Kim Phi Tích Bỉ

Chương 58: Còn thứ gì không thể bán



“Biện pháp gì?” Thu Khả Ngâm vừa nghe thấy vẫn còn đường cứu vãn liền vội vàng hỏi.

Thu Đoan Trà cũng không sốt ruột, bà chậm rãi thưởng trà, hồng trà diễm lệ như máu như son ánh lên hồng hai gò má, càng làm tăng thêm tia quang mang thâm hiểm. Ngừng lại một chút nàng mới chậm rãi nói: “Ngươi là chính phi, con của thiếp thấp nối dõi cho Đình nhi cũng coi như hài tử của ngươi.”

“Chuyện này…” Thu Khả Ngâm đã hiểu rõ ý của Thu Đoan Trà, nàng đột nhiên lắc đầu: “Ý của bác là để cho Sương Lan Nhi sinh con cho Tiêu Đình… Không, không được… Nếu là nàng ta thà để cho người khác. Bác người có điều không biết, Tiêu Đình chàng vì Sương Lan Nhi thiếu chút nữa muốn phế cháu đi, nếu không phải như vậy cháu làm sao phải đến làm phiền bác ra mặt chế trụ nàng.”

“Thật có chuyện này sao?” Sắc mặt Thu Đoan Trà bỗng nhiên thay đổi, nàng đột ngột đứng lên, cả giận nói: “Sao có thể? Phế truất chính phi, chuyện lớn như vậy mà nó lại không tới thương lượng với ta?! Liền dám tự chủ trương làm?”

Thu Khả Ngâm cười khổ một tiếng, từ từ ngã ngồi trên mặt đất, nàng nhẹ lắc đầu: “Bác, Tiêu Đình chàng tính tình thế nào bác hẳn hiểu rất rõ. Chàng nếu là thật sự muốn làm chuyện gì ai cũng đừng nghĩ ngăn cản nổi. Thật giống như chuyện của tỷ tỷ năm đó, ai có thể ngăn cản chàng?”

Thu Đoan giận giữ nhắm mắt lại, giọng nói đè nén: “Đúng vậy, ta hoài thai mười tháng, thiên tân vạn khổ sinh nó ra, nào biết nó dù ở đâu cũng không khiến ta bớt lo, trưởng thành rồi lại càng cương ngạnh. Không, nó cho tới bây giờ cũng chưa từng nghe lời ta. Haiz, thật là kẻ khiến cho người khác đau đầu…” Nói xong, nàng nhíu mày, vẻ mặt mệt mỏi.

“Đạo lý này bác chắc chắn hiểu rất rõ, ngài mặc dù sinh hạ chàng nhưng chàng là mang họ Long, chứ không phải họ Thu. Nếu không phải nhân sự việc của tỷ tỷ, cháu nghĩ với tính tình của chàng thật sự sẽ không chịu bị Thu gia cản mặt. Chuyện cháu lo lắng chính là nếu chuyện của tỷ tỷ năm đó, chỉ cần chàng biết nửa điểm thôi chỉ sợ Tường Long Quốc này không còn nơi nào yên ổn cho Thu gia nữa.”

“Hắn vĩnh viễn sẽ không biết!” Thu Đoan Trà lạnh lùng nói: “Nếu hắn vì Sương Lan Nhi mà động tâm tư như vậy bản cung đương nhiên sẽ cắt đứt chuyện đó. Chẳng qua tình thế gấp gáp, nếu như tìm một nữ tử khác chỉ sợ Đình Nhi không chịu, không bằng như vậy…” Thu Đoan Trà vẫy tay ý bảo Thu Khả Ngâm tới gần, nhẹ nhàng nói bên tai vài câu.

Thu Khả Ngâm nghe xong mày lập tức nhăn lại, ngón tay run rẩy lợi hại, tiếng đàn cũng chợt loạn đi vài nhịp. Mãi sau nàng mới miễn cưỡng gật đầu. Lúc quay đầu nước mắt không nhịn được mà chảy xuống.

Thu Đoan Trà thương tiếc thở dài vuốt nhẹ cái trán của nàng: “Khả Ngâm à, bác cũng đau lòng cho ngươi nhưng đây là biện pháp tốt nhất. Haiz…”

Ngoài cửa sổ những bông tuyết bay lả tả dần dần bao trùm hết thảy.

***

Đêm nay, ánh trăng sáng trong mà thuần khiết nhưng lạnh lùng xuyên qua tấm mành mỏng manh chiếu xuống tấm thảm màu vàng, như sương như tuyết, ánh nến màu đỏ mơ hồ lay động đầy huyền ảo mà không làm người ta sinh ra cảm giác lo lắng.

Sương Lan Nhi một mình tựa gần chậu than sưởi ấm, mắt thấy than sắp cháy hết nàng lại ném thêm vài cục than nhỏ vào, sự va chạm nhẹ tạo nên những tiếng tách tách làm cho nhiệt độ vẫn tiếp tục được duy trì. Trong vương phủ nô tài lợi dụng thế sự nên chỉ cấp cho nàng loại chậu than kém nhất, còn không bằng nàng tự đốt củi sưởi ấm.

Theo thời gian lửa càng lúc càng nhỏ, phòng càng lúc càng thêm tĩnh mịch. Tĩnh mịch đến mức tuyết đọng lại trên mái hiên, tan chảy rồi tý tách nhỏ giọt rơi xuống đều phá lệ nghe thấy rõ ràng.

Nàng nằm xuống ủ mình trong chiếc chăn lạnh giá mà không cách nào ngủ được.

Đột nhiên ngoài cửa có động tĩnh, nàng vừa định đứng dậy đi mở cửa không ngờ cửa đã bị người mạnh mẽ đẩy ra, một trận gió lạnh lùa tới như đập vào mặt nàng, trong nháy mắt gần như đã đông lạnh y phục đơn bạc khiến răng nàng như muốn run lên cầm cập.

Long Tiêu Đình đã lâu chưa tới Túy viên, hắn nhìn thấy bên ngoài căn phòng không có ai đứng canh, lại nhìn đến chậu than sớm đã tắt lửa, cuối cùng thì dừng lại trên người Sương Lan Nhi.

Giờ phút này nàng nghiêng mặt không nhìn đến hắn, mái tóc dài để mặc xõa tung, vô số những sợi mai nhỏ vụn như tua cờ che khuất một bên dung nhan của nàng, cũng không biết trên mặt nàng hiện đang có biểu tình gì. Nàng lại gầy thêm, tẩm y màu trắng đơn bạc, cổ áo thoáng mở ra ẩn ẩn xương quai xanh gầy yếu.

Môi hắn giật giật, ánh mắt hắn ngày càng xa cách, thanh âm lạnh có thể đóng băng: “Nghe nói ngươi đã đáp ứng yêu cầu của mẫu phi?”

Sương Lan Nhi hơi sửng sốt, thì ra hắn giữa đêm khuya lại đến đây đúng là để hỏi nàng vấn đề này. Sáng nay Đoan quý phi đích thân tới, cho mọi người lui ra ngoài hết, một mình nói chuyện cùng nàng rất lâu. Nói là nói chuyện nhưng thực ra vẫn là một hồi uy hiếp. Bất đồng chính là uy hiếp lần này nàng còn đưa ra thêm một điều kiện.

Hắn thấy nàng nửa ngày không nói, nghĩ nàng không hiểu ý hắn liền nhíu mày hỏi lại một lần: “Ngươi đến cuối có đáp ứng yêu cầu của mẫu phi hay không?”

Nàng nhẹ nhàng gật đầu nói rõ: “Đúng vậy, ta đã đáp ứng.” Lời nói của nàng âm thanh rõ ràng lưu loát không mang theo một tia cảm tình giống như một cây đao chém vào tai hắn.

Long Tiêu Đình sắc mặt đại biến giống như không thể tin nổi, thanh âm trong nháy mắt khàn khàn: “Ngươi nói cái gì? Ngươi thật sự đáp ứng người? Ngươi sinh con cho ta mẫu phi sẽ nghĩ biện pháp thay người nhà ngươi tẩy rửa tội danh, đặc xá cho sư huynh ngươi? Ngươi đáp ứng rồi?”

Sương Lan Nhi vẫn bình thản nói: “Đúng vậy, sau đó ta sẽ rời khỏi Vương phủ, Đoan quý phi còn nói sẽ cho ta rất nhiều tiền.” Thời điểm nàng nói xong, mắt nhắm lại lâm vào trầm tư. Nàng cảm thấy có chút xấu hổ, sau đó đứng lên cầm lấy giá nến làm bộ như đang thắp cho ánh nến sáng rực hơn.

Sắc mặt hắn xanh mét, giống như bão bùng đột nhiên xông tới, hắn vung tay dùng sức gạt giá nến trên tay nàng xuống, chỉ nghe thấy choang một tiếng, tiếng kim loại rơi xuống đất tạo nên thứ âm thanh the thé sắc nhọn đến chói tai.

Nhìn thấy biểu tình vẫn bình thản của nàng hắn không khỏi tức giận quát lớn: “Sương Lan Nhi! Ngay cả thân thể cũng có thể đem ra làm vật trao đổi, dùng để đưa ra điều kiện, ngươi còn thứ gì không thể bán đi?”

Còn cái gì không thể bán?

Mắt nàng chợt mờ đi cơ hồ lệ sắp trào khỏi khóe mắt, nàng vội vàng quay đi hướng khác, hít một hơi thật sâu, nàng chậm rãi nói: “Không biết Vương gia đã từng gặp qua tình huống như vậy hay chưa, có người nông phu gánh một chiếc quanh gánh, trước sau có hai cái sọt, trong đó một chiếc bên trong có một đứa trẻ, ông ta ngồi ở bến phà rao bán, đó chính là đứa nhỏ mà họ sinh ra mà nuôi không nổi, chỉ có thể bán cho người khác. Vương gia không biết được đứa nhỏ đó được bán bao nhiêu tiền đúng không?”

Nàng dừng lại, hắn ngưng trệ không nói.

Giây lát sau nàng lại nói tiếp: “Chỉ mười hai lượng bạc mà thôi. Con người thật sự thấp tiện, nhất là trong mắt vương công quý tộc. Cho nên dùng hải tử của ta để đổi lấy một nhà bình an phú quý, cái này thực sự là làm ăn có lời…” Nói đến đây nàng cơ hồ phải cắn đứt môi mình mới miễn cưỡng có thể duy trì sự trấn định.

Ba mạng người, Đoan quý phi dùng ba mạng người uy hiếp nàng. Không chỉ là uy hiếp mà còn muốn phá hủy hoàn toàn hình ảnh của nàng trong lòng của Long Tiêu Đình. Cái đích của Đoan quý phi chính là Long Tiêu Đình thất vọng về nàng, thậm chí còn là hoàn toàn tuyệt vọng, không để lại dù nửa điểm luyến tiếc, từ nay về sau, nàng ở trong mắt hắn chỉ là một người không từ thủ đoạn, tranh quyền đoạt lợi, là một con người bị vinh hoa phú quý làm mờ con mắt.

Ánh mắt của hắn lạnh xuống, vắng lặng, nhan sắc thảm như tro tàn, cuối cùng chỉ vô lực nói: “Ta vẫn không rõ, ta cũng không nguyện tin, ngươi nếu đã ham muốn quyền thế tiền tài lúc trước cớ gì phải như vậy? Cớ gì hết lần này đến lần khác phải bỏ trốn?”

Nàng cười khẽ: “Con người luôn thay đổi.” Dừng một chút nàng nhìn thẳng vào mắt hắn: “Lúc trước ngươi cố ý mang ta trở về thì nên nghĩ đến chung quy sẽ có một ngày ta thay đổi. Tiền tài, quyền thế, sủng ái ta đều muốn có được. Ta chỉ là một người bình thường, không phải thánh nhân.”

Hắn không ngờ nàng lại trả lời như vậy, nhất thời sửng sốt, thật lâu sau mới bi thương cười ra tiếng: “Được, tốt lắm!”

“Như ngươi mong muốn.”

Nghiến răng phun ra từng chữ, hắn vung tay lên đẩy nàng ngã xuống giường.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.