Kim Phong Ngọc Lộ

Chương 6



Liền thấy Từ tiểu công tử híp mắt nghênh ngang đi tới, tư thế kia thật giống phường lưu manh, khiến Lý Vân Tễ theo bản năng cứ lùi bước, mãi đến khi lưng chạm vào tường, không còn đường lui mới thôi. Lúc hắn định thần lại, thiếu niên gan to bằng trời trước mặt đã rướn người “Bộp” một tiếng áp tay lên tường, vây người đường đường là Ngụy vương vào giữa trong khoảng cách một thước vuông.

Từ Bảo Chương giương mắt trừng, khí thế hung hăng hỏi, “Vì sao ngươi vừa thấy ta liền bỏ chạy?”

Chỉ thấy nam nhân trước mặt dời tầm mắt đi, hầu kết không tiếng động khẽ nhúc nhích, bộ dạng che che giấu giấu, dáng dấp như có tật giật mình. Từ Bảo Chương nhíu nhíu lông mày quay đầu nhìn hắn, nam nhân này quay mặt sang hướng khác. Hai người nhìn trái nhìn phải, xoay chuyển cả nửa ngày, mãi tới khi Từ Bảo Chương quay tới mức muốn hôn mê, hai tay đột nhiên giữ lấy gương mặt người kia, “Ngươi đừng có quay nữa được không, mắt ta muốn hoa lên rồi.”

Trước đã nói qua, giữa tiết khào cũng có đại kỵ, có điều Từ tiểu công tử được trưởng bối trong nhà nuôi lớn như nam nhân bình thường, mà bản tính y cũng thẳng thắn, không hiểu cách đề phòng tránh tị hiềm, chỉ đáng thương cho “lão” hoàng thúc Lý Vân Tễ của chúng ta, thình lình bị tóm gọn. Hắn kinh ngạc nhìn gương mặt nhỏ tinh xảo gần trong gang tấc, thoáng chốc, mùi thơm lạ lùng như đến triều kỳ mà mấy hôm nay cứ không ngừng xuất hiện trong giấc mộng nửa đêm của hắn lại kéo tới–

Từ Bảo Chương đột nhiên bị người đẩy vai ra, y lảo đảo lui một bước, liền thấy người trước mặt chà sát mũi, tốc độ hít thở của lồng ngực hình như cũng nhanh hơn hẳn.

“Ngươi… không bị sao chứ?” Thiếu niên lo lắng lại gần, Ngụy vương điều chỉnh hơi thở, lúc này dư quang khóe mắt liền nhìn thấy nơi khúc quanh phía trước có một cái bóng lén lút.

Ánh mắt Lý Vân Tễ nghiêm túc lướt qua Từ Bảo Chương, hướng đầu đuổi theo về phía kia, bóng người nọ cũng nhanh chóng bỏ trốn, lúc Lý Vân Tễ đến nơi đã biến mất không còn tăm tích.

Ngụy vương nhìn khoảng không trước mắt, định cất bước lại nhận thấy có chút khác thường. Hắn cúi người xuống nhặt thứ kia lên — đó là một sợi dây xích răng sói, chắc là tên kia bỏ trốn quá nhanh không cẩn thận rớt xuống.

“– sao ngươi lại chạy?” Lúc thiếu niên phía sau đuổi tới, Lý Vân Tễ liền giấu sợi dây kia vào tay áo.

Người trước mặt Từ Bảo Chương không biết đang suy tư điều gì, đột nhiên không chạy nữa, thẳng người bước ra khỏi ngõ hẻm. Thiếu niên vội vàng đuổi theo, “Này, ta chờ ngươi lâu như vậy, ngươi rõ ràng đã tới nhưng sao lại trốn đi không muốn gặp ta?”

“Ngươi xem ngươi muốn chạy cũng không tìm được đường, chẳng lẽ ngươi thật sự không phải người kinh thành?”

“Kỳ quái, vì sao ngươi vẫn luôn mang mặt nạ, ngươi đang muốn trốn người nào?”

“Ta hỏi ngươi nhiều như vậy, vì sao ngươi không trả lời ta lấy một tiếng hả?”

Thiếu niên trái một câu “Vì sao”, phải một câu “Vì sao”, nhiều câu hỏi cùng lúc quăng ra, không nói Lý Vân Tễ trong thời gian ngắn không biết giải thích thế nào, hắn lại còn trời sinh nói lắp, đơn giản liền một mực không đáp, quay đầu đi thẳng. Lại nói, Ngụy vương vốn thích yên tĩnh, cả đường thiếu niên cứ líu ra líu ríu, gặp người bình thường Vương gia đã sớm phất tay áo tức giận, lập tức bỏ người lại. Cho nên mới nói, có câu thật hay, một người muốn đánh, một người muốn bị đánh, kẻ khác ai cũng không chen tay vào được.

Nhưng mà Lý Vân Tễ trước sau không nói một câu, rốt cuộc vẫn chọc thiếu niên mất hứng trong lòng, nói, “Ngươi một câu cũng không nói, chẳng lẽ ngươi thật sự là người câm?”

Lời ấy nói ra, người đằng trước đột nhiên dừng lại.

Từ Bảo Chương cũng dừng bước, khẽ lẩm bẩm nói, “Ngươi… chẳng lẽ…” thật sự không thể nói chuyện?

Ngụy vương im lặng không đáp, thêm vào đó còn phảng phất như khẽ thở dài một tiếng, sau đó liền chắp tay tự nhiên bỏ đi. Thiếu niên lăng lăng nhìn theo bóng lưng hắn, giậm chân, hận không thể tát vào miệng mình, “Ngươi nhìn xem, ta nói hưu nói vượn gì rồi… Ai, ngươi chờ ta một chút!”

Lý Vân Tễ không ngờ thiếu niên lại gấp gáp đuổi theo, chỉ nghe y sốt ruột nói với từ sau lưng mình, “Xin lỗi xin lỗi, ta nói bậy, ân công ngươi đại nhân đừng chấp tiểu nhân, tiểu đệ quả thực không có ý mạo phạm –”

Từ Bảo Chương miệng nhận sai vô cùng hiểu chuyện ngoan ngoãn, tự biết sai liền thành khẩn xin lỗi, so với nhiều kẻ – biết rõ mạo phạm người khác liền thẹn quá hóa giận mà tự cho mình cùng lắm chỉ đùa một câu, là do đối phương nhỏ mọn – thì tốt hơn nhiều lắm. Thấy bước chân Lý Vân Tễ hơi chậm lại, Từ Bảo Chương vội vội vàng vàng cướp bước, chắn trước mặt hắn.

Liền thấy thiếu niên kéo một góc áo Lý Vân Tễ, ngẩng đầu mang theo vài phần cẩn thận, hỏi, “Ngươi không để ý đến ta, không phải là vì… ngươi rất ghét ta chứ?”

Ngụy vương ngẩn ra — sao tiểu tử này lại nghĩ như vậy? Hắn, hắn sao lại, ghét y…

Từ Bảo Chương nói tiếp, “Nếu… ngươi không ghét ta, vậy vì sao ngươi cứ không chịu nhìn ta?”

Thiếu niên ngửa mặt lên, liền thấy nam nhân chậm rãi quay mặt về phía mình, sau cái mặt nạ buồn cười kia, một đôi mắt đen bóng phản chiếu đèn đuốc bốn phía, như ẩn giấu thiên ti vạn tự, Từ Bảo Chương vừa thấy liền cả đời khó quên.

Từ Bảo Chương hoàn hồn xong liền nhe răng nở nụ cười, nói, “Tính cả lần vừa nãy, ân công ngươi tổng cộng giúp ta hai lần. Cha ta từng nói, làm người phải biết uống nước nhớ nguồn, tri ân báo đáp.” Tiếp đến hơi phe phẩy tay áo, khom người vái nam nhân, “Tiểu đệ Từ Bảo Chương, ở đây cảm tạ ân công hai lần cứu giúp, thỉnh ân công nhận một cái cúi đầu của tiểu đệ.”

Tư thái của thiếu niên hào phóng đoan chính, đúng là lễ nghi chỉ lễ gia công tử mới có. Lý Vân Tễ bỗng nhiên nhận đại lễ, vội vàng vươn tay nâng Từ Bảo Chương dậy, liền thấy Từ Bảo Chương hì hì nở nụ cười, nói, “Có câu, tương phùng tức là hữu duyên, chẳng biết ân công có thể cho tiểu đệ biết đại danh không?”

Thế gian ngàn vạn người qua đường, người này lại cứu y hai lần, còn không phải hữu duyên ư?

Thiếu niên trước mắt da trắng như tuyết, khuôn mặt nhỏ nhắn tròn tròn ngọt ngào khỏe mạnh, đèn đuốc chung quanh như càng phản chiếu rõ đôi mắt sáng ngời trong suốt đang nhìn hắn, một mạch khiến người ta không dám nhìn gần.

Thấy nam nhân im lặng bất động, Từ Bảo Chương bỗng nhiên nhớ ra đối phương không thể mở miệng, đang suy nghĩ xem phải làm sao thì Ngụy vương liền duỗi tay ra, dịu dàng nắm lấy cổ tay tinh tế của thiếu niên, kéo đến trước mặt.

“Ngươi…” Từ Bảo Chương ngẩn người, lập tức thấy nam nhân thoáng cúi xuống, cặp lông mi dày đặc như mưa, mí mắt hơi rũ chẳng che được đôi mắt không tự chủ mà đầy ấm áp của hắn. Lý Vân Tễ câu nệ nắm bàn tay như bạch ngọc kia, chỉ cảm thấy dường như đang nắm lấy thứ mềm mại nhất thế gian, khiến người ta không nhịn được cẩn thận hơn.

Hắn thu tâm tư lại, ngón tay nhẹ nhàng viết vào lòng bàn tay ấy.

Phồn hoa như gấm, trong cung cả vườn xuân sắc.

Thái Thần cung của Trắc phi Thái tử, một thiếu công tử ngồi dựa vào lan can. Gió xuân nhẹ phất, mặt trời vừa vặn, y không chạy ra ngoài mà trái lại cứ nhìn bàn tay mình ngẩn người. Rồi thấy y ngắt nhẹ lòng bàn tay một chút, sau đó liền thả ra, trong thời gian ngắn ngủi uống cạn một tuần trà đã lặp lại nhiều lần.

Lúc này cung nữ nâng một nữ tử mang bầu lại gần. Giữa ấn đường nàng có ấn hoa mai, dung mạo trang điểm tinh xảo diễm lệ, trâm cài tóc trên đầu lay động theo từng bước chân, tư thái ung dung, toàn thân đều là khí thế cao quý. Vừa thấy thiếu niên lòng nàng liền nở nụ cười, nói, “Đệ đệ cứ nhìn tay chằm chằm, lẽ nào thật sự có thể nhìn ra một đóa hoa sao?”

“Tỷ tỷ!” Từ Bảo Chương vừa quay đầu lại, nhìn thấy Trắc phi liền đột nhiên nhớ tới quy củ trong cung, vội vàng đứng lên. Trắc phi lại cầm tay y, kéo y ngồi xuống, “Nơi này không có người ngoài, Viên Viên không cần giả vờ trước mặt tỷ tỷ.”

Từ Bảo Chương nói, “Ta cho là tỷ tỷ đi thỉnh an Hiền phi nương nương, sẽ không trở lại nhanh như thế.”

Cung nữ một bên nói, “Ít ngày nữa nương nương sẽ lâm bồn, Hiền phi nương nương đã miễn chủ nhân thỉnh an, bảo chủ nhân ở trong cung an tâm chờ sinh.”

Từ Bảo Chương mở to mắt, không nhịn được vui vẻ nói, “Tỷ tỷ nhanh như vậy đã sinh rồi?”

Nghe thấy lời trĩ ngôn trĩ ngữ của thiếu niên, cung nhân cũng không nhịn được che miệng cười. Trắc phi đâm nhẹ vào trán đệ đệ một cái, “Bổn cung ước chừng đã mang cái bụng này chín tháng, còn nói nhanh?”

Từ Bảo Chương cách một thời gian mới vào cung một lần, đương nhiên không nhận ra được ngày trôi qua thật nhanh, Trắc phi Thái tử đã có thai từ tháng bảy năm ngoái, đến bây giờ đúng là sắp sinh. Từ Bảo Chương nhìn cái bụng tròn trịa kia, không khỏi nhớ đến mấy năm trước lúc cha sắp hạ sinh, bụng cha lúc ấy còn lớn hơn bụng nương nương bây giờ nhiều, lăn qua lăn lại tới mức cha y đứng lên cũng không nổi, một trận đó chỉ có thể nằm trên giường.

Trắc phi hỏi, “Lại làm sao mà ngẩn ra?”

Từ Bảo Chương hoàn hồn, đáp, “Viên Viên chỉ là đang suy nghĩ, trong bụng tỷ tỷ không biết là tiểu Công chúa hay là tiểu Hoàng tử.”

Chưa chờ nương nương mở miệng, đại cung nữ đã nói, “Từ công tử không cần đoán, trong bụng nương nương nhất định là tiểu Hoàng tôn.”

“Cẩm Dao.” Trắc phi mở miệng gọi một tiếng, đại cung nữ hơi biến sắc, vội vã im miệng.

Trắc phi vuốt ve bụng, nhìn Từ Bảo Chương cười nói, “So với việc quan tâm tỷ tỷ, không bằng Viên Nhi nên nghĩ xem đến tuổi sẽ gả cho nam tử ra sao, vì hắn mà sinh con dưỡng cái.”

Từ Bảo Chương rốt cuộc vẫn là khào tử, tuổi cũng không tính là nhỏ, đúng là nên suy tính một chút đến chuyện đại sự cả đời. Y vừa nghe thấy mấy chữ “sinh con dưỡng cái”, mặt liền nóng bừng lên, lúng ta lúng túng nói, “Viên… Viên Viên mới không lập gia đình đâu –” rồi thêm, “Viên Viên muốn ở lại trong nhà, hiếu thuận với các phụ thân và cha!”

Cung nhân nghe được liền cười trộm một trận nữa. Từ Bảo Chương nhìn các nàng, mặt đầy nghi ngờ, “Các tỷ tỷ cười cái gì?”

Trắc phi hiểu rõ ấu đệ nhà mình còn chưa rõ thế sự, trong nhà cũng chưa từng mời nhũ mẫu tới giáo dục y, đến cả chuyện triều kỳ của khào tử trọng yếu như vậy mà cũng không biết. Đã vậy nàng cũng không muốn hù dọa đệ đệ, nhân tiện nói, “Những câu này ngươi về nói lại với cha xem, thử xem người nói thế nào.”

Từ Bảo Chương thấy các nàng ai cũng thừa nước đục thả câu, hầm hừ đáp, “Được, đệ đệ về hỏi cha, trở lại sẽ lý luận với các tỷ tỷ.” Dứt lời liền đứng lên, xin Trắc phi nương nương cáo lui. Nương nương vẫn thưởng cho y mấy món điểm tâm trong cung như cũ, rồi gọi người đưa Từ công tử ra ngoài.

Sau khi thiếu niên rời đi, thị nữ bên cạnh Trắc phi liền quỳ xuống, “Nô tỳ vừa mới lỡ lời, thỉnh… thỉnh nương nương trách phạt.”

Trắc phi không thèm liếc mắt nhìn nàng lấy một cái, khẽ nói, “Thôi, lui xuống đi.” Cung nữ thiên ân vạn tạ, sau đó lui xuống.

Trắc phi nương nương vỗ về bụng mình, nàng đã sắp sinh rồi, không cần vì một chút chuyện nhỏ mà tức giận. Lại nói, cung nữ kia nói cũng không sai. Hiện giờ hai thị thiếp của Thái tử đều đã sinh một trai một gái trước nàng, trong bụng nàng không những phải là tiểu Hoàng tôn, mà còn phải là một tiết giả, có như vậy đợi đến lúc Thái tử cưới chính phi hai mẹ con nàng mới có đất đặt chân trong hậu cung.

Nương nương nhìn xa xăm, “Con à, con cần phải vì mẫu thân mà không được thua kém.”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.