Kim Sơn Hồ Điệp

Chương 130: Washington (1)



Ceasar định dừng xe ở công viên quảng trưởng Washington, sau đó sẽ xuống xe đi bộ với Hoài Chân về phố Bayard. Nhưng khi anh dừng xe ở dưới lầu nhà trọ của Philip ít nhất là ba phút, anh ta vẫn chưa thoát khỏi cảm xúc đa sầu đa cảm kia.

Ceasar đành lái xe dọc theo Broadway đến phố người Hoa.

Cuối cùng chiếc Aztec dừng lại bên ngoài đường chính ở khách sạn Huệ Xuân, khiến không ít người Hoa đi đường ghé mắt nhìn.

Hoài Chân đẩy cửa xe ra, nói, “Em lên lầu lấy hành lý…”

Ceasar bảo cô đợi đã.

Ba người ngồi yên trong xe một lúc, sau đó Ceasar đẩy cửa xe ra bước xuống.

Hoài Chân nhìn ra ngoài qua cửa kính, trông thấy Ceasar nhanh chóng chạy lên cầu thang khách sạn.

Một lúc sau, Philip mới nói, “Tôi đoán cậu ấy có hơi căng thẳng.”

Hoài Chân không hiểu, “Anh ấy căng thẳng cái gì?”

Philip ngẫm nghĩ một lúc, sau đó trả lời một nẻo, “Trước khi cô kết thúc bài phát biểu, tôi và cậu ấy có nói chuyện với nhau một lúc ở ngoài hội trường.”

Cô không có ý định muốn hỏi bọn họ đã nói chuyện gì. Bởi vì đây là bí mật của họ.

Ít nhất năm phút sau, Ceasar mới xách túi du lịch sải bước đi ra khỏi hành lang chật hẹp.

Anh cúi người nói với Philip qua cửa kính ở ghế phụ, “Phải tạm biệt cậu rồi sao?”

Philip nói, “Nếu cậu không ngại, tôi muốn nói chuyện với cô gái nhỏ này đôi câu.”

Ceasar giơ hai tay lên nói OK, tôi sẽ không làm phiền. Rồi anh gõ vào cửa kính chỗ Hoài Chân ngồi, nói với cô, anh chờ em ở trong xe chúng ta.

Có điều anh không đi thẳng vào xe, mà là tới cửa hàng đồ cổ kia.

Philip và Hoài Chân cùng nhìn theo hướng Ceasar rời đi, một lúc sau, cô mới nghe thấy Philip lẩm bẩm, “Dịu dàng với Ceasar một chút.”

Hoài Chân ngạc nhiên, không hiểu cái câu “dịu dàng với anh một chút” là từ đâu ra.

Chẳng lẽ bình thường cô dữ với Ceasar lắm sao?

“Tôi đã nghĩ về cậu ấy rất nhiều năm, nhưng có thể vấn đề đó phải kết thúc trong hôm nay rồi.”

Trăm ngàn cảm xúc đồng thời xuất hiện, Hoài Chân chỉ có thể áy náy mỉm cười với anh ta, nói sorry.

Philip nhướn mày nhìn cô, nhỏ giọng nói, “Đừng nói cho cậu ấy biết. Cậu ấy mà biết tôi là người đồng tính thì khéo sẽ tuyệt giao với tôi.”

Hoài Chân cười, “Tôi hứa sẽ giữ bí mật.”

Anh ta khẽ thở dài, giống như cuối cùng cũng được thở phào một hơi, sau đó nắm chặt vô lăng, vẻ mặt giãn ra, “Vậy, chúc cô may mắn.”

“Chúc anh… chúc anh có đời sống hạnh phúc.” Cô nghĩ rất lâu, nhưng cũng chỉ vắt óc ra được mỗi lời chúc tệ hại này.

Song Philip lại có vẻ rất vui.

Cô cúi người ôm chào từ biệt anh ta, sau đó đẩy cửa xuống xe.

Ceasar đã chờ ở ngoài cửa hàng đồ cổ, trong tay anh cầm một chiếc túi giấy, bên ngoài túi giấy lộ ra đuôi đàn violin.

Từ đằng xa anh hỏi, “Là nó sao?”

Cô hưng phấn gật đầu.

Đợi khi cô đến cạnh anh, Ceasar lập tức ôm cô ở bên tay trống, đi về phía chiếc Plymouth đã lâu không lái của bọn họ.

Vẻ mặt cố làm như tự nhiên của Ceasar trông có chút chột dạ, “Hai người nói chuyện thế nào?”

Hoài Chân cũng hỏi anh, “Vậy hai người nói chuyện ở ngoài hội trường thế nào?”

Một khi hai câu hỏi được hỏi đến, ai cũng biết khó mà hỏi kỹ nguyên do, thế là dứt khoát không truy cứu tận cùng.

Sau khi qua cơn hưng phấn, thông thường Hoài Chân sẽ trở thành một cô nhóc nói nhiều, ví dụ như lúc này.

Vừa ngồi lên xe, Hoài Chân đã hỏi, “Mất khoảng bao lâu thì sẽ đến Washington?”

Anh nói, “Khoảng bốn tiếng.”

“Đã đặt khách sạn chưa?”

“Đặt rồi.”

“Không bài Hoa đúng không ạ?”

“Đã xác nhận rồi.”

“Ngày mai sẽ về thành phố San Francisco sao? Là đi máy bay hay là…”

Nghĩ đến đây, cô lại lục soát bốn phía tìm cuốn sổ tay du lịch nhàu nhĩ kia, nhưng không tìm được.

Ceasar cười hỏi, “Về gấp thế làm gì?”

Cô nói, “Còn phải về đi học mà, em chỉ xin nghỉ ba tuần thôi…”

Ceasar nhìn cô như nhìn kẻ ngốc.

Nhìn ánh mắt anh, cô lập tức hiểu ra, giơ tay đỡ trán, “… Em quên mất. Quên bây giờ mình đã là sinh viên rồi.”

Nói đoạn, cô mở phong bì màu xanh có huy hiệu trường học ra, đọc một lèo hết lá thư tiếng Anh dài ngoằng, cuối cùng nhặt ra các từ khóa: Vui lòng liên hệ với Tiến sĩ Hummel qua điện báo hoặc thư giấy qua đường bưu điện trước một tháng, trước đó cần chuẩn bị tất cả các tài liệu bao gồm bảo hiểm y tế, thẻ căn cước và ảnh sáu inches.

Hoài Chân nhỏ giọng lẩm bẩm, “Cứ như đang mơ vậy.”

Ceasar mỉm cười.

Cô nói, “Đến Washington, em phải gọi điện về nhà mới được.”

Anh đáp được.

Đã sắp đến buổi chiều, cơn mệt dần thấm đẫm, cô ôm đầu gối co ro gật gà gật gù ở ghế phụ, bất chợt cảm thấy có điều không đúng, lắc đầu nói, “Chiều hôm qua anh bảo đến bệnh viện một chuyến, nhưng hình như không cần dùng đến giấy kiểm tra sức khỏe.”

Ceasar không đáp.

“Đã kiểm tra rồi thì vào được hội trường chứ nhỉ?” Cô cười rồi nói tiếp, “Có điều sau này cũng có thể sử dụng.”

Ceasar hờ hững nói, “Ngủ một giấc đi, sẽ đến nơi nhanh thôi.”

Hoài Chân cảm thấy đúng là có hơi mệt, vừa nhắm mắt chưa đến mấy phút đã chìm vào giấc ngủ.

Ceasar thở phào.

Xe cộ trên quốc lộ 95 không nhiều lắm, một đường xe chạy vừa nhanh vừa ổn định, cho đến khi vào thành phố từ Đường cao tốc Tây Nam, chạy đến Đại lộ Pennsylvania thì cô mới mở mắt ra, mơ màng nhìn đại lộ Thủ đô trong chiều tà êm ả.

Con đường rộng rãi thoáng đãng, giao thông rất trật tự, sạch sẽ và sáng sủa hơn nhiều so với các thành phố ở Mỹ mà cô từng đến. Vì giới hạn chiều cao của những tòa nhà, nên chỉ cần ngước mắt lên là có thể trông thấy bầu trời đỏ trong nắng chiều ở đằng sau.

Ấn tượng đầu tiên Washington mang lại cho cô chính là vậy đấy, rất giống đường phố Trường An.

Hoài Chân tò mò nhìn ra ngoài cửa sổ, nhìn những tòa nhà quốc hội, tòa án và bộ tư pháp lướt qua bên cửa, thậm chí còn vui vẻ chỉ vào tòa nhà Hoover ven đường, chế giễu anh: “Ấy, tòa nhà ngày trước anh đi làm kìa.”

Trái ngược với cô, từ lúc cô tỉnh dậy ngoài việc hỏi “Dậy rồi hả?” thì Ceasar im lặng suốt chặng đường, không nói nhiều nửa chữ, không biết vì chuyện gì mà mặt mày cứ sa sầm.

Nhưng Hoài Chân không hề phát hiện ra.

Từ đằng xa trông thấy tượng của tướng Sherman, cô cười nói, “Cea, đây có thể là ngày em tiếp xúc với tổng thống Hoa Kỳ gần nhất ——”

Rốt cuộc Ceasar cũng không nhịn được nữa, cau mày lạnh lùng nói, “Im miệng.”

Hoài Chân bị anh làm sợ hết hồn, không biết anh đang phiền lòng vì chuyện gì, nên cũng không dám nhiều chuyện nữa.

Bầu không khí trong xe đạt đến điểm đóng băng, kéo dài mãi tới khi anh chậm rãi chạy xe vào một nơi có vườn hoa rộng rãi, dưới sự chỉ huy của người phục vụ đeo cà vạt và giày đen ống cao, dừng xe vào bãi đỗ xe.

Anh lời ít ý nhiều, “Xuống xe.”

Hoài Chân đẩy cửa xe ra, khó hiểu đi theo sau anh và phục vụ xách túi du lịch, bước vào đại sảnh của tòa nhà lớn màu trắng sạch sẽ hoa lệ.

Cho đến khi băng qua suối phun to lớn ở giữa vườn, Hoài Chân mới nhìn thấy tên của kiến trúc màu trắng này: Khách sạn Timber.

Ceasar không đợi cô bắt kịp, dừng bước nghiêng đầu thúc giục, “Có thể đi nhanh hơn không?”

Cô chầm chậm chạy theo sau.

Bước chân của Ceasar rất lớn, chẳng mấy chốc đã bỏ xa cô và người phục vụ rất ga lăng dừng chân đợi phụ nữ kia.

Nhân viên phục vụ kia cũng không hiểu chuyện gì đang xảy ra, thấp giọng hỏi cô, “Cô cãi nhau với bạn trai à?”

Hoài Chân lắc đầu, “Tôi cũng không biết, bình thường anh ấy không như thế.”

Cho tới khi cô lại gần quầy lễ tân trong đại sảnh khang trang rộng rãi, thì quản lý đã làm xong thủ tục nhận phòng. Lúc Ceasar nhận lấy chìa khóa phòng và mẫu thông tin nhận phòng, cô nhìn thấy hai con số đáng yêu ở bên trên.

“Đợi đã,” Cô níu lấy tay Ceasar, hỏi anh, “Vì sao phải ở khách sạn đắt như thế? Em không cảm thấy tình hình kinh tế hiện tại của chúng ta có thể gánh nổi ——”

Cô đã cố gắng không để giọng mình quá lớn, nhưng tất cả mọi người trong đại sảnh khách sạn đều dừng công việc trong tay, đồng loạt nhìn về phía bọn họ.

Ceasar đi thẳng vào thang máy.

Trước khi cánh cửa khép lại, anh giơ tay chặn cửa, hỏi cô, “Có thể vào rồi nói sau được không?”

Cô đi vào thang máy.

Trong không gian chật hẹp cũng có người đang bấm mở thang máy, hai người một trái một phái đứng hai bên người mở thang máy, không nói với nhau lấy một câu.

Thang máy dừng lại ở tầng ba, không đợi nhân viên mở thang máy, Ceasar lập tức đẩy cửa ra, kéo cô đi vào hành lang, nói, “Bây giờ em có thể tiếp tục rồi.”

Hoài Chân gắng sức đi theo anh vào phòng, định nói phải trái, “Em biết tìm một khách sạn không bài Hoa mất rất nhiều thời gian công sức, nhưng cũng không đến nỗi khó khăn như thế đúng chứ?”

Ceasar đứng yên trước một cánh cửa, đột nhiên quay đầu lại, nói, “Quý Hoài Chân, em là đồ ngốc hả?”

Cô ấm ức chỉ vào mình, “Sao em lại là đồ ngốc được?”

Anh chỉ xuống đất, “Đây là D.C.”

Cô nói, “D.C thì sao chứ, người Mỹ ở Washington thì có thể không nói phải trái hả?”

Ceasar bất đắc dĩ gãi đầu, tức giận bật cười nhìn cô cô.

Cô càng khó chịu hơn, “Em nói gì sai sao…”

Một giây sau, Ceasar đẩy cô vào cửa, hung dữ chặn miệng cô lại.

Bị anh đè lên cửa hôn, cô vùng vẫy kêu *ưm ưm*, mũi chân cũng sắp cách mặt đất.

Sau lưng có tiếng phụ nữ sợ hãi kêu lên, Hoài Chân trợn to hai mắt, đưa mắt nhìn sang, có thể cảm nhận được vị phu nhân tóc bạch kim ở phòng đối diện đang giơ bàn tay có sơn móng lên che miệng, chiếc túi xách rơi thẳng xuống đất vì giật mình.

Cô đập mạnh vào ngực anh hai cái.

Ceasar lại cắn lên môi cô, sau đó mới ác ý buông cô ra.

Hoài Chân rời khỏi ngực anh, nhặt túi xách tay nhìn rất đắt lên đưa cho phu nhân, gập người xin lỗi.

Lúc này vị phu nhân mới hoàn hồn, cười ha ha hai tiếng, nói, “Thanh niên còn trẻ đều thế cả mà.”

Sau đó bà ta giẫm giày cao gót đi trên thảm đỏ ở hành lang, nhanh nhẹn rời khỏi như ngồi thuyền lướt đi.

Hoài Chân ngoái đầu lại, đập mạnh vào Ceasar, “Ở nơi công cộng mà anh làm gì thế hả!”

Nhưng lưng anh còn cứng hơn nắm đấm của cô nhiều, Ceasar vẫn không nhúc nhích, còn cô thì cảm thấy xương tay tê rần.

Anh xoay lưng về phía cô, đưa tay mở cửa cái “két”, không chút khách khí kéo cô vào phòng, “sầm” một tiếng đóng sập cửa lại, rồi anh ôm eo cô đè lên vách tường, tiếp tục hôn ngấu nghiến.

Hoài Chân cảm thấy môi mình đã bị anh dày xéo đến mức rách da.

Kết thúc nụ hôn, Ceasar cũng không buông cô ra mà kéo cô vào lòng, tựa vào trên tường há miệng thở hổn hển.

Dán lên lồng ngực anh, có thể nghe rõ tiếng con tim anh đập thình thịch. Anh đè cô bằng nửa người, cô khó nhọc lộ mặt ra khỏi đầu vai anh.

Hoài Chân dùng mấy giây để suy nghĩ xem rốt cuộc anh bị làm sao. Cô có hơi lo lắng.

Ngay sau đó, cô cảm giác được anh đang dùng tay tìm kiếm tay mình, dễ dàng đeo một thứ lành lạnh lên ngón tay cô.

Nhưng cô vẫn đang được anh ôm vào lòng, không thể nhìn xem đó là gì được.

Tiếp đó, cô nghe thấy anh nói vào bên tai, “I am Ceasar, a Euraisian, nobody. I am 73.5 inches and 162 lbs, was born on Nov. 21th 1909, have been vaccinated with vaccinia. I am in good health, and don’t have an infectious disease.”

(Anh là Ceasar, một kẻ vô danh mang hai dòng máu Âu Á. Cao 73.5 inches, nặng 162 pound, sinh ngày 21 tháng 11 năm 1909, từng tiêm vắc-xin, cơ thể khỏe mạnh, không bị bệnh truyền nhiễm.)

Hoài Chân có thể cảm nhận được trái tim nặng trĩu trên ngực đang dần đập mạnh hơn, nhưng thế giới của cô lại càng lúc càng yên tĩnh qua lời nói của anh. Cô không biết, nhưng thế giới của cô ngày càng lặng lẽ hơn trong giọng nói của anh. Cô không biết mình căng thẳng quá độ, hay vốn cô là con người lạnh lùng, mà con tim tưởng chừng như sắp nhảy ra khỏi lồng ngực lại là của anh.

Anh nói, “Anything else?” (Còn muốn biết thêm chuyện khác không?)

Cô ngơ ngác lắc đầu.

Anh nói, “Có biết tên đầy đủ của D.C là gì không?”

Cô gật đầu.

Anh cố ý hỏi, “Là gì?”

Cô đáp, “Washington District of Columbia.”

Anh nói, “Em đúng là ngốc.”

Ngay từ lúc bắt đầu, khi anh nói “muốn cùng anh chống lại thế giới, đến Columbia”, với cô mà nói, Columbia có lẽ là chỉ sáng sớm ngày hôm đó. Nhưng với anh, lại chính là buổi chiều hôm nay.

Tên bịp bợm chỉ biết nói ngon nói ngọt này

Bây giờ cô đã biết, mình đúng là ngốc thật.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.