Kim Ngọc Lương Duyên, Tuyệt Thế Hàn Vương Phi

Chương 127-2: Nàng là thê tử của ta 2



Editor: Tử Sắc Y

Vì sao? Dựa vào cái gì? Yến Kinh Hàn thực không rõ ràng, nhưng mỗi lần hắn nhìn vào đôi mắt cắt nước thu trong suốt không nhiễm trần thế của Lam Linh, nghe lời nàng nói kiên định như thế, trong nội tâm Yến Kinh Hàn sớm đã không còn hoài nghi, hắn tin tưởng nàng nói, cũng tin tưởng tình cảm nàng đối với hắn!

"Không có vì sao hết, chỉ là ta tin tưởng nàng thôi." Giọng Yến Kinh Hàn trầm xuống, "Cho nên, ta muốn ngươi lặng lẽ bảo vệ nàng, nếu nàng có thiếu một sợi tóc, thì ta sẽ hỏi tội ngươi!"

Nghe vậy, trong nội tâm Ngụy Đình không khỏi cả kinh, không thể nghi ngờ lời nói này của Yến Kinh Hàn chính là muốn tỏ rõ vị trí của Lam Linh trong lòng hắn, hơn nữa không cho người khác nghi ngờ hắn!

"Vâng!" Mặc dù trong nội tâm Ngụy Đình có rất nhiều nghi hoặc, nhưng vẫn nhanh chóng đáp một tiếng.

Sau đó, Yến Kinh Hàn và Ngụy Đình ngồi thương lượng chuyện này một hồi, rồi mới để Ngụy Đình dẫn Lam Linh đến Đại Lý tự.

Phượng tường cung

Chuyện Thu Diệp thú nhận Lam Linh sai sử mình đầu độc giết Lam Kim Châu, Lam Xảo Phượng đã có tin tức từ lâu, nàng phái người lặng lẽ truyền tin cho người Đại Lý tự, đồng thời truyền Lam Trí Thân vào cung.

Lam Xảo Phượng ngây ngốc ở hậu cung gần hai mươi năm, Lam Trí Thân chìm nổi ở chốn quan trường hai mươi năm, chuyện này xảy ra thì bọn họ đã biết có người bắt đầu ra tay đối địch với mình, nhưng đáng hận chính là, người đó thế nhưng lại lấy chuyện Lam Kim Châu vu hãm Lam Linh mà đại tác văn chương, muốn để người Lam gia tự giết lẫn nhau hòng phá hỏng kế hoạch bọn họ đã bố trí nhiều năm!

"Thái hậu, Hoàng thượng đã hạ chỉ, chúng ta không còn cách nào có thể tránh cho Linh nhi không bị giải vào Đại Lý tự, với lại đây cũng chỉ là chuyện không quan trọng, cái ta lo lắng chính là, có thể có người ở Đại Lý tự sẽ ra tay với Linh nhi!" Lam Trí Thân ngồi trên ghế gần đó, cau mày, phân tích thế cuộc trước mắt.

"Điểm này, ai gia đương nhiên là biết rõ, dù sao Đại Lý tự cũng không phải là Lam tướng phủ, càng không phải là Hàn vương phủ, trong đó ngư long hỗn tạp, dạng người nào cũng có, Linh nhi ở đó, nhất định là sẽ gặp nguy hiểm, nhưng ngươi cứ yên tâm, ai gia đã an bài tất cả, có thể bảo đảm được tính mạng của Linh nhi, ai gia thật sự muốn nhìn một chút là ai dám to gan lớn mật đối nghịch với ai gia!" Lam Xảo Phượng vuốt ve móng tay dài của mình, trong mắt nhanh chóng lướt qua một tia âm ngoan!

Nghe Lam Xảo Phượng nói như vậy, Lam Trí Thân nhanh chóng hỏi: "Thái hậu, chẳng lẽ ngươi đã khẳng định chuyện này không phải là Hoàng thượng và Hàn vương làm?"

Theo Lam Trí Thân, hiện tại phe cánh ở trong triều chia làm ba phần, thái hậu, Hoàng thượng và Hàn vương, dám đối nghịch với thái hậu cũng chỉ có hoàng thượng và Hàn vương, nhưng nghe ý của thái hậu, Lam Trí Thân có chút nghi hoặc, nếu chuyện này không phải là Hoàng thượng và Hàn vương, vậy thì là ai?

"Nhìn từ phản ứng của hai người bọn họ, ai gia có thể khẳng định không phải là bọn họ, Yến Kinh Hàn lặng lẽ phái người hắn bảo vệ Linh nhi, còn Yến Minh Hiên thì mượn lúc này mà công khai chèn ép Lam tướng phủ và Hàn vương phủ, nhưng rốt cục là ai, ai gia còn chưa điều tra ra." Lam Xảo Phượng dường như có chút lo lắng, từ chuyện lần trước Lam Linh gặp chuyện bị bắt cóc trên đường cái đến chuyện bị hãm hại hôm nay, Lam Xảo Phượng cảm thấy dường như có một người sau lưng bọn họ thao túng tất cả, hơn nữa sự tồn tại của người này cùng với thế lực không thể so sánh tầm thường!

"Thái hậu, ta cảm thấy chuyện này đều thật kỳ lạ, Thu Diệp là người chúng ta sắp xếp ở bên cạnh Linh nhi, làm sao đột nhiên nàng lại phản bội chúng ta? Chẳng lẽ ngay từ đầu nàng chính là con cờ được người khác cố ý đặt bên người chúng ta, mà vừa vặn chúng ta lại để nàng ở bên cạnh Linh nhi?" Lam Trí Thân nói đến đây, đột nhiên cảm thấy sau lưng mình lạnh run một phen, nếu theo như lời nói, vậy thì người này thật sự là đáng sợ!

"Rất có thể!" Lam Xảo Phượng hít sâu một hơi, "Không thể nghĩ được vậy mà chúng ta lại làm xiêm y cho người khác, thực đáng hận!"

"Thái hậu, theo ta thấy, bây giờ chuyện quan trọng nhất chính là mau chóng đưa Linh nhi ra khỏi Đại Lý tự, miễn cho đêm dài lắm mộng, bỗng nhiên có chuyện đâm ngang." Đương nhiên là Lam Trí Thân biết rõ Đại Lý tự là nơi nào, ở đó dù có lặng lẽ lên hành động nhưng đề phòng vẫn hơn, Lam Linh là con cờ quan trọng trong kế hoạch của thái hậu, không thể xảy ra một chút sai lầm nào.

"Điểm này, ai gia tự nhiên biết rõ, ai gia đã phái người đi làm, nhiều lắm là Linh nhi phải ở trong Đại Lý tự một buổi tối hôm nay, ngày mai có thể sẽ trở về Hàn vương phủ."

Sở dĩ Lam Xảo Phượng có thể ở hậu cung hô phong hoán vũ, địa vị chặt chẽ như vậy, xử lý những loại chuyện đó, Lam Xảo Phượng cũng không cần tốn quá nhiều công phu, lúc phái người đi truyền Lam Trí Thân vào cung thì nàng đã có kế sách ứng đối cũng như lời dặn dò.

Nghe Lam Xảo Phượng nói như thế, Lam Trí Thân cũng không cảm thấy an tâm bao nhiêu, ngược lại còn có một dự cảm xấu, hắn lo lắng đêm nay có thể sẽ có chuyện tồi tệ xảy ra, nhưng hắn cũng không nói ra.

"Ai gia truyền ngươi đến đây, là vì còn có một chuyện muốn nói với ngươi, thi thể Lam Kim Châu không được phép chôn cất trong phần mộ tổ tiên Lam gia!" Nói xong lời cuối cùng, giọng điệu Lam Xảo Phượng mang theo tức giận rõ ràng.

Lam Kim Châu không có một chút cống hiến với Lam gia không nói, còn khắp nơi làm Lam gia mất mặt, dù cho bị người đầu độc chết, nhưng nghĩ đến những chuyện này, Lam Xảo Phượng liền hối hận không thôi, nếu sớm biết rằng có thể như vậy, thì nàng đã phái người loại trừ nàng ta, tránh để nàng gieo họa cho Lam gia!

Lúc Lam Kim Châu còn sống trong khuê phòng, bây giờ chết, vốn muốn chôn vào phần mộ tổ tiên Lam gia, nhưng Lam Xảo Phượng không muốn, nàng cảm thấy Lam Kim Châu chính là một mầm hoạ cho Lam gia, dù cho chết cũng không thể khiến nàng đi gieo họa cho liệt tổ liệt tông được.

"Ta biết rõ, ta sẽ phái người tìm một chỗ chôn cho nàng." Từ lâu Lam Trí Thân đã chán ghét nữ nhi này đến cực điểm, theo ý hắn, nàng hoàn toàn chính là loại người làm hỏng chuyện nhiều hơn là thành chuyện, bây giờ mặc dù đã chết, nhưng cũng chưa hết tội! Trong nội tâm hắn vốn không có một chút thương tiếc với nữ nhi này.

"Biết rõ là tốt rồi."

Sau đó, Lam Xảo Phượng dặn dò Lam Trí Thân một phen.



Có lời Yến Kinh Hàn phân phó, Ngụy Đình và vài tên nha dịch đều không làm khó Lam Linh, để Lam Linh ngồi xe ngựa đến Đại Lý tự.

Vào nhà lao Đại Lý tự, một mùi nấm mốc xen lẫn với mùi hôi thối liền xộc thẳng vào mặt, tiếng gào, tiếng khóc, tiếng mắng chửi không dứt ở bên tai, đôi mi thanh tú của Lam Linh cau lại, bỏ qua ánh mắt kinh diễm, kinh ngạc và bỉ ổi của một đám tù nhân đi theo Ngụy Đình..

Vào một phòng.

Lam Linh nhanh chóng nhìn quanh một vòng, chỉ thấy gian phòng đó mặc dù rất nhỏ, ngoại trừ tấm ván gỗ bị rách lộ ra với một cái bô bên ngoài, cái gì cũng không có, nhưng thoạt nhìn căn phòng này cũng rất sạch sẽ, ánh sáng mặt trời dịu nhẹ chiếu vào từ một cái lỗ nhỏ ở trên tường, rõ ràng không giống với nhà lao âm u mùi hôi xộc thẳng vào mặt mà nàng vừa mới thấy.

"Vương phi, ngài ở căn phòng này đi, căn phòng này đã là nhà lao tốt nhất trong Đại Lý tự."

Giọng nói Ngụy Đình vang lên sau lưng Lam Linh, Lam Linh xoay người nhìn về phía Ngụy Đình, cười cười, "Ngụy đại nhân cho ta ở nhà lao tốt như vậy, cũng không sợ có người đi đến chỗ thượng cấp ngươi tố cáo sao? Nói ngươi làm việc hiềm nghi thiên tư thiên vị nịnh bợ người?"

Thấy bóng dáng nữ tử trước mắt thanh nhã như phong lan trong u cốc, cho dù có bị giam trong lao ngục, cũng không có nửa điểm bất an, ngược lại cười nói nhỏ nhẹ, Dường như Ngụy Đình đột nhiên hiểu được vì sao Mộ Dung Tiếu Trần lại đợi nàng ba năm, vì sao Yến Kinh Hàn lại bảo hắn phải bảo vệ nàng cho tốt.

Quốc sắc thiên hương, thanh nhã xuất trần, bình tĩnh lạc quan, phúc hắc giảo hoạt như lời đồn, nữ tử như vậy, không hề nghi ngờ là sẽ hấp dẫn tất cả nam nhân ưu tú trong thiên hạ phải dừng chân vì nàng!

Sở dĩ với Ngụy Đình mà nói, tin đồn Lam Linh phúc hắc chỉ là tin đồn, là bởi vì ngày đại hôn giữa Yến Kinh Hàn và Lam Linh, Ngụy Đình đang ở vùng khác phá án, sau đó hắn mới nghe người khác kể về chuyện hôn lễ, nhưng hắn vẫn chưa tận mắt được chứng kiến.

"Vương phi quá lo lắng rồi, mặc dù chỗ này tốt hơn so với các nhà lao bên ngoài, thì rốt cuộc vẫn là nhà lao, lại nói, mặc dù hoàng thượng hạ chỉ nhốt vương phi vào đại lao, nhưng cũng không định ra tội danh của vương phi, lại càng không phế bỏ phong hào của vương phi, địa vị vương phi còn ở đó, ở trong nhà lao như vậy, người khác cũng không tìm ra được lỗi sai." Quả thật là Ngụy Đình không có gì cảm thấy không ổn, dù cho Yến Kinh Hàn dặn dò hắn không đúng, thì hắn cũng sẽ để Lam Linh ở trong nhà lao này.

"Mặc dù có nói thế nào, ta vẫn muốn cám ơn Ngụy đại nhân." Từ trong lời nói của Yến Kinh Hàn, Lam Linh đã đoán được Ngụy Đình này là người của hắn, Yến Kinh Hàn đã phái hắn lặng lẽ bảo vệ nàng.

"Vương phi khách khí rồi." Ngụy Đình tán gẫu một câu, lại nói: "Vương phi ngài nghỉ ngơi đi, có cần gì, thì gõ nhẹ lên cửa phòng hai cái, người của ta sẽ đi đến tìm ngài."

"Được."

Sau đó, Ngụy Đình nhanh chóng rời khỏi nhà lao nhốt Lam Linh.

Lam Linh dạo một vòng quanh phòng rồi ngồi xuống dọc theo tấm ván, lặng lẽ suy nghĩ những chuyện có thể xảy ra kế tiếp.

Ước chừng qua nửa canh giờ, xa xa bên ngoài phòng truyền đến một hồi tiếng bước chân đến gần.

Mặc dù gian nhà lao này sạch sẽ, nhưng quả thật cũng rất đơn sơ, đương nhiên là hiệu quả cách âm rất kém, tiếng nói phía ngoài dường như cũng có thể truyền vào rõ ràng, nghe tiếng bước chân này, đôi mi đẹp thanh tú của Lam Linh cau lại, nếu như nàng đoán không sai, thì có người đến đây tìm phiền toái.

Một lát sau, tiếng bước chân dừng ở ngoài cửa phòng, một giọng nói của nam tử vang lên, "Công tử, phòng giam của Hàn vương phi ở nơi này."

"Mở cửa ra, bổn công tử muốn đi vào an ủi vương phi muội muội vài câu." Ngay sau đó tiếng Lam Ngọc truyền vào gian phòng.

Nghe vậy, trong con mắt Lam Linh nhanh chóng lướt qua một luồng hàn quang, tám phần là Lam Ngọc muốn đưa tới cửa chịu chết!

"Dạ, công tử, ngài đừng nán lại quá lâu, nếu để cho thượng cấp biết, tiểu nhân cũng không biết khai báo ra sao." Nam tử vội vàng nói.

"Yên tâm, bổn công tử sẽ không nán quá lâu đâu."

Lam Ngọc vừa dứt lời, Lam Linh liền nghe thấy một tiếng “két” cánh cửa phòng bị bên ngoài đẩy vào, Lam Ngọc dẫn thêm vài tên tùy tùng nhanh chóng bước vào.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.