Kim Ốc Hận

Quyển 4 - Chương 88: Lại nghe Vu cổ kinh hoàng cả đêm



Cuối năm Nguyên Đỉnh thứ sáu, Lưu Triệt cuối cùng khỏi bệnh, Tây Khương cũng báo tin về là quân Hán đánh trận nào thắng trận ấy, cho thấy rằng có thể nhanh chóng bình định cuộc phản loạn. Thứ sử đất Thục báo lên rằng có vị phương sĩ tên Loan Tử tự xưng là biết thuật trường sinh thăng thiên, Thứ sử thấy người đó đúng là có biết một số môn pháp thuật nên rất bái phục, tiến cử lên Hoàng đế. Lưu Triệt khi còn trẻ thì không tin vào pháp thuật của các phương sĩ, song tuổi tác nhiều lên lại thay đổi quan điểm. Hơn nữa, mấy ngày trước vừa bị bệnh nặng, giờ y nghe nói hai chữ trường sinh thì không khỏi động lòng, liền ra lệnh, “Lệnh Ngũ Bị đi kiểm chứng thần thông của phương sĩ.”

Mấy ngày sau, Ngự sử đại phu Ngũ Bị dâng chỉ, cười nói, “Nhìn bề ngoài thì Loan Tử đúng là có phong thái thế ngoại cao nhân. Thần không biết hắn có thật biết thuật trường sinh hay không, nhưng quả thật là có vài đạo thuật nhỏ, chẳng hạn như ngưng nước thành băng.”

Trần hoàng hậu nghe nói chuyện này thì hơi nhăn mặt, nói: “Thiếp không tin trên đời này có thuật trường sinh gì cả, quá nửa là lừa người để kiếm miếng ăn.”

Lúc đó Lưu Triệt cũng ở điện Trường Môn, nghe vậy cười nói, “Chẳng phải Kiều Kiều cũng từng nói ‘Trên đời cũng có thể có người có thần thông’ là gì. Dù đúng hay sai thì gặp cho biết cũng chẳng sao cả.”

Trần A Kiều khuyên can không được, dự cảm thấy bất thường. Nàng day day trán, thầm nghĩ không biết Loan Tử có quan hệ gì với Loan Đại trong lịch sử hay không. Sau chuyện Lý Thiếu Ông hồi năm Nguyên Thú, Lưu Triệt không tin tưởng vào phương sĩ như trong lịch sử, cũng không cuồng nhiệt với thuật trường sinh như sử sách ghi chép. Nàng từng cho rằng chuyện này coi như chấm dứt, không ngờ lại còn xảy ra.

Lưu Triệt cho đòi phương sĩ Loan Tử vào cung. Lúc đó là tháng Mười một giữa mùa đông, Trường An rét căm căm. Lưu Triệt mặc áo lông cáo ngồi trong đình có màn lụa quây kín bốn bề ở ngự hoa viên mà còn cảm thấy gió Bắc tràn về lạnh thấu xương, chỉ lướt qua cũng khiến đóng băng da mặt. Loan Tử được nội thị dẫn đường đi tới, tướng mạo thanh khiết, quần áo mỏng manh nhưng không hề cảm thấy lạnh. Lão tới dưới đình, quỳ xuống bái chào: “Phương sĩ Loan Tử, tham kiến Hoàng đế bệ hạ!”

Lưu Triệt trầm ngâm một lát rồi thản nhiên nói, “Đứng dậy đi.”

Loan Tử đứng dậy nhìn lên, chắp tay nói, “Bệ hạ”, còn chưa dứt lời thì đột nhiên giật bắn mình.

Dương Đắc Ý ở bên cạnh Lưu Triệt, thấy y hơi nhíu mày thì biết Hoàng đế không hài lòng, vội vàng quở mắng, “Nô tài ở trước mặt Hoàng thượng mà dám vô lễ!”

“Bệ hạ”, Loan Tử hoàn hồn lại bẩm, “Không phải tiểu đạo không có lý do gì lại dám to gan, chỉ là tiểu đạo tự nhận tu vi của mình hơi có chút thành tựu, có thể nhìn tướng mà biết được một chút thiên mệnh. Trên đỉnh đầu bệ hạ có sắc tía như mây, dày đến mức tiểu đạo quả thật là bình sinh chưa từng được trông thấy. Đó chính là tướng chân mệnh thiên tử.” Lão thấy Lưu Triệt hơi chuyển sắc mặt, lưỡng lự giây lát, lại nói: “Nhưng trên ấn đường của bệ hạ có sắc tối, đó là tướng bị người dùng Vu cổ ám hại.”

Lão nói câu này như trời long đất lở. Tất cả đám cung nhân trong vườn đều biến sắc. Từ thời lập nước Đại Hán tới nay, các vị hoàng đế tiền nhiệm đều giữ chuyện Vu cổ kín như bưng, chỉ riêng triều Hán Vũ Đế đã phế hai hoàng hậu đều với lý do là Vu Cổ. Hai chữ này chính là ác mộng ở cung Vị Ương. Lưu Triệt đột nhiên sầm mặt, cười lạnh nói, “Đạo trưởng ăn nói lung tung, chẳng lẽ cho rằng đao phủ của trẫm chém không đứt được đầu của ngươi?”

“Tiểu đạo không dám.” Loan Tử giọng điệu cung kính nhưng lại tỏ vẻ không một chút hãi sợ, ngang nhiên nói tiếp: “Bệ hạ là thánh quân nên chẳng ngại kẻ gian làm loạn, ý đồ bất chính. Những này gần đây bệ hạ có cảm thấy thân thể khó chịu không?”

Lưu Triệt không thay đổi sắc mặt nhưng lại thoáng động lòng nhớ đến cơn bệnh nặng trước đây mấy ngày nên cũng lấy làm nghi hoặc, hỏi giọng lạnh băng, “Nếu thế thì đạo trưởng có thể chỉ ra ai là người đã làm loạn Vu cổ không?”

“Tiểu đạo không biết ai trong cung Vị Ương cả.” Loan Tử bình tĩnh ung dung đáp: “Nhưng tiểu đạo dám khẳng định người làm loạn tất ở trong cung. Hơn nữa”, Lão ngưng thần nhìn quanh rồi giơ tay chỉ hướng nam, nói vẻ chắc chắn: “Ở vào hướng kia.”

“Mã Hà La!” Lưu Triệt lớn tiếng gọi.

“Dạ.” Mã Hà La tiến ra đáp.

“Ngươi dẫn một đội Kỳ Môn quân lục soát các cung điện phía nam cung Vị Ương, nếu không phát hiện được gì”, Lưu Triệt nhìn Loan Tử bằng vẻ mặt quỷ quyệt, nói giọng lạnh tanh, “Trẫm không muốn gì khác, chỉ cần đầu của cửu tộc nhà ngươi.”

“Tiểu đạo là người tu hành”, Loan Tử chắp tay cười nói, “Cửu tộc nhà thần đều đã mất rồi. Nếu bệ hạ không tin thì cứ lấy cái đầu này là được.’

Mã Hà La đi một lúc lâu rồi chạy theo hành lang từ cung Vị Ương trở về bẩm, “Khởi bẩm bệ hạ, thần lục soát các cung điện ở phía nam, phát hiện vật này dưới nền đất điện Phi Sương nơi ngày xưa Lý Tiệp Dư tự vẫn.”

“Hay, hay lắm.” Lưu Triệt giận đến cực điểm nhưng lại không hề tỏ sắc giận, thản nhiên nói, “Trình lên.”

Cung nhân bưng chiếc khay sợ run cầm cập trình lên trước ngự giá. Lưu Triệt ngưng thần nhìn xem, Thấy trong khay có hai hình nộm nhỏ, một nam một nữ, sau lưng có khắc ngày sinh tháng đẻ, chữ viết còn rất non nớt. Ngày sinh tháng đẻ trên lưng một hình nộm tất nhiên là của y, chủ nhân ngày sinh tháng đẻ còn lại rõ ràng là Trần A Kiều trong điện Trường Môn.

“Nghiệt tử”, Lưu Triệt cười lạnh, Nghiến răng rít lên hai chữ này. “Trẫm vẫn nghĩ tới tình phụ tử nên không đành lòng sát hại. Nó thì tốt rồi, dám tái diễn Vu cổ, gây họa làm loạn cung đình.”

“Truyền lệnh của trẫm”, y buông từng chữ một, “Niêm phong điện Phi Sương, giam Tứ hoàng tử và Công chúa Cái Trường vào đại lao phủ Tông nhân.”

Trong phủ Tề vương, Ninh Triệt mấy ngày liền cầu xin được gặp Tề Vương nhưng Tề vương Lưu Cứ vẫn cự tuyệt không gặp. Mãi đến hôm nay rốt cục mới thấy thị tùng của Tề vương bước ra nói: “ Ninh tiên sinh, Vương gia lệnh mời ngài vào.”

Ninh Triệt đi vào, hỏi ngay: “Vương gia thật sự không nhận ra rằng bây giờ không phải lúc hành động à?”

“Ta biết.” Lưu Cứ nhấp một ngụm trà, chậm rãi nói, “Cho nên mấy ngày qua mới không chịu gặp tiên sinh.” Hắn sợ phải nghe Ninh Triệt phân tích lợi hại khiến mình bỏ cuộc.

“Bây giờ người kia chắc đã gặp phụ hoàng rồi, thế nên tiên sinh có muốn nói gì cũng không cần thiết nữa.”

Ninh Triệt nhắm mắt, chán nản hỏi tiếp: “Kính xin Vương gia giải thích vì sao đã biết rõ việc không ổn mà vẫn khăng khăng chấp nhất hành động?”

“Vì ta là phận con cái.” Lưu Cứ cười nói, “Ta không thể dễ dàng bỏ qua việc phụ thân bố cáo thiên hạ rằng mẫu thân từng mưu hại người phụ nữ khác, sau đó lại cố giúp người đó ngồi lên vị trí của mẫu thân. Cho dù tất cả có thể đều là sự thật.”

Chuyện năm xưa trôi qua đã lâu, người ngoài không còn biết được chân tướng. Thật ra người đã sa lầy trong chốn hoàng gia thì có ai là vô tội. Bệ hạ không thể trách mình cũng không thể chỉ trích người hiện giờ là Phi Nguyệt trưởng công chúa Lưu Lăng được, nên sẽ phải để người đã chết gánh chịu tất cả mọi tội lỗi. Cho dù người đó đã từng có vô số đêm má ấp vai kề bên gối của y. Bệ hạ quả nhiên rất tuyệt tình với người đã ruồng bỏ.

“Ta biết ngươi nghĩ gì.” Lưu Cứ cười nhạt, “Ngươi có thể nghĩ như vậy nhưng ta đứng trên lập trường của mình thì không.”

“Hơn nữa”, hắn sầm mặt, lạnh lùng nói, “Không ai có thể biết rõ hơn ta về việc phụ hoàng là người vô tình đến mức nào, vì vô tình và đa nghi vốn là căn bệnh chung của những người đã lên ngôi cao. Những năm qua, giữa ông ấy và Trần A Kiều không có xung đột cho nên mới có thể bình an vô sự. Thế nhưng một khi có xung đột thì…”

Hắn mím môi: “Ta muốn xem phụ hoàng của ta rốt cuộc có thể vô tình đến mức nào.”

Trần A Kiều nhờ Tang Hoằng Dương đi điều tra về lai lịch của người phương sĩ có tên là Loan Tử, nhưng Tang Hoằng Dương huy động lực lượng cả mấy nhà vẫn không điều tra ra một chút tin tức gì về người này. Lão dường như cũng từ hư không xuất hiện giống bọn họ.

Ngày hôm qua, Trần A Kiều ở điện Trường Môn nghe thấy hai chữ kinh hoàng kia mà ngơ ngẩn, suýt nữa cắn rách môi mình mà không biết. Lại là Vu cổ, cứ mỗi lần nàng cho rằng có thể hoàn toàn thoát khỏi cơn ác mộng hai chữ này gây ra thì vận mệnh lại một lần nữa ập tới khiến nàng không thể quên nơi nàng đang sống là một dạng địa ngục trần gian như thế nào.

Nàng mệt mỏi nhắm mắt lại, nói: “Bệ hạ, người tin Loan Tử hơn là tín nhiệm con của mình sao?”

“Trẫm cũng không tin hắn.” Lưu Triệt điềm nhiên đáp, “Nhưng chẳng qua hắn là một phương sĩ, mà Mã Hà La lại đích thực lục soát được hình nhân bị làm phép Vu cổ trong điện Phi Sương.”

“Vậy cũng có thể là do bị hãm hại”, A Kiều cười mỉa mai nói, “Năm Nguyên Quang thứ năm, chẳng lẽ bệ hạ không biết rõ tại sao hình nhân Vu cổ lại tiến vào điện Tiêu Phòng được ư?”

“Kiều Kiều.” Lưu Triệt chợt cao giọng giận giữ quát lên, nhưng rồi dịu lại: “Nàng phải biết rằng nó không chỉ nguyền rủa trẫm mà còn cả nàng nữa đấy.”

“Thiếp tuyệt đối không tin vật chứng.” A Kiều lắc đầu, “Nhưng đó là con trai của người chứ không phải con thiếp. Người không đau lòng thì chẳng lẽ thiếp lại phải đau lòng?”

“Nhưng mà”, nàng buồn bã nói, “Nếu một ngày có người nói với bệ hạ rằng Mạch Nhi hoặc thiếp có ý đồ dùng Vu cổ với bệ hạ thì bệ hạ sẽ làm thế nào đây?”

Ngoài A Kiều thì chưa từng có một người phụ nữ nào dám chất vấn y trực tiếp như thế. Lưu Triệt ngắm nhìn dung nhan kiều diễm trước mắt, lòng chùng xuống. Y ôm lấy A Kiều, nói từng chữ một, “Trẫm nhất định không phụ khanh!”

Chuyện Hoàng đế, Hoàng hậu tranh cãi trong điện Trường Môn rất nhanh chóng loan truyền. Loan Tử nghe được thì kín đáo nhíu mày. Ba ngày sau, Loan tử yết kiến vua lần thứ hai, tiếp tục nói ra lời kinh hãi. Mặc dù đã đào được Vu cổ ở điện Phi Sương nhưng sắc u ám trên ấn đường của bệ hạ vẫn không tiêu tán. Trong cung đình còn có người khác dùng Vu cổ.

Lần này, lão chỉ đúng về hướng điện Bác Vọng của Thái tử Lưu Mạch.

Ánh mắt sắc bén của Lưu Triệt nhìn chằm chặp vào lão một lúc lâu. Lão đang còn run sợ thì chợt nghe Lưu Triệt nhếch miệng cười ra lệnh, “Dẫn người tra xét điện Bác Vọng.” Trong khoảnh khắc, cả điện lặng như tờ.

Mã Hà La chưa kịp dẫn Kỳ Môn quân tới điện Bác Vọng thì Trần A Kiều và Lưu Mạch đã hay tin. A Kiều chỉ cười lạnh, ánh mắt trầm tĩnh dần dần ngưng lại như một tầng băng mỏng. Thái tử Lưu Mạch liền tới điện Tuyên Thất, tấu xin được gặp mặt quân vương. Loan Tử đứng ở dưới điện, tâm trạng thấp thỏm khi thấy Lưu Triệt gật đầu: “Cho Thái tử vào.”

Mã Hà La dẫn Kỳ Môn quân vào điện Bác Vọng thì Thái Tử Lưu Mạch không còn ở đó, chỉ có Thái tử phi Thượng Quan Linh đứng bên ngoài điện trong gió Bắc thổi ào ào, dáng vẻ lẻ loi.

“Phụng ý chỉ của bệ hạ”, Mã Hà La chắp tay, nghiêm nghị nói, “lục soát điện Bác Vọng.”

“Nếu không phải ngươi phụng ý chỉ của bệ hạ”, Thượng Quan Linh cười lạnh nói, “ngươi cho rằng ta sẽ cho phép ngươi bước vào điện Bác Vọng sao?”

Mã Hà La chột dạ, nhớ ra thân phận của người trước mắt này là vị thê tử được Thái tử Đại Hán cưới hỏi theo đúng lễ giáo, nếu không có gì bất ngờ thì sau này chắc chắn là mẫu nghi thiên hạ.

Hắn lui lại nửa bước, làm đại lễ, “Tham kiến Thái tử phi điện hạ.”

“Miễn lễ.” Thượng Quan Linh bình thản, “Mã tướng quân, ngươi phụng ý chỉ của bệ hạ, tất nhiên ta không thể ngăn cản ngươi lục soát điện Bác Vọng. Nhưng ngươi phải nhớ kỹ hôm nay ngươi lục soát cung điện của Thái tử Đại Hán. Ta là nữ chủ nhân của điện Bác Vọng, tuy không thể đích thân chứng kiến lục soát nhưng lại có thể phái người hỗ trợ, chỉ điểm cho tướng quân một chút, giúp tướng quân tránh lầm vào nơi trọng yếu mà chẳng may phạm tội. Tướng quân thấy thế nào?”

“Nếu như thế”, Mã Hà La chắp tay nói, “Đa tạ Thái tử phi.”

“Thành Liệt”, Thượng Quan Linh xoay người, điềm nhiên ra lệnh, “Ngươi giúp Mã tướng quân lục soát một chuyến đi.”

Cô bước từng bước vào trong điện. Cô mới làm Thái tử phi nên không có kinh nghiệm đối phó với những tình huống như thế này, nhưng lại không thể không đối phó. Phu quân của cô ở bên ngoài làm những việc cần làm, nếu cô ở nhà mà thất bại thì sẽ khiến cho Lưu Mạch gặp khó khăn mọi bề. Bản thân cô không muốn mình làm liên lụy đến hắn.

Lưu Mạch bước vào điện Tuyên Thất với vẻ mặt trầm tĩnh, nhìn Loan Tử, “Ta nghe nói ngươi rất giỏi thuật trường sinh?”

“Đúng vậy.” Loan Tử trả lời khiêm tốn.

“Như vậy”, Lưu Mạch nhanh như chớp lấy thanh kiếm đeo trên lưng một thị vệ của Hoàng đế đang đứng dưới điện Tuyên Thất, uy nghiêm hỏi, “Nếu ta chém đầu ngươi thì ngươi có thể mọc ra một cái đầu khác không?”

Hắn vung kiếm chém vút qua, máu tươi trước tiên nhuốm tràn lưỡi kiếm rồi lập tức chiếu đỏ mắt mọi người. Đầu Loan Tử rụng xuống, lăn mấy vòng trên điện rồi mới dừng lại, cặp mắt còn lộ vẻ kinh hoảng. Đám thị vệ nhao nhao hét lên: “Hộ giá”, rồi vung đao rút kiếm che chắn bên dưới điện, trong lòng đầy nghi hoặc. Người mà bọn họ đang giơ đao chĩa thương vào chính là Thái tử Đại Hán. Lưu Mạch cười lạnh, ném thanh kiếm xuống nền điện tạo nên tiếng kêu loảng xoảng, nhíu mày nhìn vị quân vương bên trên điện.

“Lui ra đi.” LưuTriệt phất tay nói.

“Ngươi thật sự là đứa con trai giống trẫm nhất.” Y nhìn con trai cả đứng bên dưới điện, nói rành rọt, giấu đi ánh mắt tán thưởng.

“Đúng vậy.” Lưu Mạch cười lạnh, “Con là con của người. Mặc dù chưa chắc con đã thích người, nhưng con tôn kính người. Chỉ cần người không động đến mẫu thân con, không động đến muội muội của con”, hắn chần chừ một chút rồi nói tiếp: “không động đến vợ con của con thì con cũng không muốn làm một người nhẫn tâm điên cuồng có ý đồ sát hại phụ thân, hành thích hoàng thượng.”

“Trẫm tin con.” Lưu Triệt nói dứt khoát, xoay người ra lệnh, “Bảo Mã Hà La không cần lục soát nữa.” Y thờ ơ liếc nhìn thủ cấp Loan Tử bên dưới điện, nói giọng chán ghét: “Mang đi, ném ra ngoài bãi tha ma.”

Lưu Mạch cười nhạt, chớp chớp mắt, nhẹ nhàng nhắc nhở, “Lần này người đã thật sự làm tổn thương mẫu thân rồi.”

Tề vương Lưu Cứ sau đó cũng nghe được tin tức từ Trường An truyền về, uống cạn chén rượu, cười lạnh nói, “Đúng thật là phụ tử tình thâm!”

“Thật ra thì”, Ninh Triệt thở dài, “chưa chắc kế này của Vương gia đã không được mà chỉ là không phải lúc. Nếu đợi thêm mấy năm nữa, mâu thuẫn giữa quyền lực của vua và quyền lực của thái tử phát sinh, thì bệ hạ chắc sẽ không nương tay dễ dàng như vậy đâu.”

“Nhưng mà”, Ninh Triệt hỏi thêm, “tại sao Vương gia nhất định phải đối phó với Tứ hoàng tử trước?”

“Có hai nguyên nhân.” Lưu Cứ đáp: “Một là bởi vì hắn có căn cơ yếu kém nên thích hợp để mang ra thử đao, còn thứ hai thì chẳng qua là lấy đạo kỳ nhân để trị kỳ nhân mà thôi.” Không biết Lý Chỉ nằm trong mồ mà thấy tình huống ngày hôm nay thì có hối hận hay không?

Trong điện Tuyên Thất, Lưu Triệt cuối cùng đã chọn lựa tin tưởng con mình. Khi thánh ý truyền tới điện Bác Vọng thì Mã Hà La vẫn chưa lục soát xong. Hắn mỉm cười quỳ tiếp ý chỉ, thầm thở dài nghĩ, “Quả nhiên bệ hạ vẫn coi trọng Trần hoàng hậu và Thái tử điện hạ.”

Kỳ Môn quân rút khỏi điện Bác Vọng. Thượng Quan Linh ngồi sụp xuống ghế, cảm thấy vẫn chưa hết sợ hãi, tay chân bủn rủn. Dù sao, từ ngày nhà Hán hưng thịnh đến nay đã có biết bao nhiêu người bị choàng lên hai chữ “Vu cổ” mà chết không chỗ chôn thây, cô và Lưu Mạch lần này có thể thoát khỏi an toàn chứng tỏ trong lòng bệ hạ vẫn còn ưu ái. Lưu Mạch trở về điện Bác Vọng, trông thấy Thượng Quan Linh như thế, lấy làm thương xót, mỉm cười trấn an: “Không có chuyện gì nữa rồi.”

Thượng Quan Linh vùi đầu vào lòng hắn, phiền muộn hỏi: “Bệ hạ thật sự không còn nghi ngờ chàng nữa chứ?”

“Phụ hoàng”, Lưu Mạch cười một tiếng thê lương, “Người còn đang bận trấn an mẫu thân.”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.