Kim Phi Tích Bỉ

Chương 57: Biện pháp, có một



Tuyết vẫn liên tục rơi, từ ngày sinh thần hoàng đế đến nay đã nửa tháng, ngày ngày qua đi đều có tuyết, ẩm ướt dinh dính.

Năm nay lễ mừng năm mới phá lệ tới sớm, trong không khí vui mừng của đêm giao thừa, Sương Lan Nhi lại chỉ ở nơi này một mình chịu đựng đau đớn trong những ngày âm hàn buốt lạnh, bên cạnh không có một người bầu bạn. Độc chồn tuyết một khi đã phát tác, chỉ cần tuyết một ngày không ngừng rơi thì nàng một ngày không ngừng đau đớn, mỗi ngày trôi qua đều trở nên gian nan khó khăn hơn gấp bội.

Ngày đầu tiên của năm mới, tiếng pháo ầm ỹ khiến nàng thức giấc.

Lúc này trời đã sáng tỏ, nàng miễn cưỡng từ trên giường ngồi dậy, gọi Tiểu Tịch vài tiếng nhưng trong phòng lại vắng lặng không có một tiếng trả lời, lúc nàng mới nhớ Tiểu Tịch từ sau sinh thần hoàng đế đã xin về nhà thăm người thân đến nay vẫn chưa trở về. Kỳ thật thà rằng nói là về thăm người thân còn hơn là thừa nhận Thu Khả Ngâm đã cho tất cả những người xung quanh nàng dời đi, để nàng một mình trơ trọi giữa vương phủ chậm rãi chịu đựng sự giày vò.

Nàng nghĩ thầm, ngày ấy nàng đau đến ngất đi ở sau núi, nếu không phải Trầm thái y đúng lúc đó cần máu làm thuốc nên đi khắp nơi tìm nàng, chỉ sợ nàng đã sớm chết cóng rồi. Nhưng hôm nay nàng tuy rằng vẫn còn sống nhưng cả người bị đau ốm quấn lấy thân, giống như một cái xác không hồn.

Lúc này trong phòng không có một chiếc lô sưởi ấm nào, có chút lạnh.

Nàng vấn tóc lên, đang muốn tìm thêm một kiện xiêm y phủ thêm, bàn tay khô gầy chợt chạm vào một mảnh lạnh lẽo, rút ra thì thấy, vẫn là chiếc gương kia vốn luôn nằm im lìm dưới gối của nàng.

Chẳng bao lâu sau nàng không dám nhìn vào gương nữa. Y phục màu trắng, màu trắng hòa hợp với băng tuyết đầy trời bên ngoài căn phòng khiến cho người ta tâm lạnh đi vài phần. Từ trước đến nay soi gương đồng vốn luôn mơ hồ, còn bây giờ nhìn vào ngân kính, rõ ràng sắc mặt tái nhợt của nàng e rằng không còn có chỗ che giấu, đôi môi yếu ớt hiện lên giữa mặt kính lặng ngắt không ngừng run lẩy bẩy, giống như tuyết rơi mùa xuân bị một mảnh mặt trời chiếu vào trong tức khắc liền tan chảy.

Nàng gắng sức đứng dậy, châm lại lửa bên trong chiếc ấm lô sớm đã dụi tắt từ lâu, trong phòng dần dần ấm áp lên. Mà những khớp xương của nàng nhân lúc ấm nóng lên liền chuyển biến tốt đẹp lên một chút, không còn buốt đến tận xương tủy nữa.

Qua lễ hội, nàng khoác trên mình một kiện áo gai Trường Xuân Đằng màu tuyết trên vai, chậm rãi bước đi thong thả.

Hôm nay là mùng một tháng giêng, vốn nên là ngày náo nhiệt nhất nhưng bên trong Túy viên lại tĩnh mịch chẳng khác gì lãnh cung, tựa hồ ngoài nàng ra không có ai nguyện đặt chân đến nơi này nữa.

Nàng lặng lẹ đi, chùm mũ che phủ xuống mặt, đạp tuyết đi ra khỏi Túy viên, đi ra khỏi nơi chẳng khác nào một nhà giam.

Bên trong Vương phủ tuyết đã được dọn sạch sẽ chỉ để lại một lớp vết tích nhạt.

Cứ đi cứ đi, thật kỳ diệu tuyết cuối cùng cũng chịu ngừng, tầng mây nặng nề chợt xuất hiện một lỗ hổng sáng tươi đẹp theo từng kẽ lá chiếu xuống lãnh hồ, mặt nước phản chiếu lại bóng dáng nàng cùng những lá cây vẫn còn vương lại tuyết ứ đọng trong suốt.

Bên ngoài Vương phủ, suốt một đêm đó, trên đường phô bày đủ loại pháo hồng, từng nhóm người nô nức đốt pháo, tự đáy lòng ai ai cũng vui sướng chỉ nghĩ thôi cũng đã kích động.

Mỗi người đều khoác trên mình quần áo mới, nhất tề giống nhau, các cung nữ tốp năm tốp ba y phục dệt kim lóng lánh, cười đùa vui vẻ ầm ĩ, lưu lại trên nền tuyết trắng vô số những dấu chân.

Vui vẻ như vậy, rộn rã như vậy, chỉ tiếc lại không thuộc về nàng.

Đại môn vương phủ rộng như vậy mà nàng lại không cách nào bước ra nổi.

Lúc này bên ngoài Long Tiêu Đình đang đỡ Thu Khả Ngâm trèo lên nhuyễn kiệu, một trận gió thổi tới, hắn thấy tóc nàng vi loạn liền thuận tay giúp nàng vén lại mới tự mình ngồi vào trong kiệu.

Thời điểm bức rèm được buông xuống hắn chợt thấy một người đang đứng một mình ở cửa nội cung, khắp người một màu trắng thuần càng khiến thân ảnh nàng trở nên cô quạnh. Hắn lưu tâm nhìn kỹ, trong lòng không khỏi thắt lại, đúng là Lan Nhi.

Sương Lan Nhi cũng nhìn thấy hắn, nàng chậm rãi mỉm cười, chính là một nụ cười thanh khiết như thế. Nàng xoay người rời đi, chỉ có đôi khuyên tai ngọc ánh lên một sắc vàng trong trẻo mà lạnh giá.

Nàng lãnh đạm như vậy làm hô hấp của hắn có phần ngưng trệ.

Thu Khả Ngâm không rõ có chuyện gì, nàng kỳ lạ nhìn hắn một cái: “Làm sao vậy, Tiêu Đình, thời gian vào cung không thể chậm trễ.”

Hắn nhẹ gật đầu, nhưng ánh mắt vẫn không hề rời đi, áo choàng của hắn có một lớp lông hồ, khi hô hấp phả ra, những sợi lông mao dần dần mơ hồ chắn đi tầm mắt hắn.

Cuối cùng chỉ thấy thân ảnh của nàng dần dần biến mất trong màu trắng của tuyết, chỉ để lại một hàng dấu chân mờ nhạt không rõ ràng.

Ánh mặt trời trong giây lát liền biến mất, những bông tuyết lại rơi xuống, trong suốt lành lạnh tựa như những giọt nước mắt. Không bao lâu liền phủ lên những dẫu chân nàng để lại. Hết thảy lại như cũ, giống như chưa từng có người đi đến.

Hắn buông rèm, thản nhiên nói: “Đi.”

***

Hoàng cung.

“Quý phi nương nương, Thụy Vương phi tới rồi.”

Vừa dứt lời Thu Khả Ngâm đã đi vào trong điện. Lập tức có cung nữ tiến lên hầu hạ nàng cởi áo choàng. Nàng sắc mắt nhìn thấy Thu Đoan Trà nằm nghiêng trên tháp liền ngọt ngào kêu một tiếng: “Bác.”

Thu Đoan Trà cũng không đứng dậy, chỉ tay vào ghế gỗ cho nàng ngồi xuống, còn thản nhiên nói: “Ngồi đi.”

Thu Khả Ngâm thấy sắc mặt nàng không tốt, miễn cưỡng cười nói: “Bác, người lại như vậy rồi, năm mới đến ai lại chọc tức bác vậy? Được rồi bác đừng nóng giận, để cháu xoa bóp cho người.” Dứt lời nàng liền thân thiết đến gần Thu Đoan Trà, mười ngón chần chừ xác định vị trí chính xác.

Thu Đoan Trà vuốt ve bàn tay non mịn của Thu Khả Ngâm, thở dài một hơi: “Ngươi đứa nhỏ này, chuyện lớn như vậy vì sao không nói cho ta biết?”

Trong điện rộng lớn, lò lửa được đốt lên, thi thoảng còn nghe thấy tiếng âm thanh tách tách, thanh âm mỏng manh càng làm tăng thêm sự tĩnh mịch trong điện, thậm chí có thể nghe thấy tiếng tuyết rơi ngoài cửa sổ.

Thu Khả Ngâm khẽ biến sắc, tay cứng đờ.

Thanh âm Thu Đoan Trà lại rất nhẹ nhưng từng từ từng từ lại vô cùng rõ ràng: “Ta vốn đã hỏi Trầm thái y về hỏa hàn độc trong thân thể ngươi, nghe hắn nói độc này của ngươi đã hoàn toàn chữa khỏi, không cần dùng hoa tuyết nhạn cùng máu hàn làm thuốc dẫn nữa. Đây vốn là một chuyện tốt, so với một năm mà chúng ta đã phỏng đoán thì ngắn hơn rất nhiều. Ta lại thuận tiện hỏi khi nào thì có thể sinh con cho Đình Nhi thì Trầm thái y ấp úng nửa ngày, trách cứ hắn một hồi hắn mới chịu nói ra sự thật. Khả Ngâm a, thân thể ngươi không thích hợp để mang thai, chuyện lớn như vậy mà ngươi còn muốn giấu ta?”

Thu Khả Ngâm vốn là mang trà dâng lên, nghe xong lời này suýt nữa thì đánh nghiêng ly trà, trên mặt nụ cười chậm rãi biến mất, chỉ còn lại khuôn mặt tái nhợt: “Bác, cháu… Cháu không biết phải làm sao bây giờ.”

Thu Đoan Trà nhẹ nhàng thở dài một hơi: “Trước mắt nhìn thái tử thất thế, đây là thời cơ tốt nhất của chúng ta. Chỉ cần Đình Nhi có con nối dõi, chuyện Hoàng thượng phế bỏ Thái tử tự nhiên sẽ dễ dàng, thế nhưng mấu chốt là ở ngươi…! Haiz, ngươi làm ta không biết phải nói gì thêm nữa. Ta cuối cùng vẫn không cách nào giúp được ngươi. Đình Nhi phải ngay lập tức có con nối dòng! Không thể chậm chễ thêm được nữa! Ngươi tự mình sắp xếp đi.”

Thu Khả Ngâm vừa nghe xong nhất thời thê lương quỳ rạp xuống mặt đất, khóc lóc nói: “Bác, cháu cũng không phải cố ý giấu người, chỉ là đã thật sự làm phụ sự kỳ vọng của người nên cháu không dám mở miệng. Bác bình thường luôn nói bất luận là ai làm hoàng đế Thu gia chũng ta vẫn phải sừng sững đứng không ngã. Cũng bởi vì lý do này tỷ tỷ mới phải gả cho Thái tử. Hiện tại tỷ tỷ đã không còn nữa, bác thật sự nhẫn tâm nhìn cháu cũng… Bác, Thu gia chúng ta, phụ thân dù mang chức Tể tướng nhưng tuổi tác đã cao, một ngày nào đó cũng sẽ bãi triều. Ca ca Đình Lan người biết rồi, hắn cùng thế tử giao hảo từ nhỏ, thật sự khó có thể giúp ích đối với Thu gia. Chỉ còn lại cháu một mình chống đỡ, mấy năm nay cháu cũng chịu không ít cực khổ bác hẳn cũng đã biết… Cũng chỉ có bác biết…” Nàng giống như nghẹn ngào đến không thốt lên lời được nữa, hai mắt nhắm lại, đau khổ vô cùng, nàng quay mặt về một phía khóc lóc thê thảm.

Thu Đoan Trà nhíu mày, người trước mắt thật giống như thân ảnh Bội Ngâm ngày đó, phải, nữ nhân Thu gia đã định trước phải bước trên con đường kiêu ngạo mà gập ghềnh nhất, vĩnh viễn không thể quay đầu lại. Thu gia nhiều năm qua thật vất vả mới có thể củng cố được địa vị, nào có thể dễ dàng bị mất đi.

Thở dài một tiếng, nàng chăm chú nhìn Thu Khả Ngâm, vẻ mặt chợt giãn ra, thoải mái nói: “Biện pháp, có một.”


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.