Kim Ngọc Lương Duyên, Tuyệt Thế Hàn Vương Phi

Chương 97-4



Editor: An Kin

Triêu Dương ngoan ngoãn ngậm miệng lại, yên lặng đi sau lưng Yến Kinh Hàn, trong lòng nghĩ ngày mai nhất định phải hỏi Lưu Vân xem vì sao nửa năm tiền lương của mình bị mất [khổ thân].

Yến Kinh Hàn bước nhanh vào thư phòng thì đã thấy Thượng Quan Vân Thụy - người chưa bao giờ xuất hiện lúc đêm hôm khuya khoắt. Không cần mở miệng, cũng đã đoán được vì chuyện gì mà hắn đến.

Triêu Dương nhanh chóng khép cửa phòng, đứng bảo vệ ở ngoài cửa.

"Chậc …chậc, bộ dáng chưa thỏa mãn dục vọng.. xem ra việc ta đến đã cắt đứt chuyện tốt của ngươi. Này, ngươi sẽ không đòi ta bồi thường tổn thất đấy chứ? Đầu tiên ta phải nói, ta không cố ý, ta có việc gấp tìm ngươi." Dáng vẻ Thượng Quan Vân Thụy như rất sợ Yến Kinh Hàn tìm hắn tính sổ, không đợi Yến Kinh Hàn mở miệng, liền tự thanh minh.

Nghe Thượng Quan Vân Thụy nói xong, Triêu Dương cảm giác hắn còn oan hơn cả Đậu Nga [tích oan Đậu Nga dài lắm, nàng nào muốn biết thêm thì tham khảo ở link này nha: http://thainamtran.blogspot.com/2011/12/vu-au-nga.html]. Hắn không biết Gia nhà mình cùng Vương phi đang làm gì, hơn nữa nếu không phải Thượng Quan Vân Thụy nhất định phải gặp Gia ngay thì hắn cũng sẽ không đi quấy rầy Gia.. nửa năm tiền lương đấy…ngẫm lại đều thịt đau.

Yến Kinh Hàn không để ý đến Thượng Quan Vân Thụy. Tung vạt áo ngồi lên chiếc ghế đằng sau bàn, sâu xa mở miệng, "Xem ra đêm nay người không đến tìm ta để giúp đỡ, mà là tới để xin đánh."

"Ha ha..." Thượng Quan Vân Thụy vừa cười vừa đứng lên, đến trước bàn của Yến Kinh Hàn ngồi xuống, "Được, chúng ta lập tức nói chính sự, nói xong, ngươi trở về tiếp tục."

Yến Kinh Hàn không muốn để ý tới giọng nói ái muội của Thượng Quan Vân Thụy, trở lại chuyện chính, "Ngươi lo lắng Lam Ngọc nuốt không trôi chuyện kia, âm thầm động thủ với ngươi. Ngươi muốn ta phái người bảo vệ ngươi."

Đối với chuyện đã xảy ra ở Xuân Hương Lâu, Yến Kinh Hàn sớm đã nhận được tin. Đối với Lam Ngọc, Yến Kinh Hàn cũng biết hắn là hạng người gì.

Lam Ngọc không chỉ thích nữ nhân, mà còn là người có lòng dạ độc ác. Ở kinh thành Đông Sở có thể nói là một tên ngang ngược.

Yến Kinh Hàn sở dĩ chưa ra tay, vì Lam Ngọc là người nhà của Lam Xảo Phượng. Thời điểm chưa có đủ mười phần nắm chắc để diệt trừ tận gốc Lam Xảo Phượng thì việc nghỉ ngơi dưỡng sức đợi thời cơ mới là kế sách tốt nhất.

"Không phải là ta lo lắng, mà hắn nhất định sẽ động thủ với ta. Nếu ở Bắc Trữ, ta đương nhiên sẽ không sợ hắn. Nhưng ở đây, nhân thủ của ta có hạn, đối với các ngươi không quen thuộc. Ta ở ngoài sáng, hắn ẩn trong tối. Đối với ta mà nói đó hoàn toàn là bất lợi, ta muốn cẩn thận một chút, mặc dùngười muốn ta chết rất nhiều, nhưng ta cũng không thể chết trên tay tiểu nhân Lam Ngọc đó, nếu thế thì quá nghẹn khuất."

Khóe miệng Triêu Dương liền co rút, nghĩ thầm, người đã chết còn biết nghẹn khuất sao.

"Ngươi để nàng xuất hiện, là muốn nàng gây chuyện cho ngươi?" Yến Kinh Hàn tự nhiên cũng biết sự tồn tại của Ánh Hà, nhưng hắn không hiểu vì sao Thượng Quan Vân Thụy phải để một nha đầu bên cạnh người. Hơn nữa trong mắt Yến Kinh Hàn,ngoại trừ võ nghệ tốt thì Ánh Hàkhông có gì cả.

"Ánh Hà không phải là người gây chuyện, chính là tên cẩu nô tài kia tới cửa đòi đánh, nếu không đánh thì thật uổng."

Nghe những lời này của Thượng Quan Vân Thụy, Yến Kinh Hànquét mắt lành lạnh nhìn hắn, "Trên địa bàn của người khác mà không biết thu liễm, bộc lộ tài năng, còn không phải là gây chuyện thị phi? Ngươi cùng nàng là quan hệ thế nào, ta không muốn biết, nhưng ta phải nhắc nhở ngươi, đừng để nàng thành nhược điểm trí mạng của mình!"

Thượng Quan Vân Thụy đương nhiên biết rõ Yến Kinh Hàn có ý tốt, cũng chỉ có hắn [YKH] mới có thể nói như vậy.

Đôi môi mấp máy, Thượng Quan Vân Thụy lập tức thu lại nụ cười trên mặt, ánh mắt nhìn về phía ánh nến cách đó không xa, cặp mắt đào hoa, yêu nghiệt mang theo vẻ tịch mịch mà người ngoài chưa thấy bao giờ.

"Ta biết rõ." Tựa hồ thật lâu, Thượng Quan Vân Thụy mới nhẹ nhàng nói một câu, nhưng thanh âm phảng phất như đến từ khoảng không vô tận.

Cho dù là huynh đệ sinh tử, chỉ cần Thượng Quan Vân Thụy không nói, Yến Kinh Hàn cũng sẽ không điều tra bí mật trong lòng Thượng Quan Vân Thụy. Bởi vì hắn biết rõ, trong nội tâm mỗi người đều có một chỗ không muốn bị người khác chạm đến.

"Ta sẽ phái người tới bảo vệ các ngươi, về phía Lam Ngọc, ta cũng sẽ cho người giám sát, đại khái có thể yên tâm." Yến Kinh Hàn vừa nói vừa đứng lên, "Ngươi trở về dịch quán hay ở đây?"

"Nhanh như vậy liền vội đuổi ta?" Thượng Quan Vân Thụy trong nháy mắt liền khôi phục dáng vẻ hào phòng trước sau như một, cũng đứng lên, "Có nương tử vào đúng là không giống nhau. Ta không ở đây làm chướng ngại vật đâu"

Yến Kinh Hàn mặc kệ hắn, gọi Triêu Dương vào dặn dò vài câu. Triêu Dương lập tức đưa Thượng Quan Vân Thụy ra khỏi Vương phủ theo đường mật đạo.

Lam Linh nằm trên giường, không muốn nghĩ đến bất cứ chuyện gì, càng không muốn nghĩ đến hình thức chung sống kỳ lạ giữa mình và Yến Kinh Hàn… những hình ảnh kiều diễm lại xuất hiện trong đầu Lam Linh, mùi tùng trúc thơm ngát dường như đã thấm vào từng lỗ chân lông, có thể cảm nhận rõ ràng.

Lam Linh oán hận lắc đầu, nhưng không xua tan được!

Đang trằn trọc, Lam Linh nghe tiếng cửa phòng bị đẩy ra. Nàng lập tức nhắm mắt lại, giả bộ ngủ.

Yến Kinh Hàn cởi y phục, lên giường, thấy Lam Linh đưa lưng về phía mình, nhìn như đang ngủ, nhưng nghe tiếng hít thở Yến Kinh Hàn biết Lam Linh đang giả vờ. Hắn cũng không lên tiếng, từ phía sau ôm Lam Linh vào trong lòng.

Tư thế như vậy, một tay của Yến Kinh Hàn vô cùng hợp lý đặt ở trước ngực Lam Linh. Hô hấp của Lam Linh lập tức không ổn định.

Lúc này, Lam Linh đương nhiên không thể giả vờ nữa, đưa tay phải ra gạt bàn tay của Yến Kinh Hàn, "Thiếp mệt, đi ngủ đi."

Yến Kinh Hàn thuận thế bắt được bàn tay nhỏ bé của Lam Linh đặt ở trước ngực, đột nhiên hỏi: "Buổi tối hôm qua, ngươi đã làm gì Lam Ngọc?"

Yến Kinh Hàn sớm biết Lam Linh không phải là người có thể mặc cho người khác khi dễ mình.Ở hỉ đường trong ngày đại hôn, nàng có thể làm cho Hắc Phong đuổi Thượng Quan Vân Thụyra khỏi Vương phủ trước mặt mọi người, vậy thì đối với việc làm bẩn thỉu của Lam Ngọc, Lam Linh nhất định sẽ dạy dỗ hắn thật tốt. Nhưng tối hôm qua nàng đã dạy dỗ hắn thế nào, Yến Kinh Hàn chưa kịp hỏi. Lúc nghe Thượng Quan Vân Thụy nhắc đến Lam Ngọc, Yến Kinh Hàn mới nghĩ tới.

"Hỏi hắn làm gì? Ta mệt." Lam Linh căn bản cũng không muốn nghe đến tên Lam Ngọc. Trong lòng nàng, hắn chẳng khác gì súc sinh.

"Ta muốn biết." Yến Kinh Hàn nắm bàn tay nhỏ bé trước Lam Linh giật giật, lồng ngực dính chặt vào lưng của Lam Linh.

Tư thế ái muội này khiến Lam Linh cảm thấy hô hấp của nàng càng ngày càng không thoải mái, tùy tiện nói: "Nếu ta nói, ngươi có thể bỏ tay ra không?"

Ra điều kiện?

Yến Kinh Hàn không nói có đáp ứng hay không, mà hơi dùng sức làm cho Lam Linh xoay người, mặt hướng về phía hắn, sau đó kéo nàng vào trong ngực, "Hiện tại có thể nói?" Kỳ thật Yến Kinh Hàn không nói cho Lam Linh biết thực ra hắn rất thích tư thế này.

Lam Linh mấp máy môi, lúc này mới mở miệng: "Ta làm cho hắn vĩnh viễn không thể trở thành nam nhân!"

Nghe vậy, Yến Kinh Hàn lập tức hiểu ý tứtrong lời nói của Lam Linh. Trong nháy mắt liền cảm thấy nơi nào đó của thân thể nhanh chóng yên tĩnh trở lại, tựa như bị kinh hãi.

"Nàng tự ra tay?" Yến Kinh Hàn vừa nghĩ tới việc Lam Linh chứng kiến cái gì đó dơ bẩn của Lam Ngọc, trong lòng lập tức thấy không vui.

Yến Kinh Hàn đã được chứng kiến thân thủ quỷ dị của Lam Linh, cũng biết Lam Ngọc chỉ có công phu mèo quào, hắn (Lam Ngọc) căn bản không phải là đối thủ của Lam Linh. Nếu Lam Linh tự tay động thủ phế hắn cũng không phải là không thể được.

"Nếu ta có thời gian, ta sẽ tự động thủ" Lời nói của Lam Linh chắc chắn là nói cho Yến Kinh Hàn biết nàng để cho người khác ra tay, nhưng nàng không nói ra Lăng Sương. Nàng không muốn người của nàng bị cuốn vào giữa tranh đấu của Yến Kinh Hàn và Lam Xảo Phượng.

Yến Kinh Hàn biết rõ Lam Linh không muốn nói chuyện nha đầu kia, liền không hỏi tiếp, ngược lại hỏi: "Dù nói thế nào Lam Ngọc cũng là ca ca của ngươi, là con trai duy nhất của phụ thân ngươi. Ngươi làm như vậy, trong lòng làm sao có thể vui vẻ? Ngươi không sợ người khác nói ngươi lòng dạ độc ác, không niệm tình, là con người lòng lang dạ sói!"

Lam Linh nghiến răng. Yến Kinh Hàn đêm khuya không ngủ, lại cùng nàng thảo luận vấn đề "lòng lang dạ sói"? Nàng nếu là người lòng lang dạ sói, chẳng phải là hợp ý của hắn sao?

Hoàn toàn chính là được tiện nghi còn khoe mẽ!

"Vương gia, ngài nói thật đúng, ta chính là một người lòng dạ độc ác, lấy oán trả ơn, nói không chừng có một ngày, ta tâm tình không tốt liền hung hăng cắn người. Người cũng nên chú ý."

Lam Linh nói giống như thật, mắt phượng của Yến Kinh Hàn nhanh chóng xẹt qua một tia vui vẻ, buộc chặt cánh tay, vuốt mi mắt, nhẹ giọng nói: "Ngủ đi."

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.