trên bụng tôi chỉ là vết thương ngoài da thôi.

Tiểu Lôi nghiến răng, đi về phía lão Tề, tôi vội giữ chặt lấy cô ấy, đánh nhau xong, đầu óc tôi cũng đã tỉnh táo lại nhiều.

Tất cả nỗi oán hận của Tiểu Lôi, đều bắt nguồn từ kẻ cặn bã là lão Tề, nếu không thể hóa giải nỗi hận, thì cô ấy sẽ mãi mãi phải làm sinh thân hoạt quỷ.

Tôi muốn hóa giải nỗi hận của Tiểu Lôi.

Lão Tề ôm chặt ngực không thể đứng dậy được, đầy mặt cầu xin nhìn tôi.

“Kim Giác, Kim Giác, cậu có muốn vào trường mỹ thuật Trung ương không? Tôi có mối quan hệ…”

Tôi không thèm nhìn lão, chỉ kéo tay Trần Vĩ, hỏi Tiểu Lôi:

“Em còn tức giận với lão ta à?”

“Vâng.”

Lão Tề quỳ rạp trên mặt đất, bắt đầu cầu xin:

“Kim Giác, Kim Giác, cuộc sống của cậu chỉ vừa mới bắt đầu thôi, đừng có vì một con quỷ mà gây ra mối hận thiên cổ, không đáng đâu!”

"Nói cũng đúng." Tiểu Lôi nói với tôi, "Không thể để anh chịu liên lụy được.”

Lão Tề một tay cầm tấm phật bùa, căng thẳng nhìn chúng tôi, nói:

"Đúng đúng đúng, mọi người đều là người trưởng thành cả rồi, phải lý trí hơn, việc gì cũng có thể thương lượng mà, tình cảm không giải quyết được vấn đề…”

Tiểu Lôi lạnh mặt, lấy một cái chai thủy tinh từ tủ bên ném thẳng vào lão Tề.

Lúc cái chai bay trên không trung, tôi mới nhận ra, nó là nhựa thông dùng để pha với sơn dầu.

"Tôi thích dùng tình cảm để giải quyết vấn đề hơn đấy."

Choang một tiếng, cái chai vỡ tan, nhựa thông bắn tung tóe khắp người lão Tề.

Lão Tề còn chưa kịp phản ứng, Tiểu Lôi đã đá vào chậu rửa mặt.

Chậu rửa mặt chứa đầy những bức tranh ảnh còn chưa cháy hết.

Phừng một tiếng, lão Tề bốc cháy.

Khói nhựa thông rất dày, lão Tề bị bắt lửa nằm lăn lộn trên mặt đấy.

"Aaaa, giết người!"

Tiểu Lôi nắm lấy tay tôi, giống như khi chúng tôi nhìn bộ dạng Đại Long bị ngã cầu thang vậy, chỉ lặng lẽ nhìn, ngọn lửa hắt lên khuôn mặt bình tĩnh của cả hai chúng tôi.

Dù là sinh thân hoạt quỷ hay lệ quỷ, thứ nuôi dưỡng họ đều là nỗi oán hận không tiêu tan, nhưng nếu báo thù thành công thì chỉ làm tăng thêm sát nghiệp, số mệnh đã tẫn, họ sẽ phải gánh chịu hình phạt nặng nề, năm trăm năm nhốt dưới địa ngục.

Nếu lão Tề bị thiêu chết, Tiểu Lôi sẽ thật sự phạm vào sát nghiệp.

Tôi lấy bình chữa cháy trong góc ra đưa cho cô ấy.

"Chúng ta đừng tức giận nữa, có được không?"

Tiểu Lôi không nhận lấy bình chữa cháy mà từ từ bước tới nhìn lão Tề, nhàn nhạt nói:

"Nỗi đau đớn lão đang chịu, làm sao có thể so sánh với em chứ?"

Lão Tề đột ngột xộc qua ngọn lửa, tay cầm phật bùa đẩy về phía Tiểu Lôi ---

Bốp rầm!

Tôi dùng bình chữa cháy đập vào đầu lão Tề, lão lại ăn đau ngã ngồi trên mặt đất, phật bùa đã bị thiêu đến biến dạng, ánh sáng xanh cũng tiêu tán, mất đi pháp lực.

Nói đến cũng thấy tội, tấm phật bùa Xiêm Mao đến mãnh quỷ còn cản được, vậy mà lại không cản nổi lửa.

Tiểu Lôi mỉm cười, nhìn lão Tề bị lửa thiêu đến mức toàn thân co rúm lại, trong miệng lẩm nhẩm:

“Chín một phần, chín hai phần, chín ba phần, chín bốn phần…”

Tiểu Lôi nhìn tôi.

“Chín năm phần, tắt bếp thôi.”

Tôi ấn bình cứu hỏa.

Phụt một tiếng, bọt trắng phun khắp người lão Tề.

Trong phòng bốc lên một thứ mùi y như BBQ nướng khét vậy.

Thần trí lão Tề đã không còn tỉnh táo, lão dùng mấy đầu ngón tay gần như chảy ra của mình bóp phật bùa duỗi về phía Tiểu Lôi.

“Xua tà tị hung! Xua tà tị hung!”

Phật bùa đã bị thiêu đến biến dạng, dính liền với bàn tay của lão ta, không còn tách ra được nữa.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.