Yến Kinh Hàn khẽ nhắm mắt, nghe tiếng sột soạt của rừng trúc ngoài cửa sổ. Trong lòng chưa bao giờ sợ hãi lại có chút chấn động.
Mộ Dung Tiếu Trần làm thượng khách. Về công và tư đối với hắn mà nói không có gì xấu, vì sao hắn không làm?
Mộ Dung Tiếu Trần ra khỏi Vương phủcủa Yến Kinh Hàn. Đem Nhiếp đại phu chân chính trở về, cùng Thần Tinh trở về phủ.
Mặc dù lần đầu tiên thổ lộ bị va phải vách tường [từ chối], nhưng tâm tình Mộ Dung Tiếu Trần rất sung sướng. Hắn nghĩ quan hệ giữa mình và Lam Linh đã tiến một bước dài. Yến Kinh Hàn vô tình với Lam Linh, Lam Linh cũng không yêu Yến Kinh Hàn. Chỉ cần hắn tạo ra nhiều cơ hội gặp mặt nàng,hắn tin tưởng không bao lâu, Lam Linh có thể tiếp nhận hắn, cho hắn tiến vào long nàng.
Nghĩ tới bóng hình xinh đẹp thanh nhã xuất trần, nghĩ tới đôi mắt xinh đẹp trong như làn nước thu, nghĩ tới lúc Lam Linh chỉnh Thượng Quan Vân Thụy xấu xa, khóe miệng Mộ Dung Tiếu Trần hiện lên sủng ái,vui vẻ, bước chân cũng đặc biệt thoải mái.
Thần Tinh đi theo sau lưng Mộ Dung Tiếu Trần, chủ tử nhà mình vừa mới làm gì, hắn cũng biết rõ. Thấy thần sắc của chủ tử, Thần Tinh đoán rằng tám phần là chủ tử nhìn thấy Hàn vương phi, hơn nữa còn trò chuyện với nhau thật vui.
Làm thuộc hạ thân cận, Thần Tinh tự nhiên cũng không thèm để ý Lam Linh. Hắn thấy chỉ cần chủ tử nhà mình vui vẻ, chủ tử cưới dạng nữ nhân nào, hắn cũng sẽ coi nàng là nữ chủ nhân của Mộ Dung tướng phủ.
Nghĩ tới đây, Thần Tinh đột nhiên nghĩ đến Nhạc Tư Ngữ, lập tức giật mình, trong lòng nghĩ nếu Nhạc Tư Ngữ là nữ chủ nhân, vậy thì thật là đáng sợ!
Tuy nhiên, có vẻ như không có khả năng này, chủ tử nhà mình làm sao có thể cưới Nhạc Tư Ngữ? Chủ tử nhà mình tránh nàng còn không kịp nữa là.
Trong lòng Thần Tinh tự an ủi, không nghĩ lúc nhìn về phía trước lại thấy được Nhạc Tư Ngữ đang đứng ở chỗ không xa, một tay vòng trước ngực, một tay che dù, liếc nhìn, hiển nhiên là ở chỗ này chờ chủ tử nhà mình.
Thần Tinh nghiến răng, Nhạc Tư Ngữ này chính là ôn thần. Nàng ta không để chủ tử nhà mình tâm tình tốt một chút, mỗi lần đều làm chủ tử khó chịu. Thật sự là quá ghê tởm!
"Gia, Nhạc tiểu thư ở phía trước, thuộc hạ đi ngăn nàng lại?" Thần Tinh thấy chủ tử nhà mình chưa từng chứng kiến Nhạc Tư Ngữ bình thường, thử hỏi một câu thăm dò.
"Không cần để ý nàng." Mộ Dung Tiếu Trần nhàn nhạt mở miệng. Đối với hắn, Nhạc Tư Ngữ cùng nam nhân không có gì khác nhau. Hắn sẽ không liếc mắt nhìn nàng, trong lòng của hắn chỉ có thiên hạ kia, khiến hắn chỉ nhìn một lần đã yêu thật sâu đậm.
Hơn một ngàn ngày đêm vấn vương, tìm kiếm, chờ đợi, cuối cùng hắn cũng nói với nàng tình cảm chôn dấu ba năm. Mặc dù nàng không lập tức đáp lại, nhưng đây chỉ là vấn đề thời gian, nàng nhất định sẽ là của hắn!
Nghĩ như vậy, bầu trời âm u mang theo mưa phùn rả rích đối với Mộ Dung Tiếu Trần lại là cảnh xuân ánh sáng rực rỡ.
Nhạc Tư Ngữ che dù ở trong mưa nhìn Mộ Dung Tiếu Trần lững thững. Đôi môi đã bị nàng gắt gao cắn, nhìn về phía Mộ Dung Tiếu Trần, đôi mắt đẹp mang vẻ tức giận vô cùng.
Nhạc Tư Ngữ võ nghệ không kém Mộ Dung Tiếu Trần. Mộ Dung Tiếu Trần có thể tránh con mắt những người khác, nhưng không thoát được ánh mắt của nàng, vì thế, Nhạc Tư Ngữ biết rõ việc Mộ Dung Tiếu Trần thay mận đổi đào vào Hàn vương phủ.
Nhạc Tư Ngữ đương nhiên biết rõ Mộ Dung Tiếu Trần làm gì, ngoại trừ hắn [MDTT] đi gặp nàng [LL] thì còn có thể làm gì? Hắn đã gấp đến mức tự đi chịu chết.
Nhạc Tư Ngữ lo lắng, tức giận, nhưng nàng không thể vào Hàn vương phủ. Nàng sợ Yến Kinh Hàn phát giác, đối với Mộ Dung Tiếu Trần càng thêm bất lợi, vì thế, nàng liền ở bên ngoài phủ chờ hắn.
Cuối cùng, Nhạc Tư Ngữ thấy Mộ Dung Tiếu Trần bình yên vô sự ra khỏi Hàn vương phủ, lòng mới thở phào. Chờ hắn về thay y phục, nàng mới xuất hiện. Không nghĩ đến hắn cũng không nhìn nàng một cái, bước chân nhàn nhã thích ý biểu hiện rõ ràng việc hắn đã đạt thành tâm nguyện.
Tức giận, ghen tuông cuồn cuộn trong lòng.
Nhạc Tư Ngữ không muốn nghĩ tình hình gặp mặt giữa Mộ Dung Tiếu Trần và Lam Linh.Nhưng từng hình ảnh kiều diễm lại càng không ngừng xuất hiện trong đầu của nàng, Nhạc Tư Ngữ oán hận siết chặt tay, chỉ nghe thấy một tiếng "Răng rắc", ô bị bẻ gãy, nhanh chóng rơi xuống đất, bị gió thổi qua, lăn hai vòng.
Nhạc Tư Ngữ xòe bàn tay, chỉ còn lại một đoạn ô trơn rơi xuống đất, mưa phùn làm ướt khuôn mặt nhỏ nhắn kiều diễm, cảm giác lành lạnh truyền khắp toàn thân, Nhạc Tư Ngữ bất động như chuông!
Mộ Dung Tiếu Trần giống như bình thường, trực tiếp lướt qua Nhạc Tư Ngữ, một cái ánh mắt cũng không lưu cho nàng.
"Mộ Dung Tiếu Trần, ngươi đây là đang muốn chết, ngươi biết không?" Nhạc Tư Ngữ từ trong kẽ răng nặn ra mấy chữ, ánh mắt u oán, oán hận, không cam lòng dừng ở sau lưng Mộ Dung Tiếu Trần.
Mộ Dung Tiếu Trần cũng không lên tiếng, hiển nhiên là không nghĩ phản ứng Nhạc Tư Ngữ, lập tức đi về phía trước.
Mộ Dung Tiếu Trần không nhìn khiến cho Nhạc Tư Ngữ không nghĩ nhiều, lắc mình một cái, liền chắn phía trước Mộ Dung Tiếu Trần. Một đôi đôi mắt to xinh đẹp gắt gao trừng mắt trước mặt nam nhân nàng vừa yêu vừa hận.
Mưa phùn rả rích rơi trên mặt, làm ướt tóc, quần áo, nhưng không thể dập tắt lửa giận trong lòng Nhạc Tư Ngữ.
"Tránh ra!" cuối cùng Mộ Dung Tiếu Trần lên tiếng, nhưng hai chữ ngắn ngủi lại mang theo hàn khí, Thần Tinh không khỏi rùng mình một cái.
"Mộ Dung Tiếu Trần, ngươi có biết ngươi đang làm cái gì không? Ngươi lo mệnh mình quá dài?" Nhạc Tư Ngữ không sợ hàn khí trên người Mộ Dung Tiếu Trần, lại một lần nữa nhổ chòm râu Mộ Dung Tiếu Trần, hơn nữa, nàng cảm thấy nàng nói như vậy, tuy lời thật thì khó nghe, nhưng cũng là vì tốt cho hắn.
"Bản tướng làm gì thì liên quan gì tới ngươi? Nhạc tiểu thư quản quá rộng?"Con ngươi đen sâu thẳm, giọng nói lạnh nhat, sắc bén, đồng thời mang ý khinh thường Nhạc Tư Ngữ.
"Ta quản rộng?" Nhạc Tư Ngữ cắn răng, "Ta quản được rộng không phải là vì tốt cho ngươi? Người khác mời ta quản, ta còn mặc kệ!" Hắn không nói cảm kích, còn hoàn toàn không biết lòng tốt của người khác.
"Vậy Bản tướng có phải đa tạ Nhạc tiểu thư đã xen vào việc của người khác hay không?" thanh âm Mộ Dung Tiếu Trần lập tức trầm xuống. "Nhạc tiểu thư, bản tướng cảnh cáo ngươi một lần cuối cùng, ý tốt, tâm thanh thàn, còn tâm tư nào nữa thì ngươi cũng thu lại tất cả cho ta. Từ sau không được xuất hiện trước mặt bản tướng, nếu không, bản tướng sẽ cho ngươi thấy thủ đoạn của bản tướng."
Lời nói Mộ Dung Tiếu Trần mang theo vẻ ngoan tuyệt trước nay chưa có, Nhạc Tư Ngữ mấp máy môi, "Ngươi sẽ hối hận!" Nói xong, Nhạc Tư Ngữ nhanh chóng rời đi.
Hối hận? Mộ Dung Tiếu Trần khinh miệt cười một tiếng, hắn làm bất cứ chuyện gì cũng không hối hận, huống chi là hắn yêu nàng ba năm.
Lúc này, mưa phùn liên tục khiến trên đường không có người qua lại, nhưng trong một gian nhã phòng ở tửu lâu cách đó không xa, lại có người nghe rõ từng lời Mộ Dung Tiếu Trần và Nhạc Tư Ngữ. Con ngươi nhanh chóng xẹt qua một đạo sát khí.
Tối hôm qua Lam Ngọc kìm nén cơn giận trong lòng trở về phủ. Suy tính cả buổi tối xem làm thế nào để có thể thần không biết quỷ không hay mà thu thập Thượng Quan Vân Thụy cùng nha đầu kia. Sau một hồi trầm tư suy nghĩ, cuối cùng Lam Ngọc nghĩ tới một độc kế.
Thời điểm hừng đông, Lam Ngọc mới ngủ thật say. Bởi vì Lam Ngọc ở Hàn lâm viện không cần vào triều, vì thế cho đến khi mặt trời lên cao ba sào hắn mới tỉnh ngủ.
Sau khi tỉnh lại, Lam Ngọc liền cảm thấy hạ thân mơ hồ không thích hợp. Bình thường sáng sớm mỗi khi tỉnh dậy, chỗ kia lúc nào cũng trong xu thế vận sức chờ phát động, nhưng hôm nay chỗ đó cùng hôm qua đồng dạng mềm mại, căn bản không có một chút cảm giác.
Hôm qua, Lam Ngọc cho là hắn phóng túng quá độ, nhưng ngày hôm nay là thế nào? Ngày hôm qua hắn không có làm chuyện đó, tại sao có thể như vậy? Lam Ngọc càng nghĩ càng có dự cảm xấu.
Lại nghĩ ký ức trống rỗng đêm hôm đó, Lam Ngọc chợt thấy hoảng hốt, không nghĩ nhiều, nhanh chóng xoay người xuống giường vội vàng tìm một nữ nhân để thử.