Kim Phong Ngọc Lộ

Chương 21



Tuy nam khào có âm hộ nhưng chất đạo hẹp hơn nhiều so với nữ tử, thêm vào đó Từ Bảo Chương vẫn còn là một thiếu niên không lớn không nhỏ, vì triều kỳ sắp tới không thể trì hoãn, bằng không phụ thân trong nhà sao cam lòng để y chịu khổ như vậy. Từ phần chuôi mà xem, cây ngọc thế này ước chừng thô bằng ba ngón tay, dài khoảng 5 tấc, ngược lại vẫn tính là nhỏ, phần đầu ngọc thế có tẩm mật dược trong cung không truyền ra ngoài, vừa có thể làm trơn lối vào, vừa có thể trợ hứng, kích thích hiệu quả của dục triều. Từ Bảo Chương mang thứ đồ chơi này cả ngày, dược hiệu đã sớm lợi hại đến cực điểm, quả nhiên xuân tình tràn lan, giữa đùi một mảnh ẩm ướt.

“Đừng, đừng, Ngụy huynh…” Chỉ ngậm ngọc thế bất động kia thôi thì còn tốt, lúc nam nhân nắm lấy nó chậm rãi ma sát, toàn thân Từ Bảo Chương bỗng nhiên run rẩy dữ dội, hậu huyệt ẩm ướt siết cả ngọc thế và đốt ngón tay đầu tiên của Lý Vân Tễ, ngón tay thô dài và ngọc thế cùng ra vào cọ xát, còn lơ đãng chạm đến xích châu ngay trên mật huyệt, trêu chọc nơi này đến mức d*m thủy tràn lan. Lý Vân Tễ chỉ cảm thấy ngón tay mình bị mị thịt kia hút chặt đến mức mồ hôi hắn chảy ròng ròng, đúng là yêu tinh mà… Hai mắt Ngụy vương nặng nề, tuấn dung ửng hồng một mảng, lại gần hôn lung tung lên thân thể và khuôn mặt nhỏ của Từ Bảo Chương, không dám nhìn nơi ẩm ướt dâm mỹ kia lâu thêm, e sợ rằng chính mình lập tức không chịu nổi mà giải quyết tiểu yêu tinh này ngay tại chỗ.

“Không muốn…” Ngón tay cùng ngọc thế càng tiến càng sâu, cọ xát đến mức Từ Bảo Chương nước mắt mông lung, tà hỏa nơi bụng dưới lúc đầy lúc vơi. Y thầm nghĩ bản thân mình trở nên đói khát như vậy đều là lỗi của Ngụy huynh, không khỏi oán hận Lý Vân Tễ, cắn cắn môi trách mắng, “Ngươi, ngươi thật là hư…”

Lời trách cứ mềm nhũn, không những không có tác dụng uy hiếp, ngược lại còn chọc đúng chỗ ngứa của nam nhân. Lý Vân Tễ kề sát vào vành tai nhỏ đỏ bừng, không biết thấp giọng nói gì bên tai Từ Bảo Chương, liền thấy hai mắt thiếu niên đỏ ửng, dường như xấu hổ đến mức hận không thể chui xuống dưới giường. Nhưng giờ đây y là cá nằm trên thớt, trốn sao cũng không thoát nổi lòng bàn tay Lý Vân Tễ, chỉ có thể mở to ánh mắt mờ mịt mênh mang sương mù, vừa thẹn vừa giận mà trừng hắn… Ngụy huynh sao lại giống như biến thành người khác, hư hỏng như vậy…

Từ Bảo Chương chưa từng trải nhiều, Ngụy vương thế này đã coi như đủ kiên nhẫn cẩn thận rồi, đụng phải vưu vật bậc này mà vẫn còn ba phần lý trí, kiềm chế dục hỏa động viên bảo bảo, mãi đến khi tiểu tao huyệt chưa trải đời kia mềm nhũn thì hắn mới cởi tiết khố trên người, lộ ra bộ mặt thật trước mặt Từ Bảo Chương. Từ Bảo Chương vừa nhìn thấy vật kia  của nam nhân, mặt liền đỏ như xấu hổ sắp chết, trước khi xuất giá y mới hiểu rõ chi tiết lúc viên phòng, mấy bức xuân cung đồ bây giờ vẫn còn đặt dưới đáy hòm, nhìn cũng chẳng dám nhìn nhiều. Giờ đây thấy vật thật của phu quân, cuối cùng y cũng coi như hoàn toàn hiểu rõ vì sao lúc Dương Ông dạy dỗ y lại sầu khổ như vậy. Này… vật này thô cứng như vậy, y làm sao… làm sao chịu nổi?

Lần này Từ Bảo Chương thật sự biết sợ, ưỡn ưỡn thân thể muốn rút lui có trật tự. Lý Vân Tễ lập tức bắt được y, hôn lung tung lên má ngọc nóng bỏng của thiếu niên, hơi thở ấm áp phảng phất lướt qua tóc mai, vừa cọ xát vừa gọi, “Viên Viên…”

Tiếng gọi trầm khàn khiến cho Từ Bảo Chương lập tức mềm lòng, lại thêm thân thể bị trêu chọc đến khô nóng khó chịu, bàn tay nam nhân đặt trên đầu gối thoáng dùng sức tách một chút, cuối cùng y vẫn miễn cưỡng đáp lại mở hai chân.

Lý Vân Tễ rút ngọc thế ra, Từ Bảo Chương “Ư” một tiếng run lên, lúc hai người ôm chặt lấy nhau, thiếu niên liền chớp chớp đôi mắt ướt át, cắn răng nói, “Ngụy huynh, ngươi… ngươi yêu thương Viên Nhi nhiều một ít… A!” Từ Bảo Chương chợt thấy thứ cương cứng kia cọ một phát vào miệng huyệt, nhất thời giật bắn mình, mẫn cảm thở gấp một tiếng. Lý Vân Tễ ngậm chặt đôi môi y, chỉ thấy thiếu niên tách hai chân ra quấn lấy vòng eo tinh tráng của nam nhân, lồng ngực hai người kề sát vào nhau, bốn phiến môi quyện chặt, không nhịn được dùng đầu lưỡi liếm láp lẫn nhau. Còn dưới hạ thân, côn th*t nằm ngay trước miệng huyệt ẩm ướt khát khao khép mở, ngọc môn nho nhỏ đã có thể nuốt lấy quy đầu, nhưng nhìn vật dâng trào 7 tấc dưới khố kia, quy đầu chốc chốc lại chọc vào xích châu trên lối vào. Chỉ cần như vậy Từ Bảo Chương đã thoải mái tới mức cong cả ngón chân, đôi môi bị chà đạp sưng tấy không chịu nổi liền tràn ra tiếng rên rỉ khó nhịn. Mãi đến tận khi thời cơ chín muồi, Lý Vân Tễ mới nhấc côn th*t lên chen vào cửa động ẩm ướt, đẩy tới từng chút từng chút.

Lúc thứ nóng bỏng to lớn hơn nhiều so với ngọc thế chen vào cơ thể, còn chưa được nửa tấc Từ Bảo Chương đã cảm thấy như bị xé đôi người trong lúc còn sống sờ sờ, sợ đến mức run rẩy toàn thân, không nhịn được lắc đầu, “Không muốn… Không muốn… Đừng vào… A!” Lý Vân Tễ nhịn kích động xuống, chậm rãi thẳng tiến một tấc, Từ Bảo Chương lập tức quát to, sau đó liền khóc thút thít, hai tay đẩy nam nhân trên thân, “Ngươi, ngươi bắt nạt, bắt nạt ta… Ngươi hư hỏng… A, không, không muốn…” côn th*t như lửa từng chút kéo căng vách trong, càng đến nơi sâu xa thì càng gần với khào kết. âm đ*o nam khào hơi ngắn, khào kết nằm ở nơi sâu nhất, đây chính là điểm yếu của khào tử, nếu nơi này cũng bị nam nhân chiếm lấy, vậy thì cả đời này cũng không ly được người kia.

Một loại sợ hãi chưa bao giờ có nháy mắt chiếm giữ trong đầu Từ Bảo Chương, đây là phản ứng tự nhiên của mỗi khào tử trước khi bị xâm chiếm triệt để, bản năng của bọn họ là chống cự người thảo phạt, nhưng với tiết giả mà nói việc này chỉ do tình thế bắt buộc, trong quá trình xâm lược bọn họ cũng đồng thời bị người dưới thân chinh phục. Lý Vân Tễ hơi mất khống chế mút lấy bờ môi thiếu niên, thô lỗ cuốn chặt đầu lưỡi mềm nhuyễn nóng nảy bất an của y, hai tay đè đôi chân không thể kháng cự của thiếu niên lên trước ngực, trong lúc môi lưỡi dây dưa nóng bỏng liền tàn nhẫn thẳng tiến vào nơi yếu ớt nhất của y.

“A!” Thiêu niên đột nhiên ưỡn eo lên thật cao, rên rỉ đắm chìm trong nụ hôn lung tung. Hai tay y víu chặt lấy người trên thân, mười ngón tay vẽ ra vài vệt máu trên lưng Vương gia. Đến giờ phút này rồi, Từ Bảo Chương rốt cuộc cũng cảm thấy bản thân mình chẳng còn lại gì, y yêu nam nhân cướp đi thứ quan trọng nhất của y, y bị đoạt lấy một cách trần trụi, từ thân thể đến cõi lòng đều bị phương pháp thô lỗ nhất, nguyên thủy nhất, đồng thời cũng là duy nhất lấp đầy. Lúc này Lý Vân Tễ cũng lâm vào thất thần cực ngắn, ngay sau đó là khoái cảm mãnh liệt chưa từng có ùa tới, như sóng to gió lớn chặt đứt sợi dây lí trí cuối cùng của hắn. Một giây sau, hắn nhấc vòng eo nhỏ nhắn yếu ớt của thiếu niên lên, bất chấp thao làm bên trong huyệt thịt căng mịn ấy.

“A…” Mỗi lần chịu một hồi thiếu niên lại ưm một tiếng như khóc thút thít. Chỉ thấy dương cụ thâm sắc kia đã khảm toàn bộ vào trong tiểu tao huyệt, làm cho lối vào ẩm ướt no căng đến cực điểm, trong quá trình ra vào dâm lộng có thể nói là tác động đến toàn thân, cảm giác này há có thể dùng ngón tay hay vật chết khác so sánh được. Thiếu niên hầu hạ lần đầu đã đụng phải trường thương này Vương gia, lúc trước nói là lột da hủy cốt, tối nay sợ rằng cũng sẽ bị gặm tới một chút cũng không còn.

May mà đây là lần đầu tiên, không tính quá dày vò, Từ Bảo Chương chỉ cảm thấy thứ tồi tệ kia đột nhiên xuyên đến hung ác, đâm tới mức y vừa căng vừa phồng, ngoài xót xa đau đớn thì còn có từng đợt sóng nối tiếp nhau ùa tới không nói rõ cảm giác được. Thời điểm y khóc thê thảm nhất, Lý Vân Tễ thình lình bóp lấy eo y, cùng với đó là một dòng nước nóng bắn vào dương tâm, kích thích hai chân Từ Bảo Chương co giật một hồi, đạt đến cao trào lần đầu tiên trong đời.

Ngụy vương sung sướng bên trong thân thể thiếu niên, sau khi lấy lại tinh thần liền nghe thấy Từ Bảo Chương khóc thút thít đứt quãng. Dịu dàng nâng gương mặt thiếu niên lên nhìn, quả thật tràn đầy nước mắt, đối diện với ánh mắt Lý Vân Tễ, y dường như vừa thẹn thùng vừa ủy khuất nói, “Ngươi… ngươi bắt nạt ta, ngươi làm cho Viên Viên… đau quá…” Cổ họng đã khóc đến khàn cả tiếng.

Lý Vân Tễ bật cười lẩm bẩm một tiếng “Viên Viên”, lại gần hôn lên trán thiếu niên. Mặc dù biết đã làm đau y, thế nhưng Ngụy vương lại chẳng có lấy một chút ý tỉnh ngộ.

Lần này, bảo bối quý giá cuối cùng đã triệt triệt để để thuộc về hắn.

Từ Bảo Chương tuy cảm thấy mình bị “hại” thảm, nhưng trong nội tâm chưa từng cảm thấy chân thật như bây giờ, bất an nôn nóng và sợ hãi lúc trước đều từng bước tiêu tan theo những nụ hôn của Lý Vân Tễ. Hai người thân mật vuốt ve nhau trong chốc lát, gương mặt Từ Bảo Chương lại nóng lên, cắn răng trừng Lý Vân Tễ mắng một tiếng, “Kẻ xấu xa, lão không ngớt, ha…!”

Tuy nói vậy nhưng thiếu niên vẫn ôm chặt lấy nam nhân, hai chân không tự chủ quấn quanh eo hắn. Lý Vân Tễ cam tâm tình nguyện bị tiểu nương tử mắng vài tiếng, nhấc dương cụ đã cương lần nữa của hắn lên, chậm rãi đâm vào ngọc huyệt đã bị thao tới ẩm ướt mềm nhũn.

Bị mắng vài lời, lần này quả nhiên Ngụy vương ôn nhu kiên trì hơn nhiều lắm, hoặc là vừa rồi quá đủ nghiện, lần này càng thâm nhập cọ xát khó chơi. Hắn ôm eo Từ Bảo Chương, từ từ đong đưa bên trong tao huyệt như động viên. Lần đầu Từ Bảo Chương còn cảm thấy trướng đau, lần này dù có đau cũng không phải đau như thế nữa, cảm giác kỳ dị vừa quấy nhiễu y càng lúc càng trở nên mãnh liệt. Từ Bảo Chương hơi lim dim mắt, nhẹ nhàng hô lên trong bể dục, “Ngụy huynh…”

“Tại.” Lý Vân Tễ đáp.

Không cần biết Từ Bảo Chương gọi bao nhiêu lần, Lý Vân Tễ đều sẽ đáp lại y. Từ từ đánh xuyên như vậy, xoa bóp mị huyệt, dần dà khiến Từ Bảo Chương cảm thấy thích thú. Cứ nhìn hai gò má ửng hồng của y lên xuống theo từng động tác của Lý Vân Tễ, môi đỏ mấp máy thỉnh thoảng lại tràn ra tiếng rên rỉ. Tiếp đó Lý Vân Tễ bỗng nhiên ôm y ngồi dậy trên giường, Từ Bảo Chương “A” một tiếng, tứ chi cuốn chặt lấy nam nhân, phiến mông trơn bóng cứ như vậy ngồi thẳng lên đùi Lý Vân Tễ.

“Ưm–” Từ Bảo Chương ngửa đầu, vài giọt mồ hồi nóng bỏng chảy xuống từ thái dương. Lý Vân Tễ ôm lấy người, mút hôn hầu kết và xương quai xanh của thiếu niên, bàn tay đằng sau cợt nhả xoa xoa cái mông trơn bóng, côn th*t thẳng tắp ra vào bên trong mị huyệt làm cho khuôn mặt thiếu niên ửng hồng, ngoan ngoãn nghe lời. Ngụy vương lại đột ngột gây khó dễ, lật người lại đè sấp y xuống giường.

“A…!” Lúc Từ Bảo Chương cong eo mông lên, côn th*t liền hung ác xoay mình thao vào. Y nhíu lông mày, thân thể run rẩy, “Nhẹ, nhẹ chút…” Ngay sau đó, ngoại trừ tiếng gọi giường ra chỉ còn tiếng thân thể đánh vào nhau.

Thiếu niên đưa tay ra sau, khó nhịn đẩy đẩy chân nam nhân, đôi mày liễu nhíu chặt lại, thân thể trần truồng khoa trương lung lay. Trước đó Từ Bảo Chương còn gọi Ngụy huynh thật đáng thương, sau này không biết là thật sự muốn xin tha hay là cố ý nhỏ nhen kêu, “Hoàng thúc, Ngụy hoàng thúc… Người sắp, sắp làm hỏng bảo bảo…”

Dù cho định lực của Ngụy vương có mạnh hơn thì cũng sợ không chịu nổi tiểu yêu nghiệt này trêu chọc mình đến vậy, nhất thời mù quáng xoay gương mặt thấm mồ hôi của thiếu niên lại, tàn nhẫn ngậm lấy đôi môi phiền lòng kia.

Đêm xuân khổ đoản, hai người từ một bên áp chế đến lúc thể lực ngang nhau, đã đến nửa đêm. Sau khi Từ Bảo Chương dập tắt xong ngọn lửa do mình khơi nên thì đã là canh tư. Sau đó hạ nhân bưng bồn tắm nước nóng vào, Ngụy vương liền tự mình giúp tân nương tử thanh tẩy thân thể, tiếp đến mới ôm về chiếc giường đã sạch sẽ. Từ Bảo Chương lười biếng cuộn tròn trong khuỷu tay Vương gia, liên miên lải nhải kể về những chuyện lý thú hồi bé của mình, sau đó mới nhìn về phía Lý Vân Tễ nháy mắt vài cái, nói, “Sau này ta không gọi ngươi là Ngụy huynh nữa.”

Không chờ Ngụy vương nghi hoặc, thiếu niên đã vô cùng vui sướng ôm lấy eo phu quân, ngây thơ không đổi nói tiếp, “Ngươi không phải Ngụy huynh của ta, ngươi là tướng công của Viên Viên!”

“Ôi chao, mặt ngươi đỏ như vậy làm gì?”

“Hihi, cho ngươi vừa nãy bắt nạt ta, tướng công, tướng công, tướng công — A… Ngươi, ngươi giở trò lừa bịp…”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.