Kim Ngọc Lương Duyên, Tuyệt Thế Hàn Vương Phi

Chương 104-1



Đang tuyển editor đây, bạn nào không muốn đợi chờ thì nhào vào để chúng ta đều hạnh phúc nào!!!!! Không cần biết tiếng trung, chỉ cần có trách nhiệm, thời gian, máy tính và lòng muốn edit là được!!! Mại dô mại dô!!!

______________________________


Editor: Tử Sắc Y

Bóng đêm yên tĩnh, ánh sáng từ trăng chiếu xuống lốm đa lốm đốm xuống đất, ngẫu nhiên lại có một cơn gió mát mang theo hương hoa, yên tĩnh, tường hòa (an lành hoà bình), tất cả tựa hồ đều rất tốt đẹp.

Chậm rãi đi trên đường cái, dắt bàn tay nhỏ bé ấm áp của Lam Linh, mặc dù trên dung nhan tuấn tú của Yến Kinh Hàn vẫn lạnh như băng, nhưng chỉ có một mình hắn biết rằng giờ phút này hắn đang vui vẻ, hắn thích thời gian năm tháng yên tĩnh đẹp như vậy, thích cảm giác nắm lấy tay nàng, thích sự ấm áp ở trong lòng bàn tay của nàng.

Nhưng mà trong lòng Lam Linh lại không có một chút vui vẻ nào, ngược lại có một cảm giác như mất mác, mang theo nhè nhẹ chua xót, mang theo nhè nhẹ khổ sở.

Lam Linh không muốn nghĩ tại sao nàng lại cảm thấy bị mất mác, nếu biết rõ tất cả sớm đã định, vậy vì sao lại còn mất mác?

"Làm sao vậy?" Yến Kinh Hàn cuối cùng cũng phá vỡ trầm mặc, nghiêng đầu nhìn xem Lam Linh hỏi.

Lam Linh cười cười, "Vương gia, ở trong lòng của ngươi, ta là nữ nhân của ngươi hay là thê tử của ngươi?" Mặc dù trong lòng Lam Linh sớm đã có đáp án, nhưng vẫn không nhịn được mà hỏi ra.

Yến Kinh Hàn mấp máy môi, ánh mắt trong nháy mắt lại trở nên thâm thúy, dừng trên khuôn mặt nhỏ nhắn tuyệt mỹ của Lam Linh, cuối cùng, lại dời mắt về phía trước.

Yến Kinh Hàn không biết phải trả lời như thế nào, chính xác mà nói, hắn vốn không hiểu ý nghĩa thật sự của thê tử, hắn chỉ nghĩ tới Lam Linh là nữ nhân của hắn, ở trên người nàng, hắn có thể có được niềm vui chưa bao giờ có, hắn muốn trói nàng ở bên người.

Theo Yến Kinh Hàn, thê tử chính là nữ nhân bái đường với hắn, còn về phần tương kính như tân hay ân ái lại thêm chim cá tình thâm, thì hắn đều không nghĩ đến, lại càng không nỗ lực làm như thế.

Mà câu hứa hẹn vô cùng coi trọng Lam Linh của hắn cũng chỉ là hắn không muốn để Lam Linh rời khỏi mà thôi, bởi vì hắn thích cảm giác mà thân thể Lam Linh tạo nên, còn về phần những nguyên nhân khác sâu hơn, hắn vốn chưa từng nghĩ tới.

Đối mặt với Yến Kinh Hàn trầm mặc, Lam Linh chỉ nhàn nhạt cười cười, tựa hồ như có chút tự giễu, sớm đã hiểu, cần gì trong lòng còn ảo tưởng?

"Vì sao lại hỏi câu này?" Yến Kinh Hàn tựa hồ như cảm thấy Lam Linh khác thường, cuối cùng cũng lên tiếng, bằng sự hiểu biết của hắn với Lam Linh, hắn biết rõ là Lam Linh chưa bao giờ sẽ hỏi mấy câu râu ria, mỗi một vấn đề nàng hỏi đều mang theo dụng ý.

"Không có gì, chỉ là tương đối hiếu kỳ, tùy tiện hỏi một chút mà thôi." Lam Linh cười cười với Yến Kinh Hàn, trong giọng nói lại rõ ràng mang theo ý lấy lệ.

Nghe vậy, mày kiếm Yến Kinh Hàn cau lại, lúc này chỉ nghe thấy một dàn tiếng vó ngựa dồn dập từ xa đi đến truyền tới, trong nháy mắt Yến Kinh Hàn nhìn sang phương hướng của tiếng vó ngựa truyền, mày kiếm khẽ nhíu lại lần nữa.

Rất nhanh, một người một ngựa xuất hiện ở trước mắt Lam Linh, chỉ thấy người ngồi trên lưng ngựa ăn mặc như một tên binh lính bình thường, hắn đi vào trước Lam Linh và Yến Kinh Hàn, rồi nhanh chóng kéo cương ngừng ngựa, xoay người nhảy xuống ngựa, nhanh chóng chạy vội tới trước Yến Kinh Hàn, nói thầm vài câu ở bên tai Yến Kinh Hàn, trong nháy mắt vẻ mặt của Yến Kinh Hàn cũng rùng mình!

"Ngươi đi về trước đi, bản vương sẽ đến sau đó!" Yến Kinh Hàn nhanh chóng phân phó với tên lính kia.

"Vâng!" Binh lính nhanh chóng lên ngựa, hất bụi mà đi!

"Hạo Nguyệt, ngươi đi theo ta, Lưu Vân đưa vương phi hồi phủ!" Yến Kinh Hàn nói xong, buông lỏng tay Lam Linh.

"Vâng!" Hạo Nguyệt luôn đang cố gắng giảm xuống cảm giác chính mình tồn tại nhanh chóng tiến lên, Lưu Vân cũng lập tức hiện thân.

"Ngươi trước cứ hồi phủ đi, ta sẽ về trễ một chút." Lúc này Yến Kinh Hànmới nhìn về phía Lam Linh.

Lam Linh gật đầu nhẹ, từ trên thần sắc của Yến Kinh Hàn, Lam Linh đoán rằng hẳn là trong quân doanh của Yến Kinh Hàn đã xảy ra chuyện gì rồi, nhất định là hắn phải hoả tốc đi trở về xử lý, còn về phần là chuyện gì, không phải là điều nàng có thể hỏi.

Sau đó, Yến Kinh Hàn dẫn theo Hạo Nguyệt phi thân, nhanh chóng lao đi về phía xa xa.

"Vương phi, hồi phủ thôi." Lưu Vân nhìn thấy ánh mắt Lam Linh dừng lại thật lâu về phía vương gia rời đi, trong lòng có một tia nghi hoặc.

Đột nhiên trong lòng có một chút bất an lướt qua, Lưu Vân quay đầu nhìn chung quanh, cũng không có một chút gì khác thường, nhưng Lưu Vân vẫn không khỏi thêm cảnh giác!

Lưu Vân đi theo Yến Kinh Hàn đã năm năm, chuyện lớn từ cuộc chiến hai nước, chuyện nhỏ từ ám sát sau lưng, loại gió tanh mưa máu gì mà hắn chưa từng gặp? Năm năm rèn luyện khiến cho một thân hắn trở thành nhạy cảm, hắn tinh tường cảm thấy kể từ khi gia rời đi có một luồng sát khí nhanh chóng bao vây về phía bọn họ!

Lưu Vân đã cảm giác được, thì Lam Linh tự nhiên cũng cảm nhận thấy, kiếp trước mười năm hành nghề mỗi ngày không phải đều hành tẩu ở trên mũi đao sao? Đao của kẻ địch còn chưa ra khỏi vỏ, thì nàng có thể tinh tường cảm nhận được sự lợi hại của lưỡi đao!

"Lưu Vân, thời khắc quan trọng nhất phải bảo vệ cái mạng nhỏ của mình, nếu mạng không có, thì tất cả đều chỉ là nói suông." Lam Linh nói xong nhanh chóng chạy vào trong một con hẻm nhỏ.

Lam Linh cảm thấy những sát thủ này tám phần là nhằm về phía nàng, không phải là nàng e ngại bọn họ, mà nàng đang ở ngoài sáng, bọn họ ở trong tối, nàng không thể ở trước mắt bao người mà lộ ra thân thủ, biện pháp duy nhất chính là mượn bóng đêm che chở, xuất kỳ bất ý (đánh bất ngờ), tiêu diệt từng người!

Lưu Vân đương nhiên là hiểu được ý tứ của Lam Linh, nàng nói cho hắn biết là hắn không cần phải ngu ngốc như vậy, vì bảo vệ nàng mà không để ý đến tính mạng của mình, nhưng hắn vẫn không cách nào gật bừa được, mặc dù nàng là nữ nhi của kẻ thù đối mặt với gia hắn, nhưng nàng cũng là nữ nhân của gia mình, nếu đã gia phân phó cho hắn bảo vệ nàng, vậy thì hắn sẽ tận trung làm việc, không làm nhục sứ mạng, cho dù mất mạng, cũng không hối tiếc!

Lưu Vân nhanh chóng truyền đi một đạo mật ngữ hồi phủ, rồi chạy theo Lam Linh vào hẻm nhỏ.

Trong hẻm nhỏ không có một bóng người, lúc này trăng sáng cũng e sợ mà chui vào trong mây, khiến cho bóng tối trong hẻm nhỏ càng đen như mực, thậm chí còn có một chút cảm giác từng đợt rét lạnh.

Lam Linh dừng chân, thấy Lưu Vân vẫn đi theo sau nàng như cũ, cười cười, nhìn về phía Lưu Vân chế nhạo nói: "Lưu Vân, vì một mật thám mà phải giao tính mạng của mình, thật không đáng nha!"

Lưu Vân nhíu mày, đột nhiên cảm thấy hai chữ "Mật thám" từ trong miệng Lam Linh nói ra vô cùng chói tai, mặc dù hắn cảm giác là Lam Linh chính là mật thám do Lam Xảo Phượng phái vào vương phủ.

"Chức trách của thuộc hạ là bảo vệ vương phi an toàn!" Lưu Vân có chút chột dạ, hắn đương nhiên biết rõ chức trách lớn hơn của hắn chính là giám thị nàng.

Lam Linh cười cười, cũng không vạch trần Lưu Vân, lập tức nhanh chóng nhìn qua về phía một nơi trên nóc phòng, trong con mắt nhanh chóng lóe lên một luồng hàn quang!

Trong chớp mắt, Lam Linh và Lưu Vân thấy vài tên hắc y nhân từ trên nóc phòng nhanh chóng nhảy xuống, trong nháy mắt đã đi tới trước mặt bọn họ, mà trong tay của người người đều cầm lấy một loan đao (đao cong) lóe lên hàn quang!

"Các ngươi là ai?!" Lưu Vân nghiêm nghị hỏi, nhanh chóng rút ra bội kiếm ở bên hông.

"Thị vệ Lưu Vân, chúng ta cũng chỉ là phụng mệnh làm việc, chủ nhân muốn mời Hàn vương phi đi theo chúng ta một chuyến, nếu người biết thức thời một chút, thì ngoan ngoãn nhường đường! Nếu không nghe lời, thì đừng trách tại sao ta lại không khách khí!" Một hắc y nhân âm u mở miệng, trong giọng nói mang theo nồng đậm sát khí!

"Vậy gia thật muốn biết sự ‘không khách khí’ cúa các ngươi!" Lưu Vân tràn đầy khinh thường, một đám bọn chuột nhắt này cũng dám uy hiếp hắn, đều muốn chết!

Lam Linh đứng yên không nhúc nhích, ánh mắt nhàn nhạt quét qua mấy người ở trước mắt này một cái, vài căn kim châm không nửa tiếng động đã kẹp tại ngón giữa!

"Muốn chết!" Hắc y nhân phi thân lên, công kích về phía Lưu Vân, phát ra nhiều chiêu tàn nhẫn!

Mấy người khác thấy có một người đứng không nhúc nhích, liền nhìn về phía Lam Linh, mấy người còn lại ùa lên, hoàn toàn muốn cho Lưu Vân biết ít không địch được nhiều!

Lam Linh nhìn tình hình ở trước mắt, sau khi ánh mắt lóe lên, liền nhanh chóng chạy về phía sâu trong con hẻm, mấy tên hắc y nhân kia lập tức đuổi theo.

Lúc hắc y nhân nhìn ra, tưởng là Lam Linh tay trói gà không chặt, hắn muốn bắt giữ nàng quả thực là không cần phải tốn nhiều sức, nhưng mà nhìn thấy bước chân của Lam Linh càng lúc càng nhanh, hắc y nhân cũng không dám chủ quan nữa, mà phi thân một cái chắn trước mặt Lam Linh.

"Hàn vương phi, thâm tàng bất lộ nha!" Lúc này hắc y nhân đã nhìn ra Lam Linh cũng không phải là thiếu nữ yếu đuối tay trói gà không chặt, nàng hẳn là biết võ nghệ!

"Hiện tại các hạ mới nhìn ra có thể là đã quá muộn rồi hay không?" Lam Linh cười cười, nhanh chóng nhìn bầu trời một cái, "Đêm gió hanh (khô) trăng cao, đúng là lúc giết người cướp của, các hạ, ta nói rất đúng sao?"

Lam Linh cười nhẹ khẽ nói, hắc y nhân đột nhiên cảm thấy từng đợt âm phong truyền đến, sát khí từ bốn phía, toàn thân lập tức tràn đầy đề phòng!

"Chỉ như vậy là sợ rồi sao?" Lam Linh nhíu mày, "Xem ra ngươi thật sự không phải là một sát thủ hợp chuyên nghiệp, sát thủ chuyên nghiệp dù cho đao có bị kề trên cần cổ, thì mắt cũng sẽ không nháy một cái, cái chết đối với bọn họ mà nói, chính là kết cục tốt nhất!"

"Ít nói lời vô ích đi, ngoan ngoãn đi theo ta!" Hắc y nhân tuyệt đối không thừa nhận là hắn đang sợ, nghe giọng Lam Linh nói không có vẻ sợ hãi chút nào, lại còn nghe Lam Linh phong khinh vân đạm nói với hắn về đề tài "Sát thủ" này, hắc y nhân đã tinh tường cảm thấy một nỗi sợ hãi từ trước nay chưa từng có, tựa hồ như còn nghe thấy được một luồng hơi thở tới từ địa ngục, khí lạnh từ dưới chân hắn nhanh chóng lan tràn đến khắp bộ phận của thân thể!

Lam Linh cười lạnh một tiếng, hàn quang trong con mắt hiện lên, một châm bạc ở ngón giữa trong nháy mắt bay ra, chỉ trong chớp mắt, hắc y nhân đã ầm ầm ngã xuống đất!

Lam Linh ở trên người hắc y sờ sờ, không nghĩ còn tìm được vài tấm ngân phiếu, trong lòng vui mừng, vội cất ngân phiếu vào trong ngực áo, phi thân một cái lên nóc nhà, rồi nhanh chóng biến mất dưới bóng đêm.

Đối phó với vài tên sát thủ, đương nhiên đối với Lưu Vân chỉ là chuyện nhỏ, không đợi ám vệ từ trong phủ đuổi tới, thì mấy tên sát thủ này đều đã đi gặp Diêm vương rồi.

Lưu Vân vốn là chuẩn bị để lại một người rồi từ miệng của hắn, mà hỏi ra chủ nhân sau một màn này, nhưng không nghĩ tới bên trong răng của những người này đều nhét thuốc độc, hành động vừa thất bại, thì người nọ đã cắn độc tự tử.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.