Kim Ngọc Kỳ Ngoại

Chương 96: Ý Trời Khó Trái



Biên tập: Ginny.

Diệp Trọng Cẩm nhìn hốt hoảng hiện ra trên mặt nam nhân, hừ lạnh một tiếng rồi bỏ vào nội thất. Bên cạnh cửa sổ đặt một cây đàn tranh, y bước tới gần, thuận tay gảy nhẹ lên dây đàn vài cái.

Cố Sâm híp mắt lẽo đẽo theo sau, hạ giọng hỏi: “A Cẩm, vừa rồi A Cẩm nói đùa thôi đúng không?”

Trên đời nào có chuyện đế vương phải gả cho người khác?

“Ai thèm đùa với ngài.” Diệp Trọng Cẩm ngồi xuống trường kỷ, chống cằm nhìn Cố Sâm: “Bệ hạ, kỷ sở bất dục, vật thi vu nhân [1], đạo lý sơ thiển này ngài hẳn là hiểu mà.”

[1] Kỷ sở bất dục, vật thi vu nhân: tự mình không làm được, cớ gì bắt người làm.

Cố Sâm nhíu mày, bước qua ngồi xuống cạnh bên, rồi lại không chịu trống trải mà duỗi tay kéo người ôm vào lòng. Diệp Trọng Cẩm giãy mấy cái vẫn không thoát được, tức giận quay đầu trừng lại.

Cố Sâm cười cười, cúi sát tai y thì thầm: “Cũng không hẳn là không thể, chẳng qua có một vài chuyện, phải lên giường mới có thể phân rõ trắng đen, A Cẩm nói có phải không?”

Dứt lời, đầu ngón tay đã lần mò chạm tới bụng dưới của thiếu niên tìm kiếm gì đó, Diệp Trọng Cẩm trợn mắt, vội vàng muốn chặn lại, lại bị Cố Sâm dễ dàng ngăn cản, lòng bàn tay lưu luyến ở bụng dưới mang theo nhiệt độ cực nóng, cách một lớp quần áo vẫn truyền đến da thịt non mềm, nơi chưa từng bị ai chạm vào ấy của Diệp Trọng Cẩm lập tức phát ra tín hiệu nguy cấp.

Chỗ của bọn họ chỉ cách gian ngoài bởi một tấm bình phong lưu ly mạ vàng, thanh âm trò chuyện giữa Cố Du và Mạc Hoài Hiên truyền vào nội thất rất rõ, điều này càng khiến cho Diệp Trọng Cẩm hoảng sợ.

“Ngài… ngài muốn làm gì…” Thanh âm run rẩy của thiếu niên rót vào tai như một loại phong tình mời gọi.

Cố Sâm tăng thêm lực trên tay, cười khẽ: “Cứ cho là trẫm cam tâm tình nguyện ủy thân dưới người A Cẩm đi, nhưng nơi này… có vẻ như không gánh nổi dã tâm của A Cẩm rồi.”

“Ngài…”

“A Cẩm, giữa thiếu niên và nam nhân, khác biệt rất lớn, A Cẩm đã hiểu chưa?”

Mặt Diệp Trọng Cẩm nháy mắt đỏ bừng, từ nhỏ y đã uống rất nhiều thuốc bổ kéo dài tuổi thọ, so với bạn bè cùng lứa thì phát dục chậm hơn, hiện đã gần mười lăm nhưng thân thể vẫn chưa phát triển như bao thiếu niên khác, đến mức bị nam nhân này pha trò như vậy.

Cố Sâm hôn lên má y, cong môi nói: “A Cẩm đừng vội, dù sao A Cẩm cũng còn nhỏ, sau này biết đâu sẽ có cơ hội.”

Nói xong, lại áp vào tai y, mập mờ gọi một tiếng: “Phu quân.”

“…”

Đây không phải là bị y ép vào khuôn khổ, đây rõ ràng là khiêu khích trắng trợn, Diệp Trọng Cẩm càng nghe càng giận.

Y đẩy bàn tay đang làm loạn của Cố Sâm ra, cả giận mắng: “Cố Sâm, ngài thật đáng giận!”

Đế vương nhướng mày, bày ra vẻ mặt khó hiểu: “A Cẩm muốn nghe, trẫm đã gọi, sao vẫn không hài lòng?”

Diệp Trọng Cẩm sửa sang lại y phục, không muốn tranh cãi thêm câu nào với cái người này nữa, da mặt người này không phải là da người bình thường rồi, nào có nam nhân nào vô liêm sỉ trắng trợn như vậy, y cãi không lại.

Bình ổn lại hô hấp rối loạn, Diệp Trọng Cẩm hắng giọng, nói vọng ra ngoài: “Vương gia, Thành vương phi có lẽ đang rất nóng lòng, chúng ta mau đến Triều Phượng Lâu thôi.”

Cố Du đáp được, lần lượt cáo từ với hoàng huynh và Mạc Hoài Hiên, cùng Diệp Trọng Cẩm rời đi.

Lúc này, Cố Sâm đột nhiên nhìn Mạc Hoài Hiên hỏi: “Du nhi vẫn muốn cưới vương phi ư?”

Mạc Hoài Hiên đáp: “Thần chỉ cần ngài ấy hạnh phúc.”

Cố Sâm trầm mặc một lúc, đoạn, như có điều phiền chán mà nhíu mày, cười xùy một tiếng: “Dáng vẻ này của ngươi thật khiến người ta nhìn mà chán nản.”

Nói xong, cũng phất tay áo bỏ đi.

Mạc Hoài Hiên cười khẽ, thầm nghĩ, đúng thật là rất chán, rõ ràng vốn dĩ không có tư cách xuất hiện trước mắt người ấy, vậy mà vẫn cứ khăng khăng muốn canh giữ bên cạnh như vậy đấy.

Triều Phượng Lâu.

Thành vương phi nắm tay Cố Du, thân thiết hỏi: “Du nhi, con nói ta nghe, hôm nay trong viên có nhìn trúng cô nương nào chưa?” Vừa nói vừa như vô tình liếc mắt nhìn sang An Linh Vi.

Cố Du mở to hai mắt, hiển nhiên là không tiếp thu được tín hiệu của Thành vương phi, chỉ gãi đầu rồi ngây ngô đáp: “Hoàng thúc mẫu, Du nhi không có nhìn trúng cô nương ấy.”

Thành vương phi lại hỏi: “Nếu vậy, Du nhi có chút hảo cảm nào với người nào không? Nhiều cô nương xinh đẹp như vậy mà, con có cảm thấy thích ai đó chút nào không?”

Cố Du bỗng nhớ lại những gì Mạc Hoài Hiên thủ thỉ bên tai mình khi nãy, kết hôn với cô nương khác thì phải thích nàng, phải thương nàng cả đời. Nhưng mà, mình có thể làm được sao?

Nếu mình không làm được, không phải sẽ làm tổn thương cô nương ấy ư? Không phải sẽ vô duyên vô cớ làm lỡ một cô nương tốt ư?

Nghĩ vậy, Cố Du vội vã lắc đầu: “Hoàng thúc mẫu, Du nhi không muốn cưới vương phi.”

Thành vương phi không tán thành: “Mấy chuyện này con đừng nói lung tung, nam nhân đều phải cưới vợ sinh con, Du nhi của chúng ta sinh ra vừa đẹp người vừa tốt tính, có không biết bao nhiêu cô nương nhớ thương con như vậy, nếu con chưa biết chọn ai thì để hoàng thúc mẫu thay con làm chủ, giúp con chọn ra một vương phi thông minh xinh đẹp, con thấy thế nào?”

Cố Du mím môi, nói: “Hoàng thúc mẫu, nếu vương phi thích Du nhi thì phải làm sao?”

Thành vương phi ngây người một đỗi, sau đó bật cười: “Như vậy thì càng tốt mà.”

Cố Du vẫn khăng khăng lắc đầu: “Nếu nàng thích Du nhi, nhưng Du nhi không thích nàng thì nàng sẽ rất đau lòng. Mỗi một cô nương đều mong muốn được gả cho một người tướng công yêu thương mình, Du nhi không phải là một tướng công tốt, không thể thương nàng, cho nên Du nhi không muốn cưới vương phi.”

Y biết cảm giác gả cho một người không thương mình đau lòng đến cỡ nào.

Thành vương phi sững người, không ngờ Cố Du lại có thể nói ra những lời như vậy.

Nàng hỏi y: “Làm sao con biết sau này mình vẫn không thể thương vương phi của mình? Tình cảm giữa người với người thường nảy sinh khi ở chung với nhau, nhất kiến chung tình tuy đáng quý, nhưng đó chỉ là số ít, bây giờ có lẽ con chưa có cảm tình, sau này nói không chừng lại thương người ta thì sao, lòng người ấy mà, là thứ rất dễ đổi thay.”

Lần này Cố Du rất cố chấp, vẫn kiên quyết lắc đầu.

“Không đâu, Du nhi sẽ không thương người khác.”

Thành vương phi dù không phải là người tinh tế thì lúc này cũng nhận ra có điều khang khác, bèn nhẹ giọng hỏi: “Du nhi đã có người trong lòng đúng không?”

Cố Du vội vã xua tay: “Không có, con không có.”

Y đã hạ quyết tâm sẽ không thích Hoài Hiên ca ca, nhưng bảo y thích người khác dường như y cũng không làm được.

Mặt Thành vương phi đầy bất đắc dĩ, đứa trẻ này tâm tư đơn thuần dễ đoán, e là đã thích phải người nào không nên thích rồi, cho nên mới có phản ứng như vậy.

Nàng vỗ vỗ lưng Cố Du, nói: “Nếu đã vậy hoàng thúc mẫu không ép con nữa, có điều, sau này nếu Du nhi có người ngưỡng mộ nhớ phải nói cho hoàng thúc mẫu biết đấy. Du nhi, con phải nhớ rằng, con là Tiêu Dao vương do tiên đế thân phong, mà thiên hạ này, là thiên hạ của Cố Thị, chỉ cần Du nhi thích, không cần biết người đó là ai, hoàng thúc mẫu đều có cách thay con làm chủ, cho dù hoàng thúc mẫu con không thể làm chủ, phía sau con còn có thái hậu, còn có hoàng thượng, luôn có thể toại nguyện con.”

Cố Du cái hiểu cái không gật đầu.

Diệp Trọng Cẩm ở bên kia ngủ tới khi trời tối mịt, An Thị sai người mang áo choàng tới rồi tự tay phủ áo choàng lên người con, trong lúc lơ đãng tầm mắt vô tình chạm phải đôi môi sưng đỏ của con, lòng bỗng tràn lên bao nhiêu là nghi hoặc.

Hội văn kết thúc, nữ nhi của Thông Chính Sử Liễu Tri Chu – Liễu Như Ngọc nổi trội hơn người, xứng danh đệ nhất.

Thành vương phi nhìn La phu nhân, nói: “Liễu tiểu thư mỹ mạo hơn người, tiến lùi chừng mực, tài hoa lại xuất chúng, thật là một cô nương tài mạo song toàn.”

La phu nhân đáp: “Liễu tiểu thư quả thật tài mạo đều xuất chúng, lại trầm tĩnh phóng khoáng, không kiêu không nóng, chỉ tiếc Liễu đại nhân bên kia chỉ là một quan viên địa phương…”

Thành vương phi cười nói: “Liễu đại nhân này trước đây là Tri Phủ Dương Châu, nhưng có chính tích [2] cao, đầu xuân năm nay được triệu kiến về kinh, rất được bệ hạ coi trọng. Hơn nữa, mấy chuyện cưới gả xưa nay không phải vẫn thường là cao cưới thấp gả sao, môn đăng hộ đối chưa chắc sẽ làm nên lương phối.”

 [2] Chính tích: Thành tích làm việc khi tại chức của quan viên.

La phu nhân gật gù, cười đáp: “Vương phi nói chí lý, là thiếp thiển cận.”

Thành vương phi cũng mỉm cười: “Tấm lòng người làm mẹ, bản vương phi hiểu.”

Nói xong, nhìn sang Cố Du đang nhu thuận uống trà, trong mắt Thành vương phi càng đong đầy yêu thương trìu mến.

Khi mặt trời bắt đầu núp sau rặng cây, yến hội cũng đến hồi kết thúc.

Mã xa Diệp gia lộc cộc lăn bánh trên đường núi, Diệp Trọng Cẩm uể oải nằm gối đầu lên chân mẫu thân mình, An Thị vuốt ve tóc con, nhẹ nhàng hỏi: “A Cẩm, hôm nay ở sơn trang con đã gặp ai?”

Diệp Trọng Cẩm thoáng chốc cứng đờ: “Mẫu thân sao lại hỏi vậy?”

An Thị nhìn thẳng vào mắt y, nói: “Tốt xấu gì cũng là miếng thịt rớt từ trên người mình xuống, đương nhiên phải hiểu con mình. Vị khách quý mà Thành vương phi nói là bệ hạ đúng không? Bệ hạ đến Nhị Sơn tìm con?”

Diệp Trọng Cẩm ngồi dậy, cúi đầu buông mắt, khẽ khàng lên tiếng: “A Cẩm gặp riêng bệ hạ khiến mẫu thân tức giận sao?”

An Thị vuốt ve gò má con trai, bất đắc dĩ nói: “Mẫu thân làm sao nổi giận với A Cẩm được, sau này cũng không, mẫu thân chỉ sợ A Cẩm bị thương, bệ hạ… ngài ấy tuy đối xử với con rất tốt, nhưng tình cảm giữa nam tử với nhau khó giữ được lâu dài, huống hồ bệ hạ dù sao cũng phải có ngày lập hậu, ba nghìn mỹ nữ nhập cung, A Cẩm của mẫu thân khi đó phải làm sao đây?”

Diệp Trọng Cẩm lắc đầu, nhỏ giọng đáp: “Bệ hạ sẽ không làm vậy.”

“Con trai ngốc của ta, ngài là hoàng đế, trên vai còn có trách nhiệm truyền thừa huyết mạch hoàng thất, nào có chuyện hoàng đế không thú phi lập hậu?”

Diệp Trọng Cẩm hỏi ngược lại: “Nếu ngài ấy làm được thì sao?”

An Thị nhíu mày: “Nếu vậy thì bệ hạ quá hồ đồ rồi. Người bình thường thâm tình sẽ được thế nhân khen ngợi, nhưng đế vương thâm tình, tiêu phòng độc sủng, từ trước đến nay chỉ mang tới bất hạnh, vô luận là đối với bệ hạ hay là với con, ai cũng không tránh được.”

Người làm quân vương, lòng ôm thiên hạ là chính đạo, sa vào ái tình là mê muội.

Diệp Trọng Cẩm thở dài, ủ rũ nói: “Những gì mẫu thân nói hài nhi đều hiểu, nhưng người sống ở đời cũng nên sống vì mình, nếu cuộc sống cứ dựa vào ánh mắt người khác, cuối cùng không phải là sống một đời giả dối không có lấy một ngày nào là vui vẻ ư?”

“A Cẩm, con…”

“Mẫu thân, bệ hạ không có A Cẩm sẽ không sống nổi, A Cẩm thích bệ hạ, không muốn thấy ngài đau khổ. Đời này, bệ hạ không rời, A Cẩm cũng không bỏ.”

Nói xong câu ấy, lòng y bỗng sáng tỏ lạ kỳ. Thì ra lại đơn giản đến thế, nhưng vì sao khi ở trước mặt người ấy lại chẳng thể nói nên lời.

Mày An Thị càng nhíu chặt, trầm giọng: “Con còn quá nhỏ, đừng vội khẳng định mọi chuyện sớm như vậy.”

“Năm đó khi phụ thân và mẫu thân quen biết cũng chỉ mới mười sáu tuổi, lẽ nào mẫu thân cũng cho rằng năm đó tuổi còn nhỏ, chưa cân nhắc được tình cảm của mình?”

An Thị nghẹn lại.

Nàng nhìn gương mặt xuất chúng của con trai, qua hết tháng sau đứa bé này đã mười lăm tuổi.

Nhớ lại năm ấy, thời điểm nàng vừa mang thai A Cẩm, nàng và trượng phu đã vui mừng biết bao, ngóng trông đứa bé này là một khuê nữ, gia đình họ có trai gái song toàn, không cầu gì hơn thế nữa.

Cuối cùng, lại vì một thánh chỉ tứ hôn, phá hủy hết thảy nguyện vọng tốt đẹp của phu thê nàng.

Vì bảo vệ gia tộc nhà họ Diệp, không thể trở thành quân cờ cho hoàng thất lợi dụng, bọn họ tàn nhẫn tổn thương một sinh linh bé nhỏ chưa kịp chào đời, vốn tưởng rằng làm vậy là đã có thể chặt đứt gút mắc giữa Diệp gia và hoàng thất, nào ngờ được sinh linh bé nhỏ ấy không những không chết, mười lăm năm sau còn hóa thành một gút mắc không thể gỡ.

Con cháu của Diệp Thị, lại động lòng với đương kim thiên tử.

Có thể đây là báo ứng của phu thê họ, báo ứng bọn họ năm xưa đã tàn nhẫn sát hại cốt nhục trong bụng mình.

An Thị nở nụ cười chua xót, vuốt ve gương mặt con, lẩm bẩm: “Không lẽ… thật sự là ý trời khó trái…”

===========

Ht chương 96.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.