Tôi ngồi trước máy tính, bàn tay không ngừng chuyển động.
Yêu thần tượng thì vẫn là yêu thần tượng, còn sáng tác đương nhiên là vẫn phải sáng tác rồi.
Ước mơ của tôi là trở thành một nhà tác giả được mọi người để mắt đến những tác phẩm của tôi.
Tôi chỉ có một niềm vui duy nhất là điều đó.
Còn điều mà tôi luôn muốn thực hiện chính là được anh Kim Soo Hyun nhìn tôi dịu dàng dù chỉ một lần thôi, tôi tình nguyện sống độc thân cả đời.
Chỉ nghĩ thôi, tôi lại nhoẻn miệng cười, Kang Je Hwa ngồi đọc báo trên sô pha nhìn tôi, giọng tên đó là không vui:
- Lại Kim Soo Hyun!
Tôi muốn chọc tức hắn lắm, cơ mà vẫn chưa nghĩ ra, he he, thôi được, tôi phải chứng tỏ là tôi yêu thần tượng của tôi đến cỡ nào chứ?
Tôi vào trang ảnh của anh Kim Soo Hyun, chăm chú nhìn vào đó.
- A A A!!! Kim Soo Hyun! EM YÊU ANH!!!
Kang Je Hwa nhíu mày nhìn tôi, tôi mặc kệ, tiếp tục ôm mặt hét:
- EM MUỐN CƯỚI ANH!!! Kim Soo Hyun!!!
Cuối cùng cũng nói được điều mình muốn nói!
Sự thật là tôi rất muốn cưới anh Kim Soo Hyun nha.
Tôi đã nói trai đẹp chỉ dùng để ngắm không phải để xài, sử dụng nhưng riêng anh Kim Soo Hyun, tôi lại có ý nghĩ điên rồ đó.
- Kim Sang Won! Sức chịu đựng của anh là có mực độ! - Kang Je Hwa vứt tờ báo lên bàn khoanh tay nhìn tôi.
Tôi lè lưỡi với anh ta, tôi hâm mộ thần tượng của tôi, liên quan quái gì tới anh ta chứ?
- Cậu ghen sao? Tôi thích thần tượng của tôi thì liên quan gì đến cậu chứ tiền bối?
Tôi gọi như vậy là vì tên đó lớn tuổi hơn tôi, tôi cũng chả muốn xưng anh em với tên đó một tí nào, thà như bây giờ còn tốt hơn.
Mặt tên đó đỏ lên, tôi có thể thấy tên đó đang tức giận nha, tên đó quát:
- Anh ghen đấy! Thì sao nào?
Hè hè, tôi luôn có sở thích chọc điên người khác, tên này thật đúng là gặp số xui mới theo đuổi tôi. Tôi cũng khoanh tay vênh mặt nhìn tên đó:
- Tôi yêu Kim Soo Hyun đấy! Tôi RẤT YÊU anh KIM SOO HYUN!
Ở nhà bên cạnh, có người đã nghe được toàn bộ cuộc trò chuyện.
Không phải là anh cố ý nghe thấy, chỉ là âm thanh quá to, cho nên cho dù là không muốn nghe cũng phải nghe.
Anh đang xem ti vi cũng phải cười rạng rỡ.
- A A A!!! Kim Soo Hyun! EM YÊU ANH!!!
- EM MUỐN CƯỚI ANH!!! Kim Soo Hyun!!!
Cô gái nhỏ này, sao lại nói yêu anh, sao lại nói muốn cưới anh thế này.
Tâm trạng của anh lúc này rất tốt, thật đúng là khác hẳn với trước đây.
Lúc trước khi anh trở về căn nhà sẽ chìm trong tĩnh lặng, thật sự là không có một âm thanh nào lọt qua cả, vì nơi anh ở đều là phòng cách âm. Điều đó khiến anh thoải mái.
Từ khi đến đây ở, đã phát hiện ra nơi này rất ồn ào, thậm chí buổi đêm rất khó ngủ, vậy mà anh vẫn không muốn chuyển đi, điều này anh cũng không thể ngờ đến.
Anh chỉ muốn làm xong công việc để khi về nhà có thể nghe được giọng nói của cô gái đó, cô gái không bình thường.
Cô gái đó rất khác với những người khác, xinh đẹp nhưng không chú trọng vẻ bên ngoài, ăn mặc tùy ý, cách sinh hoạt ăn ở cũng rất tự nhiên, tính cách lại thẳng thắn, chỉ là có chút kiêu ngạo thôi.
Nhưng anh thích mẫu người đó.
Cơ mà... Cô gái này, thật sự là không thể không khiến mình mất mặt được sao?
Lần nào gặp cô anh đều thấy cô không hề để ý đến hình tượng của mình chút nào.
Có lần gặp cô đi mua đồ ăn sáng, anh còn thấy cô còn chưa rửa mặt, chải tóc.
Thậm chí, nhìn cô, chẳng giống tính cách của một người con gái tí nào.
Cơ mà cô gái này lại hâm mộ anh như vậy, ngày nào anh cũng nghe cô hét lên anh Kim Soo Hyun đẹp trai quá à! Em yêu anh! Hay gì gì đó.
Nói chung là... Đều là về anh.
Thật sự thì anh có cảm giác thân thiện với cô gái này, nhưng cô gặp anh lại cứ cố ý gây sự với anh, anh cũng chả biết là cô đang nghĩ gì.
Hay là... Cô biết anh là ai?
Không thể nào, anh toàn mặc đồ kín, không thể nhìn thấy mặt thì làm sao mà cô biết được chứ?
Anh nhíu mày, vặn nhỏ ti vi lại, hình như cô đang cãi nhau với "người yêu".
Xem ra là gay rồi, anh thật sự không hiểu, mới mấy phút trước cô còn hét được cơ mà.
Anh lại nghe cô hét to lên, âm thanh lanh lảnh truyền vào tai anh:
- Tôi yêu Kim Soo Hyun đấy! Tôi RẤT YÊU anh KIM SOO HYUN!