Kim Phi Tích Bỉ

Chương 71



Hình như có tiếng nước chảy róc rách, bởi vì không gian quá mức tĩnh lặng mà những thanh âm từ rất xa cũng có thể nghe thấy.

Sương Lan Nhi vẫn đứng im bất động dưới ánh trăng giống như là hoang vắng.

Long Đằng từ phía sau nàng đi lên trước, cúi đầu xuống nhìn, chỉ thấy trong mắt nàng một mảnh đen tối, dù cho có ánh trăng phản chiếu cũng không thấy dù chỉ một chút ánh sáng.

“Đi thôi.” Hắn nhẹ nhàng nói vào bên tai nàng: “Còn về muộn hơn nữa thì trời sẽ sáng mất.”

Nàng vẫn bất động, tóc mai bị gió thổi bay bay như dệt nên một bức tranh phủ kín sương mù.

Hắn đột nhiên cầm lấy tay nàng kéo về phía trước: “Ngươi còn thất thần cái gì. Hiện giờ ta ngươi đều là châu chấu trên cùng một dây rồi, nghĩ đến hắn làm gì nữa? Còn không tranh thủ thời gian đi theo ta đi.”

Nàng cuối cùng cũng hoàn hồn, dùng sức gạt tay hắn ra: “Ai là châu chấu, thật là!”

Hắn nhìn nàng, ánh mắt hơi nhoáng lên một cái, mâu trung lấp lánh như ánh nến: “Vừa rồi ngươi rõ ràng chọn ta, thân là nam nhân, ta phải phụ trách đối với ngươi cho đến cùng.”

“Thần kinh” Nàng không buồn để ý đến hắn nữa, nói: “Ta vừa rồi bất quá chỉ là chân đột nhiên rút gân, không đứng vững cho nên mới lui ra phía sau, ngươi cũng đừng tự rát vàng lên mặt nữa. nếu thực sự cho ta chọn thì ta sẽ chọn đứng im không nhúc nhích, không tiến về phía trước cũng không lui về sau.”

“Ha ha.” Hắn cúi đầu cười nhẹ: “Nhưng Long Tiêu Đình sẽ không cho người hai cơ hội. Hoặc là sống, hoặc là chết, không có con đường thứ ba.”

Nàng giống như nghe ra trong câu nói của hắn có vấn đề, nâng mắt hỏi: “Vừa rồi nghe hắn có nhắc tới chuyện phụ vương cùng mẫu thân của ngươi, tình hình có vẻ không ổn. Ta không tin ngươi không lo lắng, hay là người trở về Thượng Dương thành nhìn xem, có lẽ còn kịp… Người cùng Thu Đình Lan quan hệ không phải tốt lắm sao, nếu không thì nhờ hắn hỗ trợ…”

Bước chân của hắn nhanh hơn một chút, đi vượt lên trước quay lưng về phía nàng.

Sương Lan Nhi đứng sau nên không nhìn thấy rõ biểu tình trên mặt hắn, chỉ cảm thấy ánh trăng bỗng trở nên thê lương.

“Nhân các hữu mệnh.”

Nàng nghe thấy hắn nói vậy không khỏi kinh ngạc, sửng sốt một lúc mới đuổi theo cước bộ của hắn, trên mặt nghi hoặc nói: “Nhưng bọn họ dù sao cũng là cha mẹ đã sinh ngươi nuôi dưỡng ngươi, ngươi sao có thể bỏ mặc?”

Hắn bỗng nhiên xoay người, cầm lấy bả vai nhỏ nhắn của nàng, tay hơi dùng sức, hắn tiến đến gần, cúi đầu, đặt trán mình lên trán nàng, chậm rãi nói: “Sương Sương, ta tin thiên mệnh luân hồi, bọn họ kỳ thật phải bị… trừng phạt đúng tội. Ta thực không oán Long Tiêu Đình, sáu năm trước phụ vương từng bắt hắn cùng Thu Bội Ngâm nhốt tại một biệt viện trong Thượng Dương thành, suốt một tháng tối tăm mù mịt. Ta không biết đến tột cùng đã xảy ra những gì, không biết bọn họ đã trải qua chuyện gì, ta cũng không biết đến cuối cùng Thu Bội Ngâm chết như thế nào, một kiểu chết vô cùng thê thảm. Ta chỉ biết từ khi đó trở đi Long Tiêu Đình trở nên trầm mặc ít nói, không giống như bộ dáng hắn trước kia ôn nhuận như ngọc.” Dừng một chút, hắn nhìn thẳng vào đáy mắt nàng, trịnh trọng nói: “Một người mắc nợ thì phải trả nợ. Ta quản không được, cũng không muốn quản. Thanh sơn bích thủy, quảng liêu thiên địa, có lẽ ngươi cảm thấy ta không có tiền đồ nhưng ta chỉ nghĩ muốn ở bên cạnh người ta thích…”

Hắn còn chưa kịp nói xong, đột nhiên ánh mắt sâu thẳm nhìn Sương Lan Nhi liếc một cái, vẻ mặt sinh ra vào phần lạnh thấu xương, cười nhạt nói: “Ha ha, cây muốn lặng mà gió chẳng ngừng.”

Rừng cây xung quanh bỗng nhiên xao động giống như một nồi nước nóng bỏng chợt nổ tung, trên mặt hắn tựa tiếu phi tiếu mà ngày càng thâm trầm, lớn tiếng nói: “Đã đến đây thì hiện thân hết đi.”

Lúc Sương Lan Nhi vẫn còn thấy khó hiểu thì đã bị Long Đằng kéo ra đằng sau.

Hai gã hắc y nhân từ trong bóng tối bay ra, cũng không nói nhiều, một gã trực tiếp nhanh như chớp cầm kiếm đâm về phía Long Đằng. Long Đằng cũng không loạn, hắn cầm tay Sương Lan Nhi vội vàng lùi vài bước, tránh đi nhát kiếm trí mạng đầu tiên.

Sương Lan Nhi lúc này mới hiểu, bọn họ bị ám sát. Vạy giờ làm sao? Là ai? Người muốn giết họ là ai? Vô số suy nghĩ như chớp nhoáng hiện lên trong đầu nàng, đúng lúc này một hắc y nhân khác cũng điên cuồng đâm về phía nàng. Động tác của sát thủ rất mạnh mẽ,  mắt thấy thanh kiếm bạc chuẩn bị hạ xuống, dưới tình thế cấp bách, Sương Lan Nhi nhanh chạy nhặt một nhánh cây lớn muốn chặn lại, nào biết đúng lúc đó Long Đằng lại đem nàng kéo ra sau bảo hộ.

Một đường kiếm khác hung hăng xẹt qua vai trai không phòng bị của Long Đằng. Hắc y nhân tự cho mình không có đối thủ, hắn đang định tiếp tục vung kiếm lên, nào biết Long Đằng nghiêng người, khéo léo trong nháy mắt đoạt được kiếm của hắn.

Xoay người, hắn tức giận quát Sương Lan Nhi: “Ngu ngốc, thời điểm như vậy ngươi chạy làm gì! Ngươi chỉ cần đứng sau lưng ta là được! Mỹ nhân tự nhiên phải để anh hùng tới cứu, ngươi đến tột cùng có hiểu không hả, đoạt mất sự nổi bật của ta, thật đúng là sát phong cảnh!” (Đến lúc này mà ảnh còn tự sướng được T_T)

Nàng có chút ủy khuất, cúi đầu lẩm bẩm: “Ai biết ngươi có được hay không!”

Thanh âm mặc dù thấp nhưng hắn vẫn nghe được rành mạch: “Hừ, nói với ngươi bao nhiêu lần rồi, ngàn vạn lần đừng nói một nam nhân không được. Được hay không buổi tối ngươi cứ thử xem chẳng phải sẽ biết sao? Thật là! Đối với ta đó chính là một loại bêu xấu!”

“A! Mau mau! Ngươi nhanh lên! Kẻ kia lại tới rồi!” Nàng sốt ruột hét lớn, thật không ngờ trong giờ khắc sinh tử nguy cấp hắn còn có thể so đo loại tâm tư thế này.

Long Đằng vung kiếm lên dễ như trở bàn tay, kiếm bạc trong tay hắn vẽ lên hàng vạn những đường kiếm cực kỳ nhẹ nhàng phiêu dật mà chớp nhoáng hiểm ác công kích hai hắc y nhân kia, thân người hắn lúc này giống như du long, khí thế tuấn nhã.

Ngay sau đó hai tên hắc y nhân đồng thời ngã xuống đất, trong miệng phun ra máu đen lênh loáng, nằm trên mặt đất không chút động đậy.

Hết thảy mọi chuyện diễn ra chỉ như một khắc đá đánh lửa.

Sương Lan Nhi nhìn thấy thích khách sau khi ngã xuống liền cắn lưỡi tự sát, quả nhiên là tử sĩ, làm không được nhiệm vụ liền tự sát. Nàng lúc này chỉ thấy cả người mồ hôi lạnh chảy ròng ròng, không thể nói nên lời, môi run rẩy lợi hại, nàng gắt gao túm chặt lấy cánh tay của Long Đằng. Lúc này tầm mắt của nàng mới dừng ở bờ vai đang không ngừng chảy máu của hắn, nàng đột nhiên thất thanh hét lên.

“Trên kiếm có độc. Có độc! Ngươi có được không…”

Long Đằng quay mặt nhìn nàng, nắm chặt bàn tay đang run rẩy của nàng, gò má hây hây đỏ như là một đóa hoa xuân nở rộ: “Đùa gì chứ, chỉ là hai tên tiểu mao tặc mà thôi. Ta luyện kiếm hai mươi năm nay, ngươi như thế nào có thể hoài nghi ta. Đêm nay trở về cho ngươi thử xem! Xem ta rốt cục có được hay không! Ngươi đợi đấy!”

Trong nháy mắt kia, ý cười đã đong đầy đôi mắt hắn nhìn nàng.

Nàng chỉ cảm thấy con ngươi trong suốt đen bóng của hắn như hoàn toàn hút nàng vào, ánh mắt thâm thúy như thế làm cho nàng trong nháy mắt cảm giác như bản thân đi lạc.

Sự thật chứng minh Long Đằng quả nhiên là cậy mạnh. Một khắc kia té xỉu, kiếm trong tay hắn rơi xuống đất, thân thể chậm rãi ngã xuống thảm lá rụng tích đầy trên đường núi dài đằng đẵng.

Nàng đỡ lấy hắn, quỳ xuống bên cạnh, thần sắc ngỡ ngàng nhìn máu trên vai hắn càng ngày càng tuôn ra nhiều, dưới ánh trăng có thể nhìn thấy rõ toàn là máu đen, sắc mặt hắn ngày càng xấu đi, hai mắt nhắm chặt, nàng thất thanh hô lên: “Thiếu Quân! Thiếu Quân!”

Nhưng trả lời lại tiếng gọi của nàng chỉ có tiếng lá không ngừng tuôn rơi như nói như khóc…

Trong thành Hồng Châu, trời dần dần có dấu hiệu sáng lên, Sương Lan Nhi sớm đã sức cùng lực kiệt, đầu tiên nàng giúp hắn xử lý qua vết thương, lại dùng kim khâu luôn mang theo bên mình  phong bế toàn bộ kinh mạch của hắn. Thật vất vả cho đến lúc hửng đông nàng gặp được một nông phu, hắn lấy xe đẩy giúp nàng đưa Long Đằng vào trong thành.

Vừa vào thành nàng vội vàng đưa hắn vào tiệm thuốc gần nhất, cái gì cũng không quan ngại, cấp tốc phân phó với chủ quầy: “Mau, lấy bạch hoa xà thảo, địa linh, bại tương thảo, thổ phục linh, thiên quỳ tử, xuyên tâm liên, bán chi liên, hoàng cầm các loại hai chỉ khô đun thành chén thuốc. Quan trọng nhất chính là có một loại dược tên là tử hà uyên ương, ngươi có hay không? Sau khi thuốc sôi thì mới để loại dược này vào thêm, đun tiếp khoảng nửa nén hương nữa.” Nàng sở dĩ không trở về tiệm thuốc của mình, thứ nhất là không có ai ở đó bây giờ, nàng cần phải chăm sốc cho Long Đằng, không thể phân thân như thần tiên, quan trọng hơn chính là cửa hàng của nàng không có loại dược liệu quý hiếm này.

Chưởng quầy nhìn nam tử đang nằm trên tháp, sắc mặt có chút khó xử: “Tử hà uyên ương, hiệu thuốc đối diện có loại thuốc bắc này. Cô nương, nhìn cô giống người trong nghề cô hẳn là biết, thuốc này quý giá vô cùng, chỉ sợ cửa hiệu đối diện sẽ không lấy cho ta đâu.”

“Chuyện này…” Sương Lan Nhi vốn biết tử hà uyên ương là vị thuốc trân quý vô cùng, trong tiệm của nàng thật ra có chút bạc nhưng từng đó không đủ, về phần trên người lúc này cũng chỉ có mấy lượng mà thôi. Dưới tình thế cấp bách nàng bất chấp chuyện nam nữ, hai tay liền mò lên người hắn sờ soang khắp một lượt, hắn là người hoàng tộc, không có khả năng không mang theo ngân lượng trên người. Chỉ là nàng lật hết lớp này đến lớp khác, thậm chí ngay cả bên trong nội sam của hắn nàng cũng cẩn thận tìm kiếm nhưng lại không tìm thấy bất kỳ tờ ngân phiếu nào. Trong lòng nàng không khỏi sốt ruột, nàng quay đầu nói với chủ quầy: “Ngươi xem, thật sự rất khẩn cấp, cứu người mới là quan trọng, bạc có hay không ngày mai còn có thể giải quyết.”

Chưởng quầy nhẹ lắc đầu: “Nếu là dược liệu của ta thì không nói, nhưng đây là của tiệm đối diện. Trương lão bản nổi tiếng keo kiệt, mấu chốt là phải có không ít bạc.” Nói xong tầm mắt hắn liền dừng trên chiếc nhẫn ngọc bích trên tay Long Đằng, suy tư một chút liền nói: “Nhẫn của vị công tử này chính là hàng thưởng đẳng, nếu không thì đi thế chấp, ngày sau lại chuộc lại? Dù sao cũng chỉ là vật ngoài thân, mạng sống quan trọng hơn.”

Sương Lan Nhi do dự, lắc đầu, nàng cúi đầu nhìn chiếc vòng bạc trên tay mình. Chưởng quầy hình như hiểu ra ý tứ của nàng, hắn liên tục xua tay: “Cô nương, một chiếc vòng bạc này còn không mua được một mảnh lá của tử hà uyên ương.”

Nàng gật gật đầu rồi lấy từ trong vạt áo trước ngực ra một mặt ngân kính, nàng chậm rãi hít một hơi rồi đưa cho chưởng quỹ: “Đây là vật quý hiếm ở Tây Vực, ngươi cầm lấy rồi đến tiệm cầm đồ đổi tiền. Khẳng định đủ tiền mua.” Thời điểm rời khỏi Thụy vương phủ, tất cả mọi thứ nàng đều không mang đi, chỉ có duy nhất mặt ngân kính này là nàng không bỏ được. Hiện tại nàng cùng Long Tiêu Đình đã… có thể vứt bỏ tất cả… cũng không ngoài mặt ngân kính này.

Chưởng quầy đưa tay tiếp nhận, đây là lần đầu tiên hắn nhìn thấy loại ngân kính như thế này, có thể thấy từng cái nếp nhăn hiện lên vô cùng rõ ràng, hắn không khỏi sợ hãi thầm than, quả nhiên là tuyệt thế trân phẩm. Hắn vội đáp lại: “Được, cô nương đừng vội, ta đi một lát sẽ trở về.” Nói xong hắn liền phân phó người làm: “Tiểu Tứ, ngươi đi lấy dược liệu theo lời của cô nương này, ta lập tức sẽ trở lại.”

Ước chừng khoảng một nén hương dược liệu cũng đã được chuẩn bị tốt.

Sương Lan Nhi tiếp lấy chén thuốc, chuyển mắt nhìn sang Long Đằng đang hôn mê bất tỉnh, đôi mi thanh tú nhăn lại. Lúc này ánh mặt trời đã xuyên qua song cửa chiếu vào căn phòng, chiếu lên khuôn mặt bạch ngọc, đôi mi khẽ lay động, chỉ là đôi môi vốn đỏ hồng như cánh hoa đào giờ phút này lại xanh tím khiến người ta nhìn qua cũng cảm thấy sợ hãi.

Trong lòng nàng biết đến giờ không thể trì hoãn thêm được nữa, nàng vội vàng gọi Tiểu Tứ đến hỗ trợ đỡ Long Đằng dậy rồi múc từng thìa thuốc cho hắn uống.

Công hiệu của tử hà uyên ương quả nhiên nhanh chóng, sắc mặt tái nhợt của Long Đằng khôi phục lại một chút, môi cũng không còn xanh tím như trước nữa. Sương Lan Nhi lúc này không khỏi nhẹ nhàng thở ra một hơi.

Chưởng quầy đứng một bên nhìn thấy, tình huống vạn phần nguy cấp đến hắn cũng cảm thấy hết hồn, liên tục than thở: “Cô nương thật sự là giỏi y thuật, nếu không phải nhờ có cô nương giúp vị công tử này phong bế kinh mạch chỉ sợ giờ phút này đã sớm cứu không được. dùng loại dược mạnh như hổ lang tử hà uyên ương này để giải độc, ta thật sự mới nghe thấy lần đầy, hôm nay thật vinh hạnh, đúng là mở mang tầm mắt. Không biết cô nương tới từ đâu, hiện tại làm ăn lớn đến đâu rồi?”

Sương Lan Nhi cởi bỏ vạt áo trước ngực Long Đằng, bảo Tiểu Tứ đưa chút bạch hoa xà thảo rồi trả lời: “Chưởng quầy quá khen, ta hôm nay cũng là tình thế cấp bách, y thuật cũng chỉ là ngựa chết chữa thành ngựa sống thôi. Ta với ngươi giống nhau, đều mở tiệm thuốc bắc ở trong Hồng Châu thành, tiệm của ta ở phía tây chỗ ngã rẽ, cũng chỉ là làm ăn buôn bán nhỏ thôi, không có làm ăn lớn như chưởng quầy nói đâu. Đủ ăn đủ mặc, nói gì đến chuyện làm lớn.”

Chưởng quầy “à” một tiếng: “Khó trách ta lại cảm thấy có chút quen mặt, thì ra hiệu thuốc ở đầu phố chính là của cô sao, nghe nói danh tiếng không tồi. Cô nương thật sự là tuổi trẻ đầy hứa hẹn, tiền đồ vô lượng a.”

Nàng cười cười: “Đâu có, hôm nay quá gấp, cửa hàng thuốc của ta cũng không nhiều dược, lúc này mới quầy rầy chưởng quầy.”

“Không có gì, không có gì, cùng là người trong nghề, giúp đỡ nhau cũng là hẳn thôi.. Như vậy đi, đợi lát nữa vị công tử này tỉnh lại, ta sẽ lấy xe ngựa đưa hai người trở về.”

“Đa tạ chưởng quầy.”

“Cô nương, cô cùng vị công tử này nghỉ đi, ta ra quầy trông một lát, nếu có gì cần cứ trực tiếp phân phó Tiểu Tứ là được.” Nói xong chưởng quầy liền xoay người rời đi rồi nhẹ nhàng đóng cửa phòng lại.

Sau khi chưởng quầy cùng Tiểu Tứ đi ra khỏi phòng, Sương Lan Nhi liền lấy khăn giặt nước ấm rồi vắt khô, ngồi xuống bên người Long Đằng.

Lúc này ánh nắng mặt trời ngày càng gay gắt, những tia sáng xuyên qua song cửa sổ chiếu lên khuôn mặt hắn. Tóc có chút rối, những sợi mai nhẹ nhàng bám lên vầng thái dương, mềm mại mà cong cong. Từ trước đến nay nàng chỉ cảm thấy hắn bình thường rất xinh đẹp, hiện giờ trong lúc an giấc, hai mắt nhắm lại như buổi chiều hoàng hôn tắt nắng, làn môi hơi tái nhợt, phong thái sáng sủa cao ngạo, có một loại anh khí cương nghị mà bình thường không có. Nàng thở dài một tiếng, người này ngay cả lúc bệnh cũng vẫn anh tuấn như vậy, không thể chê trách chỗ nào. Nếu trên người hắn là hoàng bào, thật không biết sẽ là loại phong tình liễm diệm đến thế nào. Bất quá chí hướng của hắn không đặt ở nơi đó, giờ phút này sinh mệnh của hắn đã gắn liền với sơn thủy, ngày ngày chu du thiên hạ.

Khăn lau trên tay nàng nhẹ nhàng lau trên khóe miệng hắn, lau đi vết canh thuốc màu nâu còn vương lại bên khóe miệng.

Chợt trên tay trở nên căng thẳng, hắn đang nắm chặt bàn tay nàng. Trong hôn mê, hắn trở mình một cái, đứt quãng nói: “Sương Sương, dám nói ta không được… xem ta làm thế nào trị ngươi…”

Nàng giật mình ở nơi nào đó, chỉ cảm thấy lòng bàn tay hắn đang nắm chặt tay nàng truyền đến độ ấm đến vô tận, nàng cơ hồ cười ra tiếng. Thiếu Quân đúng là Thiếu Quân, trúng độc hôn mê mà trong đầu còn nghĩ đến những chuyện không đâu với đâu. Như thế, thật không giống người thường.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.