Kiều Tâm hoảng hốt ngẩng đầu, nhìn thấy khuôn mặt đáng sợ của Hoa Đình Phong, sau hắn là Mục Triển. Sao bọn họ lại đến đây? Sao lại lo lắng như vậy
Chỉ thấy Hoa Đình Phong vội bước lên, bóp cổ nử tử áo đỏ quát lớn:
– Ngươi không tuân thủ lời hứa.
Trời ạ, hắn làm sao thế? Sao lại thô bạo với thê tử của mình như thế? Kiều Tâm vội vàng đẩy hắn ra, đỡ lấy thân thể mảnh mai của Lam tỷ tỷ.
– Để hắn giết ta đi, để hắn giết ta đi Nữ tử áo đỏ cười lạnh, ho khan quát lớn: – Nhìn hắn không thể xuống tay kìa
– Nếu ngươi còn nói hươu nói vượn ta sẽ giết ngươi
Hắn trừng mắt nhìn nàng, cả người cứng đờ có thể thấy cơn giận chưa tan, lúc nào cũng có thể giết người
– Muội muội, tỉ phu ngươi muốn giết người diệt khẩu, ngươi nói tỷ tỷ ta nên làm thế nào bây giờ?
Nữ tử dựa vào vai Kiều Tâm, bỗng nhiên nức nở nói, ra vẻ đáng thương
– Vương gia, có cái gì thì nói cho rõ, cần gì phải đối xử với Vương phi như thế…
Kiều Tâm hoàn toàn không hiểu vì sao hai người lại trở mặt, chỉ đành khuyên
– Vương phi? Ha ha, muội muội, tỷ tỷ ngươi không xứng được gọi như thế. Nữ tử lại cười lạnh
– Tỷ tỷ, đừng nói những lời tức giận.
– Ta không phải tức giận, góc tường có bức tranh vẽ ái thê của tỷ phu ngươi, hôm qua ta đã xem rồi, hình như đã xong, ngươi cũng đi xem đi…
– Câm mồm. Câm mồm.
Hoa Đình Phong như bị chọc giận đến đỉnh điểm quát lớn. Hắn vội bước tới giá sách giành lấy bức họa cuộn tròn, vung tay áo lên, lửa bắn về phía bức họa, bức họa cháy rực, rơi xuống đất, lăn thành một vòng lửa
– Vương gia…
Kiều Tâm kinh hãi nhìn cảnh trước mắt. Bức họa đó không phải hắn rất quý trọng sao, mất thời gian thật lâu mới hoàn thành, đợi lâu như thế ái thê cũng đã trở về vì sao hắn lại phải đốt nó đi? Rốt cuộc là vì sao?
– Ha ha ha. Nữ tử áo đỏ cười điên cuồng: – muốn hủy chứng cứ sao? Muội muội, ngươi nói hắn có phải là quá ngu không? Hắn nghĩ chứng cứ có thể dễ dàng bị hủy như thế sao? Nếu ta đã thấy bức họa đó thì đương nhiên sẽ trộm long tráo phụng.
Nói xong lấy một tờ giấy gấp gọn trong áo ra
– Muội muội, ngươi xem đi. Nàng đưa nó cho Kiều Tâm.
Kiều Tâm ngẩn ra không biết làm sao, đành mở tờ giấy ra. Tờ giấy dài có đến năm trượng. Một khắc khi bức họa hiện ra trước mắt, Kiều Tâm cảm thấy cả thế giới như đảo lộn.
Đó chính là bức họa Hoa Đình Phong đã vẽ. Khuôn mặt mỹ nhân chưa hoàn thành giờ đã có mặt mày xinh đẹp, sống động. Trước kia hắn nói không vẽ dung nhan mỹ nhân là vì mỹ nhân không ở bên. Giờ bức họa đã hoàn thành có nghĩa là mỹ nhân đã trở lại bên hắn
Nhưng nhầm rồi… Nhầm rồi…
Bức họa đó không vẽ Lam tỷ tỷ mà vẽ… nàng
Nàng – Kiều Tâm
Sao lại thế này? Hắn u mê sao? Sao vẽ ái thê mình lại không vẽ mà vẽ nàng. Nàng ngây ngốc đứng đó không hiểu gì.
– Tỷ tỷ, ngươi đừng hiểu lầm…
Một lúc lâu sau nàng mới nghĩ ra phải nhanh chóng giải thích
– Vương gia… Vương gia chắc chỉ là lấy ta làm mẫu để vẽ nháp thôi, ta và hắn không có gì… Thật sự không có gì!
Tỷ tỷ nhìn bức tranh này chắc hẳn rất tức giận? Vạn nhất hiểu lầm nàng và Hoa Đình Phong có tư tình thì nguy rồi
– Đến giờ ngươi vẫn không hiểu sao?
– Cái gì?
Là ý gì? Sao nàng không hiểu gì hết?
– Ngươi mới là Lam Kiều Nhị
Đáp án long trời lở đất cuối cùng cũng được nói ra, bốn bề tĩnh lặng.
– Tỷ tỷ… ngươi đùa cái gì thế? Đầu óc Kiều Tâm như chao đảo: – nếu ta là Lam Kiều Nhị thì ngươi là ai?
– Ta là Tiêu Nghiên. Nữ tử đắc ý nói: – công chúa Tiêu Nghiên của Bắc Lương quốc.
– Sao ta lại không biết tên mình? Kiều Tâm cảm thấy đầu mình đau như búa bổ, không khỏi hét lớn: – ta là Kiều Tâm, ta là Kiều Tâm, không phải là ai khác.
Hai má ngưa ngứa, có một giọt nước mắt chảy xuống, thấm vào áo nàng
Hoảng sợ, lúc này nàng cảm nhận được sự sợ hãi chưa từng có. Sao nàng đột nhiên lại biến thành người khác, biến thành nữ tử đáng thương bị phu quân sát hại cha mẹ… nàng là Kiều Tâm, là Kiều Tâm vô ưu vô lo, là tiểu nha đầu chỉ biết ăn uống, cười đùa, nàng không muốn là nữ tử đáng thương đó.
– Chữ Kiều là tên đệm của ngươi, chữ Tâm lấy từ bộ thủ trong chữ Nhị. Kiều Tâm, ngươi chính là Lam Kiều Nhị. Ta chỉ giả trang Lam Kiều Nhị mà thôi, tên ngươi ta đặt, là ta nói với ngươi rằng người là trẻ mồ côi được ta thu nhận. Cho dù không biết gì thì ngươi cũng nên biết, ngoài truyện trong ba năm qua, những chuyện trước kia ngươi không nhớ gì hết. Bởi vì, đêm giông tố đó, ngươi nhìn thấy thảm kịch xảy ra rồi bị kích thích mà mất trí nhớ. Tiêu Nghiên gằn từng tiếng
– Đủ rồi, đủ rồi.
Hoa Đình Phong ôm Kiều Tâm vào lòng, gắt gao che tai nàng lại
– Đừng nghe nàng nói bậy, nàng là Kiều Tâm, nàng chính là Kiều Tâm.
Hắn nói những lời lừa mình dối người, nỉ non bên tai nàng tựa như con cá giãy chết khi rời khỏi nước. Hắn trăm phương nghìn kế, trả giá hết thảy để giữ bí mật này nhưng bí mật giống như chiếc li thủy tinh mỏng manh, chỉ hơi không để ý là sẽ vỡ nát…
Trên bầu trời bỗng nhiên xẹt qua một tia chớp, giống như thảm kịch phát sinh năm đó khiến căn phòng sáng lên trong chốc lát. Kiều Tâm nằm trong lòng hắn chấn động, hốt hoảng ngẩng đầu nhìn thấy khuôn mặt hắn dưới ánh chớp
– A!!!!!!!!
Nàng hét lớn một tiếng, vội đẩy hắn ra, sau đó ngã xuống.
Hỉnh ảnh thật quen thuộc, cảnh tượng cũng thật quen thuộc
Nàng nghĩ dường như trời cao cố ý trêu ngươi, trong nháy mắt này quả thực nàng nghĩ như thế.
Tiếng bình hoa vỡ vụn, bên ngoài mưa to gió lớn, nàng đi theo bóng đen chạy suốt hành lạnh. Trong hoa viên tối có thi thể của nha hoàn của nàng, còn có người đâm kiếm vào cha nàng… mọi thứ nàng đều nhớ ra.
Đêm đó nàng nhìn thấy rõ mặt hung thủ – chính là Hoa Đình Phong.
– Đình Phong, mau nói chân tướng cho nàng đi. Mục Triển thúc giục: – Mau lên nếu không sẽ không kịp, ngươi thật sự muốn nàng hiểu lầm ngươi suốt một đời sao?
Sắc mặt Hoa Đình Phong tái nhợt, kinh ngạc nhìn bàn tay nàng đẩy hắn ra, nhìn nàng thà té ngã cũng không muốn ở gần mình
Nàng đã nhớ ra rồi? Tia chớp khi nãy nhất định kích động trí nhớ của nàng, tuy rằng không rõ nàng nhớ lại bao nhiêu nhưng sự sợ hãi và địch ý trong mắt nàng thì hắn biết, nàng không còn là Kiều Tâm vô ưu vô lo nữa
Chuyện tới nước này hắn phải làm gì mới là tốt
Điều đáng sợ nhất không phải là những gì Tiêu Nghiên nói mà là mọi thứ xảy ra đêm đó. Kiều Nhị không thể tha thứ cho hắn, bị kích thích mà mất trí nhớ cũng là vì chuyện đêm đó.
Tiêu Nghiên thật ra cũng không nói oan hắn, hắn là người làm Kiều Nhị đau lòng. Chẳng lẽ còn muốn thảm kịch đêm đó tái diễn? Dừng ở đây đi, để cho hắn giữ bí mật cuối cùng, dù sao hắn cũng là kẻ có tội
– Ngươi… ngươi thật sự giết cha mẹ ta?
Một lát sau, Lam Kiều Nhị run rẩy hỏi
Hắn không trả lời, chỉ nhìn về góc phòng. Trên tường ở phía góc phòng treo một thanh lợi kiếm, vỏ bằng bảo thạch, hắn vốn không dùng thanh kiếm này vì nó quá sắc bén, hắn không muốn làm tổn thương người khác nên chỉ để đó trang trí.
Nhưng hôm nay, thanh kiếm này có thể phát huy công dụng rồi. Chậm rãi đi tới, hắn cười nhẹ, vươn tay cầm thanh kiếm. Khi kiếm rời khỏi vỏ bắn ra thứ ánh sáng chói lọi cùng một tiếng vang trong trẻo.
Hắn nhẹ nhàng xoay một cái, mũi kiếm nắm trong tay, chuôi kiếm chĩa về phía Lam Kiều Nhị.
– Đúng. Chính là ta đã giết cha mẹ nàng, giờ nàng có thể dùng thanh kiếm này giết ta. Cuối cùng hắn trả lời nàng.
– Ngươi…
Nàng vạn vạn không ngờ hắn lại làm như thế, đôi mắt đẹp mở to nhìn hắn.
– Mau ra tay đi.
Hắn nói với nàng, vẫn dịu dàng như trước:
– Thanh kiếm này rất sắc bén, nàng chỉ cần đâm tới sẽ giết được ta, không cần phí sức.
Nàng thật sự muốn giết hắn sao? Hung thủ giết người này, nàng thật sự phải giết hắn sao? Lam Kiều Nhị chỉ cảm thấy cả người phát run, nước mắt mông lung nhìn hắn.
Nam nhân này là người nàng từng yêu, đến bây giờ… nàng vẫn yêu… nàng thực sự có thể vô tình như hắn sao? Có lẽ nàng rất ngu xuẩn, cho tới giờ vẫn nhớ những điểm tốt của hắn. Nhớ rõ hắn từng vì nàng bỏ đi mà đau buồn, nhớ rõ hắn tìm bọ rùa tám chấm, nhớ rõ hắn vì nàng mà mời hơn 100 đầu bếp, còn nhớ rõ khi nàng bệnh hắn đã chăm sóc cho nàng.
Giờ nàng cũng đã hiểu, vì sao trước kia nàng luôn nằm mơ thấy những giấc mơ kì lạ, nữ tử trong giấc mơ, nam tử thần bí trong giấc mơ thì ra là hắn và nàng.
Nụ hôn đính ước dưới giàn hoa tường vi cuối cùng chỉ đổi lại kết quả này sao?
Nàng tự nhận bản thân rất không có tiền đồ, yêu hắn đến hơi thở cuối cùng, không đành lòng giết hắn…
– Hoa Đình Phong, cuộc đời này ta không muốn gặp lại ngươi nữa
Nàng không nhận thanh kiếm trong tay hắn mà lẳng lặng xoay người rời đi, khẽ nói ra câu nói đó.
Một câu này còn đau đớn hơn chém chết hắn, chỉ thấy sắc mặt Hoa Đình Phong tái nhợt như tro tàn, tay nắm kiếm run run, từng giọt máu tươi chảy xuống qua kẽ tay.
Lam Kiều Nhị không thấy cảnh đó bởi vì nàng vội vã chạy ra ngoài, không dám quay đầu
Sớm chớp liên tục, bên tai nàng là tiếng sấm rầm trời, còn có tiếng cười lớn của Tiêu Nghiên khi đạt được mục đích.