Kim Ngọc Lương Duyên, Tuyệt Thế Hàn Vương Phi

Chương 116-2



Editor: An Kin

Lam Linh nói xong, không hề dừng lại, nhanh chóng rời đi.

Triêu Dương nhìn nhìn bóng lưng Lam Linh rời đi, lại nhìn xuống hộp cơm trong tay, không cần Hạo Nguyệt lên tiếng, liền nói: "Gia, ngài thật không đói ạ, để thuộc hạ đem đồ ăn ngon mà Vương phi làm cho Hắc Phong ăn? Hắc Phong nếu được ăn những món ăn ngon như vậy, nhất định sẽ càng thích thuộc hạ."

Khóe miệng Hạo Nguyệt giật giật, đáy mắt xẹt qua một nụ cười.

Triêu Dương dựng thẳng lỗ tai nghe động tĩnh trong phòng, nhưng chờ một lúc, cũng không nghe được thanh âm của gia nhà mình, chân mày Triêu Dương cau lại, gia tự nhịn đói lại còn m không uốnđếm xỉa một tấm chân tình của Vương phi?

Nhưng Triêu Dương chưa từ bỏ ý định, lại nói: "Gia, thuộc hạ đi thật nhé?" [yêu anh TD quá =))]

Vẫn không có thanh âm gia nhà mình!

Triêu Dương cuối cùng hết hy vọng, cầm hộp cơm, chuẩn bị đưa những món ăn trong hộp cho Hắc Phong ăn, đồng thời oán thầm vận may của Hắc Phong, không công được hưởng tấm chân tình củaVương phi đối với Gia.

"Vào đi!" thanh âm Yến Kinh Hàn đột nhiên vang lên.

Trong lòng Triêu Dương lập tức vui mừng, hướng tới Hạo Nguyệt khiêu khích, đẩy cửa ra, nhanh chóng vào thư phòng.

Đi vào bên cạnh bàn gia nhà mình, Triêu Dương không đợi gia nhà mình lên tiếng, liền chủ động mở hộp cơm ra, lấy thức ăn bên trong bày ở trên bàn, sau đó đem hộp cơm để ở một bên, nói rõ, "Gia, ngài dung từ từ." Sau đó, ngay lập tức ra khỏi thư phòng, khép cửa lại.

Nhìn bốn mặn một canh trước mặt đều đủ sắc hương vị, trong lòng Yến Kinh Hàn hiện lên cảm xúc khó hiểu, hỗn loạn, mơ hồ, không chắc chắn.

Yến Kinh Hàn khẽ nháy mắt, cầm thìa múc một muỗng canh vào miệng, nếm một ngụm nhỏ, ngon, hương vị thơm mát, ấm áp trong nháy mắt liền đầy tràn khoang miệng.

Không thể phủ nhận, hắn thích súp ngon này, thơm mát, càng ưa thích hương vị ấm áp!

Giống như bàn tay nhỏ bé của Lam Linh!

Mỗi lần nắm bàn tay nhỏ bé ấm áp của nàng, Yến Kinh Hàn đều cảm thấy trong lòng tràn đầy hương vị ấm áp, giống như ánh mặt trời ngày xuân, ấm áp và ấm lòng, cho nên hắn nghĩ buộc nàng ở bên người, không muốn để nàng đi, hắn muốn giữ lại cảm giác hắn chưa từng có thể nghiệm qua.

Nhưng nếu ấm áp này chẳng biết lúc nào sẽ hóa thành con dao sắc đâm về phía hắn, chẳng lẽ hắn còn muốn đem nàng giữ ở bên người sao?

Chọn lợi tránh hại là chuyện thường tình, giữa hai cái hại chọn cái ít hại hơn càng không có gì không ổn, Yến Kinh Hàn tự nhiên biết rõ nên như thế nào, lấy hay bỏ, nhưng nhìn thức ăn trước mắt tỏa mùi thơm, Yến Kinh Hàn lần đầu tiên phát hiện hắn vốn không thể ngăn chút rung động trong lòng, tựa hồ có một thanh âm nói với hắn, không thể để cho nàng rời đi, nếu không hắn sẽ hối hận!

Sẽ hối hận sao? Yến Kinh Hàn không biết, hắn chỉ biết là hắn tuyệt không làm chuyện hối hận!

Buổi tối, Yến Kinh Hàn vẫn không trở về phòng cùng Lam Linh dùng bữa tối, một mình Lam Linh dùng bữa tối, sau đó để Thu diệp về gian phòng của nàng rồi thay đổi trang phục, leo tường ra, đến Lam tướng phủ.

Lam Linh cũng không có cố ý tránh Thanh Phong – Lưu vân, bởi vì nàng không có chuyện gì cần giấu diếm Yến Kinh Hàn.

Rất nhanh đến Lam tướng phủ, Lam Linh vẫn leo tường vào, nhanh chóng trở lại Thiên linh các của mình, vào gian phòng, nhẹ nhàng gọi Lăng Sương hai tiếng, chờ giây lát, cũng không thấy bóng dáng của Lăng Sương.

Lam Linh nghĩ thử đến Thiên linh các tìm Lăng Sương cũng chỉ là thời vận, nàng không cách nào khẳng định Lăng Sương liền ở đây, nhưng nàng biết rõ với võ nghệ của Lăng Sương, chỉ cần nàng ở gần Thiên linh các, thì nàng có thể biết rõ nàng đến đây, vì thế, Lam Linh liền không lập tức rời đi, mà là lẳng lặng ngồi ở trong phòng chờ.

Gió mát nhẹ nhàng, sao đầy trời.

Triêu Dương giương mắt nhìn hoàng hôn nơi chân trời, lại nhìn cửa thư phòng, trong lòng thở dài nhẹ một tiếng.

Gia sớm đã nhận được tin tức Vương phi ra ngoài phủ, nhưng gia lúc này cũng không có bất kỳ hành động nào, Triêu Dương cảm thấy gia chỉ sợ là vì loại thuốc kia,vì chuyện này mà trong lòng đã có quyết định gì đó, loại quyết định này giống như có lẽ đã miêu tả sinh động!

Nhưng Triêu Dương vừa nghĩ tới về sau trên mặt gia nhà mình sẽ không còn xuất hiện nét vui vẻ, sẽ không còn nói nhiều lời nói làm cho hắn nghẹn họng nhìn trân trối, trong nội tâm Triêu Dương vô cùng phiền muộn.

Rất nhiều thứ, một khi thật sự có được, sẽ không muốn mất đi.

Triêu Dương biết rõ, kỳ thật gia nhà mình cũng không phải là không có gì đâu? Nếu không, gia cần gì phải đem mình cả ngày ở trong thư phòng? Vị trí của Vương phi ở trong lòng gia chỉ sợ sớm đã vượt qua vị trí chính gia đang nghĩ.

Triêu Dương đương nhiên biết rõ gia nhà mình từ trước đến nay lạnh lùng vô tình, "Tình yêu" đối với gia mà nói chính là độc dược trí mạng, nhưng con người nào phải cỏ cây, ai có thể vô tình? Vương phi đối với gia mà nói, chỉ sợ sớm đã không phải như vậy, chỉ là gia không muốn thừa nhận mà thôi.

Triêu Dương cũng biết thân phận Vương phi đối gia mà nói là một vấn đề vĩnh viễn không cách nào lẩn tránh, một chiêu vô ý, chính là nguy cơ tứ phía, thậm chí thua cả ván bài, đang ở giữa ván cờ, thua liền tan xương nát thịt, gia tự nhiên không thể thua!

Mặc dù trong lòng có chút bất đắc dĩ, nhưng Triêu Dương vẫn cho rằng từng quyết định của gia nhà mình đều chính xác, gia không chỉ là vì chính hắn, còn vì hàng nghìn hàng vạn người đi phía sau hắn.

Triêu Dương nghĩ ngợi lung tung, lúc này chỉ thấy một bóng dáng nhanh chóng vọt đến trước mặt của hắn, Triêu Dương vừa nhìn, lập tức vui mừng nhướng mày.

Hắn đang lo không biết tới chỗ nào tìm nàng, nha đầu kia lại tự động đưa tới cửa.

"Này, nha đầu, ngươi tên là gì?" Triêu Dương vội vàng hỏi, muốn lấy người ta gia làm vợ, ngay cả tên của người ta cũng không biết, nói ra người ta còn không cười rớt răng hàm?

Hạo Nguyệt nhìn Triêu Dương một cái, không lên tiếng, trong lòng nghĩmình tốt nhất là không lắm miệng, nếu Triêu Dương lngay cả tên của người ta đều không hỏi đến, hay là thôi đuổi theo người ta làm vợ đi.

" Dựa vào cái gì mà ta phải nói cho ngươi biết?" Lăng Sương lành lạnh liếc Triêu Dương một cái, "Ta hỏi ngươi, tiểu thư ở không trong thư phòng?"

Lăng Sương đi thẳng vào vấn đề, nàng vừa mới đi Tùng Trúc Viện, cũng không tìm được Lam Linh, liền đoán rằng Lam Linh có thể ởtrong thư phòng của Yến Kinh Hàn hay không.

"Nếu như ngươi không nói cho ta tên của ngươi, ta liền không nói cho ngươi Vương phi không ở trong thư phòng." Triêu Dương lập tức tìm được một lợi thế, cười đùa nhìn Lăng Sương.

"Lại chuyện dông dài? Dám uy hiếp ta? Ngươi có phải hay không quên ngày đó bị ta đánh răng rơi đầy đất, nghĩ chuyện rời phủ ra đi? Hay là người đã lành vết thương nên quên đau, còn muốn ghi nhớ thật lâu?" Lăng Sương tuyệt đối là phong cách không mở bình ai biết trong bình có gì, một chút cũng không lưu một phần mặt mũi cho Triêu Dương.

Vừa nghe, Triêu Dương hận không thể đem cái miệng nhỏ nhắn của Lăng Sương này chặn lại, nàng không thể nói dễ nghe một chút? Nhất định phải đem hắn tức chết mới vui vẻ sao?

Triêu Dương nhìn Hạo Nguyệt một cái, tựa hồ thấy được trong mắt Hạo Nguyệt nhanh chóng xẹt qua chút vui vẻ, lập tức hung hăng cắn răng, đây là huynh đệ kiểu gì? Thấy hắn bị khi dễ mà còn có thể cười được?

Triêu Dương cảm thấy hắn nhất định phải thể hiện uy phong đại nam nhân,bị nha đầu kia cưỡi trên đầu bắt nạt cũng thật quá mất mặt!

Nghĩ tới đây, Triêu Dương nhìn Lăng Sương đột nhiên quỷ dị cười một tiếng, "Nha đầu, ta nói cho ngươi biết, Vương phi cũng không ở trong thư phòng, về phần Vương phi đi nơi nào, ta cũng biết, tuy nhiên, ta không sẽ nói cho ngươi biết, bởi vì ngươi làm cho ta tức giận!"

"Quỷ hẹp hòi!" Lăng Sương khẽ hừ nhẹ một tiếng, nhìn về phía Hạo Nguyệt, "Ngươi nói đi, tiểu thư đi nơi nào?"

Lăng Sương đã đoán được Triêu Dương nói thật, nếu là tiểu thư trong thư phòng, nàng nghe được thanh âm của mình sẽ phải đi ra, nàng không có đi ra, điều này đã nói lên nàng thật sự không ở trong thư phòng.

Nhưng Lăng Sương cũng không phải là bị Triêu Dương hù dọa đại, hắn biết rõ chuyện tình, Hạo Nguyệt tám phần cũng biết, nàng cần gì nhất định phải cần hắn nói cho nàng biết?

"Hạo Nguyệt, chúng ta là huynh đệ sao?" Triêu Dương không đợi Hạo Nguyệt lên tiếng liền nhìn về phía Hạo Nguyệt hỏi, ý ở ngoài lời cũng chính là Hạo Nguyệt nếu lxem hắn là huynh đệ, thì không được nói cho Lăng Sương biết Vương phi đi nơi nào.

"Chuyện của các ngươi, ta không có hứng thú, các ngươi không nên ở chỗ này quấy rầy đến gia." Hạo Nguyệt lạnh lùng mở miệng, mặc kệ hai người, đồng thời cũng nói cho Lăng Sương, hắn chắc chắn sẽ không nói.

"Thật sự là huynh đệ tốt!" Lăng Sương nghiến răng.

"Đó là đương nhiên, cái này kêu là huynh đệ sinh tử!" cái đuôi Triêu Dương lập tức dựng đứng lên, "Nha đầu, nếu ngươi muốn biết vương phi đi nơi nào, ngươi liền đi theo ta."

Triêu Dương nói rồi bước nhanh rời đi, hắn biết rõ tâm tình gia nhà mình đang không tốt, hắn không nên ở chỗ này ảnh hưởng đến gia nhà mình.

Lăng Sương nhìn cửa thư phòng, nàng biết rõ Yến Kinh Hàn chắc chắn biết rõ tiểu thư đi nơi nào, nhưng muốn để hắn nói cho nàng biết chỉ sợ so với làm cho Triêu Dương nói cho nàng biết lại khó khăn hơn, nàng vẫn là cạy miệng Triêu Dương ra.

Nghĩ tới đây, Lăng Sương bước nhanh đuổi kịp Triêu Dương, "Này, ngươi đưa ta đi nơi nào?"

"Nếu sợ, ngươi có thể không đi theo." Triêu Dương ném một câu rồi tiếp tục đi lên phía trước, trong nội tâm thật là đắc ý, cuối cùng hắn cũng tìm về một chút uy danh.

Thấy dáng vẻ đắc ý của Triêu Dương, Lăng Sương mấp máy môi, rất muốn đem hắn đánh một hồi, nhưng ngẫm lại thì chính sự quan trọng hơn.

Đi vào một khu vườn hoa nhỏ bên trong, Triêu Dương cuối cùng dừng bước, xoay người nhìn về phía Lăng Sương, hỏi vô cùng nghiêm túc, "Ngươi tên là gì?"

Đôi mi thanh tú của Lăng Sương lập tức nhăn lại, thấy bộ dáng nghiêm nghị của Triêu Dương, nàng thật đúng là không quen.

"Tên chỉ là một biệt hiệu, có biết hay không có quan hệ gì?" Lăng Sương chẳng biết tại sao chính mình không muốn đem tên nói cho Triêu Dương.

"Đương nhiên là có quan hệ!" Triêu Dương lập tức cất cao thanh âm, nhưng trong nháy mắt liền hạ thấp, "Ta muốn biết, nói cho ta biết."

Đối với Triêu Dương nổi giận, đối với Triêu Dương vui cười, Lăng Sương có thể trực tiếp cự tuyệt, nhưng đối với Triêu Dương trong vẻ mặt thành thật, lời nói ôn nhu nhỏ nhẹ, tâm Lăng Sương lập tức loạn hai nhịp, lời cự tuyệt không cách nào nói ra khỏi miệng.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.