Kim Ngọc Lương Duyên, Tuyệt Thế Hàn Vương Phi

Chương 125-1



Edit: Yosa

Vân nhất đại sư một thântăng bàomàu xám tro, hình dáng gầy, mặt mũi hiền lành, vài sợi râu bạc trắngtung bayở dưới hàm, từ từ đến trước mặt Yến Kinh Hàn, chắp tay trước ngực nói: "Vương gia."

"Đại sư, ngài không nghe tin hoàng thượng đang triệu ngài đi thiện phòng sao?" Yến Kinh Hàn nhìn vân nhất đại sư hỏi, hắn đương nhiên biết rõ Yến Minh Hiên tìm vân nhất đại sư làm cái gì, nhưng hắn không nghĩ tới vân nhất đại sư lại xuất hiện ở trước mặt của bọn họ.

"Vương gia, Hoàng thượng cũng không phải là người hữu duyên của lão nạp, nếu đã vô duyên, cần gì phải gặp nhau?" Vân nhất đại sư cười nói, trên mặt gạt áy náy qua một bên.

Lam Linh trong nội tâm cười cười, cảm thấy vân nhất đại sư này lá gan khả thật là lớn, hắn cứ như vậy đã đem Yến Minh Hiên gạt ở một bên rồi, cho dù hắn là người xuất gia, Yến Minh Hiên muốntrị tội của hắn, thậm chí chém đầu của hắn, cũng không phải là không có khả năng.

Yến Kinh Hàn đối với lời nói của vân nhất đại sưkhông thể làm ngơ, nhìn vân nhất đại sư hỏi: "Đại sư, ngài là cố ý tìm chúng ta mà đến?"

"Chính thế." Vân nhất đại sư nói, nhìn về phía Lam Linh, rồi nói tiếp: "Lại xác thựcmà nói, lão nạp là vì tìm lam thí chủ mà đến."

"Chẳng lẽ đại sư là muốn bói cho ta một quẻ? Nếu là như vậy, ta cảm thấy đại sư vẫn là nênđemcơ hội một năm chỉ có một lầnđể dành cho người khác đi." Lam Linh cười cười, nàng mặc dù không quá tin tưởng vân nhất đại sưnàycó thể tính ra nhân kiếp trước kiếp này của nàng, nhưng không sợ nhất vạn chỉ sợ vạn nhất, nàng không thể mạo hiểm.

Nghe Lam Linh vừa nói như vậy, Yến Kinh Hàn trong nháy mắt liền nhìn về phía Lam Linh, mày kiếm khẽ cau, nghĩ người mong Vân nhất đại sư bói nhiều như cá trong sông, mà tuyệt đại đa số những người đó ngay cả mặt của vân nhất đại sư đều không thấy được, Yến Kinh Hàn không hiểu Lam Linh vì sao không hề nghĩ ngợi liền trực tiếp cự tuyệt, chẳng lẽ nàng sợ bị vân nhất đại sư nhìn ra cái gì?

Tiếp xúc với ánh mắt Yến Kinh Hàn thâm thúy mang theo tia xuy xét, trong nội tâm Lam Linhâm thầm kêu khổ, nàng cũng không phải là không muốn nói cho hắn biết nàng hết thảy, chỉ là loại chuyện đó quá không thể tưởng tượng nổi, nàng lo lắng hắn không tiếp nhận được, hơn nữa hiện tại nàng ở trong lòng hắn không có chiếm bao nhiêu vị trí, hiện tại nói cho hắn biết, nàng cảm thấy thời cơ vẫn chưa đến.

"Lam thí chủ hiểu lầm." Vân nhất đại sư cười nói: "Mười sáu năm trước, lão nạp cũng đã vì lam thí chủ bói qua một quẻ, đã không cần bói lại, hôm nay, lão nạp tới đây, chỉ là muốn nói với lam thí chủ một câu nói."

Mười sáu năm trước đã bói qua một quẻ? trong lòng Lam Linhcó chút kinh ngạc, nhưng là nóicái gì, nàng một chút cũng không biết rõ.

Đối với lời nói từ miệng vân nhất đại sư, Yến Kinh Hàn cũng rất nghi hoặc, chiếu theo ý tứ vân nhất đại sư, hắn ở thời điểmLam Linh mới vừa vừa sinh raliền bóicho nàng một quẻ, hắn vì sao phải bói toán cho nàng? Nhưng Yến Kinh Hàn cũng không có hỏi tiếp.

"Đại sư mời nói." Lam Linh cảm thấy ở trước mặtvân nhất đại sư, nàng không nên nói là bị mất trí nhớ các loại, đỡ phải biến lợn lành thành lợ què.

"Trong mệnh có khi cuối cùng tu hữu, trong mệnh lúc không chớ cưỡng cầu." Vân nhất đại sư chắp tay trước ngực, liễm nụ cười trên mặt, cuối cùng còn câu, "A di đà phật."

"Đại sư, thứ cho Lam Linh ngu dốt, không hiểu ý tứ trong lời nói đại sư." Lam Linh vội vàng hỏi, trong nội tâm không hiểu sinh ra một tia bất an.

"Lam thí chủ sau này tất nhiên sẽ minh bạch, thứ cho lão nạp chỉ có thể nói đến thế, vương gia, lam thí chủ, lão nạp cáo lui." Vân nhất đại sư nói xong liền đi xuống núi.

Lam Linh há to miệng, cuối cùng vẫn đem điều muốn hỏi nuốt trở về, đợi đến khi bóng dáng vân nhất đại sưbiến mất trong tầm mắt, Lam Linh lúc này mới quay đầu nhìn về phía Yến Kinh Hàn, hỏi: "Phu quân, ngươi hiểu ý tứ vân nhất đại sưkhông?"

Yến Kinh Hàn không có lên tiếng, mà là đem Lam Linh ôm vào trong lòng, nhưng trong lòng thì nghĩ tới năm năm trước vân nhất đại sư bói một quẻ cho hắn, ý tứ tựa hồ cùng những lờivân nhất đại sư đưa cho Lam Linhcó chút tương tự, nhưng lại không hoàn toàngiống nhau, mà hắn đến hiện tại cũng không hiểu rõ vân nhất đại sư lúc ấy trong lời nói có hàm nghĩa gì.

"Ta cũng không hiểu, đại sư nếu đã nói ngươi sau này liền sẽ rõ, ngươi cũng không cần nhất thời nóng lòng." thanh âm Yến Kinh Hàn không khỏi mềm đi, hắn có thể tinh tường cảm thấy trong giọng nói Lam Linhhàm ẩn bất an, hắn không nghĩ tới Lam Linh cũng có thời điểm sợ hãi, trong mắt hắn, Lam Linh là loại nữ tử thái sơn áp đỉnh mặt cũng sẽ không đổi sắc, nàng sẽ vì lời nói của vân nhất đại sưmà sợ hãi, nàng đang sợ cái gì?

"Ngươi đang sợ cái gì?" Yến Kinh Hàn vẫn là nhịn không được hỏi lên.

Lam Linh sít sao ôm eo thon của Yến Kinh Hàn, khuôn mặt nhỏ nhắn sít sao áp vào trước ngựcYến Kinh Hàn, tinh tế thưởng thức bất an trong lòng, nàng biết rõ nàng đang sợ, nàng sợ hãi vân nhất đại sư nói chính làtình cảm nàng cùng Yến Kinh Hàn, nàng sợ hãi

khoảng cách giữa nàng cùng Yến Kinh Hàncuối cùng không cách nào thu hẹp lại, nàng sợ nàng cùng Yến Kinh Hàn không thể bạch đầu giai lão thiên trường địa cửu!

Rất nhiều thứ thường chiếm được rồi sẽ không muốn mất đi, nàng mặc dù không tin số mệnh, nhưng nàng sợ hãi thật sự có bánh xe vận mệnh, nàng thích hắn, nàng tâm niệm ôm ấpấm áp của hắn, nàng không muốn mất đi hắn!

"Sợ hãi có một ngày ngươi không cần ta nữa." Lam Linh ngước mắt nhìn Yến Kinh Hàn cười nói, tựa hồ đây chỉ là lời nói đùa nàng tùy tiện nói ra,nhưng chỉ có nàng tự mình biết, nàng muốn Yến Kinh Hàn cho nàng một chút an tâm mà thôi.

"Sẽ không." Yến Kinh Hàn lúc này đây không nói "Chỉ cần Lam Linh không gây chuyện bất lợi cho hắn" cái này không đơn giản là điều kiện tiên quyết, mà là đáp án đã được trực tiếp khẳng định.

Trong lúc vô tình, Yến Kinh Hàn đã bắt đầu tin tưởng Lam Linh nói, tin tưởng nàng không biết làm gây bất lợi cho hắn chuyện tình, lại tin tưởng nàng vì hắn làm hết thảy đều là xuất phát từ nàng thật lòng.

Lam Linh hé miệng cười cười, "Đây chính là ngươi nói, không cho phép nuốt lời!"

Yến Kinh Hàn khẽ ừ một tiếng, lại là buộc chặt cánh tay, đem Lam Linh ôm thật chặt vào trong lòng.

Chiếm được hứa hẹn của Yến Kinh Hàn, Lam Linh an tâm không ít, tựa hồ trên đỉnh núi gào thét mà gió qua núi đều mang theo nồng đậm ấm áp.

Cứ như vậy lẳng lặng ôm nhau chỉ chốc lát, một trận bước chân truyền tới, Lam Linh biết có người đang hướng về đỉnh núi đi tới, liền nhanh chóng từ trong lòng Yến Kinh Hànlui ra, nàng một chút cũng không muốn việc nàng cùng Yến Kinh Hàn hai người ấm áp bị người khác xem, hơn nữa còn là xem miễn phí.

Yến Kinh Hàn phi thường hưởng thụ thời khắc hai người ôm nhau yên tĩnh lúc này, nghe được có người đến đây, mắt phượng nhanh chóng xẹt qua một ta không vui, nhưng hắn cũng không ngăn cảnđộng tác của Lam Linh, buông lỏng tay ra.

Lam Linh cũng không thèm để ý rốt cuộclà ai đến đây, hái một chút hoa dại phóng ở trên nền đá, bắt đầu đan vòng hoa.

con mắtYến Kinh Hàn nhanh chóng lóe qua một đạo ánh sáng, liền lẳng lặng đứng ở một bên quan sát, cũng không có lên tiếng.

Một lát sau, đoàn người Lam Hân Nhi, tay nô tì, không khỏi căng thẳng, nam nhân này làm cho nàng hồn khiên mộng nhiễu, nàng mỗi khi nhìn đến hắn, tim vẫn không khỏi nhảy loạn một nhịp.

Nhìn xem ánh mắt Yến Kinh Hànliên tục rơi vào trên người Lam Linh, một cáidư quang khóe mắt cũng chưa từng lưu cho mình, móng tay Lam Hân Nhiđã không khỏi nhéolòng bàn tay, ả nô tì một trận bị đau, nhưng nàng không dám biểu hiện ra một phần.

Lam Ngọc xem xét nhìn Lam Hân Nhi một cái, trong nội tâm lập tức sáng tỏ, Lam Hân Nhi từ nhỏ đã thích Yến Kinh Hàn, hắn đương nhiên rõ ràng, lúc này nhìn ánh mắt Lam Hân Nhi u oán và phẫn hận, Lam Ngọc biết rõ nàng còn yêu hắn, mà Lam Hân Nhi là dạng nữ nhân gì, Lam Ngọc đã quá rõ ràng, từ nhỏ ai dám cùng nàng đoạt đồ, người kia cũng sẽ không có kết cục cái tốt đẹp gì, mà Lam Linh cái ả Tiểu tiệnNhân, chỉ sợ sớm đã thànhcái đinh trong mắt Lam Hân Nhi, cái gai trong thịt!

Kể từ đó, nàng ta liền là người tâm đầu ý hợp của hắn, mặc dù hắn cũng không thích hắn vị hoàng hậu muội muội này, nhưng xem ra bọn họ có cùng chung kẻ địch, hắn có thể đối với chuyện cũ nàng từ nhỏ đối với hắn ra sao bỏ qua.

"Không nhìn ra nha, không thể tưởng được vương phi muội muội còn có thủ nghệ này, nếu một ngày kia vương phi muội muộichọc vương gia không vui, bị vương gia đuổi ra khỏi cửa, vương phi muội muội đổ có thể coi đây là nhà nha." Lam Ngọc đi tớibên cạnh Lam Linh, cười nói.

Lời nói của Lam Ngọcnhìn như nói giỡn, nhưng Lam Linh biết rõ Lam Ngọc là muốn nói cho nàng biết chyện nàng bị Yến Kinh Hàn đuổi ra khỏi cửa là chuyện không sớm thì muộn, chờ đến lúc đó, lam tướng phủ cũng không có chỗ nàng dung thân!

Nghe vậy, mắt phượng Yến Kinh Hànnhanh chóng xẹt qua một đạo hàn quang, nhưng hắn cũng không có mở miệng giúp Lam Linh nói chuyện.

"Ta nói ca ca xen vào việc của người khác nhiều quá rồi nha? Còn là buồn lo vô cớ nữa" Lam Linh cũng không hề nhìn về phía Lam Ngọc, mà là một bên bệnvòng hoatrong tay, vừa cười nói: "Ca ca, tâm thao nhiều, lão cũng nhanh, còn nữa, ca ca mấy ngày trước đây không phải là ngã bệnh sao? Cũng không biết có được chữa khỏi chưa, dù cho khỏi, ca ca cũng nên quan tâm nhiều hơn, bồi dưỡng thân thể, nếu không nghe lời, bệnh tình nhiều thêm, đến lúc đó chịu tội vẫn chỉ có ca ca ngươi."

"Đa tạ vương phi muội muội quan tâm!" Lam Ngọc nghiến răng nghiến lợi, người khác thì có thể bỏ qua nhưng ả tiểu tiện nhân này, kỳ thật nàng ngấm ngầm hại người uy hiếp hắn! Nói nàng phế đi chỗ kia của hắnmột lần, còn có thể phế hắn lần thứ hai!

Lam Ngọc trong nội tâm giận không kềm được, nhưng hắn vẫn không thể phát tác tại chỗ, chỉ có thể ở trong nội tâm phát ra, hắn nhất định phải làm cho Lam Linh cái Tiểu tiện Nhân này sống không bằng chết!

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.