Kim Ngọc Lương Duyên, Tuyệt Thế Hàn Vương Phi

Chương 115-2



Editor: Yosa

Quả nhiên, sau khi Yến Kinh Hàn nghe xong, trong đôi mắt đột nhiên lóe lên tinh quang, môi mỏng khẽ nhếch.

“Còn nữa, bà ta cũng để cho ta uống loại thuốc này.” Lam Linh suýt chút nữa là quên mất chuyện độc dược, vội vàng từ trên hà bao lấy khăn gấm ra, lại lấy một ly trà không, vò chặt khăn lại, vắt nước vào trong chén.

Nhìn nước thuốc màu đen bên trong chén sứ trắng, trong mắt Yến Kinh Hàn giờ đầu chỉ có hàn băng lạnh lẽo, toàn thân tản ra trận trận rùng mình.

Yến Kinh Hàn tiếp nhận ly trà, đưa đến bên cạnh mũi ngửi một cái, vẫn không hề lên tiếng.

Nhìn băng sương trong con mắtcủa Yến Kinh Hàn, tim Lam Linh đập nhanh hơn, căn cứ như lời Kiều Sở Tâm, nàng uống loại thuốc này đã mấy năm, nếu như loại thuốc này là độc, thuốc…thuốc kia chỉ sợ sớm đã thấm vào cốt tủy, chẳng lẽ chủ tử của Lăng Sương bảo nàng ngâm ở Huyền Băng đầm, chính là bởi vì nguyên nhân này?

Lam Linh hy vọng là nguyên nhân này, nếu không phải, Lam Linh không cách nào tưởng tượng thân thể của nàng đến cùng phải chịu đựng thứ gì.

Sau đó, Yến Kinh Hàn đứng lên, từ trong ngăn tủ lấy ra một bình sứ nhỏ, rắt bột thuốc vào trong chén, trong chén từ từ toát ra một cỗ mùi hôi thối.

Nghe thấy loại hương vị này, tay Yến Kinh Hàn trong tay áo không tự giác nắm lại buông, buông lỏng lại nắm! Trên dung nhan tuấn mỹ là hàn băng cực điểm.

"Phu quân, loại thuốc này đến cùng là vật gì?" Nhìn thấy Yến Kinh Hàn đang cực lực che giấu sự tức giận, tâm Lam Linh đã từ từ trầm xuống, nhưng dù cho phải chết, nàng cũng muốn làm quỷ minh bạch!

Yến Kinh Hàn nhẹ nhàng nhìn Lam Linh một cái, đi vào phía sau phòng, kéo cửa phòng ra, đem chén thuốc ném ra ngoài, tung ra một chưởng, chén sứ trắng trong chốc lát hóa thành mảnh vụn, nước thuốc cũng theo đó mà ngấm vào trong đất.

Triêu Dương, Hạo Nguyệt đang ẩn nấp trong sân cùng nhau cả kinh, chưởng vừa rồi của gia đã dùng hết mười phần công lực, có thể thấy ngài ấy đang giận không kềm được.

Triêu Dương, Hạo Nguyệt đương nhiên cũng nghe được lời nói vừa rồi của Vương phi, bọn họ cũng muốn biết đó là loại dược gì, nhưng bọn họ cũng biết, có thể làm cho gia tức giận như thế, khẳng định không phải là thuốc tốt gì.

“Nàng có biết nàng đã dùng loại dược này trong bao lâu rồi không?”Yến Kinh Hàn không hề xoay người lại, ánh mặt trời rọi vào thân hình cao lớn của hắn, sau lưng tạo thành một bóng đen, mà Lam Linh vừa vặn đang đứng ở trong bóng đen này.

"Nghe Kiều Sở Tâm nói, ta uống loại thuốc này đã vài năm." Lam Linh cũng không có giấu giếm, đáp lại thật thà.

Nghe vậy, Yến Kinh Hàn nhẹ nhàng nhắm mắt lại, lập tức mở mạnh ra, dường như đã có quyết định gì đó.

Yên tĩnh! Làm cho người khác hít thở không thông!

Triêu Dương Hạo Nguyệt ngừng hô hấp, tựa hồ cảm nhận được điều bất thường, nhưng cũng không thể kêu to.

"Phu quân..." Chờ giây lát, vẫn không thấy Yến Kinh Hàn lên tiếng, Lam Linh ôn nhu kêu một tiếng, nhìn về phía Yến Kinh Hàn trong đôi mắt lại mang theo một tia vội vàng.

Yến Kinh Hàn từ từ xoay người lại, nhìn về phía Lam Linh trong mắt phượng không thấy một tia gợn sóng, trên tuấn nhan ngoại trừ lạnh lùng cũng chỉ là lạnh lùng, tựa hồ người vừa mới nổi giận cũng không phải là hắn.

Nhìn thấy Yến Kinh Hàn như thế, trong nội tâm Lam Linh đột nhiên cảm thấy một tia cảm giác mát, nàng tình nguyện nhìn thấy bộ dáng hắn nổi giận cũng không muốn nhìn thấy sự lạnh lùng trong mắt hắn bây giờ.

"Phu quân..." Lam Linh nhanh chóng nắm lấy tay Yến Kinh Hàn, trong lòng có một cỗ khủng hoảng không hiểu được, nhưng nàng không biết nàng đang sợ cái gì, sợ hãi sẽ vì loại thuốc kia mà chết sao? Đương nhiên không phải! Như vậy là cái gì, Lam Linh cũng không biết.

Nhưng khiến cho Lam Linh không nghĩ tới chính là, nàng vừa nắm lấy bàn tay của Yến Kinh Hàn, hắn lại giống như rắn cắn, lập tức giật tay lại, dùng lực không hề nhẹ, hơn nữa Lam Linh lại không hề phòng bị, bị ném ngã ngồi trên mặt đất.

Triêu Dương Hạo Nguyệt lập tức cả kinh, gia dù sớm biết vương phi là người của Thái hậu cử đến, nhưng cũng chưa bao giờ đối xử với vương phi như vậy, gia làm sao rồi? chẳng lẽ do thuốc kia có vấn đề?

Lam Linh ngã ngồi dưới đất nhưng không hề cảm thấy mông mình đau đớn, chỉ cảm thấy tim từng đợt co rút đau nhói, lại cảm thấy toàn thân là ban hàn lạnh thấu xương.

Một lúc sau, mùa xuân của nàng chỉ qua chưa đến 1 khắc đã rơi vào trong địa ngục, vốn dĩ, hạnh phúc là ngắn ngủi như vậy sao?

Vốn tưởng rằng, hắn dù cho không nhanh như vậy tin tưởng nàng, nhưng cũng sẽ ôm nàng vào lòng, cho nàng một chút ấm áp trong ảo tưởng.

Vốn tưởng rằng, nàng có thể một chút sưởi ấm hàn băng của hắn, làm cho hắn từ từ thích mình, thậm chí yêu mình.

Vốn tưởng rằng, chỉ cần nàng nỗ lực, nàng liền có thể thấy con đường phía trước ngập tràn ánh rạng đông!

Chỉ bằng một loại dược nàng không biết tên đã làm cho hắn quăng nàng xuống mặt đất, nàng đã làm sai điều gì? Loại thuốc kia dù có vấn đề gì chăng nữa, nàng cũng là người bị hại.

Lam Linh cười khổ một tiếng, từ từ đứng lên, nhìn Yến Kinh Hàn, nhẹ nhàng mở miệng, "Vì cái gì? Ta đã làm sai điều gì, làm cho vương gia không muốn gặp ta như thế?"

Hai ngày này Yến Kinh Hàn đã thành thói quen nghe Lam Linh ôn nhu gọi hắn "Phu quân", mà Lam Linh lúc này, trong miệng nói ra hai chữ"Vương gia", mày kiếm Yến Kinh Hàn không khỏi nhíu lại.

"Rất nhiều chuyện sớm đã được định, dù cho ngươi có lòng này hay không, ngươi cũng không thể thay đổi gì, ngươi cứ xem như không biết gì đi." Yến Kinh Hàn nhìn Lam Linh, mắt phượng không có có một tia nhiệt độ, trong giọng nói lại như cấp cho Lam Linh án tử hình.

Lam Linh khẽ mỉm cười, con mắt xinh đẹp cắt nước thu cũng không vì lời nói của Yến Kinh Hàn mà ảm đạm thất sắc, ngược lại càng sáng mênh mông, "Vương gia, ta chỉ tin nhân duyên là do trời định, những thứ khác, ta tin tưởng vạn sự do người làm, chỉ cần chưa chết, mọi việc đều có thể!"

thanh âm Lam Linh rất nhẹ, nhưng trong giọng nói nhưng là mang theo vô cùng tự tin, nàng từ không tin số mệnh, bởi vì theo ý nàng, đây đều là do người nhát gan vì trốn tránh thực tế mà lấy cớ!

Yến Kinh Hàn vẫn luôn biết Lam Linh không giống người thường, lạnh nhạt, tỉnh táo, cơ trí, thậm chí tự tin!

Dù cho đứng trên vách núi, nàng cũng có thể không hề sợ hãi, thậm chí còn nghĩ rằng bản thân có thể bay vọt vách núi!

Yến Kinh Hàn mặc dù thưởng thức sự tự tin của nàng, nhưng đối với thuyết pháp của nàng lại không cách nào gật bừa, theo Yến Kinh Hàn, Lam Linh dù cho có bản lãnh thông thiên, cũng không cách nào thay đổi vận mệnh bản thân, bởi vì đã quá muộn.

Hắn thích thân thể của nàng, không sai, muốn trói nàng ở bên người cũng không giả, nhưng đây đều cần phải có điều kiện tiên quyết, điều kiện tiên quyết chính là nàng không thể làm ra cái gì gây bất lợi cho hắn.

Mà Lam Linh dùng loại thuốc kia, cho dù nàng không muốn, không muốn làm ra cái gì gây bất lợi cho hắn, nhưng đây cũng không phải là chuyện nàng có thể khống chế, chỉ cần Lam Xảo Phượng cho nàng một cái thuốc dẫn, nàng sẽ phục tùng vô điều kiện bất cứ mệnh lệnh gì củaLam Xảo Phượng, nàng đối với hắn mà nói không thể nghi ngờ là một mối tai hoạ ngầm!

Yến Kinh Hàn vốn đang suy đoán Lam Xảo Phượng làm sao có thể yên tâm đem Lam Linh đặt ở bên cạnh hắn mà không hề lo lắng nàng phản bội bà ta, lúc này, Yến Kinh Hàn đã hoàn toàn hiểu, Lam Xảo Phượng sớm đã dùng dược đem Lam Linh vững vàng nắm giữ trong trong lòng bàn tay!

Yến Kinh Hàn không có lên tiếng, mà lẳng lặng nhìn Lam Linh, nhìn xem đôi mắt cắt nước hồ thu khiến hắn nhìn hoài không chán, trong nội tâm như bị hàng vạn mối tơ vò vây quanh.

Theo Yến Kinh Hàn, nếu đã không thể thay đổi, dù không thể trừ diệt, cũng chỉ có thể bỏ qua!

"Bản vương dù có nói cho ngươi, ngươi cũng không thể thay đổi gì, chỉ làm tăng thêm phiền não của mình, ngươi còn không biết tốt."

Y thuật như Yến Kinh Hàn ở Đông Sở vốn chỉ có thể đếm được trên đầu ngón tay, lúc trước hắn mặc dù không có thấy qua loại thuốc kia, nhưng cũng là biết rõ, uống loại thuốc kia, nếu là thời gian ngắn, còn có biện pháp thanh trừ, nhưng chỉ cần vượt qua một năm, loại thuốc kia liền sẽ thấm sâu tận xương tủy, hiểu rõ việc trừ bỏ đã không có một tia khả năng, hơn nữa loại thuốc này chỉ cần không có thuốc dẫn thì sẽ không thể nào bị phát tác, một khi khởi động thuốc dẫn, nàng sẽ không còn là chính nàng, hoàn toàn bị Lam Xảo Phượng thao túng, hơn nữa khó có thể khôi phục ý thức của mình, mãi cho đến lúc chết!

Yến Kinh Hàn chưa bao giờ nghĩ tới việc giết Lam Linh, nhưng nghĩ đến việc nàng cuối cùng vẫn chạy không thoát một chữ "Chết", trong nội tâm Yến Kinh Hàn lập tức có chút tâm phiền ý loạn.

Không thể phủ nhận, hắn không muốn nàng chết, nhưng hắn không cách nào chỉ bằng một lần hành động liền có thể đem Lam Xảo Phượng đảng diệt trừ, đem nàng giữ ở bên người, không thể nghi ngờ chính là thả một con rắn vào trong ngực, hắn không biết khi nào nàng sẽ cắn hắn một cái, làm cho hắn chết oan chết uổng, hắn đương nhiên không thể mạo hiểm như vậy!

"Chiếu theo ý tứ vương gia, ngươi không nói cho ta, là vì tốt cho ta?" Lam Linh cười cười, nhàn nhạt mang theo lạnh nhạt, theo ý nàng, chỉ có hắn mới có thể cho nàng thêm phiền não, những thứ khác đối với nàng mà nói đều là có cũng được mà không có cũng không sao.

Yến Kinh Hàn không biết nên trả lời Lam Linh như thế nào, nàng mặc dù có thể sẽ làm ra chuyện nguy hại đến hắn, nhưng nàng cũng là vô tội, hắn không muốn nàng tiếp tục sống trong thấp thỏm lo âu.

"Vì sao không nói lời nào?" Lam Linh từ từ đi đến trước mặt Yến Kinh Hàn, ngước mắt nhìn mắt phượng thâm sâu như biển rộng của hắn, nhẹ nhàng mở miệng,

"Hay là vì ngươi không dám thừa nhận trong lòng ngươi đang quan tâm ta?"

Đôi mắt Lam Linh như phát sáng, mang theo hàng vạn tinh quang tự hồ như nàng có thể nhìn thấu tất cả, ánh mắt yên lặng rơi vào tầm mắt Yến Kinh Hàn.

Nghe vậy, mày kiếm Yến Kinh Hàn nhanh chóng nhíu lại, rất không muốn thừa nhận trong nội tâm quan tâm nàng như vậy, hắn khi nào lại quan tâm đến người khác? Thậm chí nàng còn là một nữ nhân nguy hiểm không biết lúc nào sẽ động thủ với hắn!

"Ngươi suy nghĩ nhiều, bản vương chưa bao giờ biết cái gì gọi là quan tâm." Yến Kinh Hàn lành lạnh mở miệng, nói xong liền xoay người sang chỗ khác, không muốn để ý tiếp tới Lam Linh, càng không muốn nàng dùng đôi mắt sáng kia nhìn thấu tất cả.

"Phu quân, ngươi lại lừa mình dối người rồi, ngươi nếu thật lòng không biết cái gì gọi là quan tâm, vậy hôm đó đang trên đường trở về, ngươi vì sao phải hỏi ta có lạnh hay không? Vì sao phải để cho ta ngồi vào phía sau ngươi?" Lam Linh căn bản không sẽ cho Yến Kinh Hàn cơ hội trốn tránh, nhanh chóng từ sau lưng của hắn ôm chặt, đem mặt sít sao áp bờ vai rộng lớn của hắn.

Srr mn, hôm bữa ta bị crush cho leo cây, về nhà dịch tới đoạn Hàn ca đẩy ngã Lam Linh liền chịu không nổi. đến 2 ngày sao mới bình tâm lại mà viết tiếp. Ta nói thiệt, sau này ước gì Hàn ca bị ngược lại cho thỏa giận…..grgr

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.