Cổ tay Lâm Nha bị túm chặt, chỉ cảm thấy một lực mạnh kéo y nhào về phía trước, mặt nện xuống giường. Y đau đến mức rên rỉ một tiếng, còn chưa kịp xoay người đã bị một thân thể khác đè lên. Tứ chi không thể động đậy, lúc vùng vẫy y nhìn thoáng qua thấy Thẩm Vu Uyên nửa quỳ trên giường, ngạc nhiên kêu lên: “Ngươi đi được rồi hả? Dược của sư phụ thành công! Thẩm Vu Uyên, ngươi có nghe không Thẩm Vu Uyên! Ta trị lành chân ngươi, ngươi không còn là tên liệt nữa, ngươi phải cảm tạ ta. Mau buông ra!”
Lâm Nha ỷ vào dược hiệu thành công, chữa lành cho Thẩm Vu Uyên bị liệt nên lúc này rất kích động, cũng rất kiêu ngạo, phấn khích mười phần. Dù cho y dùng thuốc mê đánh ngất Thẩm Vu Uyên, tự mình trói hắn đến nơi này, nhưng động cơ tốt, công lao cao, Thẩm Vu Uyên phải cung phụng y như phụ mẫu tái sinh.
Không nói gì khác, chỉ nói Lâm Nha từ bé đến lớn thấy qua sư phụ của y cưỡng ép đưa một số bệnh nhân gần chết hoặc mắc bệnh nan y về chữa trị. Tuy ban đầu những bệnh nhân kia phẫn nộ không ngừng, nhưng đến cuối cùng đều xem sư phụ là phụ mẫu tái sinh, cung phụng như thần tiên.
Lâm Nha nhận định Thẩm Vu Uyên cũng phải cảm kích y. Đáng tiếc lúc này y đang bị đè trên giường, ngay cả hít thở cũng có chút khó khăn.