Kim Ngọc Kỳ Ngoại

Chương 111: Phong Vũ Kéo Đến



Biên tập: Ginny.

Ra khỏi An phủ, gió tuyết mãi mới chịu tạm dừng, trên đường không có một bóng người qua lại, mã xa Diệp gia đậu ở trắc môn chờ đón hai vị công tử trở về.

Sau khi đã an vị bên trong, Diệp Trọng Huy lúc này mới hỏi: “A Cẩm có tâm sự?”

Diệp Trọng Cẩm mỉm cười nhìn hắn: “Ca ca, huynh có nhận ra không, dung mạo Minh biểu ca trông rất giống một người.”

Diệp Trọng Huy trầm ngâm thật lâu không đáp, có lẽ vẫn chưa nghĩ ra là giống người nào.

Ở trong mắt hắn, người khác ai cũng như ai, chỉ có A Cẩm là đặc biệt, giống như trên thế gian này chỉ tồn tại hai màu sáng tối, bỗng một ngày xuất hiện một màu sắc khác lạ chen vào, sắc lạ ấy sẽ trở nên vô cùng đặc biệt, còn hai màu sáng tối kia chỉ phân thành đậm nhạt, với hắn ai cũng giống như ai.

Hắn hỏi: “A Cẩm thấy giống ai?”

Diệp Trọng Cẩm hạ thấp giọng, gần như thì thầm: “Đệ phát hiện Minh biểu ca và Lục Tử Diên có đến năm sáu phần tương tự, nhất là mắt mũi.”

Khuôn mặt lạnh băng của Diệp Trọng Huy hiện lên kinh ngạc: “Hai người này thì có liên quan gì đến nhau?”

Một người là đích tôn của An gia, một người là công tử của hầu phủ, không thấy có bất kỳ mối liên hệ nào.

Diệp Trọng Cẩm xoa cằm, cẩn thận ngẫm nghĩ một hồi, thận trọng nói: “Chỉ là suy đoán thôi, đợi ta kiểm chứng rồi sẽ nói với ca ca.”

Hiếm lắm mới thấy vẻ mặt nghiêm túc của đệ đệ, nhất là đôi mắt sáng rực linh động ấy, Diệp Trọng Huy cảm thấy rất vui mắt, giơ tay véo chóp mũi y, cười trêu: “A Cẩm giống con tiểu hồ ly quá.”

Hai huynh đệ đùa giỡn đến khi về tới Diệp gia.

Vào phủ, Diệp Trọng Cẩm đi thẳng sang thăm hai đệ đệ mới sinh. Đang tiết đông giá rét, sợ bọn nhỏ chịu không nổi cái lạnh nên trong phòng đốt lò sưởi đất thôi chưa nói, cạnh nôi còn đặt thêm mấy cái noãn lô, vừa bước chân vào phòng trán y đã rịn ra một lớp mồ hôi mỏng.

Hạ Hà tiếp áo choàng y thì thoáng kinh ngạc, đây không phải áo choàng ban sáng tiểu chủ tử mặc đi, trông càng giống đồ của đại thiếu gia hơn.

Lão gia tử đang ngồi cạnh nôi cầm một cái trống bỏi lắc qua lắc lại chơi đùa với hai cháu nhỏ, nhấc mắt trông thấy đứa cháu bảo bối của mình tới, ông cười híp cả mắt: “Tam nhi và Tứ nhi quậy suốt cả ngày, giờ mới chịu an tĩnh một chốc, vẫn là A Cẩm của ông ngoan nhất, từ nhỏ đã không quấy người, khiến cho người ta chỉ muốn yêu thương cưng nựng con thôi.”

Diệp Trọng Cẩm khi còn bé đương nhiên rất ngoan, không khóc không quấy, chỉ khi đói bụng hay tè dầm mới rầm rì vài ba tiếng.

Trẻ con mà, đâu thể nào tự chủ việc bài tiết được, lần đầu tiên tè ra quần Diệp Trọng Cẩm buồn bực muốn chết, sau này quen dần mới bình thường trở lại.

Dù sao cũng không ai ngờ được trong thân thể đứa trẻ sơ sinh lại mang linh hồn của một người trưởng thành đâu.

Diệp Trọng Cẩm ngồi xuống bên cạnh lão gia tử, nhìn hai đệ đệ, tuy hai bé đã an tĩnh lại, nhưng khóe mắt Hạo Hạo còn treo một giọt nước mắt, Hân Hân thì đã ngủ say, miệng ngậm ngón tay cái mút lấy mút để, trông qua cũng chọc người yêu thích quá trời.

Diệp Trọng Cẩm nổi lòng muốn trêu nhóc, gỡ lấy ngón tay của Hân Hân ra, dùng tay mình thế vào, nhóc kia không biết nằm mơ thấy gì mà ưm a một tiếng rồi mút lấy ngón tay y, vẫn tiếp tục ngủ ngon ngủ lành.

Ngón tay Diệp Trọng Cẩm dính đầy nước miếng, y lại không thấy bẩn, cười nói: “Nhóc khờ quá đi mất.”

Lão gia tử bị cháu trai chọc cười ha hả, qua một lúc sau, ông bỗng hỏi: “Sức khỏe ngoại tổ mẫu con vẫn ổn chứ?”

Diệp Trọng Cẩm kinh ngạc sững ra, y không ngờ lão gia tử lại có ngày chủ động nhắc tới người của An gia, bèn hàm hồ đáp: “Sức khỏe không đáng ngại, do ngoại tổ phụ vừa đi, khó tránh khỏi bi thương nhung nhớ.”

Lão gia tử gật đầu, vừa dịch lại góc chăn cho hai cháu trong nôi vừa nói: “An lão phu nhân giờ chỉ có một mình hẳn cũng không dễ chịu gì, các con có thời gian nhớ sang đó an ủi ngoại tổ mẫu mình, lớn tuổi rồi, hay suy nghĩ linh tinh lắm, có cháu trai bên cạnh làm bạn biết đâu sẽ đỡ hơn.”

Diệp Trọng Cẩm vâng dạ nghe theo.

Hiện tại Linh Vi biểu tỷ chưa xuất giá thì còn có thể ở bên cạnh An lão thái thái một khoảng thời gian, nhưng hai ba năm nữa thôi nàng phải gả đi rồi, An lão thái thái khi ấy quả ứng với cảnh tuổi già lẻ loi hiu quạnh.

“Vâng, con và ca ca sẽ thường sang thăm ngoại tổ mẫu. Đúng rồi, ông ơi, A Cẩm còn một chuyện muốn thưa với ông, sinh tiền ngoại tổ phụ để lại cho mấy huynh đệ chúng con ít tranh chữ và đồ cổ, nói là để chúng con giữ làm tưởng niệm, A Cẩm đã nhận rồi.”

Lão gia tử xoa đầu y, cười nói: “Dù sao cũng là người thân ruột thịt của con, con cứ nhận đi.”

Diệp Trọng Cẩm nghe ông nói vậy mới an tâm, nhoẻn miệng cười: “Cảm tạ ông nội.”

Qua hết năm, triều đình lại tảo triều như thường lệ, phụ tử Diệp gia lại bắt đầu bù đầu bù cổ.

Diệp Nham Bách dường như không quá yêu thích cặp song sinh mới chào đời, trước đây vì muốn có người nối dõi tông đường ông mới chiều theo ý An Thị mà sinh thêm, nào ngờ sự ra đời của hai đứa trẻ ấy thiếu chút nữa đã hại chết An Thị, trong lòng ông vẫn còn canh cánh mãi, đến nay vẫn chưa ôm cặp song sinh này lấy một lần.

An Thị thì lại xem chúng bảo bối trên tay, dù sao cũng là miếng thịt trong bụng mình rơi ra, sao có thể không thương không đau được. Vì bận chăm sóc hai đứa trẻ, nỗi đau mất cha cũng nguôi ngoai phần nào, nhưng lòng vẫn nhớ mong mẫu thân tuổi già đơn độc, sức khỏe vừa đỡ hơn một chút đã vội vàng thu dọn y phục và đồ dùng sinh hoạt hằng ngày về nhà mẹ đẻ mấy hôm.

Sắp qua năm mới, công vụ càng lúc càng nhiều, Diệp Nham Bách và Diệp Trọng Huy ngày ngày đi sớm về trễ, căn bản không đào đâu ra thời gian chăm trẻ, lão gia tử lại có tuổi, ban ngày trông chừng chốc lát còn miễn cưỡng được, nhưng đêm đêm thức giấc thì rất khó ngủ lại, người nhà ai cũng biết vậy nên không dám để lão gia tử tuổi đã ngần này còn chịu khổ.

Ngặt nỗi hai nhóc kia lại rất quấy, nhũ mẫu và nha hoàn dỗ mãi không xong, cuối cùng đành ẵm hết tới Phúc Ninh Viện của Diệp Trọng Cẩm

Diệp Trọng Cẩm mới đầu còn thấy hứng thú, về sau hai nhóc cứ khóc quấy cả đêm, y cũng bắt đầu cảm thấy phiền không chịu nổi.

Chưa kể vừa qua canh hai là y như rằng Hạo Hạo lại quậy ầm lên.

Diệp Trọng Cẩm ngáp ngắn ngáp dài rời giường sang xem thử, nhũ mẫu đã thức dậy chuẩn bị sữa, thấy y xuất hiện vội nói: “Nhị thiếu gia, tam thiếu gia đói bụng thôi, ngài cứ ngủ tiếp đi, nô tỳ cho tam thiếu gia bú sữa.”

Hạo Hạo không thích sữa của người khác, mấy hôm nay mẫu thân về nhà ngoại nên phải nhờ tạm vào sữa của nhũ mẫu, Hạo Hạo khó chịu quấy khóc mãi, nhũ mẫu vừa ôm lên nhóc đã gào khóc nghiêng trời lệch đất.

Diệp Trọng Câm xoa xoa hai mắt nhập nhèm bước tới nhìn đứa trẻ đang gào khóc không ngừng ấy, bé con nay đã nảy nở rồi, khuôn mặt nhỏ nhắn hồng hào, đôi mắt đen như mực ầng ậng nước, nhìn mà thương không chịu được.

Buồn bực khi bị đánh thức nháy mắt tan thành mây khói.

Y ôm lấy bé, vừa véo nhẹ má bé vừa cười: “Hạo Hạo quậy quá rồi đó, còn khóc nữa sẽ làm Hân Hân thức giấc mất.”

Bé con ngước mắt nhìn y, chớp chớp đôi mắt to tròn đầy nước, chầm chậm dừng lại tiếng khóc nỉ non.

Diệp Trọng Cẩm cong môi, thì ra nhóc này không phải đói bụng, mà là nổi cơn cáu kỉnh đây mà, y quay qua nói với nhũ mẫu: “Ngươi nghỉ ngơi đi, ta trông chừng bọn nó được rồi.”

Nhũ mẫu cung kính lui xuống.

Diệp Trọng Cẩm ôm Hạo Hạo về giường mình, dỗ bé ngủ chung, sau đó lại trở ra đẩy thêm nôi của Hân Hân vào phòng ngủ.

Hạo Hạo khóc mệt nên ngủ rất nhanh.

Diệp Trong Cẩm mới nhắm mắt lại, Hân Hân trong nôi bỗng ưm a một tiếng, nức nở khóc lên. Y nhịn xuống, vờ như không nghe thấy, tứ nhi nhà y là một bé cưng rất ngoan, không ai để ý sẽ ngủ lại thôi.

Quả như người ta nói, trẻ con biết khóc là sẽ có kẹo ăn, đúng thật không sai đường nào.

Tiếng nỉ non của mèo con dần dần lắng lại, Diệp Trọng Cẩm thở dài, đến cùng vẫn không đành lòng.

Y xốc chăn lên, vừa chống người ngồi dậy, xuyên qua mành che mỏng manh, y nhìn thấy trong phòng có thêm một người, người nọ im hơi lặng tiếng, y phục đen tuyền, giống như hòa cùng một thể với màn đêm thăm thẳm.

Nam nhân ngồi bên nôi, một tay lóng ngóng đưa nôi, khuôn mặt băng lãnh thoáng qua dè dặt và cẩn thận.

Diệp Trọng Cẩm bật cười: “Sao ngài lại tới đây?”

Cố Sâm nhấc mắt nhìn y, hừ một tiếng: “Ngươi đành lòng không đến tìm trẫm, trẫm lại không nỡ lòng nào bỏ được ngươi.”

Thì ra là đang giận dỗi.

Từ sau khi mẫu thân về nhà ngoại, Diệp Trọng Cẩm tối mắt tối mũi chăm sóc hai tiểu đệ, chuyện dư nghiệt tiền triều cũng phải gác lại một bên, phía An Khải Minh còn chưa tra ra đầu mối, nói chi bớt được thời gian đến gặp nam nhân.

Diệp Trọng Cẩm bước xuống giường, đi tới trực tiếp ngồi lên chân Cố Sâm.

Trong phòng chỉ còn ánh sáng của ngọn nến gần tàn, thiếu niên ngửa đầu nhìn hắn, lộ ra sườn cổ duyên dáng trắng nõn gần như trong suốt, trong mắt đong đầy tình tự lấy lòng, hô hấp của Cố Sâm trở nên dồn dập, gần như là vội vàng, ôm siết thiếu niên vào lòng.

Hắn áp bàn tay dày rộng lên mặt y, giọng cũng khàn đi: “Có mệt không?”

Diệp Trọng Cẩm cọ má mình vào lòng bàn tay hắn, cười nói: “Có gì đâu mà mệt, hai nhóc tuy quấy phá nhưng rất nghe lời ta, ta chỉ dỗ hai ba câu là bọn nó lại yên ổn lại.”

Người nói vô tâm, người nghe hữu ý.

Cố Sâm nói: “Đổi lại mà là trẫm thì không cần phải dỗ, A Cẩm chỉ cần cười với trẫm một cái, cáu kỉnh gì trẫm cũng quên ngay.”

Thân làm quân vương một nước, vậy mà lại đi tranh giành tình thương với hai đứa trẻ mới sinh cơ đấy?

Diệp Trọng Cẩm bật cười, cũng biết mấy hôm nay mình lạnh nhạt người ta, bèn nhẹ giọng thương lượng: “Đợi mẫu thân trở về, ta sẽ bồi thường cho ngài.”

Nam nhân nghe vậy hai mắt bắt đầu trở nên không đứng đắn, lưu luyến trên phiến môi hồng nhạt của thiếu niên không rời: “Bồi thường là bồi thường kiểu gì?”

Diệp Trọng Cẩm trừng hắn: “Cái tên dâm dê này, lại nghĩ cái gì đó?”

Hai mắt Cố Sâm đầy thất vọng: “Trẫm nghĩ gì có quan trọng lắm đâu, dù sao A Cẩm cũng đâu có chịu.”

Diệp Trọng Cẩm vỗ gáy hắn một cái, muốn đứng dậy, lại bị hắn ôm chặt không cho đi.

Cố Sâm gác cằm lên vai y, hít ngửi hương vị chỉ thuộc về thiếu niên: “Để trẫm ôm thêm một lúc nữa đi.”

Diệp Trọng Cẩm hỏi: “Thứ ta đưa cho ngài mấy hôm trước có tác dụng gì không?”

Cố Sâm cười khẽ một tiếng: “Đương nhiên vô cùng hữu dụng, chỉ cần trẫm muốn tra, không gì là không tra được, bây giờ những kẻ đó phỏng chừng là đang sứt đầu mẻ trán hết rồi.”

Diệp Trọng Cẩm không hiểu sao lại nhớ tới tình cảnh gặp gỡ đôi chủ tớ nọ hôm ở An gia, y để ý thấy đôi mắt của An Khải Minh rất giống mắt của Lục Tử Diên, mà chuyện liên quan đến Lục Tử Diên y thật sự rất khó lòng mở miệng.

Y hỏi: “Có khi nào dư nghiệt của hoàng thất tiền triều không chỉ có một người không? Ngài đã nói, năm đó hoàng cung hỏa hoạn, không ít người bị bỏng, dung mạo hoàn toàn biến đổi, nếu có người giả chết đào thoát thì sao?”

Cố Sâm nói: “Không loại trừ khả năng này, nhưng một người sống dù am hiểu ẩn dấu tung tích tới đâu thì ít nhiều cũng sẽ lưu lại vết tích, tỷ như năm đó người được Diêu Nhất Đao cứu ra.”

Diệp Trọng Cẩm lại hỏi: “Phụ thân của Lục Tử Diên hiện giờ ra sao?”

Cố Sâm trầm mặc một hồi, nói: “Trước khi Lục Tử Diên sinh ra đã chết vì bạo bệnh, trẫm đã phái thám tử tra qua, người này ốm yếu từ nhỏ, sau khi Diêu Nhất Đao dẫn người trốn khỏi hoàng cung, vì né tránh truy bắt của triều đình, lâu dài, bệnh ngày càng nặng, về sau dù tìm kiếm danh y khắp nơi nhưng đã quá trễ.”

“Thì ra là vậy, mẫu thân của Lục Tử Diên sau khi mang thai nghìn dặm xa xôi quay lại kinh thành, có lẽ ôm hy vọng hầu phủ có thể bảo vệ đứa bé trong bụng mình.”

Lòng Diệp Trọng Cẩm nặng trĩu, không biết là tư vị gì.

Đôi mắt Cố Sâm híp lại: “Triều đại luân phiên, từ xưa đã vậy. Tộc của Trần Thị năm xưa gầy dựng giang sơn chắc gì hai tay không phải dính đầy máu tanh, mà sau này, một khi Cố Thị ta xuống dốc, hiển nhiên cũng mặc người chém giết định đoạt.”

Vương tọa chí cao vô thượng ấy vốn dĩ được dựng lên từ thi thể chất chồng thành núi.

Thắng làm vua thua làm giặc.

Trong khoảnh khắc ấy, ngữ khí của Cố Sâm cực kỳ lạnh lẽo, khiến cho Diệp Trọng Cẩm bỗng chốc cứng người.

Hân Hân đang ngủ cũng đột nhiên mở to hai mắt khóc òa lên, Diệp Trọng Cẩm giật mình, vội vàng trèo khỏi chân Cố Sâm, ôm bé vào lòng.

Hân Hân an tĩnh hơn Hạo Hạo nhiều, lần này lại gào khóc dữ dội như vậy, đủ thấy bé sợ hãi nhường nào, Diệp Trọng Cẩm tức giận trừng nam nhân kia một cái.

Cố Sâm tự biết mình có lỗi, vội vàng phụ y dỗ bé.

Hạo Hạo đang ngủ tên giường bị tiếng khóc đánh thức, tinh lực của nhóc này rất lớn, tỉnh lại nhận ra bên cạnh không có ai cũng bắt đầu gào lên.

Diệp Trọng Cẩm hấp tấp đặt Hân Hân trong lòng mình vào lòng Cố Sâm, bước tới giường dỗ nhóc còn lại, quả là một phen sứt đầu mẻ trán.

Đến khi hai bé được dỗ say giấc lại rồi, Diệp Trọng Cẩm và Cố Sâm song song nằm cạnh nhau trên giường, hoàng đế lau mồ hôi úa ra, thật lòng cảm khái: “May mà A Cẩm không sinh con được.”

“…”

Diệp Trọng Cẩm tức giận đạp qua một cước.

Nam nhân bật cười xấu xa, ngồi dậy bắt lấy cẳng chân vừa đạp mình, vứt hết liêm sĩ và mặt mũi, cúi xuống hôn lên cổ chân bạch ngọc của thiếu niên một cái.

Diệp Trọng Cẩm cứng đờ, hai tai đỏ thấu, may mà trong phòng rất tối không thể nhìn ra.

Nam nhân nắm cổ chân y không chịu buông, tim Diệp Trọng Cẩm nảy liên hồi, y nhận ra cái thứ trong khố của người nọ đang nổi lên, trong lòng tuy đốt lò sưởi nhưng vẫn khá lạnh, cẳng chân bại lộ trong không khí co rúm lại.

Y giãy mãi không thoát, giận mắng: “Còn không buông ra.”

Sợ lại đánh thức hai nhóc, giọng Diệp Trọng Cẩm rất nhỏ, cũng vì vậy mà không có một chút khí thế nào, ngược lại rơi vào tai Cố Sâm nghe như đang làm nũng, khiến cho hắn càng ngứa ngáy khó nhịn.

Khí tức của Cố Sâm rối loạn, nắm chặt cổ chân thiếu niên, thình lình kéo mạnh một cái ôm luôn người vào lòng, vén lên vạt áo mỏng manh của đối phương, lòng bàn tay nóng rực châm lửa trên da thịt Diệp Trọng Cẩm. Thân thể thiếu niên mười lăm mười sáu tuổi như chồi liễu non vừa nhú đầu xuân, ngây ngô lại yếu mềm như vậy, một dã thú phải ăn chay lâu như hắn bất ngờ ngửi được hương thịt thơm ngát gần ngay trước mắt, thử hỏi lòng dạ nào mà nhịn được.

Lòng bàn tay thô ráp mang theo rất nhiều vết chai ma sát lên da thịt non nớt khiến Diệp Trọng Cẩm rùng mình, mặt y đỏ bừng, ngăn lại bàn tay đang làm loạn của nam nhân, nhỏ giọng đe dọa: “Ngài muốn làm gì, trời sắp sáng rồi, ngài còn không mau đi, để phụ thân và ca ca ta bắt gặp, ngài có quả ngọt để ăn đó.”

Cố Sâm cực kỳ bất mãn: “Dù sao thì bọn họ cũng không giết được trẫm, rõ ràng và vợ nhỏ của mình, cớ sao trẫm lại không được chạm?”

Dứt lời nhanh chóng bắt lấy chồi non chưa hiểu sự đời của thiếu niên vào tay xoa nắn, ngực Diệp Trọng Cẩm giật thót một cái, không kiềm được bật ra tiếng rên khe khẽ.

Cố Sâm nhướng mày, nửa như bất ngờ, nửa lại như hiểu rõ, kéo chăn đắp lên người y, áp xuống hôn lên gương mặt nóng bừng của y mấy cái.

“Ngày mai trẫm lại tới tìm A Cẩm.” Lần này hoàng đế ra đi trong tâm thái rất hài lòng hả dạ.

Diệp Trọng Cẩm ủ trong chăn, nhịp tim nhảy bang bang trong ngực, vừa rồi… là… là cảm giác gì thế?

===========

Hết chương 111.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.