Kim Ngọc Lương Duyên, Tuyệt Thế Hàn Vương Phi

Chương 114-2



Editor: An Kin

Lam Hân Nhi gắt gao siết chặt tay trong tay áo, móng tay đã đâm vào lòng bàn tay, nhưng lúc này nàng lại không cảm thấy một tia đau đớn nào, trong đầu toàn bộ đều là câu nói của Lam Linh "Tấm lòng trong sáng như bình ngọc"!

Nàng ta (LL) đang âm thầm châm chọc nàng gả cho Yến Minh Hiên mà vẫn đối với Yến Kinh Hàn nhớ mãi không quên.

Nàng có tư cách gì châm chọc mình?

Yến Kinh Hàn là nam nhân nàng yêu năm năm, nếu không phải Thái hậu cản trở từ bên trong, nàng đã sớm là Hàn vương phi.

Nàng ta cũng dám ngấm ngầm châm chọc nàng không tuân thủ nữ tắc!

Trong lòng Lam Hân Nhi giận không kiềm chế được, nhưng nàng biết rõ lúc này không phải là thời điểm nàng có thể phát tác.

"Nguyên lai Bản cung vẫn cho là Hàn vương phi không giỏi nói chuyện, cũng không có cơ hội cùng người nói chuyện, hôm nay Bản cung vừa vặn rảnh rỗi, ngươi theo Bản cung hồi cung nói chuyện đi, vừa vặn cũng có thể bồi đắp tình cảm tỷ muội chúng ta"

Lam Hân Nhi nói xong không đợi Lam Linh trả lời, liền hướng Cảnh Vân cung đi, tựa như Lam Linh nhất định sẽ đáp ứng, cũng nhất định phải đáp ứng cùng nàng hồi cung.

Nghe Lam Hân Nhi nói như vậy, Lam Linh hoàn toàn khẳng định Lam Hân Nhi này tám phần không có ý tốt, nàng ta nghĩ dẫn nàng vào trong cung để nàng lại âm thầm làm chuyện xấu đối phó nàng.

Mặc dù nàng không e ngại nàng ta, nhưng nàng ta dựa vào cái gì bảo nàng đi thì nàng phải đi? Nàng cũng quá coi trọng chính mình.

Lam Linh nhìn Kiều Sở Tâm bên cạnh, thấy Kiều Sở Tâm lông mày hơi nhíu lại, hiển nhiên là không muốn nàng đi đến tẩm cung của Lam Hân Nhi, Lam Linh lập tức khẽ mỉm cười, "Hoàng hậu nương nương, ý tốt của người, nô tì xin nhận, nhưng Thái hậu thường xuyên dạy bảo nô tì, xuất giá phải tòng phu, gả cho Vương gia phải hầu hạ Vương gia hầu thật tốt, hôm nay vì để cho Thái hậu an tâm, nô tì vội vã tiến cung đã trì hoãn không ít thời gian, dĩ nhiên là không thể tiếp tục trì hoãn nữa, nô tì phải về phủ hầu hạ Vương gia, nô tì cáo lui."

Lam Linh nói xong không để ý tới Lam Hân Nhi, bước nhanh hướng cửa cung, khóe miệng Kiều Sở Tâm nhanh chóng gợi lên một tý, đuổi kịp bước chân Lam Linh.

Lam Hân Nhi xoay người lại, thấy bóng lưng Lam Linh rời đi, ánh mắt nhanh chóng lóe lên sát khí, nàng sớm muộn có một ngày sẽ làm nàng ta sống không bằng chết!

Lam Linh mặc dù không quay đầu lại, nhưng nàng lại tinh tường cảm thấy uy hiếp đến từ sau lưng, con mắt nhanh chóng xẹt qua một đạo hàn quang, Lam Hân Nhi này nếu nghĩ muốn chết như Lam Ngọc, nàng tự nhiên cũng sẽ không chùn tay!

Rất nhanh, Lam Linh và Kiều Sở Tâm cùng đi ra cửa hoàng cung, ngồi lên xe ngựa hướng Vương phủ mà đi.

Xe ngựa đi khoảng thời gian chưa đến một nén nhang, Lam Linh nghe thấy Triêu Dương đột nhiên "Thở dài" một tiếng làm cho xe ngựa nhanh chóng ngừng lại, căng lại nói: "Nhạc đại tiểu thư, ngài muốn hù chết thuộc hạ nha!"

Thấy Nhạc Tư Ngữ đột nhiên cản trước mặt xe ngựa, Triêu Dương quả thực bị hoảng một tý, Nhạc đại tiểu thư này dù sao cũng là bảo bối của nhạc quốc công, hắn đánh xe ngựa đụng phải người ta, hắn không chút nghi ngờ Nhạc quốc công sẽ tìm hắn liều mạng. Lấy võ nghệ Nhạc Tư Ngữ, tỷ lệ bị đụng vào rất nhỏ, nhưng hắn vẫn sợ nha.

"Tiểu quỷ nhát gan!" Nhạc Tư Ngữ hừ một tiếng, không để ý tới Triêu Dương nữa, nói với Lam Linh trong xe ngựa: "Tẩu tử, cái gọi là trả lễ lại, hôm nay buổi trưa, ta thỉnh người đi Thúy vân lâu ăn cơm."

Triêu Dương nhíu mày, không phải là bởi vì Nhạc Tư Ngữ nói hắn là tiểu quỷ nhát gan, mà là hắn cảm thấy Nhạc đại tiểu thư này thừa dịp gia nhà mình không ở bên cạnh Vương phi, mời Vương phi ăn cơm vì danh, nhất định là ở có cái chủ ý quỷ gì đây.

Nhạc đại tiểu thư mặc dù cả ngày biến mình giống như nam nhân, thậm chí là tác phong như đại lão gia, nhưng Triêu Dương đã nghe Lưu Vân nói qua, Nhạc đại tiểu thư này tâm tư cũng không đơn giản, nàng thích Tả tướng, lần trước nàng đến phủ ăn chùa kỳ thật chính là thử dò xét Vương phi, còn lần này, Triêu Dương hoàn toàn có lý do tin tưởng nhạc đại tiểu thư này mời Vương phi ăn cơm là có mục đích.

Triêu Dương cũng biết gia nhà mình cùng Nhạc quốc công quan hệ không giống bình thường, Nhạc đại tiểu thư này liên tục xem gia nhà mình là huynh trưởng, nàng sẽ không làm chuyện tình tổn thương Vương phi, vì thế, Triêu Dương thấy Nhạc Tư Ngữ nói như vậy cũng không có lên tiếng giúp Lam Linh ngăn cản.

Lam Linh vén màn che lên, nhìn về phía Nhạc Tư Ngữ, cười nhẹ: "Tư Ngữ, ta hôm nay có việc gấp muốn lập tức trở về phủ, ăn cơm thì không cần, ngươi có chuyện gì nghĩ nói với ta, ngươi liền tiến đến, chúng ta vừa đi vừa nói."

Lam Linh đoán rằng Nhạc Tư Ngữ tìm nàng tám phần lại là vì Mộ Dung Tiếu Trần, mặc dù nàng đã cự tuyệt hắn rõ ràng, nhưng hành động của hắn cũng không phải là nàng có thể quyết định được, chưa kể ở khăn gấm bôi thuốc nước thời gian dài sẽ mất dấu vết, nàng muốn Yến Kinh Hàn nói cho nàng biết đó rốt cuộc là vật gì. Nàng đương nhiên không có thời gian cùng nàng ta ăn cơm.

"Thật sự có việc gấp?" Nhạc Tư Ngữ hỏi một câu, rất là hoài nghi Lam Linh chỉ là coi đây là cái cớ, kỳ thật cũng không muốn cùng mình ăn cơm.

"Thật sự." Lam Linh cười cười.

"Đã như vậy, cơm kia liền miễn, nhưng lời nói lại không thể không nói." Nhạc Tư Ngữ nói một cái phi thân vào xe ngựa, ngồi trên giường nệm, đối Triêu Dương phân phó nói: "Ngươi đi việc của ngươi, ta cùng tẩu tử nói chuyện xong liền đi."

"Dạ” Triêu Dương đánh xe ngựa tiếp tục đi lên phía trước.

Lam Linh nhìn Nhạc Tư Ngữ bắt chéo hai chân, ngồi đối diện với mình, không khỏi cười cười, không lên tiếng, chờ Nhạc Tư Ngữ mở miệng trước.

"Tẩu tử, người nói thật với, nếu người đã chạy trốn, vì sao lại muốn trở lại bên người Kinh Hàn huynh? Người cũng không nên nói cho ta biết, ngươi là bị Kinh Hàn huynh bắt trở lại." Nhạc Tư Ngữ cúi đầu bên tai Lam Linh, nhỏ giọng hỏi.

Nghe vậy, Lam Linh lập tức cả kinh, nàng không nghĩ tới chuyện nàng chạy trốn ngoại trừ Yến Kinh Hàn, Mộ Dung Tiếu Trần, Lăng Sương, Lăng Lộ, thậm chí ngay cả Nhạc Tư Ngữ cũng biết, nàng làm sao lại biết?

Lam Linh không trả lời Nhạc Tư Ngữ ngay, mà là lẳng lặng nhìn Nhạc Tư Ngữ, trong nội tâm đã không khỏi dựng lên một chút phòng bị.

Nhạc Tư Ngữ nhếch miệng cười cười, "Tẩu tử, người không cần nhìn ta như vậy, ta là người mình, Kinh Hàn huynh không bán đứng người, ta tự nhiên cũng sẽ không đem người bán. Người cũng nên biết, Mộ Dung Tiếu Trần chính là cái "Xú nam nhân", ta thích hắn ba năm, từng thề nhất định phải làm cho hắn làm nam nhân của Nhạc Tư Ngữ ta. Cho nên, ta ở chung quanh hắn an bài rất nhiều ám vệ, nhất cử nhất động của hắn đều trốn không thoát đôi mắt của ta, lúc này, vô tình phát hiện chuyện tẩu tử chạy trốn”.

Nhạc Tư Ngữ nhìn Lam Linh, cười đến giống như kẻ trộm, đôi mi thanh tú Lam Linh nhíu chặt, đột nhiên phát hiện, nàng còn tưởng rằng chuyện tình thần không biết quỷ không hay, thế nhưng đều ở dưới mí mắt người khác, đây cũng quá đả kích người, điều này chẳng lẽ chính là có thế lực cùng không có thế lực khác nhau?

Lam Linh cảm thấy bất đắc dĩ, trong nội tâm nghĩ tới nếu muốn ở này cổ đại tạo ra một "Dạ Linh" chỉ sợ ít nhất cũng mất một hai năm, nếu muốn chống lại Lam Xảo Phượng, phỏng đoán càng cần thời gian lâu hơn. Lam Xảo Phượng chắc chắn sẽ không cho nàng thời gian lâu như vậy để phát triển thế lực của mình, trước mắt duy nhất có thể làm đúng là nhân cơ hội.

Trước kia Yến Kinh Hàn từng nói với nàng, hắn từng học võ nghệ ở phủ của Nhạc quốc công, mà Nhạc Tư Ngữ vừa mới nói rõ Nhạc quốc công là người cùng phe với Yến Kinh Hàn, như vậy tựa hồ Nhạc Tư Ngữ có thể làm bằng hữu.

Nghĩ tới đây, Lam Linh khẽ mỉm cười, "Tư Ngữ, mặc dù ngươi xưng hô ta là tẩu tử, đó cũng là nể mặt mũi Vương gia, kỳ thật trong lòng của ngươi ta cũng chính là một người ngoài, nếu là người ngoài, vì sao ta phải nói cho ngươi biết bí mật trong lòng ta?"

Nhạc Tư Ngữ không nghĩ tới Lam Linh nói như vậy, ngơ ngác một chút, lập tức liền hiểu ý tứ Lam Linh, cười nói, "Tẩu tử, ta như thế nào thấy được hương vị hồ ly? Có chút xấu xa nha."

"Phải không?" Lam Linh nhíu mày, biết rõ Nhạc Tư Ngữ tuyệt đối được cho là một cô nương thông minh, lập tức cũng không hề quanh co lòng vòng, "Tư Ngữ, trên đời này không có cơm trưa miễn phí, càng không có người vô duyên vô cớ nói cho người khác biết bí mật của mình, trừ phi..."

"Trừ phi các nàng là không nói chuyện không là bằng hữu." Nhạc Tư Ngữ trong nháy mắt liền tiếp một câu.

"Thông minh!" Lam Linh vui vẻ khen ngợi.

Nhạc Tư Ngữ nhếch miệng, "Thôi đi, người không phải muốn cho ta lêncon tàu cướp biển của người sao? Tốt lắm, ta đã lên đây, từ nay về sau chúng ta chính là không nói chuyện không là bằng hữu, nếu là bằng hữu, vậy ngươi có cái gì cần ta giúp, cứ việc mở miệng, chỉ cần ta làm được, ta tuyệt không từ chối!"

Nhạc Tư Ngữ mặc dù là một cô nương, nhưng làm người hào sảng, lại là có một lòng hiệp nghĩa can đảm.

Nàng đương nhiên cũng biết thân phận của Lam Linh, cũng biết tình cảnh của Lam Linh, nhưng nàng cảm thấy những điều này cùng việc hai nàng làm bằng hữu không có lợi ích xung đột trực tiếp, chỉ cần nàng ta không cùng nàng đoạt Mộ Dung Tiếu Trần, như thế nào đều được, hơn nữa nói không chừng các nàng làm bằng hữu, Mộ Dung Tiếu Trần sẽ rơi nhanh hơn vào lòng bàn tay của nàng!

"Được, từ nay về sau chúng ta liền là bằng hữu!" Lam Linh cười đưa tay ra.

Lam Linh đương nhiên biết rõ nàng cùng Nhạc Tư Ngữ đều có tính toán nhỏ nhặt của chính mình, các nàng làmb ằng hữu cũng không thuần túy, nhưng nàng tin tưởng, các nàng sẽ trở thành bằng hữu chân chính!

"Vậy về sau ta liền gọi tên ngươi, gọi "Tẩu tử" cảm thấy có điểm khó chịu." Nhạc Tư Ngữ cười nắm Lam Linh tay.

"Được!"

Hai nữ tử cùng tuổi mười sáu, bắt đầu từ lúc tay cầm cùng một chỗ, tình hữu nghị đã mọc rễ nẩy mầm ở trong lòng nhau.

"Tốt lắm, hiện tại có thể nói đi." Nhạc Tư Ngữ không có quên chính sự, nhìn về phía Lam Linh trong ánh mắt lại là mang theo thoáng cái mong đợi.

"Ta thích hắn." Lam Linh nhẹ nhàng nói một câu, cũng là lần đầu tiên đem cảm thụ trong lòng mình nói cho người khác biết.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.