Cẩm bào màu đen, cùng màu với mũ che, tóc đen búi gọn, trên búi tóc chỉ cài một trâm ngọc màu đen, mắt đen nhìn nàng, tựa như không vui!
Nhìn vậy, Lam Linh không khỏi nheo mắt, bà là ai?
Trong chớp mắt có thể vào phòng, Lam Linh nhìn ra thân thủ vị phu nhân này không đơn giản, Hàn vương phủ như tường đồng vách sắt!
Lam Linh tràn đầy đề phòng, ánh mắt lẳng lặng nhìn vào mắt vị phu nhân, mở miệng, "Ngươi là ai? Ngươi muốn tìm ta?"
Thừa dịp Yến Kinh Hàn không trong phủ, chuẩn xác ẩn vào phòng nàng, Lam Linh nghi ngờ người phụ nhân muốn nhằm là nàng!
Nghe vậy, phụ nhân nhất thời trợn to mắt, không tin nhìn Lam Linh, chỉ lát sau, mắt vị phu nhân trầm xuống, như mây đen cuồn cuộn!
"Linh Nhi, con nói gì vậy?!" Phụ nhân mở miệng, trong giọng mang ý không vui!
"Vương phi!" Lưu Vân canh ngoài phòng vội kêu lớn chạy vào, hiển nhiên lúc này, bọn họ mới phát hiện có người vào phòng Lam Linh.
"Cút xa chút cho ta!" Phu nhân không sợ hãi, ngược lại giận dữ rống lên, Lưu Vân cả kinh!
"Các ngươi tạm lui ra, ta không sao." Lam Linh nhìn phu nhân nói Lưu Vân, theo giọng phu nhân Lam Linh nhận ra chính là giọng nữ tử truyền lời hôm thành hôn, vậy theo Lam Linh, bà là chủ tử Lăng Sương Lăng Lộ, là cung chủ Vô Ưu Cung.
Nếu là nữ tử đó, Lam Linh tin bà không có ác ý.
"Vâng!" Thấy vương phi nói thế, Lưu Vân vung tay lên ra hiệu cho ám vệ trong Tùng Trúc Viện lui về, Lưu Vân và Thanh Phong đứng một bên, lẳng lặng nghe động tĩnh trong phòng Lam Linh.
Dù thế, lông mày vị phu nhân vẫn cau lại, lập tức vung tay, trong nháy mắt bàn ghế trong phòng đảo lộn.
Nhìn theo hành động phu nhân, mày Lam Linh cau lại, đoán là bà muốn bố trí trận pháp trong phòng, nhưng sao phải bố trí trận pháp? Không muốn để Lưu Vân Thanh Phong vào, không muốn cho bọn hắn nghe thấy?
"Cung chủ, ngài có ý gì?" Lam Linh nhận định phu nhân trước mặt là cung chủ Vô Ưu Cung, tự cho rằng xưng hô này không có gì không ổn.
"Con kêu ta là gì?!" Phu nhân thu tay, nhanh chóng xoay người, mắt nhìn Lam Linh thoáng hiện tia tàn khốc!
Lam Linh mấp máy môi, ngầm thấy mình sơ sẩy, nàng sớm đoán được cung chủ Vô Ưu Cung có quan hệ với thân thể này, nếu đã có, sẽ không gọi khách khí, nàng gọi bà là cung chủ là không đúng, còn khiến bà vô cùng mất hứng.
Thấy phản ứng của bà, Lam Linh nhìn ra, Lăng Sương Lăng Lộ chưa nói nàng bị mất trí nhớ, vì thế, Lam Linh vội vàng nói: "Ta mất trí nhớ, không nhớ lúc trước xưng hô với ngài sao, nếu ngài nguyện ý nói ta biết, ta nhất định sẽ sửa."
Lam Linh vốn cho, nói thế sẽ khiến phu nhân bớt tức giận, nhưng phu nhân nghe xong mắt nheo lại, lập tức ra tay nắm cổ tay Lam Linh.
Lát sau, phu nhân giận dữ nhìn Lam Linh, sau đó bỏ tay Lam Linh, chưởng vào mặt nàng!
Một chưởng vào, mắt Lam Linh trầm xuống, trong nháy mắt nắm tay phu nhân, lạnh lùng nói: "Cung chủ, dù ta có ân với ngài, nhưng ngài không có quyền đánh ta!"
Nghe vậy, phu nhân không lên tiếng, nắm chặt hai tay, hiển nhiên bị Lam Linh chọc giận không ít.
Nhìn phu nhân gắng gượng nén xuống lửa giận bừng bừng, Lam Linh mấp máy môi, buông lỏng tay.
"Cung chủ, ta không nhớ những chuyện lúc trước, ngài nguyện ý nói ta biết, ta rất vui, nếu không, ta cũng không miễn cưỡng." Từ thái độ phu nhân, Lam Linh càng khẳng định vị phu nhân này rất thân với thân thể này, bà biết rất nhiều chuyện về thân thể này, nàng cũng nhìn ra, tính tình bà không tốt, hơn nữa còn đang tức giận. Dù Lam Linh thấy oan, nhưng nàng không tin bà sẽ nói chuyện nàng muốn biết.
"Ta truyền rất nhiều lần, ngươi lại ngoảnh mặt làm theo ý mình, đã vậy, sau này sẽ hối hận!" Phụ nhân tức giận nói, tiếc nuối rèn sắt không thành thép, làm Lam Linh nghi ngờ.
"Cung chủ, ta không hiểu ý ngài?" "Ngoảnh mặt làm theo ý mình"? Nàng làm gì? Nàng có gì hối hận?
"Không bao lâu, ngươi sẽ rõ!" Phu nhân nổi giận đùng đùng hừ một tiếng, sau đó vung tay lên, trong nháy mắt bàn ghế dời về vị trí cũ, ngay đó, phu nhân phi thân ra khỏi phòng.
Lam Linh theo sát đi ra phòng, trong sân bóng dáng phu nhân sớm biến mất, Lam Linh nghi ngờ, thân thể này không phải của nàng, nàng sẽ rõ gì?
"Vương phi, ngài biết kia phụ nhân đó?" Thanh Phong Lưu Vân nhanh chóng hiện thân, Lưu Vân nhịn không được hỏi.
Bọn họ dựng lỗ tai, chỉ nghe tiếng bàn ghế di chuyển, không nghe được những tiếng khác, bọn họ biết phu nhân bày trận pháp, trong nội tâm lo lắng an nguy vương phi.
Động tĩnh hằng đêm trong phòng, bốn người Lưu Vân sớm biết chuyện gia và vương phi, vị trí vương phi trong lòng gia sớm không đơn giản, chỉ sợ gia đã yêu vương phi, chỉ là không muốn nói ra.
Nếu là người gia để ý, làm thuộc hạ, bọn họ muốn bảo vệ thật kỹ, với thân thủ vị phụ nhân đó và trận pháp được bày, Thanh Phong Lưu Vân thầm lo lắng phụ nhân có ý bất lợi, chỉ sợ bọn họ không có cách.
Nhưng may là, phụ nhân rời đi, vương phi bình yên vô sự, Thanh Phong Lưu Vân thầm thở phào.
Nghe Lưu Vân hỏi, Lam Linh muốn nói, bà là cung chủ Vô Ưu Cung, đột nhiên nhớ Yến Kinh Hàn miêu tả cung chủ Vô Ưu Cung, nàng cảm thấy chuyện này tựa có vấn đề.
Nghĩ tới, Lam Linh phân phó: "Ngươi gọi Lăng Sương Lăng Lộ đến."
Trước nay Lam Linh không thích có người cạnh hầu hạ, trước khi phu nhân đến, Lam Linh thấy Lăng Sương Lăng Lộ dọn dẹp xong, cho các nàng về phòng.
Lúc này, Lam Linh hối hận, trong nội tâm nghĩ, nếu Lăng Sương Lăng Lộ ở đây, nàng có thể đoán phu nhân đó có phải cung chủ không.
"Vâng!" Lưu Vân không hỏi nhiều, đáp một tiếng nhanh ra sân nhỏ.
"Vương phi, có phải ngài chưa dám khẳng định phụ nhân đó là cung chủ Vô Ưu Cung, muốn hỏi tỷ muội Lăng gia?" Thanh Phong hỏi một câu, Lăng Sương Lăng Lộ là người Vô Ưu Cung, y sớm biết, đoán rằng vương phi gọi Lăng Sương Lăng Lộ tới là muốn xác nhận lại thân phận phụ nhân đó.
Lam Linh gật đầu, "Ta cho rằng bà là cung chủ Vô Ưu Cung, nhưng cảnh vừa rồi, khiến ta cảm thấy có chỗ không đúng, tựa phải lại tựa như không." Cảm giác rất kỳ quái, Lam Linh không rõ, tựa như trực giác mách bảo.
"Vương phi, thân thủ phụ nhân không đơn giản, có phần giống với tin đồn trên giang hồ, thuộc hạ thấy bà là cung chủ Vô Ưu Cung." Thanh Phong nghĩ, theo y, người muốn ẩn vào phòng gia, trong thiên hạ chỉ sợ ngoài cung chủ Vô Ưu Cung rất khó tìm ra người thứ hai.
Lam Linh nhàn nhạt cười, nàng không phủ nhận, cũng không hoàn toàn đồng ý, người thân thủ cao không ít, tin đồn từ trước nay tám phần không đúng, vì thế, chỉ hai điểm này không thể nói bà là cung chủ Vô Ưu Cung, nàng tin trực giác mình.
Rất nhanh, Lăng Sương Lăng Lộ theo Lưu Vân vào sân nhỏ, Lăng Lộ bước nhanh đến thi lễ Lam Linh, "Tiểu thư, ngài tìm chúng ta?”
"Cung chủ các ngươi cài trâm ngọc màu đen?" Lam Linh nhìn Lăng Sương Lăng Lộ hỏi.
Nhìn xem thần sắc hai tỷ muội, Lam Linh khẳng định, dù cho phu nhân đó không phải cung chủ Vô Ưu Cung, nhất định Lăng Sương Lăng Lộ biết!
"Nhớ kỹ lời các ngươi đã hứa." Lam Linh nhìn Lăng Sương Lăng Lộ một cái, xoay người vào phòng.
Lăng Sương Lăng Lộ hiểu ý Lam Linh, nàng không cho phép các nàng giấu.
Lăng Lộ nhìn bóng lưng tiểu thư, trong nháy mắt nhìn tỷ tỷ, cau mày, mím mím môi, tựa muốn hỏi Lăng Sương nên làm sao.
Nhìn Lăng Lộ nháy mắt ra hiệu, Thanh Phong không vui, lạnh lùng hừ một tiếng, "Tự các ngươi muốn theo vương phi, ngay cả nói thật không được, vẫn nên từ nơi nào về nơi đó đi!"
Lúc Lăng Sương Lăng Lộ hứa với Lam Linh, bọn họ đều nghe rõ, Thanh Phong nói đây là khảo nghiệm của các nàng, ngay cả vấn đề đơn giản mà không trả lời được, không xứng cạnh vương phi!