Kim Phi Tích Bỉ

Chương 84: Tựa như người xưa ngay trước mắt



Tháng mười một ngày hai, Nạp Nhã Cát quận chúa cùng hoàng tộc Tường Long Quốc trở về Thượng Dương thành, tá túc tại dịch quán, tiếp đón như sứ thần.

Tháng mười một ngày ba, một chiếc kiệu màu đỏ thẫm giắt theo chiếc mành màu xanh thêu hoa, xa xỉ đến cực điểm đang đứng ở cửa dịch quán. Dưới ánh nắng mặt trời , tú liêm tự nhiên mà sáng bóng lên, phảng phất chút ráng chiều mây tía bảy sắc cầu vồng. Tất cả có tám người khênh kiệu đang đứng chỉnh tề.

Người qua đường đều phỏng đoán, nhìn xa hoa phô trương vốn đã vượt qua những nghi thức của một công chúa, cũng không biết là tới đón vị khách quý nào.

Chẳng mấy chốc Sương Lan Nhi với y phục Bắc Di Quốc từ trong dịch quán đi ra. Ráng chiều như kim, nàng vén mành lên hé ra khuôn mặt lạnh lùng mà xinh đẹp, nói: “Đi Thụy vương phủ.”

Xe ngựa chậm rãi di chuyển vào dòng người đông đúc nơi phố xá, tiếng ngựa lộp cộp dưới mặt đất tạo nên tiếng nhạc nhẹ nhàng khoan khoái.

Không bao lâu xe ngựa cuối cùng cũng dừng lại.

Bên trong Thụy vương phủ sớm đã có cung nữ cùng thị vệ đứng trước cửa nghênh đón, bọn họ vừa định tiến lên đỡ thì Sương Lan Nhi phong tư trác tuyệt đã nhẹ nhàng từ trên cao nhảy xuống.

Lạc công công cùng Thu Khả Ngâm cũng đã đứng chờ sẵn trước đó, lấy nghi thức tôn trọng sứ thần Bắc Di Quốc mà tiếp đón. Nhìn thấy Sương Lan Nhi xuống ngựa, Thu Khả Ngâm giống như một con bướm giương cánh bay đến, chặt chẽ kéo lấy ống tay áo của Sương Lan Nhi, tươi cười vui vẻ nói: “Nạp Cát Nhã quận chúa đại giá quang lâm, thật là vinh hạnh. Ta thế nào cũng không nghĩ đến quận chúa thế nhưng lại nguyện chữa trị mắt cho Vương gia, Vương gia chàng hai năm nay, ta đã mời không biết bao nhiêu ngự y… nhưng…” Lời còn chưa dứt hai hàng nước mắt đã cuồn cuộn chảy xuống.

Sương Lan Nhi trên đầu đội môt chiếc mũ lông hồ mao, vô số những tua rua óng ánh che khuất dung mạo của nàng. Tiệc tối ngày ấy vì ngồi cách có chút xa nên không thể cẩn thận đánh giá Thu Khả Ngâm, nhìn thoáng qua chỉ thấy nàng một thân nguyệt sắc, váy dài màu xanh dài thướt tha, ở giữa thêu một chùm hoa quyên xinh đẹp, dưới ánh nắng mặt trời còn phát sáng lung linh, cả người nàng tỏa ra nét đẹp điềm đạm.

Hai năm qua đi, Thu Khả Ngâm mặc dù không còn thần sắc có bệnh, hai gò má cũng hồng nhuận hơn, đáng tiếc chính là ánh mắt nàng chung quy không giấu được thất vọng, cũng hai năm này vì đôi mắt của Long Tiêu Đình mà nàng đã hao hết tâm tư, khuôn mặt nàng nhọn mà tiều tụy, khóe mắt đã có vầng đen nhẹ.

Đụng chạm của nàng khiến Sương Lan Nhi trong lòng dâng lên một cỗ phiền chán dù trên mặt nàng không có gì bất thường, chỉ thản nhiên nói: “Thụy vương dũng mãnh thiện chiến, hiện tại lại có bệnh không tiện nói ra, nếu có thể thay Thụy vương cống hiến sức lực cũng chính là thành ý một lòng hòa bình của Bắc Di Quốc ta. Bộ lạc Cách Nhật Lặc ta sinh tử đều đi theo Phong Diên Khả Hãn, thay Khả Hãn chia sẻ cũng là điều đương nhiên. Thụy vương phi không cần khách khí.”

Lạc công công tiến đến phụ họa nói: “Từ sớm đã được nghe danh quận chúa được phong danh hiệu dũng sĩ, gặp mặt rồi mới thấy tự hổ thẹn với mình. Thân là nữ tử mà gánh vác chuyện quốc gia, thật khiến cho người ta khâm phục.”

Thu Khả Ngâm thanh âm như tiếng chim oanh thánh thót, uyển chuyển nói: “Trong phủ đã chuẩn bị tốt, mời quận chúa.”

Sương Lan Nhi gật đầu không nói, ánh mắt nhất nhất lưu ý những hành động xung quanh mình. Rời khỏi Thụy vương phủ hơn hai năm, nhớ rõ ngày nàng rời đi mới là đầu thu, hiện giờ đã là đầu mùa đông năm thứ ba.

Phủ đệ vẫn nguy nga như trước, ba chữ “Thụy vương phủ” bên ngoài vẫn hết sức chói mắt. Con đường nhỏ đá cuội thông tới lãnh hồ trong trí nhớ vẫn giống như cũ. Tất cả mọi thứ so với trong trí nhớ không có chút khác biết. Nàng chậm rãi đi trong Thụy vương phủ, con đường từng quen thuộc mà nàng phải làm bộ như chưa từng đi qua, những cảnh quan ngày ngày tịch mịch ngắm nhìn mà nàng phải làm bộ như lần đầu tiên được nhìn thấy, mâu trung ánh lên đầy vẻ kinh ngạc, khen: “Không nghĩ đến vương phủ lại lộng lẫy đến như vậy, còn tinh xảo hơn cả trong tranh vẽ, thật đúng là mỗi nơi một vẻ.”

Thu Khả Ngâm mỉm cười, nàng đi theo phía sau Sương Lan Nhi, mâu trung ánh lên những tia dị sắc ngày một rõ ràng, kỳ thật tối hôm đó Nạp Cát Nhã quận chúa đột nhiên đề nghị muốn chữa trị mắt cho Long Tiêu Đình, trong đầu nàng liền hiện lên rất nhiều nghi hoặc. Nạp Cát Nhã quận chúa bất quá mới là lần đầu tiên gặp Long Tiêu Đình, tại sao lại nguyện ý ra tay giúp đỡ. Nhưng vị quận chúa này lại có y thuật rất tốt, ngay lúc đó có thể cứu sống Phương tướng quân, nàng không nén được khúc mắc trong lòng, dù sao trước đây Sương Lan Nhi cũng là một y nữ kiệt xuất, thế gian sao lại có việc trùng hợp như vậy? Huống chi nhìn Nạp Cát Nhã quận chúa từ phía sau như thế này, tấm lưng kia cùng với Sương Lan Nhi quả nhiên không có sai biệt, bất quá là tư thế oai hùng kiên cường hơn mà thôi.

Nghĩ như vậy, Thu Khả Ngâm phân phó Lạc công công: “A, đúng rồi. Bổn vương phi đột nhiên nhớ tới một việc. Nếu như Nạp Cát Nhã quận chúa yêu thích cảnh sắc nơi này như vậy thì không bằng ở lại Túy viên. Trong viện có hồ, lúc này hoa mai lại nở rộ, ta nghĩ quận chúa chắc chắn sẽ thích.”

Túy viên? Lạc công công vừa nghe đến liền sửng sốt, đang định nói gì đó thì gặp phải ánh mắt sắc bén của Thu Khả Ngâm. Hắn chỉ đành gật đầu nói: “Đúng đúng đúng, trong Túy viên bình thường hằng ngày đều có cung nữ đến quét dọn, quang cảnh sạch sẽ. Nạp Cát Nhã Quận chúa bên này, mời.”

Sương Lan Nhi lạnh nhạt cười, thần thái ổn như thạch bàn. Nàng nếu thật sự muốn che dấu hoàn toàn các nàng thì chỉ cần dịch dung kỹ lưỡng một chút nhưng nàng cũng chỉ phơi da thịt trong ánh nắng chói chang để nhuộm thành màu đồng, trên mặt cũng chỉ dùng chút thủ thuật nhỏ bằng cách dùng kim châm điểm trụ một vài huyệt. Nàng chính là muốn làm cho giống mà lại không giống, làm cho Thu Khả Ngâm ngày ngày phải sống trong hoảng sợ đề phòng cùng phỏng đoán, ngủ mà không được an ổn.

Thu Khả Ngâm muốn thử nàng, chỉ sợ là không dễ như vậy.

Nắng ấm, gió chan hòa, vương phủ khá rộng lớn, các nàng đi một lúc mới tới một biệt viện, Lạc công công cúi đầu nói: “Quận chúa, tới Túy viên rồi.”

Túy viên, sở dĩ tên là Túy viên, nàng nhớ rõ hắn đã từng nói qua là bởi vì ở nơi này có nhiều cây đại thụ che rợp bóng trời, khi ánh mặt trời xuyên qua những kẽ lá, tường trắng ngói đỏ đắm chìm trong một quang ảnh mờ ảo mông lung, đẹp đến say lòng người.

Lúc này ánh mặt trời mùa đông thưa thớt xuyên qua những khe hở rơi xuống, lại có hương mai thoang thoảng, cả Túy viên như ẩn mình trong một bầu không khí thơm mát hiền hòa.

Sương Lan Nhi không tự chủ mà dừng chân, nơi này, tất cả mọi thứ đều như cũ, dễ dàng có thể nhận ra ngày ngày đều có người tới dọn dẹp quét tước. Những hàng trúc xanh rì, màn cửa sổ bằng lụa mỏng màu khói vẫn vậy, bên trong chính là nơi mà nàng đã từng sống.

Bỗng nhiên sâu trong mắt nàng hiện lên một tia tưởng niệm, nàng giống như đang nhìn thấy bản thân mình trước kia với sắc mặt trắng nhợt, đó chính là nàng của quá khứ, ngày ngày đứng trong Túy viên, mặc cho ánh sáng mặt trời hắt lên khuôn mặt tràn ngập ưu thương. Nàng của quá khứ, cuộc sống chỉ như một chiếc giếng cạn ngàn năm không đổi.

Thu Khả Ngâm quan sát thật kỹ biểu tình của Sương Lan Nhi, thật lâu sau mới hỏi: “Như thế nào, quận chúa có thấy thích nơi này không? Chúng ta cùng đi vào nhìn một chút.”

Cửa gỗ nặng nề được đẩy ra, âm thanh không kẽo kẹt bởi quá lâu không động vào như trong tưởng tượng. Trong phòng phủ kín mành che, bóng tối bao trùm không nhìn rõ, khoảng khắc cửa mở ra nhưng lại giống như mở ra một đoạn thời gian đã từ xưa cũ.

Thế nhưng vẫn là quang cảnh vào thời điểm lúc nàng rời đi, một chút cũng không thay đổi.

Bàn ghế rồi các vật dụng bài trí, tấm màn thêu nàng yêu thích nhất, ngay cả một chút bụi cũng không có. Trên giường, đệm chăn được gấp ngay ngắn chỉnh tề, thậm chí còn có cả bộ xiêm y thủy lam tinh khiết, màu xanh còn trong trẻo hơn sắc trời, áo choàng giao sa bảy màu kéo dài trên mặt đất giống như một đám mây hồng thùy lạc. Nàng làm sao quên, nàng từng mặc bộ y phục này cùng hắn đi xem kịch đèn chiếu…

Hình như có một cỗ hương khí quanh quẩn, nàng quay đầu nhìn lại, là hương lan, lá dài mà sắc bén như bảo kiếm, những bông hoa trắng xanh thuần khiết, màu xanh ngọc ôn nhuận, lẳng lặng tỏa hương thơm thanh nhã.

Nàng nhớ rõ hắn từng nói hoa này tên là… xuân kiếm diệp điệp. Loài hoa này rất khó trồng, không thể tưởng tượng được đã qua hơn hai năm vậy mà vẫn có thể sống tốt như vậy.

Nàng đột nhiên nhớ tới đêm đó trăng sáng như câu, thanh thuần như nước, mấy ngày liền đều có sao sáng đầy trời giống như khảm vào bức tranh đêm khuya những hạt pha lê trong suốt, nàng ngồi ngay tại chiếc bàn này tự tay may da ảnh nhân vật cho hắn.

Một đôi tay từ phía sau nhạ nhàng ôm lấy nàng, ánh trăng xuyên qua khe cửa dừng lại trên sườn nhan ấy.

Trong ánh mắt hắn phản chiếu những ánh nến long lanh, mộng ảo như vô như thực. Nàng nhớ rõ thanh âm hắn rất nhỏ tưởng chừng như không thể nghe thấy: “Ngày sau thê của ta, chỉ có nàng.”

Đều đã qua hết rồi…

Sương Lan Nhi biết lúc này Thu Khả Ngâm rất muốn nhìn thấy phản ứng của nàng, một ý cười lạnh mỏng lướt qua khóe miệng, nàng tiến lên vài bước, vươn tay nhẹ chạm vào bộ xiêm y bằng gấm, nàng than một tiếng: “Haiz, người Bắc Di Quốc chúng ta xưa nay yên vị trên lưng ngựa, lấy thiên làm mành, lấy địa làm chiếu, chưa từng ngủ trên một chiếc giường mềm mại như vậy. Chăn nhẹ thế này sao có thể so với da hổ lông cừu. Đêm qua ta ngủ ở dịch quán một đêm mà xương sống thắt lưng đau muốn rời ra, thật sự là dùng không quen.”

Nàng thử ngồi lên giường, chiếc đệm mềm mại theo động tác của nàng mà lún xuống, nàng lắc đầu thở dài: “Không được, giường này ta ngủ không quen. Quên đi, vẫn là như vậy, ta mỗi buổi tối sẽ đến Vương phủ xem bệnh cho Vương gia sau đó lại quay về dịch quán, giường ở đó ít nhất cũng cứng hơn ở đây một chút. Hơn nữa ta còn mang cả thảm da báo, dùng như vậy quen hơn.”

Lạc công công ngẩn người, nhất thời không biết nên mở miệng như thế nào.

Sau đó Thu Khả Ngâm cười nói: “Thật thứ lỗi, đều là tại ta không tìm hiểu tập tục cuộc sống của quận chúa. Nếu như quận chúa muốn ở lại dịch quán vậy thì vương phủ sẽ chuẩn bị xe ngựa cùng thị vệ cho quận chúa, cả một thị nữ hầu hạ cho cô? Ý quận chúa thế nào?”

Sương Lan Nhi cười đáp lại. Thị nữ hầu hạ? Xe ngựa cùng thị vệ? Nói là hầu hạ nàng còn không bằng nói thẳng ra là đến giám thị nàng đi. Thu Khả Ngâm này muốn nàng chữa khỏi mắt cho Long Tiêu Đình lại làm ra vẻ muốn đề phòng nàng. Bất quá với nàng cũng không có quan hệ. Nàng không còn là Sương Lan Nhi của trước đây nữa. Nàng của hiện tại, có tiền, và quan trọng hơn cả là có thế, thân là quận chúa, mặc dù là Thu Khả Ngâm nhìn thấy nàng cũng phải kính ba phần.

“Được, đa tạ hảo ý của Thụy vương phi. Bất quá hôm nay toàn nói những chuyện không đâu, không biết Thụy vương gia đến khi nào mới hồi phủ?”

Thu Khả Ngâm cười nói: “Tại sao lại là những chuyện không đâu, ngọ thiện đã chuẩn bị xong cả rồi. Quận chúa mời, chúng ta đến tiền thính dùng bữa. Biết được quận chúa đến, ta đã chuẩn bị một vài món đồ nhắm rượu, hy vọng quận chúa sẽ thích.”

Nói đến đây bỗng nhiên có một thanh âm thanh thúy như chim hoàng oanh hót. Thanh âm kia uyển chuyển, nghe như thế nào lại thấy quen tai.

“Cô cô, người chuẩn bị đồ ăn gì chiêu đãi khách nhân vậy? Ta đến đây rồi, người đừng đuổi ta đi nga.”

Sương Lan Nhi cơ hồ lúc đó giật mình tim đập loạn nhịp. Theo tiếng nói quay đầu nhìn lại, nàng không che dấu được sự kinh ngạc trên mặt mình.

Mi mực bay lượn, tư thế oai hùng bừng bừng. Bề ngoài tỉ mỉ trang điểm, một chấm đỏ điểm giữa mi tâm như một đóa hải đường ngủ say trong hương rượu. Áo choàng màu mật trong suốt, y phục bên trong hai tầng váy màu lam tinh khiết, từ trên xuống dưới đẹp đẽ quý giá. Đúng là Linh Lung!

Ngày đó ở Hồng Châu thành, trong tiệm thuốc của nàng, hai người xảy ra chuyên không vui, vậy mà đã từ biệt được hơn hai năm. Linh Lung hiện tại so với trước kia có thêm vài phần quý khí, nàng cảm giác được Linh Lung đã bớt đi vào phần khờ dại không rành thế sự như trước.

Ngoài chuyện không lường trước được sự xuất hiện của Linh Lung, kỳ thật điều khiến nàng khiếp sợ nhất chính là Linh Lung đúng là gọi Thu Khả Ngâm là cô cô. Điều này làm sao có thể?

Vì che dấu sự kinh ngạc của mình, Sương Lan Nhi thản nhiên mở miệng: “Ai cũng nói Tường Long Quốc địa linh nhân kiệt, mỹ nữ như mây, hiện giờ được nhìn tận mắt quả nhiên như vậy. Không biết vị cô nương này là?”

Thu Khả Ngâm thân thiết kéo tay người mới tới, tươi cười giới thiệu: “Đây là Thu Nhược Y. Nhược Y, đây là Nạp Nhã Cát quận chúa của Bắc Di quốc.”

Không biết tại sao Sương Lan Nhi cảm giác được nụ cười của Thu Khả Ngâm đối với Linh Lung có điểm giả. Nàng hơi hơi nghiêng đầu, giống như nghĩ nghĩ: “Thu đại tướng quân lẽ nào lại có một nữ nhi lớn như vậy, nếu không tại sao lại gọi Vương phi là cô cô?”

Thu Khả Ngâm cười giải thích: “A. Nhược Y nàng kỳ thực là nữ nhi đã lưu lại bên ngoài nhiều năm nay của gia tỷ. Nguyên do có một chút đặc biệt không tiện nói ra, cha ta đã thừa nhận nàng chính là cháu gái, mang họ Thu như chúng ta cho nên mới gọi ta là cô cô.”

Từ lời giải thích của Thu Khả Ngâm, nụ cười nhẹ bên môi của Sương Lan Nhi không biết từ lúc nào đã cứng đờ.

Ánh nắng mặt trời hẹp dài xuyên qua những tấm mành lụa mỏng, hình như có tiếng vang ầm ầm nện vào đáy lòng nàng, khiến tay nàng có chút run lên.

Tỷ tỷ của Thu Khả Ngâm, chẳng phải là Thu Bội Ngâm sao? Thì ra… Linh Lung là nữ nhi đã lưu lạc bên ngoài nhiều năm của Thu Bội Ngâm… Trên đời này làm sao lại có thể có nhiều chuyện trùng hợp như vậy? Xem ra Linh Lung không phải là đứa con chung của Thu Bội Ngâm cùng thái tử, bởi vì nếu là như vậy thì Linh Lung phải được nhập hoàng tịch mới phải. Chắc là Thu Bội Ngâm năm đó tư sinh nữ nhi, không công khai, lúc này quay trở về được thừa nhận mới mang họ mẹ, trở thành cháu gái của Thu Cảnh Hoa.

“Làm sao vậy, Nạp Cát Nhã quận chúa? Vì sao cứ nhìn Nhược Y như vậy, trước kia có quen biết sao?” Thu Khả Ngâm cười nói.

Sương Lan Nhi khẽ lắc đầu: “Làm sao có thể? Bản quận chúa lần đầu tiên đi đến lãnh thổ phía nam, chỉ là cảm thấy tên tự của người phía nam thật là dễ nghe, rất có ý cảnh. Nghe danh, nhìn người trước mắt giống như được nhìn một quyển sách về thiên nhiên cảnh sắc phía nam.”

Thu Nhược Y hơi nâng mắt, nàng đánh giá Sương Lan Nhi, vẫn chưa thật sự lưu tâm trong lòng, chỉ cười nói: “Thật vậy sao? Ta cũng cảm thấy cái tên này rất hay. Thật may là do Thụy vương gia tự mình đề danh.”

“Thật không ngờ Thụy vương gia lại tài hoa như vậy, lại giỏi chinh chiến, quả nhiên là không thể xem thường.”

Sương Lan Nhi nói đều những lời khách sáo, tâm tư nàng lúc này đã phiêu xa…

Thu Nhược Y, đúng là cái tên Thu Đình Lan đặt cho Linh Lung sao, là nữ nhi của Thu Bội Ngâm.

Nàng cơ hồ trong nháy mắt liền hiểu dụng ý của hắn khi đặt tên này. Nhược Y… phảng phất người xưa ngay trước mắt… Thu Nhược Y!


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.