Yến hội qua quá nửa thái hậu đã thấm mệt, thái hậu đã qua cái tuổi thích náo nhiệt từ lâu, miễn cưỡng chống đỡ đến tận lúc này cũng chỉ để trình diễn tiết mục hoàng gia mẫu tử tình thâm trước mặt bá quan văn võ.
Hoàng đế ngỏ ý muốn đưa thái hậu hồi cung bị thái hậu xua tay ngăn lại: “Quốc yến không thể không chủ, hoàng đế nên ở lại chủ trì đại cục, hoàng hậu đưa ai gia hồi cung là được rồi.”
Hoàng hậu cung kính đáp lại một tiếng rồi đỡ một bên tay thái hậu, quan hệ mẹ chồng nàng dâu tốt đẹp như vậy không hẳn chỉ là diễn trò, năm xưa thái hậu vừa mắt nữ nhi Mục gia đoan trang hiền thục nên đã đứng ra làm chủ, lúc ấy cũng không ngờ tiểu nữ Mục gia là một cô nương tốt hiếm gặp, chỉ tiếc người quá đoan trang thường không biết cách lấy lòng nam nhân, hoàng đế cũng vì vậy mà dần lạnh nhạt với hoàng hậu, trái một Lan quý phi, phải một Lệ phi, người bên cạnh hoàng đế tới lui không ngớt, nhưng bao năm qua chưa một ai thành công thay thế được địa vị của hoàng hậu.
Hơn ai hết, thái hậu hiểu lòng nam nhân không phải nữ nhân muốn là có thể làm chủ được, huống chi người nam nhân này không phải người thường, người ấy là chân long thiên tử, là vua của một nước, cho nên ngươi chỉ có thể hận trong lòng chứ không thể tranh, nếu không nhờ bụng hoàng hậu không chịu thua kém, sớm ngày sinh ra đích tử, bằng không đứa con dâu này của bà e là đã buông xuôi mọi thứ từ lâu, họa chăng đến cả dáng vẻ ôn hòa cũng chẳng còn hơi sức để mà duy trì tiếp.
Sau khi hai nữ nhân tôn quý nhất Đại Khâu đi rồi, người thoải mái nhất ấy vậy mà lại là Khánh Tông đế, suốt đêm phải đối diện với gương mặt lạnh của hoàng hậu Khánh Tông đế đã phiền chán sắp không chịu được, quét mắt nhìn xuống nhóm phi tần bên dưới, thoáng cân nhắc một hồi, đoạn, cất giọng gọi Lan quý phi đến bên hầu hạ.
Lan quý phi là người theo bên cạnh hoàng đế nhiều năm, từ lúc Khánh Tông đế còn là thái tử đã vô cùng sủng ái vị quý phi này. Lan Hân tuy chỉ là con gái của một quan viên Ngũ phẩm bình thường, vậy mà vừa vào cửa đã trực tiếp nhấc lên là trắc phi của thái tử. Hiện nay hậu cung của Khánh Tông đế dưới ghế hoàng hậu chỉ có duy nhất một quý phi là nàng. Lan quý phi tuổi đã gần ba mươi, nhưng mỗi một cái chau mày hay một nụ cười duyên hời hợt thoáng qua vẫn động lòng như dĩ vãng.
Hôm nay nàng khoác lên người bộ cẩm sam màu tía thêu mẫu đơn, mái tóc dài được búi thành một kiểu vô cùng đơn giản, trang sức cũng chỉ có một cây thọ trâm ngang qua búi tóc. Vén lên ống tay áo thướt tha, nâng lên một vò quế hoa nhưỡng ngự dụng, tao nhã châm đầy chén rượu.
Khánh Tông đế nhìn sườn mặt của nàng, trầm mặc qua đi, bỗng nhướng mày hỏi: “Sao không thấy Ngũ hoàng nhi đâu?”
Cố Hiền vừa nghe thấy chữ “Ngũ” thoát ra từ miệng đế vương, hồn vía như muốn thoát luôn khỏi xác, chính gã vừa nãy hại lão Ngũ rơi xuống sông chứ đâu, thằng ngốc kia xưa nay thân thể yếu như cục bột, phỏng chừng không bệnh nặng một trận thì cũng phải uống mấy chén sâm nóng rồi ủ trong chăn ròng rã một đêm, làm gì có sức ló mặt đến yến hội để rồi chịu tội, huống chi thằng ngốc đó nào giờ không cho người ta cảm giác có một người như thế tồn tại, nếu không phải ở trường hợp đặc biệt quan trọng, thừa hay thiếu cũng chẳng ai hơi đâu mà nhớ tới.
Phụ hoàng sao lại đột nhiên hỏi tới nó?
Cố Hiền kinh hoảng, miệng lưỡi như líu lại: “Khởi bẩm phụ hoàng…”
“Hồi phụ hoàng, tiểu Ngũ khi nãy dạo chơi ở Ngự hoa viên vô ý rơi xuống sông, hiện đang tĩnh dưỡng trong cung, không thể tham gia yến hội cùng phụ hoàng, mong phụ hoàng thứ tội.” Cố Sâm lạnh nhạt cắt ngang.
Khánh Tông đế chau mày, thình lình đập bàn quát: “Đang yên đang lành sao lại rơi xuống sông? Thị vệ trong cung đều là vật trang trí cả sao? Người nhiều như vậy cả một đứa trẻ cũng không trông coi được thì còn làm nên trò trống gì?”
Hoàng đế nổi giận, quan viên ngồi dưới không ai dám thở mạnh, như sợ cơn giận của đế vương bỗng dưng chuyển hướng ụp xuống đầu mình.
Người bất an nhất hiển nhiên là Cố Hiền, chuyện là do gã khơi ra trước, nếu Cố Sâm nói ra chân tướng trước mặt bá quan văn võ, phụ hoàng ắt sẽ đòi lại công đạo cho lão Ngũ, nếu không mai này chuyện hoàng đế hà khắc với Ngũ hoàng tử truyền khắp thiên hạ, tôn nghiêm thiên tử chẳng phải ném thẳng xuống sông ư? Cố Hiền siết chặt nắm tay, trong lòng hận huynh đệ nhà họ Diệp thấu xương thấu tủy, nếu không phải hai thằng ranh này lắm miệng thì Cố Sâm làm sao biết rõ ngọn nguồn được? Nhất định là hai đứa nó!
Trái với những gì Cố Hiền nơm nớp lo sợ, Cố Sâm lạnh nhạt nói: “Tiểu Ngũ vô tình nghe mấy cung nhân nói về tập tục cầu phúc trên hoa đăng, lòng tiểu Ngũ xưa nay luôn cảm niệm phụ hoàng, nhân dịp này lén cung nhân coi sóc chạy đến Mộc Phương Hà thả hoa đăng cầu phúc. May được nhị công tử phủ Việt Quốc Công tình cờ đi ngang qua kịp thời cứu được.”
Cố Hiền âm thầm thở ra một hơi dài nhẹ nhõm, tuy gã không hiểu vì sao Cố Sâm bẻ cong sự thật, nhưng gã không ngu gì đứng ra vạch trần.
Khánh Tông đế nghe đến mấy chữ “tập tục cầu phúc trên hoa đăng” thì ngây người một lúc thật lâu.
Năm Lệ phi mang thai, ông cũng đưa nàng đến bờ Mộc Phương Hà thả hoa đăng, cầu nguyện cho hoàng nhi chưa xuất thế một đời bình an vui vẻ.
Ông khi ấy đã nói rằng, nếu không phải phụ hoàng có lệnh, thái tử không phải đích tử thì không được, bằng không hoàng nhi của bọn họ nhất định sẽ là thái tử tương lai.
Lệ phi là người không tranh với đời, nghe vậy chỉ cười đáp: “Nô tỳ thật lòng không mong hoàng nhi làm thái tử, làm thái tử rất vất vả, giống như bệ hạ vậy, ngày nào cũng phải xem công văn đến tận khuya, nô tỳ nhìn mà đau lòng, hơn nữa nô tỳ cảm thấy hoàng nhi của chúng ta hẳn là giống nô tỳ, là cái loại hết ăn lại nằm, chỉ cần hoàng nhi được tự tại bình an là nô tỳ đã mỹ mãn lắm rồi, chờ khi nó trưởng thành, bệ hạ phong nó làm Tiêu Dao vương, như vậy là tốt nhất.”
Nàng nói, nàng mong hoàng nhi của bọn họ một đời tự tại bình an, sau này phong nó làm Tiêu Dao vương là tốt nhất.
Lòng Khánh Tông đế như bị ai dùng kim đâm vào, sau khi Lệ phi qua đời, ông luôn oán hận đứa con đã hại chết mẹ mình ấy… Lệ phi của ông, Uyển Nhan của ông, vì đứa bé đó mới bỏ lại ông, ông sao có thể không hận. Nhưng mà, nói thế nào thì trong người nó cũng chảy dòng máu của nàng…
Cố Sâm buông mi che đi âm u vừa lướt qua đáy mắt, hắn biết, người mà phụ hoàng thật lòng yêu cho đến tận lúc này chỉ có một, là nhi nữ của Lục thái y – Lục Uyển Nhan, cũng chính là Lệ phi nương nương đã sớm qua đời.
Lan quý phi chỉ là thế thân mà thôi, ngay từ đầu đã là như vậy.
Năm xưa hoàng hậu, cũng chính là thái hậu hiện tại, bức Khánh Tông đế khi còn là thái tử cưới con gái của Mục thượng thư – Mục Thanh Nhã làm thái tử phi, lúc ấy triều cục bất ổn, thái tử không có lựa chọn nào khác, khi thái tử hai mươi vẫn chưa ổn định, thái hậu lại lần nữa thay con nạp thứ phi. Lan Hân vừa vào cửa đã trực tiếp trở thành trắc phi, thu hết hào quang và sủng hạnh của Đông Cung.
Mấy năm sau, tiên đế băng hà, Khánh Tông đế cuối cùng cũng được đền bù ước nguyện, rước Lục Uyển Nhan vào hậu cung, phong làm Lệ phi, ban Khánh Hòa Cung làm nơi ở cho nàng.
Năm ấy Lan trắc phi đang hoài Tam hoàng tử, Khánh Tông đế chỉ qua loa phong làm Lan tần, chuyện này ngay lập tức trở thành trò cười cho đám hậu cung phi tần. Nhìn Lệ phi và Lan tần đi, ai có mắt mà không nhìn ra nốt chu sa treo trên đầu quả tim thiên tử là người nào, Lan tần người ta thì ra cũng chỉ là thế thân mà thôi, càng đáng cười hơn, thế thân này còn không tự biết thân biết phận, ở hậu cung gây thù chuốc oán khắp nơi, nếu không nhờ có hoàng tử bên cạnh, chỉ e đã chết trong thâm cung từ thuở nào rồi.
Mãi sau khi chân thân qua đời, thế thân mới có giá trị thêm lần nữa.
Chẳng qua Lan quý phi hiện tại không còn kiêu ngạo và ngang ngược như xưa, mấy năm lạnh lẽo giữa thâm cung giúp nàng hiểu ra, mai này nếu có một nữ nhân nào khác giống Lục Uyển Nhan hơn nàng xuất hiện trước mắt bệ hạ, địa vị của nàng khó mà giữ được, nàng chỉ có thể học theo mọi thứ từ Lục Uyển Nhan, từ nét mặt đến dáng vẻ, thậm chí cả tính cách ở trước mặt bệ hạ cũng phải hành xử sao cho thật giống, Khánh Tông đế u mê cũng được, mà tự ngài lừa gạt bản thân cũng được, mấy năm nay nàng vẫn vững gót trong hậu cung người đến kẻ đi này.
Tất cả đã là chuyện xưa, quá khứ nên vùi trong năm tháng, hiện tại không còn ai nhắc lại chuyện xưa, bởi chỉ cần nhắc đến Lệ phi là hoàng đế sẽ nổi giận, hơn nữa hậu cung giờ đây do Lan quý phi một nhà độc đại, làm gì có ai đủ gan đi vạch trần cái sự thật mà vị quý phi duy nhất chốn hậu cung không bao giờ muốn thừa nhận đâu.
Cố Sâm biết những chuyện này là nhờ vào ký ức của đời trước, có một hôm hoàng hậu kể cho hắn nghe những chuyện ngỡ như rơi vào quên lãng nhưng thật chất chẳng khác gì mẩu dằm cắm ở trong tim này.
Đó là năm tiểu Ngũ ra đi, hắn quẩn quanh trong nỗi tự trách, mẫu hậu đã tìm đến khuyên nhủ hắn rằng: “Tất cả là mệnh số cả rồi. Mẫu phi của Du nhi phúc bạc mệnh ngắn, nhưng đổi được tình thâm trọn đời của thiên tử, giờ Du nhi ra đi, Mạc Hoài Hiên kia e cũng sẽ mang theo vướng bận cả đời, là phúc hay họa người sống ở đời làm gì có ai phân được rạch ròi, ai gia đời này làm mẫu nghi thiên hạ, thế nhân ai cũng cho rằng ta cao quý vô song, thật ra ta chẳng có gì so bì với họ… Chẳng thà cứ làm một người phụ nữ bình thường, thành thân cùng một người bình thường, trải qua một cuộc sống bình thường, phu thê cùng nhau răng long đầu bạc.”
Từ đó Cố Sâm đã hiểu lòng của Khánh Tông đế thủy chung chỉ hướng về một người tên Lục Uyển Nhan, tiểu Ngũ là kết tinh của hai người, tuy nhiều năm qua phụ hoàng vẫn luôn giận cá chém thớt, nhưng nào nỡ để đứa con này gặp phải chuyện bất trắc gì.
Quả nhiên, Khánh Tông đế trầm ngâm một lúc rồi trầm giọng: “Gọi Tôn thái y đến Khánh Hòa Cung xem thử, đừng để Ngũ hoàng tử còn nhỏ đã vướng phải bệnh căn.”
Nội thị lĩnh mệnh lập tức đi ngay, Khánh Tông đế cũng không còn lòng dạ nào thưởng rượu, ngồi được một lúc cũng đứng dậy rời yến hội.
Lan quý phi vẫn ngồi nguyên như cũ, nhẹ nhàng vén ống tay áo tự châm đầy chén rượu rồi ngửa đầu uống cạn, rượu này, thật là bỏng rát tâm can.
Diệp Trọng Cẩm mơ mơ màng màng, y cho rằng tửu lượng đời trước rèn giũa được vẫn có hiệu lực ở đời này, ai mà biết mới hai ba hớp rượu đã đầu choáng mắt hoa, còn chưa kể hương vị quen thuộc trên người Cố Sâm cứ vờn tới vờn lui lấp đầy hơi thở, tuyến phòng ngự của y đã bị đánh cho tan tác từ thuở nào rồi.
Mặc dù biết rõ người bên cạnh là một con sói hoang, nhưng dê con đã quen mùi sói như y bị dỗ mãi riết rồi quên luôn phải chạy.
Diệp Nham Bách thận trọng tiến lên từng bước, nghiêm trang hành lễ một cái rồi ôm lấy đứa bé đang nằm sấp trên đùi Cố Sâm, nói: “Đa tạ điện hạ đã chăm sóc khuyển tử, thời gian không còn sớm nữa, thần xin cáo lui trước.”
Cố Sâm nhấc lên khóe môi: “Cô còn có chuyện muốn thương nghị với thái phó, có thể mượn bước trò chuyện một lúc được chăng?”
Khóe miệng Diệp Nham Bách co giật, xoay người đem con mèo nằm trong lòng mình đặt vào lòng Diệp phu nhân, Cố Sâm nhìn theo chóp đầu của Diệp Trọng Cẩm đến tận khi thừa tướng phu nhân vội vàng đi mất mới thu lại ánh nhìn, quay lại giơ tay làm động tác thỉnh với Diệp Nham Bách.
Dưới ánh trăng tròn đầu tiên của năm mới, pháo hoa từ Vạn Thịnh điện đồng loạt phóng lên nở rộ giữa khoảng không, thắp sáng cả vùng trời.
“Không biết thái phó có còn nhớ, cô từng hỏi, người cảm thấy ai đủ khả năng làm thư đồng cho cô?”
Diệp Nham Bách thận trọng đáp: “Thần nhớ rất rõ.”
“Khi ấy thái phó đề cử Mạc Hoài Hiên.”
“Chính vậy.”
Cố Sâm cười khẽ một tiếng: “Cô lại thấy, Diệp công tử dường như càng thích hợp. Khoan nói đến tài danh của Diệp công tử, riêng tuổi tác cũng xấp xỉ cô, tư tưởng hẳn cũng gần nhau, sau này thay cô làm việc có thể bớt đi nhiều phiền phức không đáng có.”
“Chuyện này…” Diệp Nham Bách vội vã khom lưng: “Khuyển tử tính tình ngoan cố, chỉ sợ mai này mạo phạm điện hạ, khiến điện hạ không vui, như vậy không phải là đại tội hay sao? Huống cho khuyển tử chỉ một lòng múa bút đùa văn, chí không ở quan trường, thỉnh xin điện hạ suy xét.”
Cố Sâm giơ tay ngăn lại lời Diệp Nham Bách: “Cô không ép người. Thừa tướng cho hai người con, hẳn cũng nên buông một, cô nói có đúng không?”