Kim Phong Ngọc Lộ

Chương 8



Có câu nhà cũ nổi lửa, tuy “tòa nhà” Ngụy vương này cũng không tính là quá già, nhưng không thể ngó lơ rằng Từ Bảo Chương cùng lắm chỉ mới là hạt đậu, ngây thơ hồn nhiên thẳng thắn hoạt bát, chọc ghẹo lão hoàng thúc tới mức mờ cả hai mắt, hồ đồ hiếm thấy.

Trên thực tế, mắt nhìn của Trần công công cũng không tệ, Lý Vân Tễ tướng mạo xuất chúng, nếu hắn chịu lộ mặt, với tuấn nhan nhất đẳng kia, đừng nói áo tím, cho dù là một thân đỏ tươi cũng vẫn mang theo một cỗ phong lưu khác biệt, bảo đảm chỉ cần Ngụy vương mặc như vậy đi hai vòng trong kinh thành, chẳng bao lâu tất sẽ có công tử sĩ tộc tranh nhau học theo. Nhưng mà hỏng cái là, Lý Vân Tễ lại phải che đi gương mặt như thiên tiên của mình, kinh hỉ liền trực tiếp biến thành kinh hãi, vốn là hình ảnh vui tai vui mắt, nhất thời trở nên cực kỳ bi thảm.

Có điều cũng may, Từ Bảo Chương người này tính tình giống cha, một khi đã bao che khuyết điểm thì xưa nay lục thân không nhận, dù cho hôm nay Lý Vân Tễ chỉ khoác một tảng cỏ tới gặp y thì trong mắt Từ Bảo Chương, Ngụy huynh vẫn cứ là hoa mẫu đơn tái thế, tắm dưới ánh trăng.

Tiếp đó hai người liền cùng nhau bước vào phố Trường Môn. Phố Trường Môn này cũng coi như có lịch sử lâu đời, hợp với kinh thành Bắc hạng xưng là Bắc đô Nam thị. Nơi này náo nhiệt nhất là vào ban ngày, người tới đây vừa có vương công quý tộc, vừa có phàm phu tục tử, ngoài ra cũng không thiếu người Hồ dị tộc, thực sự là hội tụ đủ các loại người khắp ngũ hồ tứ hải trong thiên hạ. Cũng may nhờ vậy nên phố Trường Môn có rất nhiều người mặc kỳ trang dị phục, so sánh ra bộ dạng của Ngụy vương dường như cũng không quá thu hút ánh mắt người khác.

Thiếu niên vừa lắc quạt giấy vừa kể cho Lý Vân Tễ nghe lai lịch phố Trường Môn, “Phố Trường Môn này, chính là nơi ở của Cao Tông năm đó. Ban đầu lúc Cao Tông lên ngôi phải trải qua Lương vương chi loạn, quốc khố trống rỗng, Cao Tông liền nghĩ ra một biện pháp để bách tính bày sạp làm ăn trên mấy con phố này, mỗi ngày thu một chút lệ phí nhỏ, vừa có thể khôi phục kinh tế, vừa có thể bổ khuyết quốc khố. Trong những năm cuối tại vị Cao Tông còn mở cửa biên giới, cho dù là người Man di hay người Oa đều có thể đến Đại Trịnh ta làm ăn, qua hàng năm phố Trường Môn này càng ngày càng phồn vinh, Đại Trịnh ta cũng càng ngày càng hưng thịnh.”

Những chuyện Từ Bảo Chương nói, đương nhiên Lý Vân Tễ đều biết, nhưng mà Ngụy vương trước giờ vốn thích yên tĩnh và cô đơn lại chưa từng có chút mảy may phiền chán với Từ tiểu công tử hay thao thao bất tuyệt này. Bước chân Từ Bảo Chương chơi dừng lại, vỗ nhẹ quạt vào lồng ngực nam nhân, “Ngụy huynh cứ nhìn tiểu đệ làm gì?” Sau đó lại mỉm cười, “Đi, đi nhìn xem có thứ gì mới mẻ không.”

Thiếu niên vui vẻ dẫn bước, Lý Vân Tễ theo sát phía sau. Lúc này một làn khói nhẹ phả tới, quầy hàng bên đường vừa vặn có một mẻ màn thầu mới vừa lấy ra khỏi lồng hấp.

“Tới đây, bán màn thầu đây!” Ông chủ rao hàng, Lý Vân Tễ liếc mắt nhìn một cái, không khỏi dừng lại. Thì ra thứ này không phải màn thầu trắng bình thường, mà trong lồng hấp là những chiếc màn thầu làm thành đủ loại hình dáng, có thỏ nhỏ, cũng có hoa, Lý Vân Tễ liếc mắt một cái liền dính vào một chiếc màn thầu hình hồ điệp. Hắn cầm nó lên, còn có chút phỏng tay, cuối cùng cẩn thận đặt nó vào lòng bàn tay ngắm nhìn — Bánh màn thầu này được làm giống y như thật, khiến trong đầu Vương gia không tự chủ được thoáng hiện lên bóng dáng thiếu niên áo xanh nào đó.

Sạp hàng này làm ăn khá khẩm, qua một hồi lâu ông chủ mới lại gần nói, “Khách quan, một cái màn thầu chỉ có ba đồng.”

Lý Vân Tễ lấy túi tiền ra, trả bằng một thỏi bạc trắng, liền thấy ông chủ kia sững sờ, cẩn thận cười làm lành nói, “Khách quan, này là mười, mười lượng bạc, chúng tôi chỉ làm ăn buôn bán nhỏ, thật sự không có bạc vụn…”

Ngụy vương từ nhỏ đã sinh ra ở Vương phủ, niên thiếu vào quân, ít khi trà trộn nơi phố phường, mà cho dù có ra khỏi cửa cũng sẽ có người hầu theo sát phía sau, chuyện mua đồ thối tiền khi nào đến lượt hắn. Nhìn Lý Vân Tễ sững sờ lật qua lật lại túi tiền, không dễ gì tìm ra bạc vụn, tiểu dân chúng người ta cũng nào có bạc mà tìm cho hắn, lúc này Từ Bảo Chương quay đầu lại không thấy người liền vội tìm tới, ai ngờ lại nhìn thấy Ngụy huynh và ông chủ sạp màn thầu đang mắt to trừng mắt nhỏ.

Từ Bảo Chương biết chuyện xong cũng không khỏi thấy buồn cười, lấy trong túi tiền ra ba đồng, sau đó vỗ vai Lý Vân Tễ một phát, thoải mái nói, “Ngụy huynh ngươi xem xem, còn muốn cái gì cứ việc mua, nói với tiểu đệ một tiếng là được!”

Lý Vân Tễ siết túi tiền trong tay, nghe xong câu này không khỏi cảm thấy nghẹn một phát — đường đường là thân vương thực ấp vạn hộ, còn phải để Từ công tử trả tiền cho mình, chuyện này thật sự là… Có điều nhìn gương mặt cao hứng của thiếu niên, Ngụy vương cũng không tra cứu thêm nữa, dù thế nào cũng không bằng dỗ Viên Viên vui vẻ.

Sao đó màn thầu nhỏ này liền thưởng cho Mê Hồ, mà Từ Bảo Chương đã “lạc” người mất một lần, lúc này cẩn thận hơn nhiều, đi đến nơi đông đúc liền tóm lấy bàn tay nam nhân theo bản năng, “Ngụy huynh, ngươi nắm lấy ta, đừng để lạc nữa.”

Thời khắc lòng bàn tay mềm mại kia không hề báo trước mà dán vào, Lý Vân Tễ liền chấn động trong lòng, hầu kết bất giác khẽ động. Mà hắn lại có điều không biết, mặc dù Từ Bảo Chương ban đầu là vô ý, nhưng khi năm ngón tay hắn chậm rãi siết lại, bao lấy bàn tay y, dù cho nhiệt độ nóng rực nhưng dường như vẫn có thể cảm nhận được huyết mạnh đang nhảy lên, khiến cho thiếu niên trì độn này cũng đột nhiên sinh ra một loại bứt rứt và mờ mịt trước nay chưa từng có…

Đợi chen chúc qua khỏi dòng người, hai người đều ngầm hiểu ý mà buông tay ra, chỉ có Mê Hồ đuổi tới từ phía sau là lắm mồm hỏi, “Thiếu gia, có phải người bị bệnh không, sao mặt lại đỏ như vậy?”

Từ Bảo Chương hận không thể gõ đầu gã sai vặt này một phát thật mạnh, ném lại một câu, “Ngươi, ngươi mới có bệnh!” Sau đó y nhìn thấy phía trước có một đám người tụ tập, liền vội vã nói như che giấu điều gì, “Ngụy huynh, chúng ta tới đó xem náo nhiệt đi.”

Hai người liền chen vào đám đông, thấy phía trước có dựng một cái đài cao, một vị đại hán râu quai nón đứng trên đài nói, “Các vị anh hùng hảo hán, chỉ cần ba lượng bạc, hôm nay ai có thể bắn ba mũi tên trúng hồng tâm liền có thể thắng được chiếc kim bài này. Ba lượng bạc, chỉ cần ba lượng bạc –”

Hiện giờ người bày sạp ở phố Trường Môn, nếu sinh ý tốt mỗi ngày kiếm lời nhiều nhất không quá nửa lượng hay một lượng. Nhưng mà tấm kim bài kia nhìn khối lượng không nhỏ, nếu là thật, đoán chừng giá trị ít nhất phải mười lượng, nếu thắng được kim bài cũng coi như một vụ buôn bán không tệ. Nhưng mà náo nhiệt kiểu này, người bình thường nào lãng phí nổi, chỉ có con cháu nhà phú quý không lo ăn mặc mới có thể rãnh rỗi tham gia một phen.

Từ Bảo Chương chung quy vẫn khó sửa đổi bản tính nghịch ngợm, lúc này nhìn một vòng thấy không ai lên đài liền có chút ngứa nghề, “Ta lên thử một lần xem!”

Mê Hồ kêu vài tiếng “Thiếu gia”, cũng không thể ngăn cản y. Tiếp đó mọi người liền nhìn thấy một thiếu niên mặc áo xanh nhanh nhẹn nhảy lên đài, nhìn dáng vẻ cũng có chút khả năng. Y thoải mái ôm quyền nói với mọi người, “Hôm nay tiểu đệ liền tới bêu xấu.” Sau đó thiếu niên phóng khoáng ném ba lượng bạc vụn cho đại hán, tiếp nhận cây cung cùng mũi tên gã quăng tới.

Từ Bảo Chương vừa nhảy lên đài, Lý Vân Tễ liền vội chen người đến phía trước, gã sai vặt cũng đứng dưới hô, “Thiếu gia, người nên kiềm chế chút!”

Thiếu niên tuấn tú trên đài nhíu mày nhìn hai người họ, tiếp đến liền thấy y một tay giơ mộc cung, một tay cầm tiễn, động tác như nước trảy mây trôi, ngược lại còn rất quen thuộc. Thì ra Từ tiểu công tử tuy công phu quyền cước chẳng ra làm sao, nhưng phương diện cưỡi ngựa bắn cung lại có một ít thiên phú. Phụ thân y là Trấn Bắc đại tướng quân đại danh đỉnh đỉnh, đúng là hổ phụ vô khuyển tử, Từ Bảo Chương cho dù là cái gối thêu hoa nhưng dù sao cũng là loại trong bông có kim, không hề dễ đối phó. Liền thấy y kéo cung một cách thật đẹp đẽ, tiễn trong tay nháy mắt bắn vọt đi, vững vàng cắm trúng tấm bia cách đó mười trượng.

Mũi tên thứ nhất khởi đầu khá tốt, khán giả phía dưới vỗ tay khen hay, Mê Hồ cũng kinh ngạc trợn to mắt, “Thiếu gia, thì ra người thật sự lợi hại như vậy.”

Từ Bảo Chương quả thực muốn xuống đài búng trán tiểu tử này, có điều vẫn ra vẻ nói, “Chỗ lợi hại của thiếu gia ta còn nhiều lắm đây.” Tiếp đó cũng không phí nhiều lời, lại cầm một mũi tên lên.

Mũi tên này tuy rằng hơi lung lay một chút, nhưng cũng là hữu kinh vô hiểm, trúng thẳng ngay hoa tâm, người dưới đài đều hét lên sôi trào, cũng có vài cô nương lớn mật quăng hoa tươi lên. Từ Bảo Chương không nhịn được ôm quyền, vô luận già trẻ đều dẻo mồm nói một câu “Tạ ơn tỷ tỷ”, cũng không biết tiểu công tử này cứ rêu rao làm ra vẻ ta đây trong đám son phấn thế này, rốt cuộc là giống ai.

Mắt thấy kim bài sắp phải trao, gã đại hán râu quai nón kia liền sốt ruột, đứng lên nói, “Tiểu anh hùng chậm đã, mũi tên cuối cùng này, còn có một điều kiện.”

Từ Bảo Chương ngược lại muốn nhìn xem người này định chơi xấu thế nào, không hề lo sợ nói, “Cứ việc nói đi, có điều kiện gì?”

Liền thấy hán tử kia sờ soạng trong tay áo nửa ngày, lấy ra một đồng tiền, nói, “Chỉ cần tiểu công tử có thể bắn trúng đồng tiền này, tại hạ liền nguyện thua cuộc!”

Từ Bảo Chương không ngờ người này lại giảo hoạt như vậy, có đều tính y lại không dễ dàng chịu thua, liền kiên cường nói, “Lấy tiễn đến!”

Đồng tiền kia dán vào hồng tâm, lỗ nhỏ bốn góc ngay trung tâm chỉ có thể miễn cưỡng cho mũi tên xuyên qua, cái này có thể nói là khó hơn ngắm bắn thông thường tới mấy lần. Từ Bảo Chương hôm nay trúng liền hai mũi tên, cũng coi như có vài phần may mắn, nếu thật sự nói tới chân tài thật học đương nhiên vẫn còn kém mấy bậc. Lần này y giương cung bắn tên, mặc dù cắm vào bia nhưng không trúng đồng tiền.

Từ Bảo Chương rơi sạch mặt mũi, không chịu bỏ qua mà giao ra tiếp ba lượng bạc. Bắn cung thử thách nhất là lòng yên tĩnh, lòng Từ Bảo Chương đã loạn, mũi tên sau lại càng không bằng mũi tên trước, lúc đến mũi thứ hai tới bia ngắm cũng không bắn trúng nữa.

Người phía dưới bắt đầu nghị luận, thiếu niên xoa xoa cái trán phủ một lớp mỏng mồ hôi, không phục mà cầm lấy mũi tên cuối cùng. Lúc này chợt có một bóng người từ phía sau bước đến, đưa tay khoát lên hai tay Từ Bảo Chương.

Từ Bảo Chương ngẩn ra, “Ngụy huynh?”

Lý Vân Tễ chỉ liếc mắt nhìn y, dùng ánh mắt ra hiệu cho y nhìn về phía trước. Hán tử cho là dù hai người bọn họ có cùng bắn cũng không thể trúng đồng tiền, cũng không ngăn cản. Từ Bảo Chương chỉ cảm thấy nhiệt độ đốt người kia vững vàng bao bọc lấy bàn tay y, y cơ hồ như vùi cả người vào lồng ngực nam nhân, một mùi thơm lạ lùng trêu ghẹo nhân tâm phảng phất như đã từng gặp lại bao phủ, xa lạ khiến lòng y rụt rè…

Những người này có chỗ không biết, Ngụy vương Lý Vân Tễ sống ở biên ngoại mười năm, cung thuật nếu xưng thứ hai thì khắp toàn bộ triều đình không ai dám xưng thứ nhất. Hắn và thiếu niên giương cung nhắm ngay mục tiêu, lập tức một mũi tên bắn ra.

Người khác dỡ mũi tên xuống nhìn, đúng là xuyên trúng ngay đồng tiền.

Từ Bảo Chương vui mừng khôn xiết, cả người hưng phấn nhảy lên một phát, dưới đài cũng xôn xao dồn dập khen hay. Từ Bảo Chương đi đến trước mặt hán tử mặt mày xám xịt, đưa tay ra nói, “Kim bài đâu?”

Lúc này đại hán râu quai nón lại đổi ý, “Mũi tên mới, mới rồi không tính! Là hắn giúp ngươi, không thể tính được!”

“Ngươi cái người này sao có thể như vậy, cứ chơi xấu nhiều lần!” Từ Bảo Chương cũng không phải không có kim bài thì không được, nhưng y chính là không phục cái tên này làm ăn khó coi như thế.

Lại muốn lý luận thêm, một nén bạc bất thình lình ném qua. Hán tử thấy tiền sáng mắt vội vàng cúi người nhặt bạc lên, cắn cắn, không ngờ lại là thật, liền cẩn thận ôm quyền cười làm lành với người áo tím sau lưng thiếu niên, “Lẽ nào, vị anh hùng này cũng muốn thử một chút hay sao?”

Lý Vân Tễ khẽ gật đầu, khiến đại gấp gáp tới độ đổ mồ hôi toàn thân — gã vừa không nỡ buông nén bạc này, vừa không nỡ mất kim bài, xoắn xuýt mãi mới nghĩ ra một biện pháp, “Nếu anh hùng muốn thi cũng không phải không thể, có điều…” Gã liếc mắt nhìn thoáng qua một bình gốm, liền cầm nó tới, “Một lát nữa ta đặt đồng tiền vào trong cái bình gốm này, nếu như vị anh hùng đây có thể bắn trúng thì kim bài này chắc chắn về tay ngài!”

Từ Bảo Chương nghe xong điều kiện hoang đường như thế liền trợn to mắt nói, “Ngươi cái người này quả là lòng tham không đáy, khinh người quá đáng!” Y kéo Lý Vân Tễ, “Thôi, kim bài ta cũng không cần, Ngụy huynh, chúng ta đi thôi.”

Từ Bảo Chương đương nhiên tin tưởng rằng cung thuật của Ngụy huynh thuộc hàng đệ nhất, có điều vẫn lo lắng rằng điều kiện này quá mức hà khắc, không muốn để cho Ngụy huynh chịu một tia oan ức. Nhưng lúc y giương mắt lên lại nhận được một ánh mắt động viên từ nam nhân. Từ Bảo Chương chợt cảm thấy như có một dòng nước ấm chảy xuôi trong trái tim, phút chốc, cho dù là thắng thua hay mặt mũi, dường như đều không còn quan trọng. Y đột nhiên muốn… muốn giấu người đi thật kỹ, ai cũng không biết đến hắn mới được…

Lý Vân Tễ bước vào giữa đài, hán tử kia hét một tiếng, “Anh hùng, tiếp lấy –” Ngay sau đó liền cắn răng vứt cái bình gốm lên cao.

Mọi người ngẩng đầu, ánh nắng chói mắt chiếu xuống từng tia, bình gốm xoay chuyển trên cao, đồng tiền trong bình theo chuyển động trên dưới trái phải mà va chạm luân phiên, nam nhân áo tím giơ trường cung, ngưng thần nhìn lên trời. Lúc này Từ Bảo Chương nhìn qua, chỉ thấy cặp mắt kia sắc bén như kiếm, cái bóng hẹp dài trước mắt càng thêm cực kỳ vĩ đại cao to, thế gian này ai cũng không sánh bằng.

Trong phút chốc miệng bình hướng xuống dưới, một mũi tên lăng không bắn ra, thẳng tắp xuyên vỡ bình gốm, mảnh vỡ rơi rải rác giữa trời, người xem dưới đài ồn ào cuống quít né tránh, mũi tên kia “xoạt” một tiếng cắm xuống mặt đất.

Tất cả mọi người không hẹn mà cùng cấm khẩu, mãi đến tận khi người đứng kế bên đài bẻ gãy mũi tên rút lên, chỉ vào mũi tên kinh ngạc nói, “Bắn, bắn trúng!” Nhìn nơi mũi tên cắm xuống kia, một miếng đồng nằm đó, còn cắm cực kỳ chặt, đủ có thể thấy người bắn tên phấn khích mười phần, công lực phi nhiên.

Trong nháy mắt tiếng vỗ tay vang lên như sấm dậy, Lý Vân Tễ đặt kim bài thắng được vào tay thiếu niên, Từ Bảo Chương vui vẻ tới mức hai gò má đỏ chót. Hai người đưa mắt nhìn nhau, trong một mảnh vui sướng còn có một loại tình cảm khác biệt níu kéo tầm mắt cả hai lại. Đúng lúc này, gã sai vặt của thiếu niên đã chạy tới trước mặt hai người, nói, “Thiếu gia, người đúng là chịu thiệt thòi lớn rồi, năm mươi lượng mua được biết bao nhiêu tấm kim bài chết tiệt này chứ.”

Từ Bảo Chương và Lý Vân Tễ đều đột nhiên hoàn hồn, hai người vội vã dời tầm mắt. Mê Hồ mù mịt hỏi, “Thiếu gia, có thật người không sao không? Người xem mặt người kìa, y như đít khỉ vậy.”

Từ Bảo Chương nhét kim bài vào tay gã sai vặt, “Mặt ngươi mới giống đít khỉ đó, Ngụy huynh, đi, ta mời ngươi uống rượu!” Dứt lời liền lắc quạt, lôi kéo cánh tay Lý Vân Tễ bước đi.

“Này, này, thiếu gia, người chờ Mê Hồ một chút.”

Bọn họ cũng không đi xa, liền chọn một căn tiểu lâu đối diện gần đó. Tiểu nhị vội vàng nghênh đón hai người lên lầu hai, Từ Bảo Chương vừa mới tới đã nghe thấy một tiếng cười truyền đến từ đầu khác. Y quay đầu nhìn lại, liền thấy trên hành lang lầu hai có một nam tử trẻ tuổi đang ngồi, tuổi chừng trên dưới hai mươi, nhìn gương mặt lớn lên thon dài của hắn, ánh mắt sáng như sao, cánh mũi gan góc, môi mỏng khẽ cười, vẻ phong lưu tự nhiên hiện ra. Đầu hắn buộc ngọc quan, mặc một bộ thường phục sẫm màu, bên hông chỉ đeo một cái ngọc bội, nhưng vẫn không thể che giấu một thân phả ra đầy quý khí.

Từ Bảo Chương thấy rõ người kia, trong miệng đang muốn thốt ra một tiếng xưng hô lại nghe nam tử khụ một tiếng, thiếu niên lập tức đổi giọng gọi, “Tiểu biểu thúc, trùng hợp vậy, ngươi cũng ở đây.”

Nhìn khí thế người trước mặt, sau lưng có hai thị vệ võ công cao cường, lại nghe công tử nhà họ Từ gọi hắn một tiếng tiểu biểu thúc, không cần suy nghĩ nhiều, người này hẳn là con thứ tư của Đương kim Thánh thượng, Tấn vương Lý Thuần vừa mới ra cung lập phủ.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.