Lưu Triệt đặt tờ công văn trong tay xuống như có điều gì phải
suy nghĩ, “Giống ai?” Y thầm cân nhắc câu nói của mẫu thân. Ngay từ khi Thái hậu
phái người triệu Lưu Sơ đi thì y là bậc đế vương phải biết ngay nhưng lại không
có phản ứng gì. Không ai hiểu rõ hơn y việc mẫu thân có thể từ một vị phu nhân
chốn hậu cung leo lên ngôi hoàng hậu, trợ giúp cho con mình đoạt được ngôi vị
hoàng đế. Đó phải là một người khôn khéo đến bao nhiêu, thậm chí có lúc còn lý
trí hơn y. Phải cư xử với Lưu Sơ như thế nào thì tự bà sẽ có chừng mực. Y chậc
lưỡi, cho dù bà có trách phạt Lưu Sơ thì có lẽ Lưu Sơ cũng chỉ phải chịu khổ một
chút thôi. Những tin tức trái ngược từ cung Trường Nhạc truyền đến khiến y cảm
thấy rất thú vị. Giống ai à? Ai là người có thể làm cho Vương thái hậu phải tỏ
sắc mặt u buồn rồi lại chuyển sang vô cùng sủng ái Lưu Sơ được chứ?
Y vừa chợt hiểu ra thì đúng lúc nội thị ở ngoài cửa truyền
báo: “Quan Nội đình Trương Thang cầu kiến.”
“Truyền vào.”
Một lát sau. Trương Thang đã vào đến nơi, vẻ mặt khá trầm trọng,
bái lạy xong liền bẩm, “Thần Trương Thang bẩm báo Hoàng thượng, con trai thứ của
Hoài Nam vương Lưu An là Lưu Kiến hôm qua báo lên việc ba nước Giao Đông, Hành
Sơn, Giang Đô định mưu phản, bắt giam Hoài Nam thái tử Lưu Thiên. Hoài Nam
vương muốn tỏ rõ ý chí của mình đã đặc biệt sai người báo cáo lên Hoàng thượng,
xin Hoàng thượng cử binh bình định và cứu Hoài Nam thái tử Lưu Thiên.”
Lưu Triệt liền cảm thấy một luồng lửa giận xông lên tận óc, luôn
miệng nói: “Được, được.” Khi trấn tĩnh lại y liền hỏi, “Trương khanh có biết việc
này thật giả thế nào không?”
Trong lúc Duyệt Trữ công chúa Lưu Sơ đang nhớ mẫu thân thì
Hàn Nhạn Thanh ôm tỳ bà bước xuống lầu, khom người chui vào xe ngựa dùng để đãi
khách của vương phủ Giao Đông. “Di Khương”, nàng bảo “Vén rèm xe lên một chút
cho thoáng gió.”
“Dạ!” Hôm nay Di Khương trông rất xinh đẹp hoạt bát trong bộ
y phục màu vàng nhạt, nhanh nhẹn cuốn rèm xe lên, mỉm cười với phu xe. Phu xe của
vương phủ Giao Đông phải chờ đợi dưới lầu quá lâu đang cực kỳ bực bội nhưng vừa
trông thấy nụ cười này thì lập tức tiêu tan lửa giận, ngây ra một khắc, thở dài
than: Một nữ tỳ đã xinh đẹp hút hồn như vậy thì thật sự khó tưởng tượng nổi
phong thái của ngưòi đẹp trong xe.
Vườn Đông Uyển nằm trên hồ trong vương phủ Giao Đông được
soi rõ trong ánh sáng nhu hòa của những ngọn nến to bằng cánh tay. Dạ tiệc long
trọng đã bắt đầu được một lúc khá lâu, Giao Đông vương Lưu Ký mất kiên nhẫn uống
cạn chén rượu trong tay, gõ nhè nhẹ lên án. Mi Vũ nheo mắt cười thầm, đi qua dựa
sát vào, nũng nịu: “Vương gia chớ vội, Mi Vũ thấy Trần muội muội không giống
người dễ nuốt lời, muội ấy nói nhất định sẽ tới”, nói rồi nàng ta quay người lại
gọi, “Phi Hoằng, rót rượu cho Vương gia.”
Phi Hoằng khom người tiến lên rót đầy chén rượu cho Lưu Ký.
Đang nói chuyện, con thứ của Hành Sơn Vương là Lưu Hiếu ngồi ở ghế khách bên phải
trêu đùa, “Trần cô nương có thể hớp hồn người được như Mi Vũ cô nương không?”
Ánh mắt dâm tà của gã đảo qua trên thân thể uyển chuyển của Mi Vũ đầy vẻ thèm
khát. Mọi người trên bàn đều cười ha hả, Mi Vũ trong lòng căm tức nhưng không hề
thể hiện trên nét mặt. Nàng ta đang định rủa thầm một câu thì nghe có người tới
báo, “Trần tiểu thư đến.”
Tham gia bàn tiệc lần này ngoại trừ Giao Đông vương Lưu Ký
thì thân phận tôn quý nhất thuộc về Lưu Hiếu là thế tử của Hành Sơn vương.
Giang Đô vương Lưu Kiến rốt cuộc cũng là chủ của một nước, sau khi bàn xong
công việc thì đã sớm rời khỏi Giao Đông từ ngày hôm trước. Giai nhân xuất hiện,
ngay cả hạng ăn chơi như Lưu Ký, Lưu Hiếu cũng im bặt như e ngại làm nàng kinh
sợ. Một giọng nói dịu dàng ngọt ngào bảo kéo rèm lên rồi có người bước vào. Mọi
người quay ra nhìn nhau, cảm thấy thiếu nữ áo vàng này tuy xinh đẹp duyên dáng
nhưng cũng không đến mức có thể gọi là giai nhân. Tuy nhiên tất cả đều có một cảm
giác kỳ lạ không thể nói thành lời.
“Nô tỳ Di Khương ra mắt các vị đại nhân.” Di Khương khom người
thi lễ một vòng rồi nhìn khắp lượt, cười tươi tắn, “Tiểu thư nhà tôi nói, được
lọt vào mắt xanh của các vương gia thế tử là vô cùng vinh hạnh. Nàng từ nhỏ có
tập làm thơ, lập ra quy định là nếu ngươi nào thắng được nàng về thi từ thì sẽ
ra gặp mặt.
Mọi người lúc này mới biết thiếu nữ tên gọi Di Khương này chỉ
là nô tỳ của người kia. Tất cả đang ngồi đây đều là những con cháu dòng dõi, trẻ
tuổi, có học vấn, ít nhiều cũng đã từng làm một vài bài thơ, thấy cô gái kia
kiêu ngạo như vậy thì càng sinh lòng ngưỡng mộ, không ai dám lấy thế bức bách,
sợ người khác chê cười. Lưu Ký vui vẻ, “Nếu như thế, kính xin được thấy thủ bút
của cô nương.”
Di Khương đưa ra một tờ giấy. Lúc đó sản phẩm giấy mực của Tức
Lam các tại Trường An đã danh chấn cả nước, những nhà giàu có sử dụng hàng
ngày. Tờ giấy này tuy không phải thượng phẩm nhưng lại có hương thơm nhè nhẹ, mặt
giấy vẽ hoa đào bằng những nét chấm phá đơn giản nhưng sinh động trông càng
toát lên vẻ lịch thiệp trang nhã. Bên trên tờ giấy có viết một bài thơ, nét chữ
nắn nót, màu mực đen nhánh, chính là dùng mực Tùng Giang thượng đẳng để viết:
“Nhìn cánh sen băng giá
Giai nhân nhớ chốn xưa
Chia lìa một bóng ảnh
Tan nát những đường tơ
Biển thẳm sâu ngăn trở
Chàng ngơ ngẩn giã từ
Ngoái đầu trao nhẫn cỏ
Nàng bỗng nguyện theo về.”
Bài thơ này dĩ nhiên không tệ, lấy ý nguyên bản ở trong
thiên “Kiêm gia” của Kinh Thi.
Mọi người trầm ngâm một hồi rồi lần lượt viết ra giao cho Di
Khương này mỉm cười cúi chào rồi quay trở về, vén rèm đưa vào trong xe. Qua một
khắc, chỉ nghe bên trong có tiếng ngâm nga khoan thai rồi một giọng nữ du dương
hỏi, “Bài thơ Gió tây thổi mộc diệp là của vị tiên sinh nào viết vậy.
Tô Gia ngồi ở vị trí thấp nhất than nhẹ một tiếng, chắp tay
đứng lên, “Là kẻ bất tài này.”
Cô gái ngân nga,
“Gió Tây cuốn lá bay
Qua biển đến Giao Đông
Giao Đông không giặc giã
Trên gác khảy tơ đồng
Hát ca khi rảnh rỗi
Chỉ mỗi người nghe không
Khúc Giai nhân vẳng tới
Mới hay người cũ mong.
Tiên sinh tâm tính hào sảng đường hoàng, nếu ta từ chối thì
thật khó nghĩ.”
Lời ngâm còn chưa dứt, một cô gái mặc áo xanh ôm cây đàn tỳ
bà, mặt đeo mạng bằng lụa, mái tóc đen vấn cao như kiểu Xuân Sơn[2], đôi mắt
như mộng ảo vén rèm xe xuất hiện trước mặt mọi người.
[2] Kiểu búi tóc của phụ nữ Trung Quốc có từ thời Hán, mái
tóc được quấn hình dáng núi.
“Đã chịu xuất hiện rồi mà tại sao còn phải đeo mạng che mặt?
Chi bằng tháo ra cho chúng ta nhìn xem có đáng giá để chúng ta đối đãi như thế
này hay không.” Lưu Hiểu cũng uống khá nhiều nên buông lời trêu chọc.
Trong mắt cô gái thoáng hiện vẻ giận dữ nhưng chưa bùng phát
đã kịp che giấu đi. Mi Vũ đang ở bên cạnh chủ nhân Lưu Ký mỉm cười đứng dậy
nói, “Có đáng giá hay không thì Giang Đô vương xem qua ca vũ của Trần muội muội
sẽ biết.” Nàng ta quay đầu cười hỏi Lưu Ký, “Chỗ Vương gia có chiếc khay tinh xảo
nào không?”
“Dĩ nhiên là có.” Lưu Ký vỗ vỗ tay, liền có người hầu mang tới.
Mi Vũ cười nhận lấy, nhìn chiếc khay tròn đúng là làm từ ngọc Hoa Điền thượng hạng,
trong suốt lóng lánh, chỉ lớn bằng bàn tay thì nhướng mày cười nói, “Vậy là đủ
rồi.” Nàng ta bước tới nói với Hàn Nhạn Thanh, “Muội muội có thể bắt đầu được rồi.”
Hàn Nhạn Thanh khẽ than một tiếng, thầm nguyền rủa Lưu Lăng
không biết bao nhiêu lần. Nàng nhẹ bước gót sen tới bên cạnh Mi Vũ. Không ai hiểu
làm thế nào mà nàng có thể bước lên chiếc khay ngọc ở trên tay Mi Vũ. Mọi người
hoa mắt chóng mặt, lúc này mới thấy rõ nàng đang mặc trên mình một bộ đồ màu
xanh, tay áo dài, vong eo nhỏ nhắn thắt chặt. Tà váy của nàng trùm qua mắt cá,
chân đi một đôi giày bệt từ tơ cùng màu với trang phục. Sau chừng một tuần
hương ngồi thuyền từ bờ hồ vương phủ tới Đông Uyển, nàng còn phải đi qua một
dãy hành lang, cũng may, dãy hành lang này không dài lắm nên giày tơ của nàng
không hề dính bụi.
Mi Vũ bê chiếc khay ngọc nhưng vẫn cười tươi tắn. Tuy nàng
ta là nữ nhi yếu đuối khi nâng trên tay toàn bộ trọng lượng của cả một con người
lại không hề có chút run rẩy, giống như người con gái trên khay ngọc kia chỉ là
một chiếc lông vũ phất phơ. Hàn Nhạn Thanh thể hiện một tư thế cực kỳ tự nhiên,
đeo chiếc đàn tỳ bà cầm trong tay lên trên lưng, tay trái phất nhẹ, một tiếng
“Tinh” dài thánh thót vang lên khiến tất thảy đều kinh ngạc. Trong lòng nàng lạnh
toát, trình độ của mình cũng chỉ có thể đạt tới như vậy. Không phải ai cũng có
thể biểu diễn “Phản đạn tỳ bà”[3], nhất là khi còn phải chú ý thi triển khinh
công nhảy múa trong khay. Nàng thu cây đàn tỳ bà về ép sát vào người, khẽ gảy một
khúc, uyển chuyển ngâm nga,
“Vượt sông hái phù dung
Dòng lan lắm cỏ thơm
Hái để tặng ai nhỉ?
Nhung nhớ tận ngàn phương
Mắt dõi về quê cũ
Đường trải dài mông lung
Yêu thương nhưng cách trở
Buồn đau se thắt lòng.”[4]
[3] Là một kỹ thuật gảy tỳ bà kết hợp với vũ đạo, trong đó
người nghệ sĩ vừa nhảy múa vừa để cây đàn sau lưng để gảy.
[4] Bài thơ Thiệp giang thái phù dung (Qua sông hái phù
dung) trong tập thơ Cổ thi thập cửu thủ (Mười chín bài thơ cổ).
Trong một khắc, gió hồ thổi lồng lộng khiến y phục dính sát
vào người nàng, thân thể như tiên nữ trên trời phiêu lãng bay trong không trung.
Dáng hình nàng lả lướt như gió thổi tuyết bay, vòng eo trong lúc biểu diễn uốn
cong mà không gãy, tựa như gió thổi qua đầu cành khiến hoa run rẩy, như khép
như nở, dao động mà không rơi, như thiên thần bay lượn trên liễu phủ ngàn xanh
đất Giang Nam, như hoa đào đua nở trên núi xuân trong mộng Trường An,
Đó là một vũ điệu khiến người xem có cảm giác như đã “từng
qua biển biếc”[5], khắc sâu vào tâm tư của mỗi người theo từng chuyển động của
năm ngón tay hồng, thon dài đẹp như ngọc. Rất nhiều năm sau, vì đã được xem điệu
múa ở khoảng cách cực gần nên Mi Vũ vẫn luôn nghĩ thế.
[5] Từng qua biển biếc: Ý nói những người đã trải qua nhiều
biến cố, sóng gió trong cuộc đời thì sẽ không còn bị chi phối bởi những chuyện
nhỏ nhặt.
Lúc Hàn Nhạn Thanh gảy đến thanh âm cuối cùng, xoay người lại
thì thấy vương phủ Giao Đông đang chìm trong ánh lửa ngất trời. Ngay cả Lưu Ký
đang ngây ngất cũng tỉnh táo lại, trông thấy ánh lửa đang bốc lên ở nơi giam lỏng
Hoài Nam thái tử Lưu Thiên thì sắc mặt lại càng khó coi, cả giận, “Có chuyện gì
vậy?” Hắn đứng phắt dậy ra lệnh, “Theo ta qua đó xem thế nào.”
“Các vị đại nhân, còn muốn đi sao?” Mi Vũ cười khanh khách,
trong dáng điệu quyến rũ toát ra luồng sát khí sắc bén.
Lưu Ký ngẩn ra, nỗi sợ hãi lập tức xộc lên đầu, “Ngươi….” Hắn
khàn giọng hét lên.
Từ chỗ hành lang bên ngoài cửa vang lên mấy tiếng kêu đau đớn,
đám thị vệ canh gác Đông Uyển đã bị giải quyết xong.
Hành Sơn thế tử Lưu Hiếu vẫn cố tự trấn định, “Đám nữ nhân yếu
ớt các ngươi thì có thể làm nên chuyện lớn gì chứ?” Hắn phất tay ra lệnh cho những
thị vệ bên người, “Bắt hết bọn chúng lại.”
Đám thị vệ của Lưu Ký nối nhau xông đến. Nghênh đón bọn
chúng là tiểu nha đầu trông không có gì nổi bật Phi Hoằng. Theo lý thì thị vệ
vương phủ đều không phải hạng kém cỏi nhưng Phi Hoằng lại sử dụng nhuyễn kiếm,
chiêu thức cũng vô cùng quỷ dị, thoáng cái đã giết chết mấy tên.
Hàn Nhạn Thanh thấy thế thì có chút không đành lòng cau may
bảo: “Phi Hoằng, kiềm chế lại.”
Phi Hoằng cười lãnh đạm, nhưng lại rất nghe lời, dù vẫn
không để ai sống sót nhưng ra tay đã nhẹ đi rất nhiều.
Tô Gia khẽ mỉm cười, “Trần tiểu thư quả là thiện tâm.”
Mi Vũ quỳ gối hành lễ, “Ngũ tiên sinh muốn đứng đây xem hay
muốn qua sông đi tìm Quận chúa?”
“Dĩ nhiên là qua sông”, Tô Gia bình thản.
Lưu Ký mặt trắng bệch, gắng gượng thốt lên, “Ngũ tiên sinh!”
“Vị này là Ngũ Bị, đứng đầu trong Hoài Nam bát công của
chúng ta”, Di Khương mỉm cười đi vào, trên thanh kiếm trong tay còn dính vài vết
máu nhỏ. Cô ta cũng hành lễ, “Người ở phía ngoài đã giải quyết xong, số du thuyền
trên hồ cũng chỉ chừa lại hai chiếc. Ngũ tiên sinh muốn qua sông, mời theo
tôi.”
Lưu Hiếu vẫn đứng đó bỗng nhiên gằn giọng, “Phiên vương mưu
phản, tướng quốc cũng không thể thoát tội. E rằng Ngũ tiên sinh cũng không thể
tránh khỏi cái chết.”
Ngũ Bị kinh ngạc, “Thế tử nói thế nào vậy? Mọi người đều biết
những năm qua Ngũ Bị vẫn luôn ở Hoài Nam, có đến Giao Đông lúc nào chớ?” Hắn
nói xong thì quay người rời đi.
Hàn Nhạn Thanh cảm thấy trong lòng khó chịu, lên tiếng, “Ta
đi cùng với ngươi.”
“Gượm đã”, Lưu Ký gọi giật giọng, “Bản vương cảm thấy ngươi
rất quen, Trần cô nương có thể nói cho bản vương biết rốt cuộc ngươi là ai hay
không?” Hắn biết lần này khó tránh khỏi kiếp nạn nhưng nhìn người con gái này vẫn
có một cảm giác quen thuộc khó hiểu. Tuy hắn chưa từng gặp người nào có phong
thái như vậy nhưng cứ nhìn vào đôi mắt kia thì lại như đã quen biết từ xưa.
Hàn Nhạn Thanh thoáng sững người, quay đầu nói vẻ bất đắc
dĩ, “Có đôi khi, không biết lại tốt hơn là biết rất nhiều.” Nàng từ từ tháo tấm
mạng che xuống, để lộ ra dung nhan xinh đẹp như sương tuyết.
“Là tỷ”, Lưu Ký kêu lên thất thanh, “Tại sao lại có thể là tỷ.”
Lưu Kiến và Lưu Hiếu đều là thế hệ sau nên chưa từng gặp mặt người con gái được
sủng ái nhất Trường An này, nhưng hắn thì lại cùng lớn lên cùng nàng. “A Kiều
biểu tỷ”, Lưu Ký thở hắt ra, không quan tâm đến vẻ mặt kinh ngạc của những người
xung quanh. “’Ta không ngờ tỷ lại là một người như vậy,.. Y đối đãi với tỷ như
thế mà tỷ lại còn giúp.”
“Ta không phải muốn giúp y” Hàn Nhạn Thanh nhìn hắn thương hại
nếu như không phải Lưu Lăng sắp đặt thì hắn sao có thể lâm vào bước đường này?
Trong lịch sử, vào năm Nguyên Thú đầu tiên, hai nước Giang Đô và Hoài Nam làm
phản, Giang Đô và Giao Đông ầm thầm hỗ trợ. Ba nước chư hầu kia bị bãi nước,
còn Lưu Ký thì rơi vào kết cục phải tự sát.
“Ta không muốn chỉ vì các ngươi mà khiến cho cả quốc gia phải
chịu tổn thất.” Nàng xoay người đi không hề quay đầu lại nữa.
Khi tám trăm quân Hoài Nam bí mật tập hợp ở thành Tức Mặc
thì Quách Giải cũng đang lặng lẽ không một tiếng động lẻn vào phủ Giao Đông
vương tìm kiếm tung tích của Hoài Nam thái tử Lưu Thiên nhưng thấy phủ Giao
Đông vương hành lang chằng chịt, phòng ốc dọc ngang thì bất chợt cau mày. Hắn
núp trong bóng tối, chờ một nô tỳ của vương phủ đi ngang qua liền xông ra nhanh
như chớp, kề kiếm ngang cổ gằn giọng, “Lưu Thiên đang ở đâu?”
Nữ tỳ bị dọa sợ đến mức không thể mở miệng, run lẩy bẩy chỉ
về một hướng. Quách Giải đánh cho cô ta ngất xỉu, giấu vào trong hòn giả sơn rồi
dùng khinh công lướt đi.
Quách Giải tới nơi thì thấy đó là một đình viện tĩnh mịch âm
u tàng cây lắc lư che khuất cửa sổ. Hắn sợ có gian trá bèn lấy cây sáo trúc mà
Lưu Lăng đưa thổi lên mấy tiếng nhưng bên trong lại không có động tĩnh gì. Đang
hoài nghi định rút lui thì chợt nghe bên trong vang lên tiếng cười lạnh lẽo, rồi
một bóng người màu hồng đào như quỷ mị lướt ra, nhằm thẳng mặt hắn bổ một chưởng
mang theo cả những tiếng gào rít. Quách Giải biết là cao thủ nên không dám chậm
trễ, trường kiếm đâm ra nhắm vào huyệt Lao Cung của đối phương, rồi cứ chiếu
theo chưởng thế chập chờn của người đó nửa tấc không rời. Người mặc y phục màu
hồng phấn lui lại nửa bước, cười lạnh, “Thì ra ngươi là môn đồ của Triêu Thiên
môn.”
Dưới ánh trăng, Quách Giải quan sát đối phương, thấy hắn là
một người đàn ông trạc ngoài bốn mươi tuổi, thân hình gầy nhẳng, dung mạo tuấn
tú nhưng đầy tà khí, cặp mắt đào hoa như cười như không thì lập tức lòng sáng
như gương, chậm rãi nói, “Ngươi là Sở Phi Hiên”
Nét mặt Sở Phi Hiên lập tức trở nên âm trầm. Trước đó hắn vốn
chỉ dùng bảy phần công lực nhưng lúc này lại bộc phát toàn lực, quát lên: “Chịu
chết đi!”
Quách Giải trước đó đã ở bên sư phụ và sư tổ mấy năm liền
nên công phu tiến bộ cực nhanh, nếu thật sự phải liều mạng thì chưa chắc đã
không đánh lại, nhưng hắn không muốn dây dưa kẻo nhỡ bị người kia cuốn lấy thì
không thể thoát thân.
Sở Phi Hiên thay đổi chưởng pháp, chiêu thức chợt biến, cườm
tay trái chém xuống. Quách Giải tránh không kịp, bị chém đứt bay một mảnh tay
áo, hắn cả kinh không còn dám phân tâm, tập trung tinh thần chiến đấu. Qua thời
gian chừng độ uống hết một chén trà, ánh lửa đột nhiên bùng lên ở hậu viện phủ
Giao Đông vương. Quách Giải ngạc nhiên. Hắn vốn ước định với Lưu Lăng là sau
khi thành công thì sẽ đốt lửa làm hiệu, nhưng bản thân hắn lúc này còn đang bị
khốn ở đây thì tại sao lại có lửa cháy ngút trời thế kia?
Sở Phi Hiên cũng lập tức hiểu ngay mình trúng kế điệu hổ ly
sơn. Hắn thu hồi song chưởng, xoay người chạy đi. Hai người nối nhau chạy tới
chỗ đám cháy, thấy những thị vệ canh giữ tù nhân ngã trong đám cháy nhưng không
còn thấy bóng dáng ai ở trong phòng.
Chỉ cần lấy đi chiếc du thuyền trên hồ là chia cách được
Đông Uyển với vương phủ, ba cô gái ở lại cũng không phải hạng xoàng xĩnh, vì thế
Hàn Nhạn Thanh rất yên tâm rời đi.
“Ta tuyệt đối không nghĩ rằng Trần nương nương là một cô gái
như vậy,” Ngũ Bị khẽ lắc đầu than thở.
Vì không có người chèo thuyền nên hắn đành phải tự mình ra
tay, tuy dáng vẻ thư sinh nho nhã nhưng động tác chèo thuyến lại có vẻ rất
thành thạo. Hàn Nhạn Thanh không khỏi kinh ngạc, “Ngũ tiên sinh quả nhiên có
nhiều tài nghệ.”
Trong bóng đêm, Ngũ Bị trầm mặc. Hàn Nhạn Thanh nhìn không
rõ ánh mắt của hắn, một lúc sau nàng mới nghe hắn lên tiếng, “Khi còn bé khổ đã
quen, có chuyện gì không làm được chứ?”
Đông hồ là hồ trong phủ Giao Đông vuơng nên rất nhỏ, bọn họ
nhanh chóng vượt qua. Hàn Nhạn Thanh lên bờ, nhìn khắp chung quanh liền thấy phủ
Giao Đông vương đã hoàn toàn hỗn loạn. Không có ai chỉ huy, cả đám người chạy tứ
tán trên các hành lang nên quân Hoài Nam rất dễ dàng tấn công.
“Tô tướng quân!” Một người của phủ Giao Đông vương trông thấy
Ngũ Bị liền vội vàng chạy tới, “Vương gia thế nào rồi? Bọn giặc lọt vào, Tô tướng
quân mau nghĩ cách đi.”
Ngũ Bị trầm tĩnh gật đầu, “Chớ hoảng sợ. Vương phi và tiểu
Vương tử ở đâu?”
“Ở trong mật thất phía nam.” Người nọ trả lời không chút
nghi ngờ.
“Tốt. Việc quan trọng nhất hiện giờ là bảo vệ Vương phi và
tiểu Vương tử, ta đi trước. Đợi lát nữa Vương gia tới thì đám loạn thần tặc tử
kia sẽ chẳng là gì đâu”, Ngũ Bị nói nước đôi đầy ẩn ý, nháy mắt với Hàn Nhạn
Thanh rồi tự mình chạy đi.
Hàn Nhạn Thanh quan sát phương hướng đám cháy rồi đi xuyên
qua vương phủ, nhưng đến dưới một mái hiên bỗng dừng bước. Nàng cúi xuống nhặt
lên một miếng tay áo rách, chắc là bị chưởng lực chém đứt, nàng như ngừng thở
khi nhận ra mảnh vải này bị chém đứt ra từ y phục của Quách Giải. Phủ Giao Đông
vương có nhân tài đủ khả năng đánh một trận với Quách Giải sao? Nàng chạy ra
ngoài vương phủ, thấy thành Tức Mặc cũng đã hỗn loạn. Dân chúng không rõ chuyện
gì xảy ra nên nhà nào nhà nấy đóng cửa kín mít, lặng câm như hến. Dân Hoài Nam
tác phong dũng mãnh, những người theo Lưu Lăng lẻn vào lần này lại càng nhanh
nhẹn. Quân đội Giao Đông bị tập kích bất ngờ nên đội ngũ rối loạn, chỉ còn biết
đánh giáp lá cà. Quân Hoài Nam chiếm ưu thế áp đảo, tình thế đã định nhưng vẫn
không hề thấy bóng dáng cao thủ nào. Nàng vừa kinh ngạc vừa hoài nghi, chợt nhớ
tới một nơi đáng lo nhất bèn vội vàng quay lại.
Lưu Lăng cười khanh khách đứng trên tường thành Tức Mặc nhìn
Quách Giải bay vút đến.
“Đã xảy ra chuyện gì?”, Quách Giải cả giận hỏi.
“Ta đúng là không thể gửi trứng cho ác”, Lưu Lăng nháy mắt
“Để đảm bảo, ta đã cho người vào theo, thấy huynh bị tên kia cuốn lấy nên đành
phải nghĩ biện pháp khác.”
“Cô…”, Quách Giải bực mình, nhìn nàng chằm chằm, nói giọng
mang chút mỉa mai, “Quả nhiên là thông minh hơn người.”
“Quá khen, quá khen!”, Lưu Lăng không hề nhún nhường. Khắp
nơi trong thành đều truyền đến tin chiến thắng nhưng nàng vẫn có cảm giác mọi
chuyện ở đây diễn ra thuận lợi quá mức tưởng tượng, dễ dàng tới mức đáng ngờ,
nhưng lại không biết phải phản ứng thế nào. “Rốt cuộc là ta đã bỏ sót việc gì
chứ?”, nàng khẽ hỏi.
“Cô giảo hoạt như quỷ thế này thì sẽ bỏ sót việc gì chứ?”,
Quách Giải ôm kiếm lạnh lùng nói.
Nàng đột nhiên hỏi, “Người mặc y phục màu hồng phấn vừa mới
giao thủ với huynh đi đâu rồi?”
Quách Giải giật mình, “Ta thấy Lưu Thiên đã được cứu liền
quay người bỏ đi, để ý làm được?”
Lưu Lăng liền biến sắc mặt biết ngay điểm không đúng ở chỗ
nào. Người lặn giỏi chết vì nước, người giỏi về bày thế cũng thường không nhận
thấy điểm chết trong bàn cờ của mình. Điểm chết của bọn nàng chính là Mãn Lâu
Phong. Đại bản doanh này của các nàng chính bởi có một cao thủ nên đã trở thành
mục tiêu nghi vấn lớn. Điều đau đầu chính là Lưu Thiên, nhân vật quan trọng nhất
của bọn nàng đã được đưa về Tư Tồn các, Sở Phi Hiên chỉ cần bám theo dấu vết
thì chắc chắn ngay cả mẫu thân họ Thân và con trai Lưu Mạch của Hàn Nhạn Thanh
đang ẩn náu ở đó cũng sẽ gặp nguy hiểm. Cho dù Sở Phi Hiên không phát hiện tung
tích của Lưu Thiên, nhưng chỉ cần hắn biết vị thế tử vương gia chưa ra khỏi
Đông hồ là cũng có thể kết luận được rằng Mãn Lâu Phong có cái gì đó không bình
thường. Mặc dù Tư Tồn các tách biệt hẳn với Mãn Lâu Phong, thiết kế ban đầu
cũng khá bí ẩn nhưng nếu Sở Phi Hiên chịu khó suy xét thì vẫn có thể phát hiện
ra.
“Quách Giải”, nàng cố giữ bình tĩnh, mặc dù giọng nói đã trở
nên run rẩy, “Chúng ta lập tức trở về Mãn Lâu Phong.”
Cả hai về đến nơi thì đã muộn, Mãn Lâu Phong đã thành một
nơi hoang tàn.
Lưu Lăng giận tái mặt, chạy xuyên qua tiền đường tới Tư Tồn
các. Ngọn đèn trên các sáng rực, không gian ngập tràn sát khí. Sở Phi Hiên mặc
bộ y phục màu hồng phấn đứng ở chính giữa, eo lưng còn ghim một lưỡi chủy thủ[6]
đen nhánh đang rỉ máu, tay bóp chặt yết hầu Lưu Mạch, vẻ mặt rất kỳ quái.
“Ngươi giỏi thật!”, hắn gằn giọng.
[6] Chủy thủ: con đao nhỏ.
“Mạch Nhi!” Hàn Nhạn Thanh đứng cách đó khoảng mười bước
chân nhưng không dám tiến đến, gấp giọng gọi.
“Mẫu thân!” Trần Mạch vẫn tỏ vẻ bình tĩnh, cố không làm rối
chuyện, “Con không sao.”
Lưu Lăng ở ngoài các nheo mắt đánh giá tình thế bên trong.
Thân Hổ nằm gục ở cửa ra vào, còn hôn mê bất tỉnh, trên người không có nhiều vết
máu, đoán chừng không bị thương nặng lắm. Ca ca Hoài Nam thái tử Lưu Thiên của
nàng thì đang ở trong các, được Hàn Nhạn Thanh giấu ở sau lưng, bộ dạng khá nhếch
nhác.
Nàng đảo mắt một vòng liền hiểu rõ từ đầu đến cuối. Có lẽ Sở
Phi Hiền không biết thân phận của Trần Mạch, hắn chỉ có mục đích là bắt Lưu
Thiên làm con tin để chống cự với quân Hoài Nam, Thân Hổ ra tay ngăn chặn nhưng
đâu phải là đối thủ của hắn. Ngược lại Trần Mạch tuy còn nhỏ nhưng không hiểu
làm cách nào lại có thể đâm trúng Sở Phi Hiên một đao. Thanh chủy thủ ghim
ngang hông Sở Phi Hiên chính là vũ khí Trần Mạch hàng ngày vẫn mang theo để
phòng thân.
Chẳng phải là cha nào con nấy sao? Lưu Lăng than thầm trong
lòng, xoay người lại nháy mắt với Quách Giải, ý hỏi có thể chắc chắn cứu Trần Mạch
mà không làm cậu bé bị thương không? Quách Giải lắc đầu, võ công của hắn chỉ tương
đương với Sở Phi Hiên, trong tình thế Trần Mạch nằm trong tay Sở Phi Hiên thì hắn
cũng hết đường xoay xở. Cục diện lâm vào thế bế tắc.
“Họ Sở kia, ngươi bắt nạt một đứa trẻ con thì là anh hùng hảo
hán cái gì?” Hàn Nhạn Thanh cũng biết cách nói này không mấy tác dụng nhưng
nàng vẫn là phải nói nhằm làm Sở Phi Hiên phân tâm.
“Ta chưa từng nói ta là anh hùng hảo hán cóc khô gì.” Sở Phi
Hiên cười nhạt, quay đầu lại quan sát nàng, chậm rãi nói, “Ta đã nhớ ra ngươi.
Ngày đó ngươi ở bên cạnh Tiêu Dung Nam.”
Hàn Nhạn Thanh hất hàm, “Vậy thì sao?”
Sở Phi Hiên thoáng chốc tràn ngập vẻ thù hận, “Hắn ở đâu?”
Tay hắn từ từ tăng thêm lực đạo: “Nếu ngươi không nói, ta sẽ bóp chết nó.”
Hàn Nhạn Thanh cắn môi, nhìn con trai trong tay Sở Phi Hiên
sắc mặt dần dần tái nhợt.
“Sở Phi Hiên”, Quách Giải ở ngoài các không còn kiên nhẫn
thêm được nữa, cất bước tiến vào, “Muốn tìm sư thúc ta thì phải hỏi thanh kiếm
trong tay ta trước đã.” Một luồng hàn quang đột nhiên lóe lên trong tay hắn,
đâm thẳng vào mặt đối phương.
Sở Phi Hiên đẩy Trần Mạch trong tay ra, rõ ràng là muốn dùng
đứa nhỏ để che kiếm. Quách Giải bất đắc dĩ đành thu kiếm chuyển thế công. Cùng
lúc, ba mũi tên bất ngờ xé gió bắn đến sau lưng Sở Phi Hiên. Sở Phi Hiên xoay
tay trái ra đằng sau chụp gọn như có mắt. Hắn đang muốn phá lên cười thì Quách
Giải và Hàn Nhạn Thanh đã phối hợp công tới. Kiếm thế của Quách Giải trùng điệp,
Hàn Nhạn Thanh lại chuyên về “chiêu thức xảo trá”, hơn nữa toàn tập kích sau
lưng, Sở Phi Hiên cũng phải luống cuống tay chân. Trần Mạch thừa dịp ngã xuống
lăn ra phía sau. Sở Phi Hiên biết rằng không chiếm lại được ưu thế bèn gầm lên
giận dữ, nhất quyết liều mạng, dù bị thương nặng cũng phải lưu lại trên người
Trần Mạch một chưởng.
Hàn Nhạn Thanh kinh hãi thét lên: “Mạch Nhi”. Đột nhiên tay
chân nàng bủn rủn, muốn xông lên phía trước nhưng không kịp nữa. Đúng lúc ấy, một
bóng người từ sau lao đến ôm lấy Trần Mạch, xoay một vòng, đưa lưng ra đỡ đòn của
Sở Phi Hiên, ngươi đó chính là Lưu Lăng.
Sở Phi Hiên thất thủ, liền dùng thân pháp quỷ mị bỏ chạy.
Hàn Nhạn Thanh không còn lòng dạ truy đuổi, đỡ Lưu Lăng dậy, hốt hoảng kêu lên:
“A Lăng, muội có làm sao không?”
Lưu Lăng chỉ cảm thấy lưng bắt đầu nóng lên, nhưng không phải
là nóng rát mà ngược lại cảm giác rõ ràng trong cái nóng rát có một làn khí lạnh
băng. Làn khí lạnh băng đó nhanh chóng lan khắp cơ thể, áp chế cơn nóng rát rồi
dần dần trở về yên tĩnh.
“Muội…”, Lưu Lăng có vẻ nghi ngờ, “không sao cả!”
Hàn Nhạn Thanh bắt mạch cho Lưu Lăng, sắc mặt rất khó coi.
Nàng không để ý là ở đây có người khác, xé toạc lưng áo của Lưu Lăng ra. Quách
Giải tự biết không nên nhìn nên xoay người đi. Lưu Thiên xông lên hỏi, “Thế
nào?”
“Là ‘Trùng hoa độc’.”
“Trùng hoa độc”, Quách Giải cả kinh hỏi, “Mấy trùng mấy
hoa?”
“Tam trùng tứ hoa.”
“Dì Lăng”, Mạch Nhi chạy lại, vô cùng lo lắng nhìn Lưu Lăng,
“Mẫu thân à, dì Lăng sẽ không sao chứ?”
“Ngươi không được qua đây”, Lưu Thiên bảo vệ Lưu Lăng, cả giận
nói, “Nếu không vì cứu ngươi thì Lăng muội đâu có bị thương chứ?”
Trần Mạch đang tự trách mình, nghe vậy lại càng đau đớn,
nhìn về phía mẫu thân đầy vẻ cầu khẩn. Hàn Nhạn Thanh tức giận, liền sổ toẹt,
“Ngươi thì có tư cách gì mà nói? Nếu không vì cứu ngươi, Mạch Nhi sao có thể lọt
vào tay hắn?”
Lưu Thiên cứng họng. “Mọi người không nên quá lo lắng”,
Quách Giải an ủi, “Sư thúc nhất định có cách đối phó với trùng hoa độc, tam
trùng tứ hoa cũng không phải là khó đối phó lắm.”
Hàn Nhạn Thanh nhíu mày, cuối cùng miễn cưỡng nói: “Có thể
như thế. Muội sẽ đưa A Lăng trở lại kinh thành.” Nàng hướng về Lưu Thiên nói:
“Ngươi đi xử lý hậu quả đi.”
“A Lăng là muội muội của ta”, Lưu Thiên ngăn lại, “Để ta đưa
nó đi.”
“Lưu Thiên”, giọng Hàn Nhạn Thanh lạnh lẽo. Lưu Thiên im bặt,
cảm giác cô gái trước mặt đột nhiên trở nên vô cùng tôn quý khiến hắn không dám
cưỡng lại. Nàng nhìn thẳng vào mắt hắn: “Thứ nhất, đó là sư phụ của ta. Thứ
hai, quân Hoài Nam ở thành Tức Mặc cần ngươi chỉ huy.”
Lưu Thiên chán nản phất tay rời đi.
Lát sau, một chiếc xe ngựa lao nhanh ra khỏi thành Tức Mặc.
“Nhạn Nhi, muội cảm thấy Lưu Thiên có thể gánh nổi trách nhiệm
nặng nề đó không?”, Quách Giải hỏi.
“Có Ngũ Bị rồi,” Hàn Nhạn Thanh lo lắng nhìn Lưu Lăng đã hôn
mê, buông thõng, “muội còn gì không yên lòng nữa đây?”