Kim Ngọc Lương Duyên, Tuyệt Thế Hàn Vương Phi

Chương 103-1



Editor: An Kin

Ngọt như mật, mềm mại như nước, Yến Kinh Hàn ăn hoài không ngán, muốn ngừng mà không được.

Hắn thích thấy bộ dáng mềm mại của nàng, thích nghe âm thanh ngâm khẽ tràn ra từ khóe miệng nàng trong lúc lơ đãng, thích dáng vẻ thiên kiều bá mị, tiêu hồn thực cốt của nàng.

Trong tiếng thở gấp, Yến Kinh Hàn ngẩng đầu lên, kề sát bên tai Lam Linh, thanh âm cực kỳ mê hoặc, "Nói cho ta biết, nàng muốn bạc để làm gì?"

Nghe vậy, hỗn độn trong đầu Lam Linh nháy mắt trở nên rõ ràng, hai mắt mê ly chớp một cái đã trong suốt.

"Vương gia, chiêu này kêu là "Mỹ nam kế" " Lam Linh nghiến nghiến răng, đẩy Yến Kinh Hàn từ trên người nàng ra.

Đáng giận! Nàng kém một chút bị hắn ***!

"Là vậy thì sao? Vương phi không phải cũng thích đấy chứ?" Yến Kinh Hàn mặt không đổi sắc, một chút cũng không lúng túng khi bị vạch trần. Ngược lại một bộ Lam Linh cũng không có bộ dáng thua thiệt.

Bị Yến Kinh Hàn đâm trúng tử huyệt, Lam Linh không phản bác được, chỉ có thể mím môi trừng mắt nhìn Yến Kinh Hàn.

Thấy bộ dáng nghẹn khuất của Lam Linh, tâm tình Yến Kinh Hàn rất tốt, thanh âm tựa hồ cũng dịu dàng vài phần, "Nếu vương phi đã là người thông minh, vậy chúng ta nói thẳng vào vấn đề, Bản vương không tin lí do thoái thác của việc nàng cùng Thượng Quan Vân Thụy tiến hành giao dịch, Bản vương cảm thấy nàng có mục đích khác, nàng chủ động thẳng thắn, hay là muốn để Bản vương dùng một lần "Mỹ nam kế" đối với ngươi?"

Lam Linh hít vào một hơi. Yến Kinh Hàn - người này thật sự là khó dây dưa nha, nàng đã chủ động bỏ qua kế hoạch của mình, thế nhưng hắn còn níu lấy không tha. Nàng nên làm cái gì bây giờ?

"Thật ra ta muốn dùng ít bạc vụng trộm mở một tửu lâu." Lam Linh trong nháy mắt liền nghĩ ra một lý do, "Ta biết rõ thân phận của mình. Ta cũng biết sớm muộn có một ngày ngươi nhất định sẽ đuổi ta ra ngoài phủ. Nếu rời khỏi đây, ta nhất định sẽ không về Lam tướng phủ. Ta không nghĩ đến lúc đó ngay cả chỗ đi cũng không có, liền muốn tìm một kế sinh nhai, điều này cũng tính phòng ngừa chu đáo đi."

"Ta biết rõ, nếu ta cầm bạc của phủ, hoặc là ta đem đồ cưới đổi lấy bạc, ngươi nhất định sẽ phát giác, Ta không muốn ngươi biết, liền định lấy bạc của Thượng Quan Vân Thụy bỏ vào túi của mình. Đến lúc đó, ta vụng trộm đi mua tửu lâu, ngươi cũng sẽ không phát hiện."

Lam Linh nói có bài bản hẳn hoi, thật sự như cùng đường, Lông mày Yến Kinh Hàn từ từ nhíu lại.

Đương nhiên Yến Kinh Hàn biết rõ thân phận của Lam Linh, nhưng hắn chưa từng nghĩ tới việc đuổi Lam Linh ra phủ, ngược lại muốn đem Lam Linh trói ở bên cạnh mình vĩnh viễn.

"Chỉ cần ngươi không làm chuyện khiến ta không vui, ta sẽ không đuổi ngươi ra khỏi phủ. Về chuyện này, ngươi có thể yên tâm." Yến Kinh Hàn sít sao ôm Lam Linh vào trong ngực, đưa ra một lời hứa hẹn.

Một lời nặng tựa nghìn vàng, mạnh mẽ dội vào lòng Lam Linh!

Lòng của Lam Linh đột nhiên run lên. Nàng chỉ thuận miệng nghĩ ra vài câu nói dối, định lừa dối để vượt qua kiểm tra, không nghĩ tới lại đạt được lời hứa của hắn, điều hứa hẹn nàng chưa bao giờ nghĩ tới.

Lam Linh vẫn cảm thấy Yến Kinh Hàn thích thân thể của nàng, cũng không rõ ràng thân phận của nàng, cho dù hắn sẽ không giết nàng, sớm muộn cũng có một ngày, hắn chán ghét thân thể của nàng, cũng sẽ đuổi nàng ra ngoài phủ.

Ai mà biết, hắn lại nói hắn sẽ không đuổi nàng ra khỏi phủ?

mặc dù có thời điểm Lam Linh hận Yến Kinh Hàn nghiến răng nghiến lợi, nhưng nàng biết rõ Yến Kinh Hàn là một nam nhân nhất ngôn cửu đỉnh, hắn nói được, nhất định làm được.

Đột nhiên Lam Linh không biết trong lòng cảm xúc gì. Thậm chí vì nàng vừa mới nói dối nên cảm thấy đau lòng, đối với Yến Kinh Hàn trong lòng còn có mắc nợ.

Lam Linh lẳng lặng tựa trong lòng Yến Kinh Hàn, nhẹ nhàng nhắm mắt, trong nội tâm tựa hồ có gì đó sẽ phải phá kén chui ra!

Nàng không muốn nó chui ra, nàng sợ hãi khi để nó đi ra!

Nghĩ đến thân phận của nàng, nghĩ đến nàng cùng Yến Kinh Hàn trong lúc đó không cách nào vượt qua khoảng cách, tâm Lam Linh lại một lần nữa rơi vào mê mang.

"Ngày mai, ta sẽ dẫn nàng đi gặp Thượng Quan Vân Thụy." Yến Kinh Hàn đột nhiên mở miệng, mặc dù không có chỉ ra, nhưng trong giọng nói đã là đồng ý việc Lam Linh muốn cùng Thượng Quan Vân Thụy trao đổi chuyện này.

Nghe vậy, cảm giác mắc nợ trong lòng Lam Linh lại là như dây leo tùy ý sinh trưởng tốt, lần đầu tiên có nghĩ ôm Yến Kinh Hàn*.

Lam Linh chậm rãi đưa tay ra, từ từ vòng qua eo Yến Kinh Hàn, nhưng cũng không có mở miệng.

Cảm thụ được động tác của Lam Linh, thân thể Yến Kinh Hàn đột nhiên cứng ngắc. Hắn còn nhớ rõ, thời điểm Lam Linh chủ động ôm mình trong lúc ngủ mơ màng đêm động phòng và hôm say rượu. Tất cả đều là ở trạng thái không tỉnh táo, mà lúc này, Yến Kinh Hàn biết rõ Lam Linh cực kỳ rõ ràng nàng đang làm cái gì.

Cảm nhận được thân thể mềm mại của Lam Linh dính sát vào ngực mình, Yến Kinh Hàn cảm thấy trong lòng của mình tựa hồ có cái gì đó chậm rãi chảy xuôi, thân thể cũng dần buông lỏng.

"Chuyện này coi như xong, còn lại là ngươi nói với hắn đi." Lam Linh nhẹ nhàng mở miệng, nàng không cách nào ức chế cảm giác mắc nợ đang trỗi dậy mạnh mẽ trong nội tâm, nàng không thích mắc nợ người khác, càng không muốn mắc nợ Yến Kinh Hàn, cho dù phải đi, nàng cũng không thể mang theo cảm giác mắc nợ.

"Làm sao vậy?" Yến Kinh Hàn cúi đầu nhìn xem người cuộn mình ở trong lòng hắn, chính hắn cũng không phát giác ra thanh âm dịu dàng của mình.

"Ngươi đều nói sẽ không đem ta đuổi ra phủ, ta còn muốn bạc mua tưủ lâu làm gì?" Lam Linh than nhẹ một tiếng, nguyên lai chỉ một câu nói dối mà cần phải dùng một trăm câu nói dối khác để chu toàn, dù cho có thể chu toàn, cũng không tránh được chột dạ trong lòng.

Lông mày Yến Kinh Hàn khẽ nhíu. Hắn nhạy cảm nghe được chút hương vị bất đồng ở trong lời nói của Lam Linh. Nhưng hương vị này đến cùng là cái gì, Yến Kinh Hàn cũng không rõ ràng, tựa hồ chỉ có thể hiểu ngầm, không thể biểu đạt ra được.

Yến Kinh Hàn không lên tiếng nữa, lẳng lặng ôm Lam Linh, nghe tiếng sột soạt trong rừng trúc ngoài cửa sổ, lại có một cảm giác năm tháng tĩnh lặng.

Nghe tiếng hít thở đều đều của Yến Kinh Hàn, Lam Linh khó có thể ngủ, nàng cảm thấy nàng càng lún càng sâu ở bên trong vùng đầm lầy. Nàng vốn nghĩ sẽ nhanh chóng rời khỏi đầm lầy, nhưng hiện tại trong lòng lại có một giọng nói hô to, làm cho nàng không thể ly khai, làm cho nàng tiếp tục *!

Về phía trước, có lẽ là xuân hoa rực rỡ, trời cao biển rộng!

Về phía sau, không thể nghi ngờ là vách núi đá cheo leo, vạn kiếp bất phục!

Nàng, nên lựa chọn như thế nào?

"Nàng đang suy nghĩ gì?" Thanh âm Yến Kinh Hàn đột nhiên vang lên ở bên tai, Lam Linh cả kinh, tựa hồ làm chuyện xấu bị bắt.

"Không có nghĩ cái gì, chỉ là không ngủ được." Lam Linh yếu ớt nói một câu, cũng không có ngẩng đầu nhìn Yến Kinh Hàn.

Yến Kinh Hàn sớm cũng cảm giác được Lam Linh không thích hợp, mà những lời này của Lam Linh lại là giấu đầu hở đuôi.

"Nói." Yến Kinh Hàn đưa tay nâng hàm dưới Lam Linh lên, trong giọng nói mang theo khí thế không thể cự tuyệt!

"Ta không muốn làm chim trong lồng" Lam Linh nhìn Yến Kinh Hàn, chỉ là nàng cũng không nói nàng càng không muốn làm một quân cờ để người tùy ý đùa nghịch, bị hắn thời khắc đề phòng.

"Từ ngày mai trở đi, ngươi có thể tự do ra vào." Yến Kinh Hàn cho rằng Lam Linh nói chuyện hắn buộc nàng ở trong viện, không do dự liền huỷ bỏ xử phạt đối với Lam Linh.

"Nhanh như vậy liền không tức giận?" Lam Linh biết rõ Yến Kinh Hàn không hiểu thâm ý trong lời nói của nàng, nhàn nhạt cười, cũng không định giải thích.

Yến Kinh Hàn nhìn lúm đồng tiền Lam Linh như hoa cười, buộc chặt cánh tay, "Ta tạm thời tin tưởng lời nói của nàng, nhưng ta không hy vọng chuyện đó phát sinh lần thứ ba nữa." Yến Kinh Hàn đương nhiên sẽ không nói cho Lam Linh, sở dĩ hắn nguyện ý tin tưởng nàng một lần, đó là bởi vì việc nàng sau sau khi say rượu nói ra hai chữ kia đã khắc thật sâu ở trong lòng của hắn.

Lam Linh nhếch miệng, nàng cũng không ngốc, không có chuyện thì chạy đến đàm Huyền Băng làm gì?

Thấy bộ dáng khả ái của Lam Linh, Yến Kinh Hàn nhanh chóng hôn nhẹ trên cánh môi Lam Linh, "Ngủ đi." Nói xong, Yến Kinh Hàn vuốt mi mắt, nhanh chóng chặn lại một tia vui vẻ xẹt qua đáy mắt.

Cảm giác nhẹ nhàng ôn nhu làm cho ánh mắt Lam Linh dừng thật lâu trên khuôn mặt tuấn mỹ như được chạm khắc của Yến Kinh Hàn, thật lâu, mới mấp máy môi, nhắm mắt.

Ngày thứ hai, sau bữa tối, Yến Kinh Hàn không đi thư phòng giống như ngày thường, mà dắt Lam Linh ra vương phủ, bước chậm trên đường cái.

Hoàng hôn buông xuống, đèn rực rỡ được thắp lên, gió mát thổi nhẹ, mang theo cảm giác sảng khoái!

Yến Kinh Hàn không nói cho Lam Linh hắn muốn dẫn nàng đi nơi nào, chỉ nói là mang nàng đi ra ngoài, Lam Linh cũng không có hỏi tới, tùy ý Yến Kinh Hàn dắt từ từ đi lên phía trước.

Trên đường lớn, người đi đường, người bán hàng rong nhìn đôi Kim đồng Ngọc nữ - Hàn vương gia cùng Hàn vương phi, đều dừng bước lại, lặng lẽ nhìn quanh, xì xào bàn tán.

Thời gian qua, việc Hàn vương gia không thích nữ nhânlà chuyện mọi người đều biết, mà Hàn vương gia vừa mới thành hôn không có mấy ngày, rất nhiều người đã nhìn thấy hắn cùng vương phi của mình hai lần tay nắm tay đi trên đường. Rất nhiều người liền nghĩ không phải là Hàn vương gia không thích nữ nhân, chỉ là lúc trước Hàn vương gia chưa gặp được nữ nhân làm cho hắn thích, xem ra, Hàn vương phi này chính là một nưả đã định của Hàn vương gia.

Bị nhiều người nhìn như vậy, trong lòng Lam Linh cũng không bình tĩnh như bề ngoài.

Nàng cùng Yến Kinh Hàn đến cùng là quan hệ như thế nào? Vợ chồng, hay là *, quan hệ người yêu?

Nói là vợ chồng, hắn thời khắc đề phòng nàng, nàng muốn chạy trốn khỏi hắn;

Nói là người yêu, hắn không yêu nàng, nàng cũng không yêu hắn;

Nói là *, tựa hồ có điểm giống, hắn thích thân thể của nàng, nàng không chán ghét việc bị hắn đụng chạm, nhưng loại quan hệ này nguyên lai là Lam Linh cực kỳ khinh thường, tuyệt không thể thản nhiên mà chống đỡ.

"Ngươi mang ta đi đâu?" Lam Linh không muốn làm cho chính mình một lần nữa lâm vào một mảnh mờ mịt, nhìn về phía Yến Kinh Hàn, nhỏ giọng hỏi.

"Dẫn ngươi đi Thiên âm lâu nghe khúc." Yến Kinh Hàn nhìn Lam Linh một cái, nhàn nhạt mở miệng.

Ách, hắn cũng có thể làm việc lịch sự tao nhã này? Lam Linh nhìn Yến Kinh Hàn, nàng vẫn cảm thấy Yến Kinh Hàn là kiểu nam nhân ngay cả cười cũng sẽ không, cuộc sống của bọn họ bình thường là đơn điệu và cũ kỹ, ngoại trừ xử lý công vụ chính là ăn cơm, ngủ, sẽ không có cái gì yêu thích hứng thú, chưa từng nghĩ thế nhưng Yến Kinh Hàn đưa nàng đi nghe hát khúc, điều này làm cho Lam Linh có chút kinh ngạc.

Yến Kinh Hàn nhẹ nhàng liếc Lam Linh một cái, cũng không có mở miệng giải thích, càng sẽ khônggiải thích mục đích hắn đưa Lam Linh đi Thiên âm lâu

Thiên âm lâu cách Hàn vương phủ cũng không quá xa. Không đến thời gian hai nén hương, Lam Linh và Yến Kinh Hàn đến phía trước Thiên âm lâu.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.