Kim Ngọc Lương Duyên, Tuyệt Thế Hàn Vương Phi

Chương 106-1



Editor: An Kin

Yến Kinh Hàn cố ý nói dối, hơn nữa Lam Xảo Phượng đối với Lam Linh hiện tại cũng không thập phần hiểu rõ, thế nên, Lam Xảo Phượng vẫn cho là Lam Linh quả thực bị bắt đi, căn bản không nghĩ đến việc Lam Linh tự mình trốn. Vì vậy, bà ta chỉ tập trung tìm xem ai dám to gan lớn mật bắt Lam Linh đi, mà không bày ra thiên la địa võng đuổi bắt Lam Linh, đồng thời cũng liền bỏ lỡ thời cơ tốt nhất khi Lam Linh xuất hiện ở lạc thành.

Vốn chuyện Lam Kim Châu treo cổ tự tử tự sát đã làm cho Lam Trí Thân nhức đầu không thôi, không nghĩ vấn đề đau đầu còn ở đằng sau. Chuyện của Lam Linh so với Lam Kim Châu quan trọng hơn nhiều. Lam Kim Châu dù cho chết, đối Lam gia cũng không có bao nhiêu tổn thất, nhưng so với Lam Linh thì không giống nhau.

Thái hậu tỉ mỉ nuôi dưỡng Lam Linh ba năm.Vì để thuận lợi gả nàng cho Yến Kinh Hàn hao hết tâm huyết, mục tiêu dự tính càng ngày càng gần, không nghĩ tới trong lúc mấu chốt này lại xảy ra chuyện như vậy. Lam Linh nếu như là chết, hoặc bị làm nhục, kế hoạch của bọn họ sẽ thất bại trong gang tấc.

Nghĩ đến những điều này, Lam Trí Thân hận không thể đem người bắt Lam Linh ra lóc từng miếng thịt.

"Thái hậu bớt giận. Hiện tại, chuyện quan trọng nhất là phải nhanh chóng tìm Linh nhi trở về, tránh đêm dài lắm mộng." Lam Trí Thân hạ triều liền bị Lam Xảo Phượng mời vào cung, xảy ra loại chuyện như vậy, nhất định phải thương lượng thật tốt, tìm ra kế sách ứng phó.

"Điểm này, ai gia tự nhiên hiểu." Lam Xảo Phượng đè ép lửa giận trong lòng, "Nhưng bây giờ vấn đề đến cùng là ai bắt Linh nhi, chúng ta đều không biết, như thế nào đi tìm?"

"Thái hậu, dám động đến Linh nhi, toàn bộ đông sở, cũng chỉ có người của 3 phía, đầu tiên làYến Kinh Hàn, nếu hắn muốn dùng Ưng Nhãn, trừ khi hắn nghĩ loại trừ người ngoài; thứ nhì là người của hoàng thượng, loại trừ Linh nhi, đối với hắn mà nói, chẳng những đả kích Lam tướng phủ, mà còn giúp lùi kế hoạch của Thái hậu một cách vô thời hạn, mặc dù là cho Yến Kinh Hàn một đại ân, nhưng tổng thể mà nói thì lợi nhiều hơn hại; thứ ba là Mộ Dung Tiếu Trần, người này mặc dù quá hiểu đạo làm quan, nhưng cũng không nhiệt tình với công danh lợi lộc, hắn ái mộ Linh nhi ba năm, muốn thuê Ưng Nhãn mang Linh nhi cao chạy xa bay cũng không phải là không thể, nhưng để cho thần nghi hoặc chính là, hôm nay hắn thượng triều hạ triều giống như thường ngày, cũng không có một chút khác thường, rất là làm cho người nghĩ không ra." Lam Trí Thân chậm rãi nói, phân tích đầy đủ, lập luận sắc sảo.

Lam Xảo Phượng gật nhẹ đầu, lửa giận trong lòng đã từ từ lui xuống, "Ai gia nghĩ, việc Yến Kinh Hàn muốn bỏ Linh nhi không giả, nhưng với sự kiêu hãnh về thế lực của mình, hắn căn bản không cần Ưng Nhãn giúp, hơn nữa, phản ứng sau đó của hắn, hắn cũng là trúng kế sách của người khác, cho nên, Ai gia cho rằng chuyện này không phải là hắn làm."

"Không phải là Yến Kinh Hàn làm, cũng không phải là Mộ Dung Tiếu Trần làm, vậy nhất định là Hoàng thượng làm?" Lam Trí Thân vẫn có một chút hoài nghi, hắn cảm thấy có chỗ nào không đúng, nhưng rốt cuộc là chỗ nào, hắn cũng không được.

Đáy mắt Lam Xảo Phượng nhanh chóng xẹt qua một tia âm ngoan, tùy tiện nói: "Mặc kệ có phải là hắn làm hay không, trước khi đạt được, chúng ta vẫn không thể động đến hắn!"

Lam Trí Thân đương nhiên hiểu ý tứ trong lời nói Lam Xảo Phượng, vuốt vuốt chòm râu, khẽ gật đầu.

"Chuyện này ngươi không cần phải để ý đến, ai gia sẽ phái người tìm kiếm Linh nhi, nhất định sẽ tìm nàng về trong thời gian ngắn nhất." Lam Xảo Phượng biết rõ nuôi binh nghìn ngày, dùng binh một giờ, nàng dưỡng bọn họ nhiều năm như vậy, cũng đến lúc bọn họ xuất lực vì nàng.

"Vâng." Lam Trí Thân tự nhiên là đối với Lam Xảo Phượng nói gì nghe nấy, không có ý kiến.

"Còn có, quản giáo Lam Kim Châu thật tốt! Đừng để nàng chọc ta thêm nữa!" thanh âm Lam Xảo Phượng trầm xuống. Bà đương nhiên nghe nói chuyện Lam Kim Châu treo cổ tự tử, oán hận Lam Trí Thân sao lại sinh ra một nữ nhi ngu xuẩn như vậy, không tận lực phục vụ Lam gia thì thôi, còn làm chuyện mất mặt cho Lam gia!

"Dạ." Vừa nghĩ tới Lam Kim Châu, Lam Trí Thân cũng không khỏi lộ ra một tia ghét bỏ.

"Mau chóng tìm cho nàng một gia đình để gả đi, càng xa càng tốt!"

"Dạ." Lam Trí Thân vội vàng lên tiếng, mặc dù ông đã bảo Ôn nương tìm nhà chồng cho Lam Kim Châu, nhưng ông cũng không nói, ông biết rõ bản tính hiếu thắng của muội muội mình, nàng không thích người khác nghĩ trước nàng, cho dù là thân ca ca cũng giống vậy.

Lam Linh đi theo nha đầu qua chín khúc cong mười tám khúc quẹo, cuối cùng đi tới một tòa cao vút trong mây phía trước núi lớn, nhìn núi cao hùng vĩ nguy nga trước mắt, Lam Linh nhìn nha đầu cười cười, "Cô nương, ngươi không phải là nói cho ta biết, sơn trại của ngươi ở trên núi đấy chứ?"

"Công tử thật thông minh, như vậy liền đoán được." Nha đầu nhếch miệng cười một tiếng, đá lông nheo với Lam Linh.

Lam Linh khóe miệng giật giật, nhanh chóng thu lại nụ cười trên mặt, thanh âm trầm xuống, "Cô nương, nói thật đi."

Lam Linh sớm hoài nghi thân phận của nha đầu kia. Mặc dù nàng m giả dạng còn giống một sắc nữ thổ phỉ rất tốt, nhưng đôi mắt to, trong suốt sáng đã bán đứng nàng, một người dựa vào cướp bóc mà sống, thậm chí còn là một nữ nhân, làm sao có thể có một đôi mắt trong suốt, sáng như vậy? Chỉ sợ sớm đã vẩn đục rồi.

Nhìn núi cao nguy nga trước mắt, Lam Linh lại có cảm giác đây là một đầm rồng hang hổ, nghĩ thế nào cũng thấy một sơn trại lấy cướp bóc mà sống đều không phù hợp với núi cao như vậy, vì thế, Lam Linh cảm thấy những gì nha đầu kia nói đều là giả, nàng chỉ muốn dẫn mình tới chỗ này.

Nha đầu nhìn nhìn ánh mắt Lam Linh tản ra vô cùng cơ trí, lại nhìn một chút gò má lạnh lùng của nàng, bĩu môi, bất đắc dĩ nói: "Kỳ thật nô tỳ là muội muội của Lăng Sương, nô tỳ cũng là phụng mệnh chủ tử âm thầm bảo vệ tiểu thư."

Lam Linh vừa nghe, một chút nghi hoặc lướt qua trong lòng!

Nếu nha đầu kia cũng biết cả Lăng Sương, có thể thấy lời nói của nàng hẳn là thật, nhưng nàng ta cũng quá thần thông quảng đại đi.

"Làm sao ngươi biết ta nhất định sẽ đi qua chỗ đó?" Lam Linh nhìn nha đầu kia, lên tiếng hỏi, kế hoạch chạy trốn này nàng nhất thời nảy ra, trước đó nàng cũng không biết,làm thế nào mà nha đầu kia có thể đuổi ở trước nàng?

"Tiểu thư, điều này thì ngài phải hỏi chủ tử, nô tỳ cũng là phụng mệnh làm việc." Nha đầu nói xong đem mặt nạ da người lấy xuống, lộ ra một gương mặt thanh tú.

Lời nói của nha đầu này đối với Lam Linh mà nói, nói hay không nói không khác gì nhau, nàng biết không nhìn thấy chủ tử của các nàng, nàng căn bản đừng nghĩ muốn biết gì đó từ trong miệng các nàng.

"Ngươi tên là gì?" Lam Linh cũng không hề rối rắm, hỏi nha đầu.

"Lăng Lộ." Lăng Lộ cười nói, trên khuôn mặt nhỏ nhắn có hai má lúm đồng tiền nho nhỏ, thật là đáng yêu.

Lam Linh cười cười, nàng biết rõ Lăng Sương - Lăng Lộ là hai tỷ muội mặc dù lớn lên có điểm giống nhau, nhưng tính tình như trống đánh xuôi, kèn thổi ngược. Lăng Sương lạnh lùng, độc miệng, Lăng Lộ đáng yêu, nhưng giống nhau chính là, hai nha đầu này đều không phải nha đầu bình thường, thông minh, lanh lợi, lại mang tuyệt kỹ, chủ tử như thế nào mới có nha đầu như vậy? Lam Linh thật muốn gặp chủ tử thần bí, tựa hồ có thể biết trước kia của các nàng.

"Lăng Lộ, ngươi phụng mệnh bảo vệ ta, vậy ngươi hẳn là biết mọi chuyện cần thiết của ta, như vậy, ngươi cũng biết trước nam tử chúng ta gặp là ai, ta nói đúng không?" Lam Linh đột nhiên suy đoán, Lăng Lộ đuổi ở trước nàng, ngăn cản nàng lại, chính là vì để cho nàng phát hiện tung tích Mộ Dung Tiếu Trần, dẫn đến việc tránh Mộ Dung Tiếu Trần, nhưng vấn đề là, vì sao nàng phải làm như vậy? Mộ Dung Tiếu Trần mặc dù thiết kế nàng, nên không đến mức làm thương tổn nàng.

"Tiểu thư, nam tử kia không phải là Tả tướng sao? Nô tỳ còn biết hắn là đuổi theo tiểu thư, nô tỳ sở dĩ ngăn người lại, cũng chính là nhắc nhở người một chút, sợ người chẳng hay biết gì." Lăng Lộ cũng không có giấu giếm, cười nói.

"Đây cũng là tuân theo mệnh lệnh của chủ tử ngươi?" Lam Linh cảm thấy chủ tử của Lăng Lộ dù thần thông quảng đại cũng không thể đang ở đất khách mà có thể biết rõ nhất cử nhất động của Mộ Dung Tiếu Trần. Mộ Dung Tiếu Trần không phải người bình thường.

"Tiểu thư, đây là chủ ý của mình nô tỳ, nô tỳ nhìn ra được tiểu thư không thích Tả tướng, hơn nữa người đã gả cho vương gia, người chắc chắn khi bị Tả tướng dây dưa, liền làm như vậy. Tiểu thư, ngài sẽ không trách nô tỳ chứ?" Lăng Lộ mặc dù hỏi như thế, nhưng hai cái tiểu má lúm đồng tiền trên khuôn mặt nhỏ nhắn thể hiện rõ ràng, nàng căn bản không có một chút lo lắng bị trách cứ.

Nghe Lăng Lộ nói như vậy, Lam Linh lập tức liền nghĩ đến mắt phượng không thấy một tia nhiệt độ của Yến Kinh Hàn, thâm thúy như biển rộng mênh mông!

Lam Linh nhanh chóng nháy mắt một cái, khẽ lắc đầu, muốn lắc đi bóng dáng càng rõ ràng trong đầu kia.

Lúc này, thanh âm Lăng Lộ mang theo một tia trêu tức truyền tới, "Tiểu thư, người đang suy nghĩ gì đấy? Không phải là đang nghĩ vương gia chứ? Nếu đã người nghĩ đến hắn như vậy, làm sao còn muốn chạy trốn? Chẳng lẽ là cùng vương gia chơi trò chơi ta chạy ngươi đuổi theo? Loại trò chơi này, nô tỳ cùng tỷ tỷ vẫn chơi khi còn đi chân trần, hiện tại đã sớm không chơi nữa rồi."

Lam Linh mở to mắt, nhìn Lăng Lộ, đầu đầy hắc tuyến, lại là có chút dở khóc dở cười, nàng có nhàm chán như vậy sao? Ai dám cùng Yến Kinh Hàn chơi trò ta chạy ngươi đuổi theo, trừ phi nàng thật sự là ăn no rỗi việc không có chuyện gì để làm.

"Ngọn núi này tên gọi là gì?" Lam Linh nhanh chóng chuyển hướng đề tài, không để cho Lăng Lộ lại tiếp tục phát huy, nàng sợ trí tưởng tượng của nàng ta quá mức phong phú khiến cho nàng chống đỡ không được.

"Vọng Lạc Sơn." Lăng Lộ đáp, thuận tiện lại giải thích một câu, "Nơi này hướng về phía Lạc Thành phía xa, bởi vậy được gọi là Vọng Lạc Sơn."

"Ngươi dẫn ta đến nơi này, có phải nơi này có chỗ đặt chân hay không?" Nha đầu kia vốn là không phải là thổ phỉ, nên ở đây cũng sẽ không có cái gọi là sơn trại của nàng ta.

"Chủ tử có một khu tòa nhà trên núi này, tiểu thư nếu không muốn trở lại bên cạnh vương gia, lại không muốn bị Tả tướng phát hiện, tạm thời liền ở lại trong nhà chủ tử mấy ngày. Tiểu thư, người cảm thấy như thế nào?" Lăng Lộ nhìn Lam Linh cười hỏi.

"Ngươi không phải là đã sớm biết ta là tị nạn? Còn cố ý nói như vậy?" Lam Linh trừng Lăng Lộ một cái, cảm thấy nha đầu kia là cố ý, nàng hoàn toàn chính là tự vạch áo cho người xem lưng.

Nghe vậy, Lăng Lộ cười khanh khách, "Tiểu thư, nô tỳ còn không phải là vì người sao? Tránh cho người về sau hối hận. Hiện tại người mới rời kinh thành không xa, vương gia đang ùn ùn kéo đi tìm người. Người nha, bây giờ hối hận vẫn còn kịp."

Lam Linh vừa nghe Yến Kinh Hàn tìm nàng, đột nhiên trong nội tâm hiện lên thoáng tư vị khác lạ, có mừng rỡ có mất mát, có ngọt có chát.

"Ta chưa bao giờ biết làm chuyện hối hận." Lam Linh vẫn cho rằng mỗi một lần nàng lựa chọn đều đã trải qua suy tính sâu kỹ, căn bản không có lý do làm cho nàng hối hận! Lúc này đây cũng sẽ không ngoại lệ!

Lăng Lộ nhếch miệng, lập tức cười vui vẻ nói: "Tiểu thư, chúng ta mau núi đi, trên núi cảnh sắc vô cùng đẹp."

"Được."

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.