Kim Ốc Hận Hoàng thượng tới Thượng Lâm Uyển chưa được mấy ngày
thì Thái hậu lại tái phát bệnh cũ, đầu càng lúc càng đau, nghiêm
trọng đến mức không còn nhìn thấy gì cả. Không có Hoàng thượng,
người làm chủ trong cung Vị Ương là Hoàng hậu Vệ Tử Phu vội vàng
rời điện Tiêu Phòng để hầu hạ bên giường bệnh Vương thái hậu, một
mắt truyền các thái y vào hội chẩn, một mắt phái người phi ngựa
bẩm báo Hoàng thượng ở Thượng Lâm Uyển. Lưu Triệt nghe tin thì rất
ngạc nhiên nhưng vẫn sắp xếp, “Mời Tiêu Phương tiên sinh của Tử Dạ y
quán vào cung chữa bệnh cho Thái hậu.” Dương Đắc Ý cho là Hoàng đế
nghĩ tới mẫu thân thì chắc sẽ lên đường hồi cung song Lưu Triệt vẫn
hàng ngày dẫn mọi người đi săn thú như cũ, ngoài mặt cũng không tỏ
vẻ gì là quá lo lắng, không biết là do tin tưởng vào y thuật của
Tiêu Phương hay đang nghĩ gì trong lòng. “Tiêu tiên sinh.” Vệ Tử Phu cùng với Tiêu Phương đi vào
cung Trường Nhạc, nhẹ giọng hỏi, “Bệnh của Thái hậu nhờ vậy vào
tiên sinh.” Tiêu Phương đón lấy hòm thước từ tay Lộng Triều rồi
quay đầu, ánh mắt bình thản, điềm đạm đáp lời, “Tiêu Phương nhất
định sẽ cố gắng hết sức.” Nội thị tiến lên kéo màn che để lộ ra
dung nhan hơi tiều tụy của Vương thái hậu. “Tiêu tiên sinh”, Đan Dương hầu phu nhân Kim Nga ở một
bên dò hỏi, “Sức khỏe của Thái hậu nương nương thế nào?” Tiêu Phương chẩn mạch xong quay sang hỏi nội thị bên
cạnh, “Nương nương vẫn dùng phương thuốc ta kê lần trước đúng thời hạn
chứ?” “Vẫn luôn dùng đúng hạn.” Minh Đạt khẽ khom người,
“Vốn vẫn tốt nhưng mấy ngày qua đột nhiên bệnh chuyển xấu.” Tiêu Phương mở hòm thuốc, “Thảo dân lại châm cứu thêm
một lần nữa cho Thái hậu nương nương.” Vương thái hậu gật đầu, “Làm tiên sinh vất vả rồi.” Tiêu Phương bày một dãy ngân châm[1] trên tấm vải
trắng, dùng lửa hơ qua rồi nhẹ nhàng cắm vào huyệt đạo của Vương
thái hậu, sau nửa canh giờ mới rút ra. [1] Ngân châm: Kim bạc. “Thái hậu nương nương cảm thấy thế nào?” Hắn thu
châm, khẽ hỏi. Vương thái hậu từ từ mở mắt, “Đỡ hơn nhiều rồi.” Mọi người trong cung đều thở phào nhẹ nhõm. “Y thuật
của Tiêu tiên sinh thật cao minh”, Vệ Tử Phu tán thưởng, “Từ Cứ Nhi cho
tới Thái hậu nương nương bây giờ đều nhờ ơn của Tiêu tiên sinh. Tiên
sinh không muốn ở lại Ngự y thự, thật sự đáng tiếc.” Tiêu Phương đứng dậy, cúi đầu, “Hoàng hậu nương nương
khen quá lời, Tiêu Phương thực không dám nhận.” Gương mặt hắn trắng
trẻo, hồng hào như ngọc khiến ngay cả Vệ Tử Phu cũng không thể không
thầm khen một câu là nhân vật tuyệt đại. “Thảo dân viết thêm cho Thái hậu nương nương một phương
thuốc, dùng xong chắc sẽ ổn.” Nội thị dâng lên giấy mực, Tiêu Phương nhận lấy, hơi
suy nghĩ rồi viết ra. Minh Đạt nhận đơn thuốc, cung kính nói, “Đa tạ
Tiêu tiên sinh.” Tiêu Phương khẽ khom người lui về sau một bước, quỳ
lạy, “Thảo dân cáo lui”, rồi dẫn Lộng Triều đi ra khỏi cửa. Đi trong hành lang của cung Trường Nhạc, nội thị áo
xanh dẫn đường phía trước mỉm cười quay đầu lại nói, “Ngày trước
Tiêu tiên sinh từng đảm nhiệm chức vị trong Ngự y thự, chẳng hay có
muốn gặp ai không?” Tiêu Phương ngần ngừ đáp, “Cũng không muốn… Hơn nữa,
việc này không hợp cung quy thì phải?” “Những người khác dĩ nhiên là không hợp cung quy.”
Nội thị gật đầu, “Nhưng Tiêu tiên sinh đã trị lành bệnh cho Thái hậu
nương nương, là đại phu của Nhị điện hạ, còn là sư phụ của Trần
nương nương, Dương công công tất sẽ không trách tội.” Tiêu Phương liền động lòng. Sau khi rời khỏi Ngự y
thự thì chỉ nghe được những tin tức lõm bõm về A Kiều, nhớ tới
những loại huân hương mà A Kiều phối chế, lòng lưỡng lự rồi khẽ gật
đầu, “Đã như vậy thì xin phiền công công.” Ngự y thự nằm ở phía đông cung Vị Ương. Khi còn đảm
nhiệm chức vụ cung đình ở Ngự y thự, Tiêu Phương sống khá khép mình,
không giao thiệp nhiều với ai. Những thái y khác của Ngự y thự e dè
thân phận của hắn nên cũng không làm khó. Hắn đứng đợi trong các một
hồi rồi nói vẻ thất vọng, “Đi thôi!” Nội thị hỏi lại, “Tiêu tiên sinh không có chuyện gì
khác thật sao?” Lộng Triều theo phía sau, nghiêng đầu nhìn thật lâu,
đột nhiên lên tiếng, “Nhạn Thanh tỷ tỷ dạo này thế nào?” Mọi người lặng ngắt, biết người mà thiếu niên này
hỏi chính là Trần nương nương. Quan thái y nói lảng sang chuyện khác,
“Những chuyện khác chúng tôi không biết, nhưng chắc là Trần nương nương
vẫn khỏe mạnh bình an. Sau khi Tiêu tiên sinh đi rồi người cũng có mấy
lần lấy thêm huân hương, đều cùng một loại dược liệu giống nhau. À,
đúng rồi, vài ngày trước người có nói là hiệu quả kém đi nên thêm
vào một vị Phụ tử.” Tiêu Phương gõ vào trán Lộng Triều, “Đừng làm người
khác khó xử, đi thôi!” Hắn bước ra khỏi y quan nhưng trong lòng vẫn
còn hoài nghi, Phụ tử là vị thuốc không giúp được gì cho công hiệu
của Dưỡng thần hương, A Kiều muốn nó để làm gì. Hắn nhớ lại thành
phần dược liệu của Dưỡng Thần hương, bước chân đột nhiên chững lại. “Tiêu tiên sinh!” Nội thị quay đầu lại, hỏi, “Có
chuyện gì vậy?” Hắn trầm mặc hồi lâu rồi lắc đầu đi tiếp. Ra khỏi Ngự y thự là đã gần đến cửa Tư Mã môn để
xuất cung ở phía đông. Nhìn qua tường của hoàng cung là có thể cung
Trường Môn thấp thoáng dưới rặng trúc xanh phía xa. Phụ tử là một
vị thuốc, mặc dù tên là Phụ tử nhưng khi phối hợp vừa đủ với Phòng
phong, Đỗ hành, Tửu liên, Bạch phục linh, Cam thảo sẽ thành một phương
thuốc điều hòa kinh nguyệt rất ôn hòa. Nam nữ sau khi ân ái với nhau,
nếu người con gái không muốn có thai thì phải uống trong vòng mười
canh giờ, tổn thương với thân thể rất nhỏ. Trong phương thuốc thời xưa
có ghi lại nhưng hiện giờ rất ít người am hiểu. Năm đó khi A Kiều
bái làm môn hạ của hắn thì hắn đã từng giảng cho nàng nghe khi ở
Đường Cổ Lạp Sơn. Tiêu Phương dừng bước ngoài cung Vị Ương, quay đầu
nhìn về hướng cung Trường Môn. “Tiêu ca ca”, Lộng Triều quay sang nhìn hắn, cặp mắt
đen lay láy ánh lên vẻ tò mò, “Huynh đang nhìn cái gì thế?” “Không có gì.” Tiêu Phương lắc đầu, quay người lại
tiếp tục bước về phía trước. A Kiều hiện giờ đang làm những việc gì ở trong tòa
cung điện đó? Mới bắt đầu vào năm mới mà Hoàng đế lại bất ngờ đi
đến Thượng Lâm Uyển, chẳng lẽ trong chuyện này có biến cố gì đó
sao. Trên miệng Tiêu Phương thoáng hiện nụ cười giễu cợt, A Kiều dồn
hết tâm tư chế ra Dưỡng Thần hương nhưng cuối cùng vẫn không có tác
dụng. Điều trị như vậy qua nửa tháng, bệnh tình Thái hậu
dần chuyển biến tốt đẹp. Cũng sắp tới tết Nguyên Tiêu. Hôm ấy, sau
giờ Ngọ, Vương thái hậu vừa tỉnh dậy thì cảm giác hơi choáng váng,
Đan Dương hầu phu nhân đến thỉnh an liền lo lắng, “Hay lại mời Tiêu tiên
sinh đến xem sao.” “Cũng chỉ dùng ít thuốc là khỏe thôi”, Vương thái
hậu xưa tay, “Không cần phiền toái Tiêu tiên sinh nữa đâu.” “Nhưng sức khỏe của Thái hậu mới quan trọng.” Vệ Tử
Phu khéo léo đỡ lời, “Nếu sức khỏa Thái hậu có tổn hại, Hoàng
thượng tất sẽ lo lắng.” Vương thái hậu nghe vậy chỉ cười cười không phản đối
nữa. Vệ Tử Phu dìu Vương thái hậu từ trong cung Trường
Nhạc đi ra ngoài, thấy trong cung đâu đâu cũng là cảnh tượng hân hoan,
mỗi điện đều được cung nữ treo đèn rực rỡ, khắp chốn mừng vui. “Đáng tiếc Triệt Nhi chưa trở về.” Vương thái hậu
thở dài, “Cung đình mà không có Hoàng đế thì không hoàn toàn là cung
đình nữa.” “Hoàng thượng mặc dù không thể cần kề bên gối Thái
hậu nhưng vào một ngày như hôm nay thì nhất định rất nhớ tới Thái
hậu nương nương”, Vệ Tử Phu an ủi. “Hoàng tổ mẫu”, Vệ Trường công chúa Lưu Phỉ dắt tay
Nhị hoàng tử Lưu Cứ từ đầu hành lang đi tới, “Tôn nhi chúc hoàng tổ
mẫu thân thể an khang, tết Nguyên Tiêu vui vẻ.” “Được tồi.” Vương thái hậu đáp, nụ cười trên mặt vẻ
chân thành, “Cứ Nhi”, bà cầm tay đứa cháu trai, âu yếm hỏi, “Gần đây
Cứ Nhi học sách gì?” Lưu Cứ ngoan ngoãn sà vào lòng Vương thái hậu,
“Thạch tiên sinh đã giảng đến Trang Tử rồi ạ.” “Trang tử rất hay. Cứ Nhi phải học cho tốt nhưng nhớ
không để được cảm lạnh nữa đấy.” “Cháu nhớ lời dạy bảo của hoàng tổ mẫu.” Vương thái hậu vỗ vỗ tay Lưu Cứ, “Đáng tiếc A Kiều
không chịu mang Mạch Nhi tới đây, ai gia cũng nhiều ngày không gặp Mạch
Nhi rồi.” Nụ cười của Vệ Tử Phu hơi sượng lại nhưng vẫn dịu
dàng nói, “Nếu mẫu hậu nhớ tới Hoàng tử trưởng thì có thể sai
người đến cung Trường Môn bảo Hoàng tử trưởng tới. Thiên hạ này đâu
có cái lý gì không để cho tổ mẫu gặp cháu chứ?” Vương thái hậu không khỏi bất ngờ liếc nhìn Vệ Tử
Phu một cái, nhưng chỉ thấy nụ cười rạng rỡ của nàng ta, không nhìn
ra ý gì. “Cũng có lý”, Vương thái hậu trầm ngâm nói, “Minh
Đạt, lệnh xuống bảo mời Hoàng tử Mạch và Công chúa Duyệt Trữ tới
cung Trường Nhạc. Phái người khôn khéo một chút, đừng chọc cho A Kiều
mất hứng.” “Dạ!” Minh Đạt đáp. Vương thái hậu đang nói chuyện với mấy phi tần khác
thì Minh Đạt tiến lên bẩm báo, “Hoàng tử Mạch và Công chúa Duyệt
Trữ đến rồi.” Quả nhiên hai đứa trẻ xinh đẹp như ngọc tiến vào
trong cung, cùng quỳ xuống lạy, “Tham kiến Hoàng thái hậu.” “Bà nội!” Lưu Sơ nhào tới vào lòng Vương thái hậu,
hỏi giọng nũng nịu: “Bà nội có nhớ Sơ Nhi không?” “Nhớ”, Vương thái hậu âu yếm gí mũi cô bé, “Mẫu thân
của cháu không chịu tới đây sao?” Không ngờ Lưu Sơ lắc đầu, “Mẫu thân không có ở trong
cung Trường Môn.” Vương thái hậu ngạc nhiên, “Mẫu thân của cháu đâu?” “Cháu không biết, xế chiều có cung nhân tới cung
Trường Môn bẩm báo điều gì đó, mẫu thân liền đi ra ngoài.” Minh Đạt vẻ mặt kỳ quái đi vào, khẽ bẩm bên tai
Thái hậu, “Trong điện Cố Soạn của cung Trường Nhạc hình như có
người.” Vương thái hậu giật mình, từ sau khi Đậu hoàng hậu
qua đời thì điện Cố Soạn đã bỏ trống, sao hôm nay lại có người ở
trong đó? “Ngươi dẫn người đi xem”, Vương thái hậu trầm mặt, “Trong hậu
cung của Đại Hán ta tuyệt đối không để xảy ra chuyện cẩu thả.” Trong cung Trường Nhạc, Vệ Tử Phu nắm chặt tay. Trần
A Kiều, ngươi đừng trách ta, mỗi tấc trong chốn hậu cung này đều là
chỗ nguy hiểm. Vinh, sủng, lên, xuống, sinh tử vô thường. Mà ta, vốn
không phải là người khiêm cung nhẫn nhịn! Năm đó, ta hăng hái đánh một trận, kéo người xuống
khỏi vị trí hoàng hậu, hôm nay sao có thể trơ mắt nhìn ngươi ép tới
từng bước? Cho dù là người phụ nữ có thân thế hiển hách nhất của
Đại Hán cũng không bảo vệ được người thân là phi tần nhưng lại có
tội danh tư thông với người khác. Năm đó, khi ta còn là một phu nhân nhỏ nhoi trong cung
Vị Ương, ngươi từng bước ép sát, mấy lần đẩy ta vào chỗ chết. Hôm
nay, đến phiên ta hồi báo ngươi. Lần này sẽ không còn ai che chở được
cho người, ngay cả là Hoàng thượng. Cung Vị Ương như điện Tu La, từng
bước tử sinh. Đạo lý này chính do ngươi là người đầu tiên dạy ta. “Hoàng hậu nương nương!” Vệ Tử Phu nhớ lại vẻ mặt lo
lắng của Vệ Thiếu Nhi, “Kế hoạch nếu thành, Trần A Kiều cố nhiên
vạn kiếp bất phục. Nhưng nếu lộ ra ngoài thì sao?” Khi đó, nàng ta gạt gạt hoa đèn, lạnh lẽo nói, “Năm
đó, nếu lộ chuyện, ta cũng vạn kiếp không thể vãn hồi. Nhưng rốt
cuộc ta đã vượt qua. Không dám mạo hiểm thì làm sao có thể thành
công đứng vững ở cung Vị Ương này được chứ?” Trong điện Cố Soạn, Minh Đạt đẩy cửa ra, Dưới ánh
lửa, một người con gái quay đầu lại, y phục may từ gấm trắng toát
lên vẻ hoa lệ tinh tế, mắt mày như vẽ, cao quý đoan trang tựa như
phượng hoàng trong lửa, cực kỳ quen thuộc. “Trần nương nương”, Minh Đạt lưỡng lự, “Sao lại là
người?” Vương thái hậu thấy hậu cung xảy ra biến cố như thế
thì sầm mặt xuống, đuổi hết mọi người về rồi mới xử lý. “Tử Phu”, Vương thái hậu gọi lại, sắc mặt mệt mỏi,
“Trường Bình hầu dù sao cũng là đệ đệ của con, con bảo ở lại cùng
nghe.” Vệ Tử Phu hơi run rẩy, khuôn mặt tái nhợt, gắng
gượng đáp, “Dạ.” Vương thái hậu liền vịn vào tay Minh Đạt đi về hậu
điện, mặt trầm như nước, “Vệ tướng quân, Trường Bình hầu, ai gia muốn
biết tại sao đúng ngày tết Nguyên Tiêu mà người không ở Hầu phủ lại
vào cung Trường Nhạc của ai gia?” Vệ Thanh quỳ gối dưới điện, im lặng một lúc lâu, đưa
mắt liếc nhìn Vệ Tử Phu đứng phía sau Vương thái hậu một cái rồi
mới bất đắc dĩ bẩm, “Tối nay có người tới phủ của thần nói rằng
Hoàng hậu nương nương có việc cần gặp, thần lo lằng cho Hoàng hậu
nương nương nên mới…” “Tử Phu chưa từng”, Vệ Tử Phu mở miệng nói một câu
hàm hồ. “Như vậy thì có người giở trò ư?” Vương thái hậu hừ
lạnh, hỏi tiếp, “Ai là người truyền chiếu?” “Là người hầu của gia tỷ Thiếu Nhi.” Hắn biết rằng Vệ Tử Phu muốn động thủ với Trần
hoàng hậu trong khoảng mấy ngày này nên vốn rất lo lắng, lại nghe
người kia nói rằng tình hình có biến, nương nương cho đòi gấp nên mới
không hoài nghi mảy may mà cứ thể lẻn vào cung. “Vốn là mọi chuyện đều tốt, Tiêu Phương đã vào cung
Trường Nhạc nhưng không ngờ Trần hoàng hậu thực sự là một người có
tính tình cao ngạo, ngay cả Thái hậu truyền cho đòi cũng không chịu
đến. Hoàng hậu nương nương và Thiếu chưởng sứ phu nhân không giải
quyết được nên mới cho gọi Hầu gia đến thương lượng.” Hắn nhớ rằng
người đó đã nói như vậy nên xóa hết dấu vết rồi lập tức hành
động. Vệ Tử Phu thở dài, lần này mặc dù coi là suy nghĩ đã chu
toàn nhưng lại không ngờ được biến cố như vậy. Việc đã làm thì tất
có dấu vết, lần này không thành công, chỉ cần có người nghĩ một
chút sẽ nhận ra có điều không minh bạch. Cung Trường Nhạc giăng đèn kết hoa trong ngày tết
Nguyên Tiêu, chỉ có một ngôi điện trống là vắng vẻ yên tĩnh không có
lấy một bóng người. Trần A Kiều không chịu đi nên Vệ Tử Phu đã hẹn
hắn tới gặp mặt ở chỗ này. Ánh trăng sáng tỏ, hắn nhẹ nhàng đẩy
cửa sổ ra, gọi khẽ: “Tam tỷ.” Trong điện quả nhiên có bóng dáng một người con gái
mặc đồ trắng. Người đó quay đầu lại nhưng ánh sáng trong điện nhạt
nhòa nên không trông thấy rõ mặt. Vệ Thanh chợt giật mình, “Ngươi không
phải là Hoàng hậu nương nương.” Người con gái ngồi ở trên ghế trong bóng tối cười
lanh lảnh, “Trường Bình hầu quả nhiên là cảnh giác.” “Xòe” một
tiếng, ngọn đèn ở trên tay được thắp lên tỏa ánh sáng yếu ớt nhưng
cũng soi rõ khuôn mặt nàng, khí chất cao quý, thanh tú vô song. “Ngươi… Trần nương nương?” Vệ Thanh nhận ra gương mặt này. Bao nhiêu năm đã qua
mà người con gái này vẫn có nét mặt giống hệt như năm xưa khi còn
ngồi trên long xa hoa lệ đi qua cung Kiến Chương, xinh đẹp đến mức ngay
cả hoa mẫu đơn cũng phải tự ti mặc cảm. Dường như là năm tháng không
lưu lại một chút dấu tích gì ở trên người nàng. Khi đó, Trần hoàng
hậu vén tấm rèm che trên long xa lên và nhìn về phía hắn bằng ánh
mắt khinh thường, chậm rãi nói với dáng điệu cao quý như từ tầng mây
nhìn xuống: “Ngươi chính là Vệ Thanh?” Hắn quỳ dưới đất, chỉ có thể
trông thấy đôi hài mũi vểnh cao đắt tiền tinh xảo mà hắn cả đời chưa
từng thấy dưới chân. Hắn len lén nhìn dung nhan của nàng, mặc dù chưa
chắc đã xinh đẹp hơn tỷ tỷ Vệ Tử Phu nhưng vẻ kiêu căng ngạo mạn thì
đúng là kinh người. Người con gái như vậy thì chỉ có thể đứng xa tôn
kính chứ làm sao có thể chung đụng lâu dài. Lúc đó hắn đã nghĩ
rằng khó tránh là Hoàng thượng dần dần không chịu được cảnh phải
đối mặt với nàng. Về sau thì rốt cục đã phế hậu. Hắn liền nghĩ rằng
tốt rồi, thời kỳ Kim ốc tàng Kiều đã thành quá khứ, người con gái
đó sẽ không bao giờ xuất hiện ở trước mặt Vệ gia bọn họ nữa. Nhiều
năm trôi qua, ngay cả Vệ Tử Phu cũng đã dần dần già đi nhưng nàng lại
tựa lội ngược dòng nước trở về, những nét kiêu ngạo đã được tẩy
đi, ánh mắt trong sáng hơn cả năm xưa. Vào khoảnh khắc như điện giăng chớp giật đó, trong
đầu Vệ Thanh hiện lên rất nhiều ý niệm mà điều quan trọng nhất là
hắn biết mình gặp chuyện không hay rồi. Hắn vội vàng định lui ra thì
đã nghe tiếng Trần A Kiều vỗ tay, “Trường Bình hầu đã tiến vào mà
chẳng lẽ vẫn còn có ý muốn toàn thân lui ra ư?” “Vệ Thanh, người coi hoàng cung Đại Hán là phủ
Trường Bình hầu của ngươi sao?”, Vương thái hậu hỏi giọng lạnh lẽo. “Thần… không dám.” “Kỳ Môn quân”, bà nhắm mắt lại rồi ra lệnh, “Áp tải
Trường Bình hầu xuống đợi Hoàng thượng về cung sẽ giải quyết sau.” Lập tức có Kỳ Môn quân bước lên điện, “Vệ tướng
quân, xin mời.” Vệ Thanh bất đắc dĩ đứng lên, nhìn trấn an Vệ Tử
Phu rồi đi theo người áp giải ra ngoài. “Thái hậu nương nương”, Minh Đạt nhìn Vương thái hậu
vẻ lo lắng, “Chắc nương nương mệt mỏi lắm rồi?” “Không có gì đáng ngại.” Vương thái hậu khẽ xua tay,
nghe tiếng nội thị bên ngoài điện bẩm báo: “Tiêu Phương cầu kiến Thái
hậu nương nương”, bà thản nhiên bảo, “Tuyên hắn vào đi.” “Tại sao Tiêu tiên sinh mãi tới bây giờ mới đến?” Tiêu Phương hành lễ xong rồi thì bình thản đáp,
“Thật ra thì thảo dân đã vào cung lâu rồi nhưng chẳng biết tại sao
bỗng nhiên không thấy tung tích viên nội thị dẫn đường cho thảo dân đâu
nữa, thế cho nên mới tới trễ.” “Vậy sao?” Vương thái hậu không khỏi liếc mắt nhìn
Vệ Tử Phu. “Thái hậu nương nương không phải lo ngại nữa”, Tiêu
Phương chẩn mạch rồi cười nói. “Như vậy thì xin đa tạ Tiêu tiên sinh”, Vương thái hậu
rút tay về, “Ai gia hơi mệt một chút.” “Đã như vậy thì”, Tiêu Phương đáp, “thảo dân xin cáo
lui.” “Cũng được. Minh Đạt, ngươi gọi thêm người rồi đích
thân đưa Tiêu tiên sinh ra khỏi cung. Hoàng hậu bận rộn cả ngày cũng
mệt mỏi rồi, cũng lui ra đi. Trong những ngày này tuyệt đối không
được rời khỏi điện Tiêu Phòng.” Việc đã đến nước này, Vệ Tử Phu ngược lại, trở nên
bình tĩnh, “Thần thiếp tuân lệnh.” Minh Đạt liền khom nười dìu Vương thái hậu đứng dậy,
hỏi, “Thái hậu nương nương về tẩm điện nghỉ ngơi nhé?” “Không”, Vương thái hậu xua tay, “Ai gia đi thăm A Kiều.”
Báo lỗi chương
Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.