Kim Loan Khải Hoàn Ca

Chương 14: Không Cản Muội Ấy Lại Sao




Thế là Di Nguyệt tung tăng chạy qua bên kia cầu đá, e dè hỏi Tống Thanh Ân: “Lục tỷ có muốn cùng đi với muội không?”
Tống Thanh Ân có vẻ ngạc nhiên, dù sao nàng ta cũng không nghĩ mình và Di Nguyệt lại thân thiết tới như vậy.

Song, do không kháng cự lại được đôi mắt long lanh kia, Tống Thanh Ân gật đầu đồng ý: “Nếu không làm phiền mọi người…”
Di Nguyệt chủ động nắm tay Thanh Ân cùng đi trước, hai vị công tử theo sau.

Lâm Quang Hạo trầm mặc nhìn hai bóng người đi trước, không rõ là đang suy nghĩ điều gì.
Nói thật, hắn đã mười bảy tuổi, gia đình cũng sớm đã sắp xếp vài vị cô nương chuẩn bị rước vào phủ.

Nhưng hắn không ưng ai cả.

Hoặc là nói hắn đang lo cho công danh sự nghiệp, hoặc vẫn muốn tiêu dao tự tại, hoặc là do hắn vốn đang chờ một người.
Người ấy còn rất nhỏ, nhưng không hiểu sao hắn lại bị nàng trộm mất chân tâm.


Cũng chả rõ liệu đó có phải tình cảm nam nữ hay chỉ là tình huynh muội, nhưng hắn nghĩ hắn muốn thử chờ nàng lớn.

Thế nhưng, hôm nay…
Lâm Quang Hạo là người thông minh, hành động vừa rồi của Di Nguyệt lọt vào mắt hắn cũng làm hắn phần nào nhận ra vấn đề.

Dường như Di Nguyệt đang cố tình đẩy hắn cho một người khác…
Bốn người đi dạo một lúc, chỉ có Di Nguyệt và Hiểu Phong thỉnh thoảng chuyện trò vui vẻ, hai người còn lại thì im lặng song hành bước tiếp.

Được một lúc, nhìn trăng lên cao, Quang Hạo đề nghị: “Chúng ta quay lại chỗ yến tiệc nhé?”
“Vâng… muội muốn tìm ngũ tỷ.” Di Nguyệt lên tiếng.

Thế là bốn người quay lại.
Trong cung, thứ không thiếu nhất chính là sự so bì ganh ghét, đố kị và những sóng gió ngầm.

Mà đặc biệt là những dịp gặp mặt thế này lại càng không thể thiếu những trận tranh cãi, những trò nói móc xỉa xói lẫn nhau.
Lúc bốn người trở lại vừa hay lại là lúc đang xảy ra một trận cãi vã nhỏ ở gần đó.

Thất công chúa vì muốn tranh một chỗ đứng ngắm trăng mà cãi nhau với Ngũ công chúa.

Tống Tuệ Nhi vốn không muốn so đo, cũng đã lùi ra sau hai bước, thế nhưng Thất công chúa vẫn không chịu kém cạnh, lớn tiếng mắng mỏ.

Di Nguyệt tinh ý phát hiện, nàng ta đang đi cùng hai vị tiểu thư khác, cũng đang che miệng cười khúc khích.
A? Là đang muốn lên mặt thể hiện với người ngoài rằng nàng ta trong cung có vị thế lớn đến mức nào, có thể hống hách kiêu ngạo tới mức nào sao? A, nhưng đáng tiếc, dường như nàng ta chọc nhầm người rồi.
Từng ngồi trên phượng vị, dù năm năm qua sống như một đứa trẻ, tính tình cũng mềm mỏng lại phần nào, nhưng xét về sự kiêu ngạo, Tống Tinh Mỹ có thể so được với nàng hay sao?
Vậy là Di Nguyệt kiêu ngạo ngẩng cao đầu, hiên ngang đi lên phía trước.

Ba người phía sau đều hiểu nàng muốn làm gì, nhưng tuyệt nhiên, không một ai muốn cản.

“Người không muốn cản muội ấy sao?” Quang Hạo hỏi.

Hắn cứ tưởng một người an tĩnh như Thanh Ân sẽ ngại những va chạm thế này, sao nàng ấy lại vô cùng bình thản? Dường như là đang… muốn dung túng cho Di Nguyệt muốn làm gì thì làm? Hay là chờ Di Nguyệt tự chuốc họa vào thân?
“Vậy tại sao công tử không cản muội ấy lại?” Thanh Ân hỏi, đôi mắt vẫn chăm chú nhìn Di Nguyệt xen vào nhóm người bên kia, ngang nhiên bảo vệ Ngũ tỷ của mình, nhìn Thất công chúa và hai vị tiểu thư kia mà không chút e ngại.

Trông vừa ngang ngược, lại vừa đáng yêu.
Lâm Quang Hạo chỉ cười không đáp.

Đúng vậy, ai trong bọn họ cũng ngầm hiểu là không cần cản, mà cũng không thể cản.

Dù không cản cũng không sao cả, bởi Di Nguyệt là ai cơ chứ? Nàng là tâm can bảo bối của hoàng thượng, dù nàng có sai cũng sẽ không bị phạt.

Hơn nữa, với tính tình tiểu công chúa của nàng, há có thể cản được sao? Vậy chi bằng để nàng nghịch ngợm tùy thích.
Ba người yên lặng nhìn, như đang xem kịch vui, lại vừa là âm thầm bảo vệ nàng.

Dù sao Tinh Mỹ lẫn hai vị tiểu thư kia đều lớn hơn nàng, lỡ họ có làm gì thì Di Nguyệt không né được.
Ở bên kia, Tinh Mỹ vẫn ngoan cố gây sự, trong khi hai vị tiểu thư nhìn thấy Di Nguyệt thì lại bắt đầu co ro, e dè.


Lúc các nàng vào cung đều được phụ mẫu dặn dò kĩ lưỡng là không được chọc vào vị tiểu tổ tông này, nếu không chắc chắn sẽ mang họa.

Ha! Quả nhiên, người có quyền lực luôn nhận được sự đối đãi khác.

Họ có thể dựa vào Thất công chúa để lên mặt với Ngũ công chúa, nhưng khi Cửu công chúa xuất hiện thì lại trở thành con rùa rụt đầu.

Vậy, đến sau cùng quyền thế là gì? Trong cung này, đó chính là tất cả.
Rất nhanh, vụ “náo loạn” bên này đã thu hút nhiều người tới.

Quang Thuận đế lẫn Lý hoàng hậu cũng qua tới.

Họ có chút ngạc nhiên khi thấy bảo bối nhỏ của mình đang đứng cạnh ngũ công chúa, gây sự với thất công chúa và hai vị tiểu thư khác.

Di Nguyệt cương nghị nhìn ba người bên kia, không ngần ngại chất vấn: “Thất hoàng tỷ, tỷ làm thế là sai từ đầu rồi!”.



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.