Khương Chiêu bán tín bán nghi, Lâm Nha khoát tay liên tục đảm bảo không có quan hệ thân thiết với Thẩm Vu Uyên, tỏ vẻ đám người bắt cóc chắc cũng biết bọn họ không có quan hệ thân thiết.
“Bằng không sẽ không dùng thuyền thương nhân bình thường và đám lưu manh trong Bát Bách Tự bắt ta. Ngươi thử nghĩ xem, trước tiên bắt chúng ta rời khỏi Kiến An, nếu Thẩm Vu Uyên đuổi theo chứng tỏ ta và hắn có quan hệ không tầm thường. Nếu chúng ta không được cứu, bọn họ cũng sẽ có nhiều tiền, nếu chúng ta được cứu ra ngoài, bọn họ cũng lời một cái tin tức. Dù sao cũng không thiệt thòi.”
Khương Chiêu ngây ngốc: “Cho nên chúng ta sẽ được cứu sao?”
“Được.” Lâm Nha tin vào bản lĩnh của Thẩm Vu Uyên.
Khương Chiêu: “Vậy chẳng phải Thẩm thái phó sẽ chịu thiệt sao?” Sau khi phát hiện mình an toàn, hắn bắt đầu kêu oan cho Thẩm Vu Uyên.
“Cũng chưa chắc.” Lâm Nha cảm thấy Thẩm Vu Uyên sẽ không lỗ.
Người bắt cóc chỉ giam giữ bọn họ, không ưu đãi cũng không bạc đãi, chỉ nhốt hai người trong khoang thuyền. Một đường bình yên vô sự sắp tới Phiêu Kỵ Hàng, người trông coi trên thuyền lơi lỏng không ít, dường như đã xác nhận thân phận Lâm Nha không quan trọng gì. Hiện tại bọn họ lo lắng đắc tội Khương Chiêu sẽ vô cùng thê thảm, vì vậy vội vàng đưa hai người bọn họ sang khoang thuyền thượng đẳng.
Lâm Nha nằm trên giường mềm mại ngáp tới ngáp lui: “Có người tới thì gọi ta.”
Khương Chiêu không gan dạ bằng y, lo sợ bất an: “Được.”
Đội thuyền đến Phiêu Kỵ Hàng, kiểm tra được thông qua, đang định cho đi thì ở xa xa nhìn thấy mặt sông rộng lớn phía trước xuất hiện lâu thuyền cờ Phi Vân. Binh sĩ của Phiêu Kỵ Hàng thấy thế, trong lòng biết khác thường, vội vàng chuẩn bị đợi mệnh, bảo vệ tốt Phiêu Kỵ Hàng. Người trong thương thuyền cảm thấy bất an, chờ đến khi xác nhận đúng là lâu thuyền Thẩm gia, hơn nữa còn thấy nam nhân tóc bạc thắng tuyết trên khoang thuyền chính là Thẩm hầu gia, cảm giác như bị sét đánh.
Có vài người biết chút nội tình, cho rằng cùng lắm Thẩm phủ phái vài hạ nhân, tư binh đuổi bắt, ai ngờ lâu thuyền Thẩm gia và Thẩm Vu Uyên tự mình động thủ. Lúc này dù ngu xuẩn hơn nữa cũng hiểu rõ thân phận của Lâm Nha không thể tùy tiện động vào, sợ rằng phía sau những tên ăn gan hùm mật gấu muốn vươn móng vuốt cào một cái nhưng cào xong mới biết không thể động vào, lúc này chắc hối hận không thôi.
Lực lượng hùng hậu bao vây thương thuyền, hầu như không dám phản kháng, nộp khí giới đầu hàng. Thẩm Vu Uyên đi lên sàn tàu thương thuyền, mặt bình tĩnh không nhìn ra tâm tình biến hóa, tay gõ gõ tay vịn xe lăn, sau khi thuyền trưởng nơm nớp lo sợ đến mức sắp ngất xỉu thì hắn mới lên tiếng: “Người đâu?”
“Ở, ở trong khoang thuyền.” Thuyền trưởng run cầm cập, trả lời xong rồi ngất đi.
Thẩm Vu Uyên xua tay, không cho người đi theo, tự đẩy xe vào. Khương Chiêu nhìn thấy hắn, kích động đến độ nói không ra lời. Thẩm Vu Uyên cất tiếng: “Ra ngoài.”
Khương Chiêu: “Vâng, đi ngay đi ngay.”
Sau khi rời khỏi mới nhớ ra Lâm Nha còn ở bên trong, hắn định đi vào nhắc nhở thì bị cản lại rồi kéo đi. Trong khoang thuyền, Thẩm Vu Uyên đứng lên bước thong thả đến đầu giường, vừa thấy đã tức đến bật cười.
Lâm Nha mặt mày hồng hào, ngủ đến không lo không sầu, rất thoải mái. Khoang thuyền được bố trí khá hoa lệ, nhìn kiểu nào cũng không giống cũi. Chạy trốn còn không quên hưởng thụ, gan thật lớn. Phía trước làm rất tốt, ngoan ngoãn nghe lời, sau lưng hắn bỏ chạy mất tăm. Thẩm Vu Uyên xoay người lên giường, kéo chăn đắp trên người Lâm Nha, chậm rãi cởi vạt áo và đai lưng của y.
Hắn nắm lấy hai tay Lâm Nha, dùng đai lưng trói chặt tay lên đầu giường. Dựa vào ánh sáng nhìn lồng ngực xích lõa của Lâm Nha, thản nhiên sờ lên.
Lâm Nha nhíu mày tỉnh lại, nhìn thấy Thẩm Vu Uyên còn mờ mịt, không cảm thấy nguy hiểm, muốn dựa vào dụi dụi: “Sao giờ mới đến?”
Thẩm Vu Uyên ngừng tay, híp mắt nhìn Lâm Nha, cho rằng y nói dối. Nhưng không thể phủ nhận hắn vì câu nói này mà rung động, tim bị chọc trúng, tình cảm mềm mại ấm áp lưu động. Chẳng qua, không thể tin.
Lâm Nha sẽ nói dối, là tiểu phiến tử* mồm đầy dối trá.
(Tiểu phiến tử: tên bịp bợm, lừa gạt)
Lâm Nha khẽ động mới phát hiện cổ tay mình bị trói, nghi ngờ nhìn Thẩm Vu Uyên: “Ngươi làm gì thế?”
Thẩm Vu Uyên không nói, ngón tay chạm môi Lâm Nha, miêu tả ngũ quan của y. Sau đó hắn đè lên người Lâm Nha, hưởng thụ Lâm Nha không thể nhúc nhích, phát tiết tất cả dục vọng đê hèn, kiêng kỵ của hắn.
…
Lâm Nha khóc thê thảm, mắt và mặt đều đỏ, suýt chút nữa không thở nổi. Y đưa lưng về phía Thẩm Vu Uyên, dù hắn nói cái gì cũng không chịu nhìn, thút thít nghẹn nào cương quyết nhất định phải đi. Thẩm Vu Uyên thành thật nhận sai, ôm vai y khẽ khàng dỗ dành. Hắn mượn lửa giận xung thiên để phát tiết, thật ra là cố ý mặc kệ lửa giận thiêu đốt lý trí, dọa Lâm Nha sợ hãi.
Lâm Nha bị nhốt một ngày, lại ở trên giường một ngày không thể xuống đất. Chờ đến khi Khương Chiêu vất vả giải thích rõ ràng, y mới được buông tha. Lúc này y cảm thấy mình oan vô cùng, cương quyết không chịu dễ dàng bỏ qua cho Thẩm Vu Uyên.
Dư vị qua đi, nước mắt bị ép rơi đã sớm ngừng, Lâm Nha thở phì phì đẩy cái tay của Thẩm Vu Uyên đang khoát lên vai mình: “Phóng cẩu thí*! Ngươi nghĩ rằng ta sẽ tin ngươi? Là ngươi cố ý, ta giải thích với ngươi rất nhiều lần, nói đến khàn cả giọng. Ngươi cố ý không nghe, mượn cớ hút khô ta!”
“Thích thì nghe không thì thôi!” Lâm Nha tức giận chỉ vào Thẩm Vu Uyên, mắng chửi không ngừng: “Lão bất tu*! Lại thừa cơ lảng sang chuyện khác? Không có cửa đâu, lần này ngươi nói cái gì ta cũng không tin. Ngươi giảo hoạt như vậy, cố ý chơi ta, còn dụ ta chui vào bẫy. Ta đánh không lại ngươi, ta chạy.”
(Lão bất tu: ý chỉ già không biết xấu hổ)
Thẩm Vu Uyên giận tái mặt, kéo Lâm Nha lại, túm lấy cằm y: “Ngoan, sau này ngươi tranh cãi với ta, tức giận kiểu nào cũng được. Chỉ duy nhất một điều không thể nói bỏ chạy. Nếu ngươi thật sự tức giận, cứ mặc sức dằn vặt ta. Ngươi dùng kiếm đâm ta mấy nhát cũng được, nhưng không thể bỏ chạy. Nếu ngươi thật sự dám chạy, chờ tới khi bị ta bắt lại, hình phạt sẽ không đơn giản chỉ là một ngày một đêm không cho ngươi xuống giường.”
“Ngươi uy hiếp ta?”
Thẩm Vu Uyên: “Ta thương lượng với ngươi, cung cấp biện pháp, nói cho ngươi biết ranh giới cuối cùng của ta. Thành ý yêu thương, làm sao có thể nói là uy hiếp?”
Lâm Nha không tin.
Thẩm Vu Uyên ôn tồn dỗ dành: “Thẩm Vu Uyên ta hành sự đường đường chính chính, quang minh lỗi lạc. Ngươi cũng biết ta sợ ngươi chạy trốn không tìm được, nhất thời lo lắng nên mới hành sự lỗ mãng. Ngươi hở một chút là chạy, liều lĩnh, nếu ta không cẩn thận đánh mất ngươi thì phải làm sao? Ta nói ngươi biết nhược điểm của ta, đây là thành ý.”
Lâm Nha: “Nhược điểm?”
Thẩm Vu Uyên: “Ngươi chính là nhược điểm của ta.”
Lâm Nha nửa tin nửa ngờ: “Không gạt ta?”
Thẩm Vu Uyên: “Ta có từng gạt ngươi chưa?”
Nghe vậy, Lâm Nha cười ‘ha hả’: “Khương Chiêu nói cha hắn và ngươi là đồng môn, tuổi xấp xỉ nhau. Khương Chiêu còn lớn hơn ta hai tuổi, Thẩm thái phó, năm nay ngài bao nhiêu tuổi?”
Thẩm Vu Uyên bình tĩnh: “Ta chưa từng giấu diếm.”
Lâm Nha ngồi trong ngực hắn đung đưa hai chân, kể lể: “Ngươi không biết xấu hổ sao? Trâu già gặm cỏ non, ngươi có thể làm cha ta, còn không biết xấu hổ ngủ với ta? Ta đúng là quá thiệt thòi… Ngươi nói xem, ta phải hiếu thuận với ngươi như là lão hán trong nhà, hay là đối xử như phu quân?”
Thẩm Vu Uyên vỗ cái mông căng tròn của Lâm Nha: “Không được phun lời ô uế.”
Lâm Nha lầm bầm: “Có bản lĩnh thì lên giường giáo huấn, thật sự xem mình là lão hán sao.”
Thẩm Vu Uyên im lặng, thở dài nặng nề, cưới một tiểu thê tử không khác gì mời về một tổ tông. Miệng đầy lời ô uế không biết xấu hổ, sau cánh cửa khép kín nói gì cũng được, cái này gọi là tình thú. Ở bên ngoài thì phải kiêng kỵ một chút, đừng có không mang não ra ngoài, để người khác nghe được sẽ thành cái gì?
Nhưng nói trước mặt hắn thì có thể.
Thẩm Vu Uyên nhìn tiểu thê tử không có tí cảm giác nào, lần thứ hai thở dài ngao ngán.